Chư Quốc Vĩ chẳng biết là kẻ tài cao gan cũng lớn hay là cảm thấy chỉ có một người thì chả xốc nổi bọt sóng gì, tuy ông ta đều có tăng lớn công tác bảo an ở chỗ mình ở và công ty, nhưng cũng không có trực tiếp làm việc tại nhà như Úc Nam Diễn.
Thậm chí còn cười nhạo với phó tổng ở trong tối rằng Úc Nam Diễn chính là tuổi nhẹ, không gánh nổi chuyện.
Nghĩ đến ông ta năm đó xây nhà không phải cũng từng xảy ra chuyện mấy lần sao, bị mấy công nhân nông dân kia cầm dao uy hiếp muốn làm hắn thế này thế kia, hiện tại không phải cũng cứ sống tốt lành.
Làm ăn mà, còn không phải gan to chết no, gan nhỏ chết đói.
Chuyện của Chư phu nhân lần này là ông ta nhất thời không xem xét kỹ, đối với người phụ nữ này, so với nói là cảm tình, chẳng bằng nói là đồ sắc đẹp của bà ta lại cảm thấy Chư phu nhân càng tri tình thức thú hơn mấy ả tình nhân khác của ông ta hơn một chút, cho nên cái Chư Quốc Vĩ giận chính là vì bị liên lụy.
Mà càng giận hơn là con trai trước đó không thương lượng gì với mình đã giao chứng cứ lên, nhưng Chư Quốc Vĩ có thể làm sao bây giờ, cũng chỉ có đứa con trai độc nhất đó thôi, bất mãn nữa còn có thể làm gì nó?
Sau đó, mang theo phần bất mãn cùng cười nhạo kia, Chư Quốc Vĩ vừa mới ngồi lên xe về nhà không được bao lâu, xe đã xảy ra vấn đề.
Cuối cùng dựa vào kỹ thuật cao siêu của tài xế với vệ sĩ, người thì thật chưa có chết, chỉ là gãy một chân với đụng vỡ đầu, giờ đang nằm trong bệnh viện kìa.
Nhận được tin, Khương Tri Ngôn: ……
Đây là kiểu mi không tìm đường chết sẽ không phải chết điển hình!
Nhưng chuyện của Chư Quốc Vĩ cũng là một tín hiệu, vị phó lãnh đạo kia thật sự còn ở thủ đô, hơn nữa còn ra tay muốn trả thù bọn họ.
Gã ta tựa như con nhện trốn trong tối, thường thường dệt mạng nhện làm mi không cẩn thận rảo bước tiến lên, nếu vận khí tốt thì giữ được một mạng, xui xẻo thì liền thật sự phải nói cúi chào với thế giới này!
“Móa!” Úc Quân Sách căm giận mà vỗ cái bàn, “Cái loại chuột chết này! Quá ghê tởm!”
Mà cố tình là giờ gã ở trong tối, bọn họ ngoài sáng, ở vào vị thế bị động.
“Nhưng cũng không thể trốn hoài đi!” Úc Quân Sách tức giận mà lại vỗ bàn một cái, mà lần này hình như dùng sức lớn quá, vừa vỗ xong anh ta liền “Áu” một tiếng che tay lại dậm chân tại chỗ.
Không nỡ nhìn thẳng hành vi ngốc nghếch của Úc Quân Sách, Khương Tri Ngôn, Úc Nam Diễn và Triệu Đào trở về chủ đề chính.
Phòng cướp ngàn ngày không bằng vĩnh tuyệt hậu hoạn, ôi bọn họ không có muốn về sau đi ra ngoài đều nơm nớp lo sợ đâu, thật sợ sinh mệnh của mình bị uy hiếp.
Chỉ là mấy hôm nay cảnh sát cũng vẫn luôn toàn lực đuổi bắt vị phó lãnh đạo này, lại vẫn cứ bị hắn ta tìm được cơ hội mà động thủ trên xe Chư Quốc Vĩ. Quả nhiên, có thể làm được cái loại mua bán muốn mạng này đều chả phải tay vừa.
