• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Khương Tri Ngôn ra khỏi thang máy chỉ đẩy một cái valy hành lý nho nhỏ cỡ 18 tấc, trên người cũng chỉ đeo một cái túi xách nhỏ, thoạt nhìn như kiểu chỉ đi ra ngoài du lịch mấy ngày, tùy thời sẽ trở về kia.

Thật ra thì mấy valy hành lý to với những đồ đạc khác thì hôm qua đã đóng gói nhờ Triệu Đào hỗ trợ gọi chuyển phát nhanh gửi đến khách sạn cô đã đặt trước, cho nên hôm nay cô trực tiếp quần áo nhẹ nhàng ra trận.

“Liễu Liễu.”

Úc Nam Diễn tiến lên một bước liền nhận lấy valy trong tay Khương Tri Ngôn, hai người ra khỏi Cục Dân chính xong thì anh không đi làm, mà là tỏ vẻ muốn đưa Khương Tri Ngôn đi check-in.

“Không nặng, anh thật sự muốn tiễn em à? Qua lại cũng phải 2-3 tiếng đồng hồ, không cần thiết đi?”

Khương Tri Ngôn không quen cáo biệt với người khác, cũng không biết nên cáo biệt với Úc Nam Diễn thế nào, chỉ là……

Trên đường về, mới đầu cô là mãnh liệt cự tuyệt.

Kết quả là nhìn thấy Úc Nam Diễn rõ ràng không nói gì thêm, nhưng lại nghiêng đầu, nửa khuôn mặt giấu trong bóng râm kia không hiểu sao lại lộ ra vài phần ấm ức cùng không nỡ.

Khương Tri Ngôn rất hoài nghi là mình não bổ quá độ, nhưng cô vẫn là “Được được được”, có vẻ rất là không có nguyên tắc.

Rõ ràng trước đó Mục Hi Thần làm nũng như thế Khương Tri Ngôn đều thờ ơ, thậm chí cảm thấy người ta hơi bị phiền, nhưng khi đối mặt với Úc Nam Diễn lại đầu hàng nhanh đến vậy.

Quả nhiên, tiêu chuẩn kép mới là bản chất nhân loại.

“Anh muốn đi tiễn em.”

Tay Úc Nam Diễn mới vừa cầm lấy valy hành lý, người hầu ở một bên lại lần nữa nhận lấy nó, một cái valy nho nhỏ, chỉ có một đoạn đường ngắn ngủi bỏ lên xe thế thôi mà đã qua tay 3 người.

Khương Tri Ngôn:……

Úc Nam Diễn lớn như vậy mà không bị nuôi ra cái dạng ngũ cốc chẳng phân biệt, tứ chi vô dụng thật đúng là Úc lão gia tử dạy dỗ có cách.

“Thiếu phu nhân.”

Chú Lâm vội vàng đi ra một bên, trong tay cầm một cái túi, “Ở đây có một ít đồ ăn vặt Joy làm, cô cầm ăn trên đường đi.”

Theo như lời Úc Nam Diễn, khi hai người họ nói cho chú Lâm Khương Tri Ngôn muốn ra ngoài ở một thời gian, cũng không biết khi nào sẽ trở về, vị quản gia già này cũng không nói cái gì, chỉ là dùng một loại ánh mắt hiểu rõ lại hiền từ nhìn Khương Tri Ngôn, “Thiếu phu nhân, lão Lâm tôi sẽ ở đây chờ cô về nhà.”

Giờ khắc này, Khương Tri Ngôn thậm chí cảm thấy vị quản gia già này biết rõ ràng chuyện giữa cô với Úc Nam Diễn, nhưng mà… Không có khả năng đó chứ?

Nếu biết thiệt, chú Lâm không vạch trần cũng thôi đi, vì sao lại phải đối tốt với mình như vậy?

Loại tốt đó, không phải cái loại tốt kiểu quản gia đối đãi với nữ chủ nhân, làm việc theo phép công và nghe lệnh kia, mà thật giống như xem Khương Tri Ngôn là con gái vậy đó.

Cho nên chắc chắn vẫn là cảm giác của cô đã sai rồi.

“Chú Lâm, không cần.”

Khương Tri Ngôn muốn cự tuyệt, nhưng không thành công.

