Ánh nắng không quá mức chói chang, gió biển mặn ướt thổi bay lên vô số dải lụa ren, làm cho cả hiện trường hôn lễ nhiều thêm một phần cảm giác phiêu dật.
Khương Tri Ngôn chính là ở trong tiếng nhạc hôn lễ vui vẻ, một tay ôm hoa cưới, một tay vòng lấy tay ba Khương, đi từng bước một trên con đường được trải bằng hoa tươi này, giữa lúc đi lại còn mang theo cánh hoa bay múa, nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Mà cuối đường, tất nhiên là Úc Nam Diễn sớm đã chờ ở đó, bọn họ không có mời ti nghi cũng không mời người chứng hôn.
Một khắc khi ba Khương đem tay Khương Tri Ngôn phó thác cho Úc Nam Diễn, mà anh gắt gao nắm chặt lấy ấy, phù rể bên cạnh anh liền kích động mà vỗ tay, ngay cả dưới đài cũng vang lên tràng pháo tay, nháy mắt đã xào nóng bầu không khí lên.
Nụ cười tươi rói trên mặt Khương Tri Ngôn từ khi bắt đầu xuất hiện liền chưa từng biến mất, cô đảo qua mọi người đang ngồi dưới đài, mỗi một người đều là những khuôn mặt quen thuộc.
Hàng thứ nhất có ba Khương vừa mới ngồi xuống với mẹ Khương, còn có Úc lão gia tử và bà nội ba. Hàng thứ hai thì lại là chú Lâm, quản gia Vương, đám Joy, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười chúc phúc chân thành tha thiết.
Đây là hôn lễ của cô và Úc Nam Diễn.
Lãnh chứng có lẽ không có cảm giác đó mạnh bằng lúc này, hôn lễ là thật sự có thể rõ ràng mà nói cho Khương Tri Ngôn rằng —– Mày kết hôn rồi.
Gả cho người đàn ông đã quen biết hơn hai năm, lại ước định cả đời này.
“Rất cảm tạ các vị đã tới tham gia hôn lễ của bọn tội.” Giọng Úc Nam Diễn rất là trầm ổn, biểu cảm của anh và Khương Tri Ngôn lại giống nhau, là vui sướng rõ ràng lại chính xác: “Tôi rất vinh hạnh vì có thể……”
Bài phát biểu của Úc Nam Diễn cũng không dài, bọn họ cũng không muốn để Khương Tri Ngôn đứng quá lâu, nên có một vài phân đoạn không cần thiết đều tỉnh lược hết.
Bài nói của Khương Tri Ngôn thì càng ngắn hơn, cô đảo qua dưới đài, kiên định lại thong thả mở miệng: “Tôi rất vui vẻ, có thể gặp được mọi người, có thể gả cho anh.”
Bốn chữ cuối cùng là nói riêng với Úc Nam Diễn, bốn mắt nhìn nhau, nơi đáy mắt đều là tình ý tràn đầy.
“Oa ~ Hôn một cái! Hôn một cái!”
Úc Quân Sách nháy mắt rống lên, chỉ là đang đứng đó là một vị mặc đồ phù dâu hồng nhạt mà lại réo ra giọng nam, lập tức dọa cho ba mẹ Khương ở dưới đài chưa từng gặp anh ta nhảy dựng lên.
Mới đầu bọn họ chỉ là kinh ngạc vì phù dâu này cũng quá cao rồi, vì Úc Quân Sách đeo giày cao gót vào liền vọt lên tới tận 1m9, chẳng qua bởi vì kỹ thuật trang điểm cao siêu, Úc Quân Sách lại có khuôn mặt baby nữa, nên thoáng trang điểm chỉnh sửa chút, khi đứng ở đằng kia không nói lời nào vẫn là rất “dễ thương”.
Đương nhiên, đây là tình huống chỉ nhìn mặt.
Rốt cuộc thì em gái dễ thương 1m9…… Ờm, dù sao thì nếu hiểu đều hiểu.
Hiện tại anh ta vừa lên tiếng, ghê gớm chưa, ba mẹ Khương liền bắt đầu hoài nghi hai mắt của mình, đây rốt cuộc là tiểu tử hay là cô nương vậy hả?