Vấn đề lớn nhất hiện tại chính là, làm sao để vĩnh tuyệt hậu hoạn đây?
Prm —— prm ——
Không chờ bốn người họ bắt đầu thảo luận, di động Úc Nam Diễn đột nhiên rung lên.
Cái di động này của anh chỉ bỏ thêm mấy người quan trọng, ví dụ như Khương Tri Ngôn, chú Lâm, Úc lão gia tử……
Lần gọi này là Úc lão gia tử gọi.
“Ông nội.”
“Dạ, bọn con đều không sao, ông yên tâm.”
Nhìn kiểu này có vẻ là ông cụ cũng biết tin của Chư Quốc Vĩ rồi, cố ý gọi điện tới đây dò hỏi.
Cuộc điện này của Úc Nam Diễn tốn mất chừng 2 phút, chờ anh cúp điện thoại xong nhìn thấy ánh mắt của ba người khác cũng không nói trước cái gì, mà là lại gọi một cuộc điện thoại.
“Chú Vương, là con, con biết ông nội đang ở ngay bên cạnh, nhưng xin chú hãy trả lời vấn đề của con đúng sự thật trước đã.”
Theo đó, trong điện thoại liền truyền đến tiếng rống giận của ông cụ, giọng lớn đến ngay cả mấy người bên cạnh đều có thể nghe được.
“Tiểu tử thúi! Không lớn không nhỏ, còn quản cả chuyện của trưởng bối!”
Sắc mặt Úc Nam Diễn bất biến, tiếp tục bình tĩnh mở miệng: “Ông nội, hãy để chú Vương nhận điện thoại đi.”
Rất mau, chính là vài câu nói chuyện với nhau, lần này nói hơi lâu chút, sau chừng 5-6 phút sau, Úc Nam Diễn mới cúp điện thoại.
“Ừ, con sẽ qua, chừng 2 tiếng sau là đến.”
Lấy câu này làm kết thúc, ông cụ tựa hồ lại rống lên gì đó, chỉ là vì điện thoại cúp quá nhanh, mọi người đều không nghe rõ.
Mơ hồ đại khái chính là mấy chữ “Không được về đây”.
Úc Nam Diễn lại lần nữa dời ánh mắt lên người mọi người, không đợi anh mở miệng, lúc này di động lại lần nữa rung lên.
Nhưng Úc Nam Diễn hoàn toàn làm lơ thanh âm đó, không hề có tính toán nhận điện thoại.
Vang lên được vài lần, điện thoại rốt cuộc lại lần nữa an tĩnh, ông cụ cũng biết một khi Úc Nam Diễn đã quyết định thì muốn thay đổi quả thực còn khó hơn lên trời.
Ngay sau đó Úc Nam Diễn tóm lược tường thuật đơn giản chuyện vừa mới biết được vừa nãy một lần.
Sáng hôm nay Lý Diệu Bạch mất tích gần 1 tiếng, làm Úc lão gia tử sợ tới mức cho rằng nó bị gã phó lãnh đạo kia trói đi rồi, phát động tất cả người đi tìm, bài tra từng cái camera, kết quả đồ gấu con kia muốn nhìn bộ dáng mọi người nôn nóng tìm nó, cố ý trốn trong một cái ngăn tủ không lên tiếng thẳng đến khi ngủ quên mất.
Chọc ông cụ tức đến độ cầm quải trượng lên đánh thằng nhỏ đó hai cái ngay tại chỗ, nhưng mà Lý Diệu Bạch kia thế mà trực tiếp cãi lại mắng to, lời mắng đã dơ lại khó nghe, chọc ông cụ tức đến tăng huyết áp.
Chẳng qua uống thuốc xong bình tĩnh lại thì theo lời tự ông cụ nói là không có vấn đề gì lớn.
