Ma Thiên Sơn.
Hôm nay Sở Tích Nguyệt vẫn mặc một bộ hồng y váy dài như thường ngày, nhưng hôm nay nàng đã sạch sẽ hơn rất nhiều, mặt mũi cực kì sáng sủa, đôi mắt mờ mờ, ảo ảo, thâm ảo vô cùng, như muốn hút người khác vào bên trong, đôi khi còn tỏa ra một tia sát khí nồng đậm.
Trên tay Sở Tích Nguyệt cầm Hồng Huyền Táng, chuẩn bị xuất phát vào rừng trúc đối đầu với đầu kia Yêu Tộc.
Tay cầm cầm ô che ở trên đầu, bước đi vào rừng trúc, đi một đoạn đường nàng dừng lại, tại bia đá cực kì lớn , có khắc ba chữ cực kì thâm ảo, không biết người nào dùng thứ gì khắc lên ba chữ này.
Trên bia đá khắc ba chữ Thiên Trúc Lâm, bước vào Thiên Trúc Lâm, một mảnh rừng trúc xanh bát ngát, im ắng, tịch mịch vô cùng, đôi lúc sẽ nghe tiếng gió thổi qua như tiếng hét thất thanh của cô hồn dã quỷ, làm cho người ta có một chút sởn cả gai óc.
Đi vào sâu bên trong Thiên Trúc Lâm, sẽ thấy khá là nhiều rắn nhỏ màu xanh lục, chúng nhìn nàng rồi nhẹ nhàng lướt qua, như không có bất cứ thứ gì có thể uy hϊếp được tính mạng của chúng.
Sở Tích Nguyệt bước vào thêm vài chục bước, trước mặt nàng xuất hiện một đầu Xà Yêu đang nhắm mắt ngủ say, cả người của nó có một màu xanh lục, cơ thể có thể cao trăm trượng, trên đầu có một cái sừng lớn, lớp vảy cứng cáp đến nổi gió thổ qua tạo nên tiếng keng keng cực kì kinh khủng.
Con rắn màu xanh mở mắt ra nhìn nàng, không nói gì ,tiếp tục nhắm mắt đi ngủ, tựa như xem nàng là không khí, không tồn tại.
Sở Tích Nguyệt có chút lúng túng, nàng mở miệng nói.
"Yêu Tộc tiền bối, ta gọi Sở Tích Nguyệt, hôm nay sư phụ phân phó ta đến đây cùng ngài tập luyện."
"Ngươi là đệ tử của ngài ấy ?" Con rắn màu xanh mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, Yêu Tộc tiền bối !"
"Cũng đừng gọi là cái gì mà Yêu Tộc tiền bối, ta chỉ là một con tiểu yêu Huyền Tiên Cảnh mà thôi !".
"Gọi ta một tiếng Thanh Xà tỷ là được rồi!".
"Thanh Xà tỷ, mong tỷ chiếu cố."
"Được rồi, ta cùng ngươi luyện tập, ta không tiện hóa hình cùng ngươi đánh nhau, sẽ dùng bản thể đánh với ngươi, đợi ngươi có thể làm bị thương được ta, rồi hãy tính tiếp" Thanh Xà dưng dưng tự đắc nói.
"Đa tạ, Thanh Xà tỷ".
Thanh Xà cũng không nhiều lời, bò thật nhanh mà tới , cuộn tròn một cái đã quấn quanh người Sở Tích Nguyệt, nàng cứ thế mà bị ngất đi, tỉnh lại đã thấy mình nằm ở núi tuyết.
"Sư phụ, sao ta lại nằm ở đây ?" Nàng cực kì hiếu kì hỏi, nàng chưa kịp làm gì đã ngất.
"Ngươi cùng Tiểu Thanh Xà luyện tập, ngươi chưa kịp làm gì đã bị nó siết chặc ngất đi" Trường An ngồi bên cạnh uống một ngụm trà thong dong nói.
Sở Tích Nguyệt có một chút thất vọng, nàng lần đầu tiên giao thủ cùng người khác, chưa kịp làm cái gì đã bị đánh ngất, khuôn mặt nàng có một chút ủ rủ.