Chẳng qua còn may, bọn họ có kinh ngạc cũng chỉ kinh ngạc trong lòng, nhìn thanh niên đang rống ở trên đài kia, không khỏi nhe răng cười.
Người trẻ tuổi thích náo nhiệt, vẫn là rất thú vị.
Hàn Dật cũng kích: “Lên đi nha! Huynh đệ, đừng làm mình không xem trọng cậu!”
Úc Nam Diễn lạnh nhạt mà nhìn thoáng qua Hàn Dật:……
Anh cũng không thích phô bày sự thân thiết tư mật của mình trước công chúng, riêng về dưới như nào tất nhiên là hôn như thế nào cũng được, hơn nữa phản ứng của Liễu Liễu sau khi được hôn quá đáng yêu, Úc Nam Diễn cũng không muốn để những người khác nhìn thấy.
Nhưng mà một khắc khi anh vừa mới quay đầu lại, trên môi nhanh chóng bị chụt một cái, thì ra là Khương Tri Ngôn nâng hoa cưới lên che tầm mắt, nhón chân đánh lén.
Khóe môi Úc Nam Diễn không thể tránh khỏi mà dính một chút dấu son, xứng với nụ cười của anh lúc này, không hiểu sao lại tăng lên vài phần sắc khí.
“Woa ~”
Tiếng rống càng vang to lên, mọi người cũng không hề yêu cầu cái gì mãnh liệt hơn, trực tiếp bước vào phân đoạn tiếp theo, trao nhẫn.
“Daniel, Lilith!”
Daniel mặc tiểu tây trang soái khí cùng với Lilith mặc váy ren xinh đẹp, được Khương Tri Ngôn kêu gọi, chúng bước nện bước vui sướng vọt về phía hai người họ, lập tức làm một mảnh cánh hoa bắn lên bay loạn.
Daniel nhanh hơn một bước, nhưng lúc sắp sửa đụng vào Khương Tri Ngôn thì bỗng lại phanh gấp một cái, cách cô cỡ chừng 20cm ngồi xổm xuống lộ ra nụ cười thiên sứ chiêu bài của mình.
“Daniel thật ngoan ~” Khương Tri Ngôn rất quen thuộc mà khen Daniel một câu, có lẽ vật nhỏ này thật sự có hệ thống cảm ứng riêng của mình.
Từ sau khi Khương Tri Ngôn mang thai, Daniel trước kia thích bổ nhào vào người với bám lấy chân người ta thật sự là một lần cũng chưa từng làm thế nữa, thậm chí khi Khương Tri Ngôn chủ động muốn ôm ôm cũng không dám duỗi móng vuốt của mình tới nữa.
Tuy chậm hơn Daniel một bước, Lilith cũng chạy tới trước mặt Khương Tri Ngôn, cũng là ngồi xuống y chang rồi ngọt ngào mào “meo” với cô một tiếng, ấy ngược lại càng hiện rõ Úc Nam Diễn rất không có duyên động vật.
Chẳng qua hẳn là anh cũng đã quen, bình tĩnh mà duỗi tay về phía cái túi gấm nhỏ treo trên cổ Lilith với Daniel, trong đó có đựng nhẫn cưới của hai người họ.
Chiếc nhẫn lần này mà so với chiếc nhẫn kim cương lớn có thể sáng đến mù mắt mà Úc Nam Diễn dùng để cầu hôn trước đó thì thật lại “bình thường” hơn nhiều, đúng lúc hợp ý Khương Tri Ngôn.
Cái nhẫn kim cương trước đó đeo vào đã nặng lại khoa trương, chỉ có thể cất trong hộp trang sức phủ bụi, còn như lại cái này thì lại vừa vặn tốt.
Trên nhẫn còn có khắc chữ cái latin tên của hai người: JY, cũng sẽ không chói mắt, thuộc về kiểu có thể đeo hằng ngày.
“Trao nhẫn đê!”
Bất giác lại bắt đầu đảm đương công tác làm ti nghi, Úc Quân Sách la lớn.
Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn cứ vậy mà nhìn đối phương, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hai người chậm rãi mà trao nhau hai chiếc nhẫn có lẽ sẽ làm bạn cả đời này.
Khi hai người hoàn thành bước trao nhẫn ấy, bùm bùm bùm!