Vị quản gia già này luôn có cách làm mi cam tâm tình nguyện mà nhận ý tốt của ông, còn hên đồ tự cô mang cũng không nhiều lắm, lại thêm một cái hộp cơm cũng chẳng sao.

“Gâu! Gâu gâu!”

Hai người vừa mới đi ra khỏi cửa đại sảnh, Daniel đột nhiên vọt ra một bên, theo sau nó còn có Lilith nhìn như chậm rì rì nhưng thực tế thì tốc độ cũng không chậm.

Đây vẫn là lần đầu tiên Khương Tri Ngôn thấy Lilith chạy nhanh như vậy, nó vẫn luôn hành động ưu nhã như một tiểu công chúa, không nghĩ tới đã chạy lên cũng không hề thua kém Daniel.

Hôm qua Khương Tri Ngôn đã cáo biệt với hai nhóc con này rồi, tuy chúng nó chắc chắn là không nghe hiểu, nhưng hiện tại cũng không phải thời gian Daniel với Lilith hoạt động mà, sao chúng nó sẽ qua đây?

Daniel thẳng tắp nhào về phía Khương Tri Ngôn, cái đuôi lắc lư bay nhanh, Lilith chậm vài bước cũng dùng cái đuôi cuốn lấy mắt cá chân Khương Tri Ngôn, đầu dùng sức cọ cô, như là đang làm nũng.

“Thiếu, thiếu gia, thiếu phu nhân, cũng không biết Daniel với Lilith làm sao nữa, đột nhiên liền chạy tới.”

Người hầu phụ trách chăm sóc Daniel với Lilith thở hổn hển theo sát phía sau, thấy trên người Khương Tri Ngôn còn dính không ít lông thì càng khẩn trương hơn, “Daniel! Xuống dưới!”

Daniel không để ý đến anh ta, tiếp tục nâng nửa người trên lên dùng chân trước đi kéo Khương Tri Ngôn, trông như muốn chơi với cô ấy.

Khương Tri Ngôn nửa ngồi xổm xuống, “Xin lỗi nha, hôm nay không thể chơi với mấy đứa rồi, ngoan.”

Một tay xoa Daniel, một tay xoa Lilith, thật ra Khương Tri Ngôn cũng rất luyến tiếc hai nhóc con, cô còn luyến tiếc chú Lâm, luyến tiếc Joy, luyến tiếc rất nhiều người.

Chỉ là, không phải có câu “Ngắn ngủi chia lìa là vì để gặp lại tốt hơn” sao, Khương Tri Ngôn lại ôm chầm Daniel, “Ngoan nha, buông chị ra được không?”

Daniel phát ra tiếng “nức nở” cùng loại với ấm ức, nhưng thần kỳ chính là nó thật sự buông lỏng Khương Tri Ngôn ra, cúi người nằm bò bên chân Khương Tri Ngôn, có vẻ không vui.

Lilith cũng vậy, cái đuôi rũ xuống, ngẩng đầu “mi” một tiếng với Khương Tri Ngôn, nghe quả thực muốn người ta ôm nó vào lòng mà hôn mạnh hai cái.

Trước kia luôn nghe người ta nói thú cưng có linh tính, đây là lần đầu tiên Khương Tri Ngôn sâu sắc mà lý giải những lời đó đến thế.

“Thật sự sẽ gặp lại, mấy nhóc con.”

Khương Tri Ngôn lại lần nữa xoa sờ chúng nó, chỉ là có thể cho ra lời hứa hẹn này, theo đó đi nhanh lên xe, lần này thẳng đến khi lái ra khỏi biệt thự cũng không có ai đến cản nữa.

Dọc theo đường đi, Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn ngồi ở hai bên hàng ghế sau, mới đầu không có ai mở miệng nói chuyện, nhưng khi bắt đầu càng lúc càng gần sân bay, vẫn là Khương Tri Ngôn đánh vỡ trầm mặc.

“Em tới nơi sẽ báo bình an cho anh.”

Sau khi Úc Nam Diễn đơn giản mà nói một chữ “Được” thì bốn phía lại im ắng.

Vài phút sau, “Nhất định phải rời khỏi thủ đô sao?”

Cho dù tôn trọng lựa chọn của Khương Tri Ngôn, chờ mong lần gặp lại của hai người, lúc này Úc Nam Diễn vẫn là nhịn không được mà hỏi ra vấn đề này.