"Được rồi, đừng nản lòng, hôm nay tiếp tục đi gặp Tiểu Thanh Xà đi" Trường An mở miệng nói chuyện, không quên nhắc nhở nàng hôm nay luyện tập.
Sở Tích Nguyệt nghe lời Trường An vừa nói, không kịp nghỉ ngơi cầm theo Hồng Huyền Táng, trực tiếp chạy đến Thiên Trúc Lâm cùng Thanh Xà luyện tập.
Vừa đến Thiên Trúc Lâm, Thanh Xà đã đứng ở trước tảng đá khắc ba chữ Thiên Trúc Lâm, như đang đợi nàng đến vậy, Thanh Xà cũng không nhiều lời trực tiếp đằng không mà lên, thân thể to lớn, cái đuôi quất một cái trúng Sở Tích Nguyệt, lần này nàng lại chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị đánh bay ra tận núi tuyết ngất đi lần nữa.
Sở Tích Nguyệt mơ mơ, hồ hồ, lần nữa tỉnh lại, lần này cũng như lần trước, nàng chưa kịp phòng bị thì đã bị đánh ngất, nàng khuôn mặt có một chút ngốc trệ xuống dưới.
"Thanh Xà tỷ thật không nói võ đức, sư phụ con chưa kịp làm gì đã bị đánh ngất" Khuôn mặt nàng có một chút đáng yêu nhìn sư phụ, không cam lòng.
"Tiểu Thanh Xà đối với ngươi đã là nhẹ nhàng, nếu như thật sự đối địch với người muốn gϊếŧ ngươi, ngươi nghỉ bọn chúng sẽ cho ngươi thời gian chuẩn bị sao ?".
"Thế gian này không có kẻ tốt, người xấu, ngươi mạnh ngươi liền là người tốt, ngươi yếu ngươi nói bất cứ thứ gì cũng không ai tin, ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà mạnh lên, đừng học cái tính trẻ con đó nữa, nghiêm túc mà luyện tập đi".
Trường An Thần Quân là ai, hắn dạy qua biết bao nhiêu người, loại người nào chưa từng gặp, muốn bồi dưỡng một tiểu cô nương trở thành cường giả đối với hắn không khó, chỉ là nàng có đủ quyết tâm hay không mà thôi, ngày trước hắn bắt đầu tu luyện còn trải qua khó khăn, gấp trăm, gấp vạn lần người khác, bây giờ hắn dạy đồ đệ cũng là như vậy, bắt đầu liền dạy thứ khó nhất, phải đối mặt với cái chết ngay lần đầu tiên, đó mới là chân chính tu tiên.
Sở Tích Nguyệt tiếp tục cầm Hồng Huyền Táng đi đến Thiên Trúc Lâm, lần này cũng như hai lần trước nàng chẳng làm được điều gì liền ngất đi, nàng thật sự chịu không nổi đả kích này, nàng vừa sáng tạo Kiếm Kỹ, ngay cả lôi kiếp nàng cũng đều đã trải qua, nhưng hiện tại liên tục bị đánh ngất nàng làm sao chịu được.
"Sư phụ, hay là con tu luyện bình thường một chút được không ?" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt ủy khuất nhìn hắn hỏi.
"Bình thường, ngươi quên ngươi vì cái gì đến đây rồi sao ?" Trường An nhìn nàng hỏi.
"Sư phụ, ta không quên"
"Không quên, nhưng mà chỉ có một chút như thế này, ngươi còn không chịu nổi ?".