Pháo hoa ầm ầm vang lên, pháo nổ ra không phải cái loại miếng nilon màu đã khó quét tước lại sẽ dính lên người ta kia, mà là cánh hoa với đủ loại màu sắc, lãng mạn lại tinh xảo.
Không biết hôm nay rốt cuộc đã dùng bao nhiêu hoa tươi nhể?
Nghe nói vì để đảm bảo độ tươi của hoa, không ít loại đều là rạng sáng nay mới dùng không vận đưa tới đây, chỉ là tiền nện trên hoa tươi mà so với mấy cái khác lại chỉ là gặp sư phụ.
Cái pha danh tác cho chiết khấu 8.8 đó, đều là tự phía tư nhân Úc Nam Diễn bỏ tiền trợ cấp, ngay cả bộ váy cưới này của Khương Tri Ngôn, tốn thời gian gần hai tháng để làm ra, giá trị 8 con số.
Làm một chiếc váy chỉ có thể mặc một lần, thật sự chỉ có thể có giá trị sưu tập.
Hai phút sau.
“Có muốn hoa không?”
“Đừng đừng đừng, mình không cần.” Kiều Hạ lui về sau ba bước, phảng phất trước mặt cô ấy là hồng thủy mãnh thú gì ấy.
“Hàn Dật?”
“Hu oa, tôi lại chia tay rồi.” Hàn Dật với vị bạn gái kia của anh ấy tính sơ sơ thôi cũng đã phân phân hợp hợp ba bốn lần rồi, Khương Tri Ngôn giờ đã lười hỏi con hàng này là vì lý do gì lại chia tay.
Tầm mắt cô dời về phía bác sĩ Tạ, anh ấy bất đắc dĩ nhún vai, “Tôi thì bận đến không có thời gian tìm bạn gái.”
Thế một vị cuối cùng…… Úc Quân Sách?
Khương Tri Ngôn mười phần hoài nghi bó hoa cưới chắc cô phải tự mình mang về nhà mất, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là bị Úc Quân Sách đón được.
“Dùng cái loại ánh mắt đó nhìn em làm gì, người ta cũng muốn hẹn hò yêu đương ngọt ngào một lần không được sao?”
Khương Tri Ngôn: “…… Được chứ được chứ, cậu vui vẻ là được!”
Yêu đương với Úc Quân Sách à? Khương Tri Ngôn sợ vị dũng sĩ kia một ngày chắc phải bị chọc tức 800 lần mất.
Chẳng qua buổi hôn lễ hôm nay có thể thuận lợi kết thúc, thật sự là tốt quá đi!
Úc Nam Diễn nắm tay Khương Tri Ngôn, hai người nhìn nhau cười.
Dưới ánh nắng sáng lạn, càng sáng lạn, là nụ cười tươi của hai người họ.
*
Thành tích thi lên thạc sĩ của Khương Tri Ngôn đã ra!
Cô đủ điểm để đậu vào đại học A, bước tiếp theo chính là thi vòng 2 vào tháng 3 này, chỉ cần qua được đợt thi lần 2, liền đại biểu cho cô đã chính thức thành công thi đậu!
Hôm thi vòng 2 này, Khương Tri Ngôn vừa hoàn thành một vòng thi viết xong, mới vừa đẩy cửa phòng phỏng vấn ra liền thấy được hai khuôn mặt quen mắt.
“Khương Tri Ngôn.”
“Thầy Lý, thầy Chu.”
“Ha ha ha, tôi đoán ngay được chắc chắn là em.”
Làm sinh viên tốt nghiệp loại ưu tú ngành văn học Hán ngữ của đại học A, trong lúc học đại học Khương Tri Ngôn vẫn là được không ít thầy cô ưu ái, như vị giáo sư Lý này từng hỏi qua cô có muốn thi lên thạc sĩ hay không, ông có thể thu cô làm học trò.
Chỉ là khi đó Khương Tri Ngôn muốn rèn luyện bản thân, không muốn chỉ cứ học hành mãi nên liền uyển chuyển từ chối, không nghĩ tới vòng đi vòng lại vẫn là đến bước này.
Đây đại khái cũng là một chút xíu ưu thế khi hồi đại học chính quy cũng là học ở đại học A?