Lời nói ra miệng, ngay cả chính anh cũng cảm thấy kỳ quái, Úc Nam Diễn tuyệt đối không phải một người ướt át bẩn thỉu, ngược lại, anh quả quyết vô tình hơn người bình thường rất nhiều.

Người như vậy, vào một khắc này lại đang giữ Khương Tri Ngôn lại.

“Nhất định.” Khương Tri Ngôn trả lời rất chém đinh chặt sắt, “Nếu gần quá thì nói không chừng em sẽ nhịn không được mà “ngẫu nhiên gặp được” với anh mất.”

Thủ đô nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu muốn “ngẫu nhiên gặp được”, thật đúng không tính là khó, thế thì cô ly hôn dọn ra khỏi Úc gia có ý nghĩa gì chứ?

Nếu muốn chân chính nhận rõ lòng mình, vậy thì nên cắt phải cắt.

“Anh hiểu rồi.” Úc Nam Diễn gật gật đầu.

Trong xe lại lần nữa an tĩnh.

Giờ phút này, tài xế lái xe hàng trước đang vờ như hai lỗ tai mình điếc tạm thời, hoàn toàn không dám nghe cuộc đối thoại của thiếu gia với thiếu phu nhân, ông cũng đã làm tài xế Úc gia được mười mấy năm rồi, tất nhiên biết có một số việc dù cho nghe được cũng phải giả vờ như không nghe thấy, phải để nó nát trong bụng mình!

Rất mau liền tới sân bay.

Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn đứng trong đại sảnh sân bay hai bên nhìn nhau, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ làm người qua đường hai bên đều nhịn không được mà nghía mấy lần.

“Phốc.”

Khương Tri Ngôn nhịn không được cười tràng, “Thiệt kỳ lạ á, lại không phải sinh ly tử biệt, cũng chả phải hiểu lầm giận dỗi trốn đi, bầu không khí giữa chúng ta nghiêm túc vậy làm gì chứ?”

Úc Nam Diễn nghe vậy đáy mắt cũng hiện lên một tầng nhợt nhạt ý cười, “Bởi vì luyến tiếc thôi.”

“Rồi rồi, đừng nói lời âu yếm.” Khương Tri Ngôn nháy nháy mắt, “Nhiều rồi liền không đáng giá nữa! Nhân thiết của anh chính là tổng tài bá đạo lãnh khốc, giờ đều đã sập thành cái dạng gì rồi?”

Bá đạo, lãnh khốc, tổng tài?

Úc Nam Diễn cảm thấy 6 cái chữ này trừ bỏ hai cái cuối cùng là có chút liên quan đến anh ra, 4 chữ đằng trước nhìn kiểu gì cũng không giống, khi nào thì anh có cái nhân thiết đó vậy?

“Anh không bá đạo, cũng không lãnh khốc.”

Bộ dáng Úc Nam Diễn nghiêm túc phản bác lại lần nữa chọc cười Khương Tri Ngôn, “Ha ha ha, Nam Diễn anh thật đáng yêu.”

Đáng yêu?

Lại là một từ mà Úc Nam Diễn cảm thấy tuyệt đối sẽ không có liên quan đến mình, này đây làm anh thật sự rất tò mò mình trong cảm nhận của Khương Tri Ngôn đến tột cùng là người như thế nào.

Chỉ là không kịp hỏi.

Chỉ còn nửa tiếng là tới 3 giờ, Khương Tri Ngôn cũng còn chưa lên máy bay.

“Úc Nam Diễn, tạm biệt!”

Cho nên mới nói sao Khương Tri Ngôn không muốn để Úc Nam Diễn tới tiễn, làm cho cô bây giờ cũng nhiều thêm mấy phần không nỡ, nhưng còn may lý trí chiến thẳng cảm tính lúc này.

Khương Tri Ngôn buông hành lý ra trực tiếp tiến lên ôm chặt Úc Nam Diễn: “Em nhất định sẽ nhớ anh.”

Úc Nam Diễn đang muốn đáp một câu “Anh cũng vậy”, Khương Tri Ngôn lại nói thêm, “Còn có chú Lâm, Joy, Daniel, Lilith, còn có Quân Sách, Triệu ca, em đều sẽ nhớ!”