"Rất nhiều người cảm thấy bình thường chính là tốt, chính là hạnh phúc, kỳ thật như vậy là thật sao?Không, đây chẳng qua đang lấy cớ, cho mình lười biến mà thôi. Tại nơi ta sống , có rất nhiều người , bọn hắn hắn luôn lấy cái cớ khó khăn, không làm được, không muốn phát triển, vẫn tự kiếm cho mình cái cớ bình thường là hạnh phúc! Thật tình không biết , bình thường cuộc sống đơn giản ,càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ. Bởi vì ngươi không dám ăn quá tốt, không dám mặt quá tốt, không dám chơi quá tốt. Những thứ này chỉ là cái cớ mà bọn họ chọn ra mà thôi ,trọng yếu nhất chính là ngươi làm người bình thường gặp thời điểm bất bình, ngươi chỉ có thể ủy khuất, bời vì người so với ngươi có quyền, so với ngươi có tiền ,so thế lực lớn với các ngươi, so sức mạnh với ngươi. Cuộc sống bình thường cái gì gọi là cuộc sống bình thường. Một người phải có mục tiêu, phải có lý tưởng, dù cho một ngày nào đó, ngươi không có hoàng thành mục tiêu đó, không hoàng thành được lý tưởng này, cũng không uổng công ngươi sống một đời, ít ra cuộc đời ngươi đã từng cố gắng".
"Sư phụ, nhưng mà ta" Sở Tích Nguyệt không nói nên lời, nàng phải làm sao đây.
Trường An nhìn nàng nói một câu cuối cùng sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
"Tại thế giới cường giả vi tôn này, chỉ có ngươi không ngừng cố gắng, không ngừng mạnh lên, mới có thể nắm giữ chính mình vận mệnh.Luật pháp quy tắc? Đây là vì kẻ yếu mà tạo ra, ngươi là đệ tử của ta, ngươi không nên như vậy, đi luyện kiếm cùng Tiểu Thanh Xa tiếp đi, đừng làm cho ta thất vọng.".
Sở Tích Nguyệt khuôn mặt lộ ra một phần kiên định, nàng cầm theo Hồng Huyền Táng đi vào Thiên Trúc Lâm, hết lần này đến lần khác, nàng liên tục bị đánh ngất, bị đánh bay ra ngoài.
Sau hai tháng nàng cuối cùng cũng đã chịu được một đòn của Thanh Xà, nàng không ngất đi nữa, đây cũng là lần đầu tiên nàng cầm Hồng Huyền Táng hướng về phía Thanh Xà mà chém tới.
"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm" Một luồng kiếm khí ,mang theo dày đặc sát khí hướng về phía Thanh Xà mà đánh tới.
Thanh Xà xem thường, cuộn người lại, sau đó đằng không mà lên vung đuôi một cái, nàng bay ra núi tuyết tiếp tục ngất tại chỗ.
Sở Tích Nguyệt cũng xem như có thành tựu, suốt hai tháng nàng cuối cùng đã có thể vung được Hồng Huyền Táng về phía Thanh Xà.
Một tháng nhanh chóng trôi qua, thời gian này nàng cũng đã có tiến bộ hơn rất nhiều, đã có thế ngạnh kháng mười chiêu cùng Thanh Xà tỷ, nàng xem như đó là thành tựu ba tháng luyện tập của nàng.
Hôm nay nàng lại cầm theo Hồng Huyền Táng, tiến vào Thiên Trúc Lâm, vừa tiếng vào Thanh Xà đã thi triển công kích đánh về phía nàng.
Sở Tích Nguyệt bung ô đỡ đi công kích vừa rồi, lợi dụng Tử Cực Huyết Ma Đồng, tìm kiếm cơ hội công kích, cuối cùng nàng cũng tìm thấy điểm yếu của Thanh Xà tỷ,
Nàng khép lại Hồng Huyền Táng, lợi dụng sự đàng hồi của cây trúc, đạp mạnh một cái đâm thẳng về phía Thanh Xà, một luồng kiếm khí bức người tỏa ra, đánh bay một cái vảy của Thanh Xà.
Thanh Xà lúc này đã tức giận rồi, nàng không đùa giỡn với Sở Tích Nguyệt nữa, hóa thành hình người, chân dậm hai cái xuất hiện trước mặt Sở Tích Nguyệt, một chưởng đánh nàng bay về phía núi tuyết.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, đã có thể ép ta hóa hình cùng nàng đánh, không tệ nha!" Thanh Xà có lời khen dành cho Sở Tích Nguyệt.
Sở Tích Nguyệt bị một chưởng đánh bay về phía núi tuyết ngất đi, không biết chuyện gì xảy ra.