Phân đoạn hỏi đáp của Khương Tri Ngôn rất thuận lợi, tự tin hào phóng không lắp bắp, đối với văn học đương đại hiện tại cũng có rất nhiều lý giải của riêng mình.
Mắt thấy các giáo viên hướng dẫn đều lộ ra nụ cười vừa lòng, Khương Tri Ngôn lại đột nhiên nửa cong người, “Các thầy cô, có một việc em muốn thẳng thắn ạ.”
“Em vừa mới mang thai, ngày sinh dự tính là tháng 7, có lẽ lúc khai giảng không thể đi báo danh ngay, sẽ đến muộn cỡ 1-2 tháng.”
Khương Tri Ngôn mang thai đôi, cơ bản không có khả năng sinh đủ tháng, sau đó cô còn phải ở cữ vân vân, chắc chắn không thể đuổi kịp khai giảng lúc tháng 9.
Còn chưa có đi học đã xin nghỉ, chẳng sợ nghiên cứu sinh mảng văn học không cần làm thí nghiệm vân vân, Khương Tri Ngôn cũng cảm thấy nên báo trước cho thì sẽ tốt hơn.
Thầy Lý nghe thế thì trước hết nhìn về phía bụng Khương Tri Ngôn, bởi vì tháng 3 còn khá lạnh nên cô mặc cũng hơi dày, nên lúc này căn bản là không nhìn ra cái gì.
Chẳng qua trên ngón áp út tay trái Khương Tri Ngôn đích xác là có đeo nhẫn.
Thầy Lý nghiêm mặt: “Vậy hiện tại em nói cho bọn tôi biết, sẽ không sợ ảnh hưởng điểm phỏng vấn sao?”
Mang thai không phải nói là sinh con ra là xong, tiếp đó nữa chăm bé sơ sinh rất là phiền toái, cũng không phải không có người mang theo con thi lên thạc sĩ, nhưng tóm lại là sẽ có hơi phiền toái chút.
Tuyệt đại bộ phận người đều sẽ không nhắc đến điểm này lúc phỏng vấn, vì sợ ảnh hưởng thành tích.
Khương Tri Ngôn mỉm cười: “Không sợ, em cảm thấy con cái không phải gánh nặng của mình, cả cá cùng tay gấu em đều muốn.”
Một vị giảng viên khác ở kế bên cười ra tiếng: “Cô bé thật ra còn rất tự tin.”
Sau khi lại hàn huyên vài câu, Khương Tri Ngôn liền thong dong lui ra, cô tự cảm thấy cái nên làm mình đều đã làm, tiếp theo liền xem ý trời thôi.
Ngày thứ ba sau khi kết thúc thi vòng 2, official website của đại học A đã công bố điểm.
Dưới sự làm bạn của Úc Nam Diễn, Khương Tri Ngôn thành công thấy được tên của mình.
“Nam Diễn!”
“Liễu Liễu, chúc mừng em.”
Úc Nam Diễn ôm hờ Khương Tri Ngôn, anh biết năm ngoái Khương Tri Ngôn học tập vất vả bao nhiêu, giờ nhìn thấy cô rốt cuộc đã được như ý nguyện tất nhiên là rất vui thay cô.
“Rồi, tiếp theo đây em liền an tâm dưỡng thai rồi, đến lúc đó chờ tốt nghiệp thạc sĩ, em còn có thể dẫn theo hai đứa nhỏ với ông xã cùng chụp hình tốt nghiệp.”
Thiết tưởng của Khương Tri Ngôn làm Úc Nam Diễn cũng rất chờ mong, “Được, đến lúc đó người một nhà chúng ta cùng chụp ảnh chung.”
Thời gian thấm thoát trôi qua, rất mau liền tới tháng 5.
Bụng Khương Tri Ngôn rốt cuộc đã có thể nhìn ra được là bụng bầu, hơn nữa bởi vì thai đôi, cho nên bụng còn lớn hơn bụng bà bầu bình thường một chút.
Quá trình mang thai của cô thật ra cũng còn được, nôn nghén chỉ ói 2 ngày là hết, cả người nhờ được điều dưỡng hợp lý nên cũng không béo lên bao nhiêu, ngược lại bởi vì quá trình mang thai mà kích thích tố của giống cái tăng cao, cả người sắc mặt hồng nhuận, nét mặt mềm mại.
“Liễu Liễu.”