Nhưng theo sau đó lại nhận được tin về Chư Quốc Vĩ, ông cụ ngẫm lại thì thật sự không yên tâm, liền gọi tới đây hỏi một tiếng.
Lúc ấy trong điện thoại Úc lão gia tử vừa vặn ho khan hai tiếng, Úc Nam Diễn truy vấn xong rồi mới biết được mấy ngày nay thu đông giao mùa, Úc lão gia tử cũng bất hạnh trúng chiêu, bị cảm rồi.
Chỉ là ông cụ cảm thấy đây là chuyện nhỏ, mới không nói cho Úc Nam Diễn, không nghĩ tới lại bị lộ trong điện thoại.
Một ông cụ hơn 80 tuổi còn phải lo lắng nhọc lòng con cháu hậu bối như thế, Úc Nam Diễn lập tức tỏ vẻ phải đi về vấn an ông nội mới yên tâm, kết quả bị ông cụ mãnh liệt cự tuyệt.
Vừa nãy hai người họ chính là vì chuyện này mới nổi lên tranh chấp.
Thật ra thì ngay từ đầu khi chuyện này xảy ra ấy, Úc lão gia tử vẫn là hy vọng Úc Nam Diễn bọn họ về bổn trạch ở một đoạn thời gian, trừ bỏ vì bổn trạch Úc gia có công tác an bảo càng tốt hơn ra, cũng là vì vị trí của bổn trạch.
Đây là một chỗ ngoại thành thủ đô, dựa núi gần sông, phong cảnh tú mỹ, trừ bỏ bổn gia nhà họ Úc tọa lạc ở đây, chung quanh còn có không ít đại lão giới chính trị dưỡng lão ở chỗ này.
Khỏi cần nghĩ cũng biết công tác phòng hộ chỗ này tốt cỡ nào.
Chỉ là vì sao sau đó Úc lão gia tử lại chuyển biến chủ ý nhanh thế, lại mãnh liệt cự tuyệt Úc Nam Diễn tới đây nữa chứ?
Nguyên nhân vẫn là vì vị phó lãnh đạo kia.
Chỉ một kẻ hèn đã có thể làm Úc gia thận trọng đối đãi như thế, mà đấy thật không phải nhát gan hay là chuyện bé xé to.
Mà là theo lời khai của vài thành viên trong đội đó, vị phó lãnh đạo kia chính là quân sư được công nhận của đội buôn lậu đó, nếu không phải lão đại đã từng có ân với ông ta, vậy thì vị trí lãnh đạo hiện tại ấy chắc chắn không tới phiên ông ta ngồi.
Làm một tổ chức kéo dài tận mấy chục nước, trải qua gần 10 năm còn không ngã, lại càng có thể duỗi tay tới trên người phu nhân hào môn, nếu lần này không phải cô út Úc bại lộ bị tìm hiểu nguồn gốc, ngay sau đó lại đánh một chiêu xuất kỳ bất ý, sao có thể bị người bứng ổ ngay chứ. Nhưng mà vị phó lãnh đạo kia vẫn là thuận lợi chạy thoát, theo điều tra phân tích của phía cảnh sát sau khi xong việc, vị này sớm đã để lại cho mình mấy con đường lui, thỏ khôn có ba hang cũng chưa nhiều bằng hắn.
Phó lãnh đạo với những phần tử khủng bố không từ thủ đoạn kia thật không có khác biệt gì quá lớn, ngẫm lại thủ đoạn của những phần tử khủng bố trước kia đi, một người đã thông minh lại không sợ chết như vậy, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện lớn gì.
Từ trên chuyện của Chư Quốc Vĩ cũng có thể nhìn ra vị này không muốn trốn đông trốn tây, tham sống sợ chết, giống như chỉ muốn trả thù kẻ làm hại tổ chức với hắn rơi vào kết cục như thế thôi.
Trước mắt, trên mặt ngoài, cô út Úc với Chư phu nhân là người hắn muốn trả thù nhất, chỉ là hai người kia đều ở trong cục cảnh sát, độ khó để thao tác quá lớn, thế thì dựa theo lẽ thường, người nhà của hai người này chính là nhóm đối tượng thứ hai để trả đũa.