Úc Nam Diễn: …… Thôi.

Anh ôm lấy Khương Tri Ngôn: “Được, bọn anh chờ em về.”

Úc Nam Diễn còn chưa kịp nói vậy nữa, giây tiếp theo Khương Tri Ngôn đã đẩy anh ra, đồng thời kéo lấy hành lý, “Được rồi, về đi, em đi đây!”

Cô trực tiếp chạy chậm, tựa hồ là sợ cáo biệt tiếp nữa là thiệt sự phải luyến tiếc đi rồi.

Úc Nam Diễn không đuổi theo, anh cứ đứng tại chỗ như thế mà nhìn bóng dáng Khương Tri Ngôn dần dần biến mất, biểu cảm trên mặt chậm rãi biến mất, giờ phút này tựa hồ lại biến trở về vị chủ tịch Nam Hằng làm người đã kính lại sợ kia.

Giống như toàn bộ ôn nhu cùng trường hợp đặc biệt của anh đều chỉ cho một người kia, một khi người đó không ở đây nữa, Úc Nam Diễn cũng chỉ là Úc Nam Diễn trong ấn tượng của mọi người.

Cường thế, lạnh nhạt, thậm chí làm người sợ hãi.

Bay 2 tiếng, chờ khi Khương Tri Ngôn tới khách sạn đã là gần 7 giờ tối, làm xong thủ tục vào ở, cô liền kéo valy hành lý nhỏ đi vào phòng mình, mấy ngày tiếp đây nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Khương Tri Ngôn đều sẽ ở lại chỗ này.

Nhưng mà đây chỉ là một điểm cư trú lâm thời, Khương Tri Ngôn tính ngày mai đi kiếm nhà ngay, tốt nhất là cái loại chung cư độc thân một phòng một sảnh kia, trước hết thuê nửa năm.

Trước khi tới đây cô đã xem qua giá thuê nhà ở thành phố Ngô, chung cư độc thân như thế, nếu đoạn đường còn kha khá thì cần cỡ chừng 1500 đến 2000 một tháng, đối với Khương Tri Ngôn hiện tại có trong tay 900.000 tệ tiền tiết kiệm mà nói, cũng không đắt.

Về phần sau khi thuê nhà xong sẽ thế nào, Khương Tri Ngôn còn có chút rối rắm.

Là trực tiếp ôn tập chuẩn bị thi công nhân viên công vụ vào tháng 4 sang năm, hay là tìm một công việc part-time nhẹ nhàng đây, lỡ không thi đậu cũng không đến mức sẽ vẫn luôn tiêu hao tiền tiết kiệm.

Ài, cho nên vì sao người ta phải làm việc chứ! Cô thật sự không muốn làm xã súc!

Chẳng qua thì bây giờ, vẫn là giải quyết vấn đề dạ dày ấm no thì quan trọng hơn.

Lúc này bên ngoài đã hoàn toàn là đêm đen, Khương Tri Ngôn cũng không tính đi ra ngoài ăn, mà là lấy cái hộp cơm chú Lâm cho cô kia, nghe nói trong này chỉ là đựng một ít đồ ăn vặt, hẳn là có thể lấp đầy bụng.

Đang nghĩ xem là đồ ăn vặt gì, Khương Tri Ngôn mở hộp cơm ra.

Ngoài dự đoán chính là một cỗ hơi nóng bốc lên trước, chờ khi cô tập trung nhìn vào thì khóe môi liền nhịn không được mà giương lên.

Xuất hiện trước mắt căn bản không phải đồ ăn vặt gì kia mà chú Lâm nói, mà là một phần cơm hộp còn bốc hơi nóng.

Trên phần cơm có hai chữ được xếp bằng cà rốt khắc hoa.

Cố lên.

—— Lâm thúc với Joy, thật là……

Khương Tri Ngôn gắp một miếng cá chình lên cho vào miệng, thịt cá non mềm phối với nước sốt linh hồn, còn có cả độ lửa được khống chế gãi đúng chỗ ngứa kia, cô thề đây nhất định là một phần cơm hộp ngon nhất mà mình từng ăn!

Ngày hôm sau, 8 giờ.

Khương Tri Ngôn đeo túi xách nhỏ lên bắt đầu dạo thành phố Ngô, đương nhiên, không phải dạo lang thang không mục tiêu.