Hiện tại Úc Nam Diễn vừa đến nhà chuyện đầu tiên chính là đi thăm Khương Tri Ngôn, lúc này cô đang nằm trên ghế phơi nắng trong hoa viên, kế bên có ba người hầu và chú Lâm đứng trông.
Hiện tại Khương Tri Ngôn chính là đối tượng được bảo vệ trọng điểm, ngày thường mặc kệ đi đâu đều phải có hai ba người đi theo. Tuy cô cảm thấy có chút không được tự nhiên, chẳng qua vì thời kỳ đặc biệt nên đành nhẫn nhịn vậy.
“Hôm nay thế nào?”
Úc Nam Diễn ngồi xổm xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chặp bụng Khương Tri Ngôn, sau đó giây tiếp theo tay đã bị Khương Tri Ngôn kéo lấy đặt trên bụng: “Em rất khỏe, nào, các bảo bảo chào hỏi ba tụi con cái đi nè.”
Khương Tri Ngôn vừa mới nói xong câu đó, Úc Nam Diễn liền cảm giác được động tĩnh dưới lòng bàn tay, là con đang chào hỏi với anh.
“Phụt.” Khương Tri Ngôn cười ra tiếng, “Sao anh còn chưa có thích ứng được thế?”
Khoảng thời gian trước ấy, lần đầu tiên khi Úc Nam Diễn cảm nhận được thai động cả người anh liền sững sờ ngay tại chỗ, cứ y chang một tòa hóa thạch sống ấy.
Thật vất vả hoãn thần lại thì mắt đong đầy khiếp sợ mà nhìn Khương Tri Ngôn, “Là…… Con?”
Khương Tri Ngôn: “Chứ không thì còn ai?”
Úc Nam Diễn: “Con bé, mấy đứa nó đang động.”
Vô nghĩa, không động đậy thì mới phải lo lắng.
Giới tính của con Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn đều sẽ không cưỡng cầu, và cũng không chủ động hỏi bác sĩ. Chẳng qua bác sĩ chắc là cảm thấy kẻ có tiền sẽ khá là để ý cái này, nên khi có thể nhìn ra giới tính thai nhi liền báo cho hai người họ là hai cô con gái đáng yêu.
Woa, Khương Tri Ngôn lập tức vui vẻ gật gật đầu.
Con gái tốt nha, về sau cô có thể cùng nhau mặc đồ mẹ con với hai bé, vừa lên phố chắc chắn là nhóc con đẹp nhất.
Mà Úc Nam Diễn, anh thì lại càng cẩn thận hơn.
Thậm chí có một lần Khương Tri Ngôn còn nhìn thấy anh đang đọc một cuốn sách —– 《 Phiền não của con gái tuổi dậy thì 》.
Khương Tri Ngôn:……
Giờ đây cô có thể tin tưởng, Úc Nam Diễn nhất định có thể làm một người cha tốt, lại còn rất có khả năng là một nữ nhi nô nữa.
“Tụi nó có ngoan không?”
Úc Nam Diễn thu tay lại, mắt đong đầy nhu tình mà nhìn Khương Tri Ngôn, “Vất vả em rồi.”
“Con rất ngoan.” Khương Tri Ngôn cười lấy một cuốn tập tranh ảnh qua, “Vừa nãy bên Any đưa tới nè, anh ấy thiết kế rất nhiều quần áo cho các bảo bảo, bảo tự chúng ta chọn.”
“Em thích là được.” Úc Nam Diễn liếc sơ sơ tập tranh ảnh, những phương diện khác không nói, nhưng về vụ ánh mắt thì ánh mắt Any vẫn là được, dù cho trước kia anh ta chưa từng thiết kế quần áo cho trẻ con, hơn nữa còn là bé sơ sinh nhỏ như vậy nữa, nhưng mỗi một bộ quần áo trong này đều rất xinh đẹp.
“Mà em có thích đi nữa, con cũng không mặc được nhiều như vậy nha.”
Em bé lớn lên nhanh lắm, Khương Tri Ngôn nghĩ đến mấy cái phòng chất đầy đồ dùng cho trẻ con ở lầu hai kia, thật sự là rất lo lắng, hai cô nhóc con này sẽ không bị chiều hư chứ?
Đặc biệt là Úc lão gia tử, trước khi còn chưa biết giới tính thì ông tặng đủ các loại đồ chơi, nhà cửa vân vân, mấy cái đó cũng liền miễn cưỡng cho qua.
Mấu chốt là biết được Khương Tri Ngôn có bầu thai đôi rồi Úc lão gia tử tâm tình chợt tốt lên, trực tiếp cho hai đứa nhỏ mỗi đứa 2% cổ phần.
Nói cách khác, khi mấy cô nhóc này còn chưa sinh ra, đã liền vinh dự bước lên bảo tọa phú ông hàng tỉ.
Mà sau khi xác định giới tính rồi thì ông tặng càng quá mức hơn.
Cụ ơi! Kim cương 10 cara này thật sự không thể làm món đồ chơi! Còn nữa, em bé cũng không cần bình sữa nạm đá quý!
Mà cố tình chú Lâm ở kế bên còn hứng thú bừng bừng mà tỏ vẻ: Không sao hết, cứ thu đi, đến lúc đó có thể cho các tiểu tiểu thư tự mình chọn, thích cái nào liền dùng cái đó.
Khương Tri Ngôn:……
Chú Lâm, chú cũng quá trọng hai cô nhóc con này rồi.
“Có thể làm ra được, làm ra rồi để tụi nó tự mình chọn.”
Câu nói chẳng khác gì với chú Lâm của Úc Nam Diễn làm khóe môi Khương Tri Ngôn co giật, “Thân ái.”
Úc Nam Diễn: “Hửm?”
Khương Tri Ngôn nói lời thấm thía: “Anh phải thủ vững điểm mấu chốt đó nha.”
Úc Nam Diễn bật cười: “Anh sẽ.”
“Trừ bỏ em, đối với tất cả mọi người anh đều có hạn cuối.”
Khương Tri Ngôn quay đầu đi, người đàn ông này thiệt là……
*
Hôm nay, ba tháng bảy này, là sinh nhật Úc Nam Diễn.
Chẳng qua sinh nhật năm nay của anh chỉ có thể làm thô sơ giản lược chút, với lại tâm tư Úc Nam Diễn không đặt trên loại việc nhỏ thế này.
Bụng Khương Tri Ngôn đã rất lớn rồi, ngày sinh dự tính cũng trong vòng mấy ngày này. Từ nửa tháng trước cô đã vào phòng đơn của bệnh viện tư nhân xa hoa này chờ sinh rồi.
“Thổi nến đi nè.”
Khương Tri Ngôn nâng một cái bánh kem nhỏ, dưới ánh nhìn thật cẩn thận của Úc Nam Diễn cười mở miệng nói.
Úc Nam Diễn không dám chậm trễ, vội vàng nhanh chóng nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra thổi một hơi, trước sau cộng lại có lẽ còn chưa đến 3 giây.
“Mau mau mau, thả bánh kem xuống.”
Chú Lâm chỉ một giây liền nhận lấy bánh kem, Úc Nam Diễn thì lại đỡ Khương Tri Ngôn cho chắc.
“Ha ha ha.” Khương Tri Ngôn cười, “Em lại không phải pha lê, bưng cái bánh kem nhỏ mà thôi.”
Úc Nam Diễn: “Nhưng anh lo lắng.”
Ố kề, Khương Tri Ngôn không còn lời nào để nói, cô đang muốn bước về lại chỗ của mình, nhưng động tác của cô đột nhiên chợt khựng.
“Gì kia……” Khương Tri Ngôn nhìn về phía Úc Nam Diễn, “Hình như, muốn sinh rồi.”
Úc Nam Diễn: “!!!”
Khi Khương Tri Ngôn bị đẩy vào phòng sinh Úc Nam Diễn cũng muốn đi theo luôn, nhưng lại bị Khương Tri Ngôn mãnh liệt cự tuyệt. Cô một bộ kiểu như nếu anh dám vào thì em liền không sinh lập tức dọa lui ai kia, làm anh chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cửa lớn phòng sinh bị khép lại.
“Đừng lo, thiếu gia cậu đừng lo quá, thiếu phu nhân chắc chắn sẽ sinh rất thuận lợi.” Nếu như lúc chú Lâm nói những lời này mà giọng không run như thế, ắt hẳn sẽ càng có sức thuyết phục hơn.