Quan hệ của Chư phu nhân với cha mẹ ruột bà ta rất kém cỏi, nếu thật bị thương thì nói không chừng Chư phu nhân sẽ còn vui chết được, bà ta lại không có con cái, chỉ có thể phát tiết chút lửa giận nho nhỏ trên người Chư Quốc Vĩ trước.
Cho nên hiện tại Chư Quốc Vĩ chính là bị thương không nhẹ đấy, mà đây vẫn là vì ông ta may mắn, cũng là vị phó lãnh đạo kia biết Chư Quốc Vĩ với Chư phu nhân không có nhiều cảm tình lắm, nếu thật làm ông ta bị thế nào thì cũng chả trả thù Chư phu nhân được thế nào, nên không tốn quá nhiều tinh lực đi bố trí.
Nhưng cô út Úc lại không giống vậy.
Bà ta hoàn toàn bất đồng với Chư phu nhân không có vướng bận, nói là dìu già dắt trẻ cũng không quá.
Lý Quang Hoa không sạch sẽ đã bị bắt về, tạm thời không trả thù được, nhưng cô út Úc còn có con trai với cha nha.
Quan hệ của cô út Úc với Úc lão gia tử mấy năm nay mọi người đều có điều nghe thấy, cha con ruột không có thù cách đêm, hai người hòa hảo trở lại thì càng là thân mật thêm mấy phần.
Mấy năm nay cô út Úc không ít lần dẫn chồng con về vấn an cha già mình, ở trong mắt người ngoài là có thể thấy được vẫn là rất để ý.
Về phần con trai duy nhất Lý Diệu Bạch thì càng khỏi phải nói, ai không biết cô út Úc “cưng” đứa con trai này cỡ nào, bằng không cũng không nuôi ra được một đồ gấu con như thế.
Mặc kệ ai trong hai người này chịu tổn thương hoặc là đều bị tổn thương, tin chắc rằng cô út Úc nhất định sẽ đau đớn muốn chết.
Đây cũng chính là kết luận suy đoán của Úc lão gia tử.
Cơ hồ không ai biết được bất mãn cùng hận ý trong lòng cô út Úc, vậy thì ở trên mặt ngoài các ông chính là “uy hiếp” của cô út Úc.
Cho nên hiện tại Úc lão gia tử không muốn Úc Nam Diễn về.
Rốt cuộc thì quan hệ giữa cô út Úc và cái anh cháu trai Úc Nam Diễn này lại chẳng ra gì, trên đại hội cổ đông Úc Nam Diễn chính là đã từng khiến cô út Úc và Úc nhị gia mất mặt rất nhiều lần, từng chọc Úc nhị gia tức đến trực tiếp chửi ầm lên.
Bọn họ và Úc Nam Diễn có thể nói là quan hệ cạnh tranh, Úc Nam Diễn lấy được nhiều, vậy thì phần bọn họ liền ít đi.
Lỡ mà Úc Nam Diễn thật xảy ra chuyện gì, nói không chừng cô út Úc còn sẽ cười trộm trong lòng đó.
Bởi vậy nên sau khi chuyện này phát sinh, Khương Tri Ngôn cũng sẽ không nhờ Úc Nam Diễn đi bảo vệ cha mẹ của mình một chút.
Dưới tình huống thương tổn cháu trái cũng chả được cái mẹ gì ấy, chẳng lẽ nhị đương gia kia còn sẽ đi tìm cha mẹ vợ cháu trai?
Nếu bọn họ thật phái người bảo vệ thì ấy mới thật là lạy ông tôi ở bụi này, chỉ kém nói rõ vụ này có liên quan với Úc Nam Diễn thôi.
Trong hiểu biết của Khương Tri Ngôn, giờ phút này không quấy rầy chính là cách bảo vệ tốt nhất rồi.