Hôm qua cô đã xem rất nhiều tư liệu, cũng add thêm mấy group thuê nhà, không sai biệt lắm mà chọn ra 3 vị trí thuê nhà cô cảm thấy không tệ.

Còn add thêm 2 người môi giới, xem qua ảnh 3 căn hộ độc thân, chờ tí sẽ liền nhất nhất tới hiện trường khảo sát.

Nếu có thể mau chóng vào ở tất nhiên là tốt nhất.

Chẳng qua Khương Tri Ngôn cũng biết kiếm nhà không dễ, hôm nay chắc hẳn là một ngày vất vả.

Bên kia, văn phòng Úc Nam Diễn.

Úc Quân Sách đang tức anh ách đi qua đi lại trước mặt Úc Nam Diễn.

“Hay lắm, các anh đều gạt em! Đều gạt em!” Úc Quân Sách lắc lư giao diện bong bóng xanh trên di động, “Tới nơi rồi mới nói với em! Quá đáng! Thật quá đáng!”

“Quân Sách.”

Triệu Đào gọi anh ta lại, “Chuyện này một mình cậu biết là được, cậu coi như thiếu phu nhân đi ra ngoài chơi một đoạn thời gian là được, không phải trước kia cũng từng có à?”

Úc Quân Sách cũng không có bị an ủi đến, nói: “Rồi, em biết rồi.”

Lời cậu ta nói hoàn toàn không nhất trí với biểu cảm, nhìn mấy đoạn tin nhắn dài Khương Tri Ngôn gửi tới trên di động, vị tiểu thiếu gia này cắn răng một cái, cái gì cũng không rep, cầm di động lên ra khỏi văn phòng, lúc đóng cửa còn phá lệ to tiếng.

“Úc tổng…”

Triệu Đào có chút lo lắng mà nhìn về phía Úc Quân Sách rời đi.

Việc đã tới nước này, Khương Tri Ngôn liền hỏi Úc Nam Diễn có thể nói cho Úc Quân Sách không, Úc Nam Diễn không có ý kiến.

Cho nên Úc Quân Sách cũng đã biết chân tướng hai người kết hôn lúc trước.

Thế mà là hợp đồng?

Mà hiện tại hai người lại đã ly hôn?

Bởi vì thích nhau cho nên cần phải tách ra để cẩn thận ngẫm lại?

Đây là cái lý do lung tung rối loạn gì vậy!

Té ra chỉ mình anh ta ngây ngốc cái gì cũng không biết! Nhớ tới khi trước hai người kia chiến tranh lạnh mình còn chân tình thật cảm mà lo lắng chết được, Úc Quân Sách liền cảm thấy mình chính là thằng ngốc!

Là thằng ngốc ngốc nhất khắp thiên hạ!

“Cho vệ sĩ đi theo nó.”

Mới đầu không nói cho Úc Quân Sách là không muốn cành mẹ đẻ cành con, lại sau nữa cũng chưa nói là cảm thấy không cần thiết.

Rốt cuộc thì sau khi thích Khương Tri Ngôn, Úc Nam Diễn cũng chưa hề nghĩ tới hai người sẽ ly hôn.

Chuyện xảy ra có hơi gấp, Úc Quân Sách nhất thời không chấp nhận được cũng bình thường.

Úc Nam Diễn chỉ muốn chờ anh ta bình tĩnh rồi lại nói, ai ngờ vào đêm liền nhận được tin khẩn vệ sĩ báo cho —— Úc Quân Sách đánh nhau với người ta vào cục cảnh sát rồi.

Vệ sĩ vẻ mặt xin lỗi tỏ vẻ lúc ấy bị Úc Quân Sách cắt đuôi nhất thời chưa tra tới, chờ khi anh ta đến đó thì tình hình đã bị cảnh sát khống chế.

Chờ khi Úc Nam Diễn tới cục cảnh sát liền nhìn thấy Úc Quân Sách khóe miệng xanh tím, cả người tản ra mùi rượu.

Mà đối diện cậu ta thì lại là 5 tên tửu quỷ ở đằng kia kêu gào, hình tượng cái đám kia thảm hại hơn, trên mặt mấy tên đó đều đủ mọi màu sắc.

Thế vẫn chưa là gì.