“Ừ.”
Úc Nam Diễn thấp thấp giọng lên tiếng đáp lại rồi liền gắt gao nhìn chằm phòng sinh, phảng phất như thế có thể xuyên thấu qua cánh cửa cho Khương Tri Ngôn một chút sức mạnh.
Mà phía bên này, Khương Tri Ngôn ngược lại là trấn định hơn trong tưởng tượng của cô nhiều, cô lựa chọn sinh sản không đau, nhìn bác sĩ đâu vào đấy mà chuẩn bị, bên cạnh còn có người trấn an cô, Khương Tri Ngôn hơi hơi mỉm cười: “Yên tâm, tôi rất ổn.”
Có Úc Nam Diễn ngoài cửa chờ, còn có nhiều người như vậy đang chờ cô nữa, giờ phút này Khương Tri Ngôn có thể nói là tràn ngập sức mạnh.
—— Đây là đâu vậy?
—— Không phải là mình đang sinh con sao?
Khương Tri Ngôn nhìn cái không gian trắng thuần này, đáy lòng hiện lên nghi hoặc.
“Xin chào, Khương Tri Ngôn.”
Một bóng hình đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Khương Tri Ngôn sửng sốt, “Khương, Tri Ngôn?”
Là, Khương Tri Ngôn chân chính.
Khi khuôn mặt quen thuộc này lấy phương thức mặt đối mặt xuất hiện trước mắt mình, Khương Tri Ngôn mới kinh ngạc phát hiện rằng dù cho mặt giống nhau, cảm giác mà hai người mang đến cho người ta thật sự không giống nhau.
‘Khương Tri Ngôn’ cười nghiêng nghiêng đầu, “Rất cảm tạ hết thảy những gì cô làm cho tôi, thời gian của tôi không nhiều lắm, cho nên chỉ có thể nhân cơ hội tới nói với cô vài câu.”
“Cô, cô muốn đi đâu vậy? Chúng ta là……”
“Để tôi nói ngắn gọn vậy, bởi vì sai lầm của cái gã nào đó ấy, cho nên đã tạo thành cục diện hiện tại, tôi phải đến một thế giới khác sinh sống rồi, cuối cùng tới đây là để cáo biệt với cô một chút.”
Lời ‘Khương Tri Ngôn’ nói làm Khương Tri Ngôn nhíu mày, “Đây là thân thể của cô, tôi mới là cái kẻ……”
“Không phải đâu!”
Lời cô nói bị cô ấy kịp thời cắt ngang, “Nếu như không có cô, thân thể của tôi chính là đã chân chính tử vong, tôi không thể quay về được, bởi vì từ trường của linh hồn chúng ta gần, lúc đó cô lại vừa vặn……, cho nên “tôi” mới có thể tiếp tục tồn tại.”
“Ba mẹ cũng không cần thương tâm, tôi mới là người nên cảm tạ cô.”
“Cô đã cho tôi thấy được một loại cách sống khác của đời người, cũng đã để tôi học được rất nhiều, tôi……”
“Nè, được chưa hả? Không đi nữa là chúng ta sẽ bị phát hiện đó!” Một giọng nam mất kiên nhẫn đột nhiên xuất hiện.
‘Khương Tri Ngôn’ cũng không giận, tiếp tục tốt tính mà nói: “Cho nên giờ tôi phải đi rồi, đi bắt đầu cuộc sống mới.”
“Chẳng qua cô không cần lo lắng cho tôi, tôi nhất định sẽ sống rất tốt.”
“Cô cũng phải chăm sóc tốt chính mình, vui vui vẻ vẻ mà sống mỗi một ngày nhé.”
“Xì, cô đã đem vận khí đời này của mình cho cô ta hết rồi, có thể không tốt được sao?” Giọng nam kia tiếp tục nói chen vào, “Bệnh thánh mẫu!”
Khương Tri Ngôn: “Từ từ! Đại lão! Thế là có ý gì? Vận khí của tôi? Tôi không cần, trả cho cô ấy được chứ?”
Phản ứng này của Khương Tri Ngôn tựa hồ làm tâm tình người đàn ông thần bí kia tốt hơn chút, còn nguyện ý giải thích hai câu: “Không trả được, mà cô ấy cũng không mang đi được.”