“Có lẽ anh sẽ ở lại bổn trạch 2 ngày.”
Không yên lòng ông cụ, Úc Nam Diễn đứng dậy liền muốn gọi chú Lâm thu thập đồ đạc một chút, để anh tiện đi qua đó ngay.
“Em đi với anh.”
Ai ngờ lúc này Khương Tri Ngôn đột nhiên lên tiếng, lập tức dẫn tới mọi người ghé mắt, bọn họ không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra vào lúc này mà ở bên người Úc lão gia tử là nguy hiểm.
“Không cần, em ở lại đây là được rồi.”
Úc Nam Diễn nhăn mày lại trực tiếp từ chối.
Anh mạo hiểm không sao, nhưng tuyệt đối không thể liên lụy Khương Tri Ngôn, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến cô chút nào.
Nhưng mà đối mặt với lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt của Úc Nam Diễn, Khương Tri Ngôn lại không lùi bước chút nào, cô thậm chí còn nghiêm túc hơn Úc Nam Diễn.
“Nam Diễn, thân thể lão gia tử không khỏe, em lại bởi vì sợ hãi nguy hiểm tiềm tàng mà trốn trong nhà, vậy anh nghĩ coi những thân thích Úc gia kia sẽ nghĩ thế nào? Còn cả những người khác trong cái vòng này nghĩ ra sao?”
Đừng tưởng rằng chuyện này rất nhỏ mà không truyền ra, bổn trạch Úc gia nhiều người hầu như thế, chung quanh cũng có không ít quan to hiển hách ở đó, chờ Úc Nam Diễn xuống xe lại phát hiện chỉ có một mình anh ấy, không cần quá lâu đâu, chỉ sợ cũng sẽ xuất hiện tới mấy cái phiên bản lời đồn rồi.
“Dù cho ông nội có thể hiểu em, nhưng xong việc rồi trong lòng ông sẽ không khó chịu sao?”
Nếu là mấy tháng trước, Khương Tri Ngôn tất nhiên là thấy mấy lời đánh giá kia chả là gì, về sau cô lại không lăn lộn trong cái vòng này, ai quản đám kia nghĩ thế nào chứ, thậm chí còn nhiều thêm một cái cớ để về sau “ly hôn”.
Chỉ là, sau thật nhiều việc mà Úc Nam Diễn làm vì cô, chẳng sợ không biết cuối cùng hai người có thể đi đến bên nhau hay không, Khương Tri Ngôn cũng không muốn chôn xuống tai họa ngầm trên việc này.
Huống chi lão gia tử đối xử với cô thật sự rất tốt, biết Khương Tri Ngôn thích ăn hải sản thì ông sẽ thường thường bảo người đưa một chút tới đây, còn có một vài món đồ chơi nhỏ mà con gái thích, túi xách hàng hiệu vân vân, có đôi khi vừa đưa là đưa cả xe lớn.
Những việc này đối với ông cụ mà nói có lẽ không tốn bao nhiêu tiền, phân phó một câu là được, vừa ý là quan trọng nhất.
Giống như chuyện sinh nhật của Úc Nam Diễn lần trước ấy, mặc kệ cuối cùng có phải vì Úc Nam Diễn hay không, chẳng lẽ phần tốt đẹp này cứ vậy mà chẳng tính là gì sao?
Khương Tri Ngôn không phải người tốt trên ý nghĩa truyền thống, nhưng cô cũng kế thừa và hành động theo một nguyên tắc —— Anh đối xử với tôi thật tốt, vậy tôi nhất định cũng đối xử tốt với anh.
Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không mở miệng nữa.
Úc Quân Sách với Triệu Đào ở kế bên càng là không dám mở miệng trong bầu không khí nghiêm túc này. Thật ra hai người họ ai cũng không sai, đều là quan tâm đối phương, chỉ là với tình huống hiện tại này, hình như làm quyết định thế nào cũng đều rất rối rắm.
“Được, cùng đi.”