Một người duy nhất thanh tỉnh khoanh tay ôm ngực đứng ở kia, che ở đằng trước Úc Quân Sách thế mà chính là vị bạn tốt kia, tên là… Kiều Hạ?

Khi từ trong miệng cảnh sát biết được đại bộ phận thương tổn 5 tên tửu quỷ kia nhận lấy đều là Kiều Hạ đánh ấy, Úc Nam Diễn lập tức hơi mang ghét bỏ mà nhìn thoáng qua Úc Quân Sách.

Học người khác ra ngoài uống rượu cũng thôi đi, mấu chốt là đánh lộn với người khác cũng không thắng, còn cần con gái đứng chắn đằng trước cho cậu!

Úc Quân Sách, cậu thật đúng là làm tốt lắm!

Những việc này Khương Tri Ngôn đều tạm thời không biết, vận khí cô không tệ, sau khi xem tới căn hộ thứ ba liền cảm thấy nó cơ bản đã thỏa mãn yêu cầu của mình.

Chung cư kiểu loft* một phòng một sảnh, một bếp một WC.

*: Kiểu căn hộ thông tầng hay căn hộ có gác lửng, các bạn search gg căn hộ loft là ra.

Trên lầu là phòng ngủ, dưới lầu là khu hoạt động như phòng khách vân vân, trọn bộ căn hộ chiếm đất phỏng chừng cũng chỉ cỡ 30 mét vuông, nhưng đối với một mình Khương Tri Ngôn mà nói thì đã dư dả.

Hơn nữa một điểm làm cô động tâm chính là hiệu quả cách âm của tòa nhà này rất tốt, hơn nữa chỉnh thể phương hướng và bố cục cũng còn được, chẳng sợ chủ nhà yêu cầu áp 2 trả 3, một tháng chào giá 2000 Khương Tri Ngôn cũng đồng ý.

Chỉ số hạnh phúc mà nhà tốt mang đến quan trọng hơn hai ba trăm đồng tiền nhiều.

Ký hợp đồng xong, giao tiền xong xuôi, Khương Tri Ngôn có thể tùy thời dọn vào ở, có điều cô tính để mai lại dọn, hôm nay cứ dạo thành phố Ngô trước đã, thuận tiện nếm thử ẩm thực đặc sắc chỗ này.

Hẳn là vì mới đến một hoàn cảnh mới nên còn có chút cảm giác mới mẻ, thẳng đến tối khi sắp vào giấc ngủ Khương Tri Ngôn mới nhớ tới hình như cả ngày hôm nay mình đều chưa nhớ tới Úc Nam Diễn, khi click mở bong bóng xanh tính gửi một tin nhắn thì trước hết lại thấy được khung chat với Úc Quân Sách vẫn luôn chưa có rep lại, cũng không biết cậu ta hết giận chưa.

Ngẫm lại cũng là mình giấu diếm trước, nên Khương Tri Ngôn liền nhắn một tin cho Úc Quân Sách trước.

Mà lúc này, Úc Quân Sách vừa khéo đang ở trong thư phòng Úc Nam Diễn, di động “Bruh” một tiếng, anh ta cầm lên thấy tin nhắn Khương Tri Ngôn gửi tới thì lập tức ngạo kiều “Hừ” một tiếng, kết quả khẽ động một cái là miệng vết thương nơi khóe miệng làm anh ta lập tức wao wao kêu ra tiếng.

“Tin nhắn của Liễu Liễu?”

Nhìn thấy phản ứng của Úc Quân Sách, nháy mắt Úc Nam Diễn đã đoán được người nhắn tin là ai.

Nghĩ đến hôm nay Khương Tri Ngôn sẽ rất bận, Úc Nam Diễn nhịn cả một ngày cũng không quấy rầy cô, kết quả giờ cô lại có thời gian nhắn tin cho Úc Quân Sách?


Úc Nam Diễn không khỏi cảm nhận được chút không cân bằng nhàn nhạt.


Anh mặt vô biểu cảm mà cầm lấy di động.


[Úc: Đang bận sao?]


Năm phút sau, không ai đáp lại.


Úc Nam Diễn:……


Bây giờ còn máy bay tới thành phố Ngô chứ?


Sao anh cứ cảm thấy mình đáp ứng ly hôn là một quyết định sai lầm nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK