Sáng Sớm.
Hôm nay là ngày đầu tiên Sở Tích Nguyệt sống ở Ma Thiên Sơn, cũng là ngày đầu tiên nàng bước trên con đường tu luyện.
Sư Phụ nhìn nàng mỉm cười không nói lời nào, phất tay chặt lấy nhánh trúc bên cạnh, tạo ra một đạo kiếm khí cực kì hùng hậu, kiếm khí có thể xé rách cả hư không, nhưng mà tỏ ra mờ mờ ảo ảo, làm người khác muốn nhìn mà không được.
"Thanh kiếm ý này là lễ nhập môn vi sư tặng cho ngươi, ngộ được bao nhiêu liền ngộ, tất cả là do ngươi" Thanh niên áo trắng nói xong, chuẩn bị rời đi thì bị một thanh âm non nớt níu lại hỏi.
"Sư tôn, ta không có kiếm, ta cũng không biết luyện kiếm!" Sở Tích Nguyệt khuôn mặt đầy mơ hồ nhìn người thanh niên áo trắng.
"Trên tay ngươi là thứ gì thì thứ đó chính là kiếm, nếu đã không có kiếm thì lấy ô làm kiếm, thấy thân hóa kiếm"
"Người tu đạo, không nhất thiết phải cần tất cả, chỉ cần làm thứ ngươi muốn là được!".
"Ngươi chỉ cần nhớ chấp niệm ban đầu mà ngươi tu luyện là vì cái gì, tại sao ngươi lại bước lên con đường này." Người áo trắng nói xong, lần này không nán lại nữa, quay người đi vào trong nhà tranh, để lại Hồng Y thiếu nữ ngơ ngơ, ngác ngác, không hiểu thứ gì.
Sở Tích Nguyệt cứ đứng đó mà nhìn thanh trúc kiếm mà không hiểu bất cứ thứ gì, nàng cứ thế ngồi nhìn suốt ba năm, nàng bỏ ra ba năm ngộ kiếm, cuối cùng cũng hiểu được một chút về kiếm ý mà sư phụ để lại cho nàng.
Sở Tích Nguyệt cầm Hồng Huyền Táng ngước lên bầu trời đầy nắng, nhưng lại có bông tuyết rơi xuống, nàng trên tay cầm ô huy kiếm, Hồng Huyền Táng mở ra, kiếm khí từ Hồng Huyền Táng cũng xuất hiện, nàng suốt ba năm ngộ kiếm, dưỡng Hồng Huyền Táng.
Hồng Huyền Táng từ một cái ô bình thường, trở thành một thanh binh khí có linh tính, nó với nàng bây giờ là một, nó khóc nàng cũng khóc, nó cười nàng cũng cười.
Kiếm khí, thần binh nàng đều đã có, nhưng tu vi của nàng vẫn dậm chân tại chổ, không một chút tăng trưởng, nàng là một phàm thể không có cách nào tu luyện, nàng trầm mặt không biết làm gì tiếp theo.
"Đã ngộ được một tia kiếm khí rồi sao? Không tệ"
"Ngươi đã không thể tu luyện, thì luyện kiếm đến mức vượt qua cả tu luyện, khi ngươi trở nên mạnh mẽ rồi, hãy tự sáng tạo ra công pháp cho bản thân mình, ngươi luyện là vì chính ngươi, hay là vì báo thù, sau này ngươi sẽ rõ ràng". Người thanh niên áo trắng từ trong nhà tranh đi ra, chỉ nói với nàng vài câu sau đó lại biến mất.
Ba mươi năm sau.
Trên bầu trời ngọn núi Ma Thiên Sơn.
ẦM ẦM!
Cuồng lôi kinh thế, lôi điện như thủy triều, sôi trào mảnh liệt, một mảng lôi điện như hải dương bất tận, có thể hủy diệt vạn vật, có thể mai táng vạn linh, đây là kiếm kĩ đầu tiên nàng tạo ra sau khi luyện kiếm suốt ba mươi năm, ba mươi năm nàng không thay đổi một chút nào, nàng vẫn là nàng năm đó, xinh đẹp tuyệt trần, khuynh quốc khuynh thành, một thân hồng y đứng giữa trời đầy tuyết.