Rốt cuộc, là Úc Nam Diễn thỏa hiệp trước.
Đôi mắt bích sắc của anh chẳng biết khi nào đã như nhuộm màu đen, có vẻ vô cùng u tối, “Anh sẽ bảo vệ em tốt, lấy sinh mệnh của anh thề.”
Trong thời khắc nghiêm túc như vậy Khương Tri Ngôn lại đột nhiên cười ra tiếng, “Được thôi, lỡ thật xảy ra chuyện gì, em nhất định trốn sau lưng anh.”
Đại bộ phận đồ đạc, bổn trạch Úc gia đều có, chỉ cần mang vài món đồ hay mặc với vật phẩm mình quen dùng là được.
Có giáo huấn của Chư Quốc Vĩ ở đằng trước, lần này tất nhiên phải kiểm tra xe từ đầu tới đuôi vài lần, dù cho cảnh sát phán đoán vào lúc này do phó lãnh đạo kia đã đắc thủ nên hẳn sẽ trốn đi mấy ngày, chờ tạm vơi bớt nổi bật lại ra tay, nhưng bọn họ cũng không dám sơ ý đặt cược vào tỉ lệ.
Còn tốt, Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn rất thuận lợi mà đi vào bổn trạch Úc gia, so với hai lần trước, lần này rõ ràng hai bên nhiều hơn không ít vệ sĩ, camera theo dõi trong góc ở tứ phía càng là không đếm được.
Rất mau hai người liền nhìn thấy Úc lão gia tử nằm trên giường.
Quả nhiên cái bộ dáng “Trung khí mười phần” trong điện thoại kia là cố chống, một ông cụ hơn 80 vốn đang trong tình trạng sức khỏe không tốt lại nôn nóng lo lắng gần một tiếng, ngay sau đó lại bị chọc tức cho, sao có thể không sao?
Úc Nam Diễn chính là quá hiểu ông cụ, thế mới gấp không chờ nổi mà về.
“Khụ khụ.”
Nhìn thấy Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn, Úc lão gia tử hung hăng mà nhăn mày lại, vẻ mặt tức giận mà nhìn Úc Nam Diễn: “Sao con lại mang cả Khương nha đầu tới!”
Úc Nam Diễn còn chưa lên tiếng, Khương Tri Ngôn đã nhanh chóng giải thích: “Ông nội, là con không yên lòng ông, cứng rắn đòi tới cùng.”
Sau đó nhìn về phía quản gia Vương ở một bên, “Chú Vương, hiện tại thân thể ông nội thế nào?”
“Không sao không sao, thân thể ông tốt, khụ khụ…….”
Cú vả mặt cho lão gia tử tới quá nhanh, chú Vương vừa giúp ông ấy thuận khí vừa bất đắc dĩ nói với Úc Nam Diễn và Khương Tri Ngôn.
“Bác sĩ nói là nhất thời khó thở công tâm, tĩnh dưỡng mấy ngày hẳn là không có chuyện gì lớn.”
“Ông nội, ông cứ yên tâm nha, con với Nam Diễn sẽ ở lại đây hai ngày, thân thể ông khỏe mới là lớn nhất……” Được Khương Tri Ngôn ôn nhu an ủi, sắc mặt vốn dĩ tức giận của Úc lão gia tử chậm rãi bình tĩnh lại.
“Ông biết, ông biết, tiểu nha đầu con, lá gan thật rất lớn đó……”
Thấy lúc này không khí tốt lên, mi tâm Úc Nam Diễn thoáng giãn ra một chút, nhưng rất mau lại chau lại, “Lý Diệu Bạch đâu?”
Đối với cái đồ gấu con kia, Úc Nam Diễn không có chút hảo cảm nào.
Lý Diệu Bạch ở trong phòng của nó, dù cho ông cụ đã bị nó chọc giận té ngửa, thằng ranh đó thế mà còn đang chơi game.