Mỗi người đều tự mang vận khí, mà đương nhiên, cái này không phải nhất thành bất biến, nếu mi làm nhiều chuyện tốt thì vận khí sẽ liền gia tăng, dù cho đời này không rõ ràng thì kiếp sau cũng có thể được ban ơn cho.
Mà vận khí của cả hai cô Khương Tri Ngôn này đều thuộc về cấp bậc người thường, nhiều lắm là hơi tốt hơn chút so với người bình thường thôi, chỉ là khi hai phần vận khí “bình thường” này kết hợp lại với nhau, Khương Tri Ngôn cũng liền thành “cẩm lý”.
“Còn may cô không có dùng loạn phần vận khí này, bằng không chắc chắn là sẽ bị phản phệ.”
Khương Tri Ngôn nhíu mày, “Tôi không cần phần vận khí này, đại lão, thật sự không thể trả cho cô ấy sao? Tôi cũng có thể đem vận khí của mình……”
“Aiya, hai người các cô có phải có bệnh hay không hả, không được! Vận khí đời này của cô ấy là thật không mang đi được, cô quý trọng nó cho tốt là được.”
Giọng nam lại bắt đầu trở nên không kiên nhẫn, “Nếu đây là sai lầm của tôi, tôi chắc chắn sẽ chọn cuộc đời tốt cho cô ấy.”
“Rồi rồi, đi thôi! Lại không đi nữa liền phải bị phát hiện đó!”
Ấn tượng cuối cùng của Khương Tri Ngôn chính là ‘Khương Tri Ngôn’ cười xán lạn với cô, “Tôi sẽ hạnh phúc, cô cũng phải hạnh phúc nha.”
Bóng tối rút đi, đôi mắt lại lần nữa cảm nhận được ánh sáng, Khương Tri Ngôn chậm rãi mở to mắt.
Mở mắt ra ánh mắt đầu tiên liền thấy được Úc Nam Diễn mười phần tiều tụy bên mép giường.
Thật sự rất tiều tụy, râu ria xồm xoàm, môi khô khốc, xem mà không không già đi mười tuổi.
“Liễu Liễu!”
Vừa thấy Khương Tri Ngôn tỉnh lại, đôi mắt vốn dĩ tử khí nặng nề của Úc Nam Diễn nháy mắt sáng lên, “Em sao rồi? Bác sĩ! Đúng rồi! Bác sĩ!”
Quá trình sinh sản rất thuận lợi, Khương Tri Ngôn mất hơn một tiếng liền sinh hạ ra hai cô công chúa nhỏ trừ bỏ thể trọng khá nhẹ ra thì thân thể hết thảy đều rất khỏe mạnh, nhưng chính cô lại lâm vào hôn mê không hiểu nổi.
Đến bây giờ cô đã hôn mê suốt một đêm, Úc Nam Diễn thật sự như phát điên rồi mà tìm tới bác sĩ nổi tiếng ở các lĩnh vực trên toàn thế giới, đáng tiếc thông qua các dụng cụ đo đường và các thủ đoạn kiểm tra, đều chỉ là biểu hiện ra Khương Tri Ngôn đang ngủ.
Sao có thể?
Ngủ kiểu gì mà có thể một chút phản ứng cũng không có!
Một đêm này, có thể nói là một đêm giày vò nhất của Úc Nam Diễn.
Còn may, còn may.
Úc Nam Diễn đưa trán để trên mu bàn tay Khương Tri Ngôn, Liễu Liễu của anh…… Ai cũng không thể cướp đi Liễu Liễu của anh!
“Nam Diễn.”
Khương Tri Ngôn vừa tỉnh lại liền cảm giác được tình trạng sức khỏe mình không tệ, tựa hồ chỉ là ngủ một giấc, dưỡng đủ tinh thần rồi mà thôi.
“Anh bây giờ thật xấu nha, hơn nữa râu còn đâm đau tay em.”
Đáy mắt cô lóe lên ý cười, làm tâm tình vốn dĩ nặng nề của Úc Nam Diễn không khỏi chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều.
Chẳng qua, Úc Nam Diễn vẫn ‘hung tợn’ mà cọ mu bàn tay Khương Tri Ngôn mấy cái: “…… Cô nhóc hư!”