Sở Tích Nguyệt sáng tạo Kiếm Kỹ, thiên hàng lôi kiếp, kinh khủng như một Tiên Vương đang đột phát.
ẦM ẦM ẦM, ÀO ÀO ÀO!
Lôi điện màu tím đem cả Ma Thiên Sơn gần như nhấn chìm trong biển lôi, thiên địa lôi kiếp, hạ xuống kiếp phạt, có thể tiêu diệt hết thảy thế gian vạn vật, tiêu diệt hết thảy sinh linh, nếu có người ở đây nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn linh hồn đều sẽ chấn động.
Sở Tích Nguyệt đứng ở trong biển lôi kiếp màu tím, hào quang ảm đạm, tay cầm Hồng Huyền Táng nhìn lên bầu trời , nhìn ngằm lôi kiếp như không có chuyện gì xảy ra, mỗi lần nàng cầm lên Hồng Huyền Táng vung một cái mỗi một đạo lôi kiếp liền biến mất.
Sở Tích Nguyệt đứng bên trong biển lôi kiếp, liên tục oanh kích lên bầu trời, đi ngược dòng mà lên.
ẦM ẦM!
Lại một mảng lôi kiếp ,không gì sánh được, sáng rừng rực, đem Sở Tích Nguyệt vùi lấp đánh xuống, cũng không biết có bao nhiêu đạo lôi kiếp đánh trúng người nàng, một màu đỏ sẩm huyết dịch rơi xuống mặt tuyết, nhuộm đỏ cả một mảng, xương cốt nàng đều đang rung lên.
"Lần đầu tạo ra Kiếm Kỹ, đã hàng lôi kiếp đáng sợ thế này, không biết ta có thể chống lại hay không?" Sở Tích Nguyệt một thân đỏ thẩm rên rĩ lên tiếng.
Trong biển lôi kiếp màu tím, tay cầm Hồng Huyền Táng, bên ngoài ánh sáng sinh sinh, diệt diệt, sáng tối chập chờn, nàng phát hiện , trên tay Hồng Huyền Táng đã yên tĩnh không ít, đã không còn tiếng vang truyền ra.
Thanh niên áo trắng trong nhà nhìn ra, hắn tin rằng nàng có thể vượt qua kiếp nạn này, nàng còn một chặn đường dài phải đi, chưa thể chết ở nơi này được, hắn mỉm cười khép lại cánh cửa, vung tay một cái, lôi kiếp biến mất, tịch diệt như không còn.
Bịch!
Thân thể của nàng ngã xuống một mảnh tuyết trắng đã nhuộm đỏ màu máu, nàng cứ thế nằm đó cho đến khi tỉnh lại.
Một nén nhang sau, Sở Tích Nguyệt mở hai mắt, có ngôi sao huyễn hoặc, huyết hỏa ngập trời ,nàng biết được mình thành công trải qua lôi kiếp, sáng tạo thành công Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm.
Nàng sừng sững đứng dậy, tay cầm Hồng Huyền Táng, Hồng Y tung bay, tóc đen rối bù, ánh mắt ôn hòa mà thâm thúy, lẳng lặng đứng ở bên trong vùng thế giới này, hoàn toàn cảm thụ được trong cơ thể mình có chút thay đổi, cho dù nàng hiện tại vẫn là phàm nhân, nhưng nàng tự tin có thể đối chiến cùng Huyền Tiên Cảnh.
Sở Tích Nguyệt một mình đứng nhìn trời cao, tay cầm Hồng Huyền Táng che đi tuyết rơi xuống người, đột ngột, một luồng khí huyết nóng rực, phát sinh một lần nữa biến hóa trong cơ thể nàng.