Khi Úc Nam Diễn phá cửa mà vào ấy, Khương Tri Ngôn phát hiện chỉ nửa năm không gặp mà thằng nhỏ này lại béo chút, hiện tại cả người thật sự y như quả cầu ấy, đôi mắt bị thịt chèn ép đến chỉ còn cái khe.
“Đưa nó ra ngoài bắt đi đứng, không cần cho nó ăn bất kỳ thứ gì, khi nào nhận sai thì lại dẫn vào!”
Ngữ khí bình tĩnh nhưng không cho phép phản bác.
Địa vị của Úc Nam Diễn ở Úc gia là thế nào, lời này của anh vừa ra, lập tức có hai vệ sĩ ra tay mỗi người một bên vác Lý Diệu Bạch lên, kéo nó ra ngoài cửa.
“Đm! Đi mẹ mày! Lão tử chơi chết mày á! Dựa vào cái gì mà bắt lão tử đi bộ!!!”
Quả nhiên, đứa nhỏ này miệng đầy thô tục, quả thực khó nghe.
Rất khó tưởng tượng được ngày thường cô út Úc bọn họ đến tột cùng là dạy dỗ nó thế nào, lại bận thế nào đi nữa cũng nên có tiền đi mời gia sư với bảo mẫu chứ, sao sẽ để một đứa nhỏ biến thành bộ dáng người chê chó ghét thế này.
“Từ khi cô út Úc vào kia có từng hỏi đến Lý Diệu Bạch không?”
Giác quan thứ sáu của Khương Tri Ngôn làm cô không khỏi hỏi ra vấn đề này, “Em cảm thấy lấy cái tính hiếu thắng kia của cô út Úc, thật sự không nên dạy con trai thành như vầy.”
Úc Nam Diễn nghe vậy thì lập tức nhìn về phía một vị quản gia bên cạnh, “Đi tra ghi chép trong thời kỳ Úc Minh Na mang thai một chút.”
Nói không chừng ở chỗ này cũng có vấn đề gì đó.
“Từ từ, em chỉ là thuận miệng nói chút thôi mà.”
Thấy Úc Nam Diễn nhanh thế đã hạ mệnh lệnh, Khương Tri Ngôn hơi hơi trừng to mắt, “Anh không nghi ngờ em chút nào sao?”
Thế nào lại như kiểu vợ quản nghiêm em nói cái gì anh liền nghe cái đó vậy!
Úc Nam Diễn lại rất nghiêm túc: “Anh cảm thấy em nói rất đúng, vì sao phải nghi ngờ?”
Khương Tri Ngôn: ……
Ngay sau đó hai người đi ra ngoài, Úc Nam Diễn lại đột nhiên hỏi một câu: “Em không thích trẻ con?”
Khương Tri Ngôn không biết sao đề tài lại nhảy lên chỗ này, “Ừm, nếu đáng yêu ngoan ngoãn thì có lẽ sẽ đỡ hơn chút, có điều đích xác là không có hảo cảm gì với con nít.” Cô trả lời đúng sự thật.
Khi còn nhỏ, nhà thân thích của Khương Tri Ngôn cũng có mấy đồ gấu con, khi đó mẹ cô muốn cô ưu nhã đoan trang nên không cho phép cô so đo với mấy đứa nhỏ đó, cha cô sĩ diện nên cũng bảo cô hào phóng y vậy.
Cho nên khi đó Khương Tri Ngôn đã bị cướp đi rất nhiều búp bê và đồ cô thích, về sau lại đi viện phúc lợi toàn là con nít khắp nơi, nên Khương Tri Ngôn thật sự không có chút yêu thích gì đáng nói với con nít.
Úc Nam Diễn khẽ gật đầu, “Vừa lúc, anh cũng không thích.”
Bước chân Khương Tri Ngôn chợt khựng, cô dùng biểu cảm không diễn tả nổi nhìn thoáng qua Úc Nam Diễn, anh có thích hay không liên quan gì tới em!
Hiện tại suy xét chuyện con cái cũng quá sớm đi?