Hai mắt hiển hóa thành một màu đỏ Huyết Nguyệt, hai mắt nàng đỏ ngầu, tỏa ra sát khí cực kì đáng sợ, trong lúc độ lôi kiếp nàng thành công luyện thành Tử Cực Huyết Ma Đồng.
Cả người tràn ngập ma khí, sát khí, ở bên trong cơ thể nóng bức, khí huyết sôi trào, hỗn loạn, cuồng bạo, xoay chuyển không ngừng.
Sở Tích Nguyệt vừa tỉnh lại không lâu, thân thể lại tiếp tục xảy ra chuyện, nàng cứ thế ngất đi lần nữa, không biết khi nào tỉnh lại.
Mấy ngày sau, Sở Tích Nguyệt cũng đã tỉnh lại, cảm nhận thân thể đã không còn gì bất thường, nàng tiếp tục ngồi xếp bằng trước thanh trúc kiếm, tiếp tục lĩnh ngộ kiếm ý, nâng cao kiếm ý của bản thân.
Từ trong nhà thanh niên áo trắng đi ra, nhìn nàng đang ngồi xếp bằng lĩnh ngộ kiếm ý, mỉm cười đi đến bênh cạnh nàng nói.
"Ngươi đã thành công tạo ra Kiếm Kỹ đầu tiên của mình ?" Thanh niên áo trắng hỏi.
"Vâng, sư tôn!"
"Kiếm Kỹ này tên gọi là gì ?".
"Sư tôn, kiếm này gọi Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm ".
"Nếu đã có Kiếm Kỹ cũng nên đi thực chiến một chút!"
"Bên trong rừng trúc này có một con Yêu Tướng, tu vi Huyền Yêu Cảnh, ngươi có tự tin cùng nó luyện tập!" Thanh niên áo trắng nhìn nàng phân phó.
"Sư tôn, ta chưa thành thục kiếm này cho lắm!" Sở Tích Nguyệt có một chút lúng túng, lo lắng, nàng có một chút không dám tiến vào luyện tập cùng đầu kia Yêu Tộc.
Thanh niên áo trắng lắc đầu, mở miệng nhắc nhở "Ngươi đã bước vào con đường tu luyện, tương lai đối còn phải đối đầu với rất nhiều thứ, chỉ là một con Huyền Yêu Cảnh, ngươi cũng không dám đối chiến, vậy ngươi có tư cách gì ở nơi này, nếu không muốn có thể xuống núi!".
"Sư tôn, ta đi, người đừng đuổi ta xuống núi!" Sở Tích Nguyệt có chút hoảng hốt, với chút tu vi này của nàng, nàng xuống núi chưa chắc có thể sống sót, chứ đừng nói báo thù.
"Nhớ kỉ, chỉ là luyện tập, không được gϊếŧ nó, không được làm tổn thương đến tánh mạng nó hiểu không ?" Thanh niên áo trắng dặn dò nàng, tương lai nàng cùng đầu kia Yêu Tộc còn phải cùng nhau luyện tập dài dài, không thể gϊếŧ dễ dàng như vậy được, hắn cũng đã sống ở đây rất lâu, có một chút tình cảm với đám Yêu Tộc nơi này, không nỡ gϊếŧ.
"Vâng, sư tôn, ta đã hiểu!".
"Được rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu luyện kiếm".
Người thanh niên áo trắng này, sống ở đây cũng đã rất lâu, sống ở Ma Thiên Sơn này cũng đã có hơn vạn năm, người này không ai khác là Trường An Thần Quân, hắn từ khi phục hồi Lục Giới trở lại, liền mai danh ẩn tích ở đây suốt hơn vạn năm, tạo nên phong cấm không cho bất cứ ai lên núi, còn từng nói, nếu người nào lên được núi này, hắn ban tặng cơ duyên.
Ba mươi ba năm trước, Sở Tích Nguyệt thành công lên núi, nhận được cơ duyên của hắn, sau này Sở Tích Nguyệt xuống núi tạo nên một truyền kì bất hủ theo thời gian, không người nào ở Tiên Giới có thể quên đi tên của nàng.