• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái tết này, đối với Khương Tri Ngôn mà nói có hơi bị mệt tim.

Không biết mẹ Khương nghĩ thế nào nữa, thế mà hỏi cô có phải là có thai rồi không?

“Liễu Liễu à, nếu thiệt có thai, nhất định phải nói cho ba mẹ, Úc Nam Diễn là thái độ thế nào, nếu nó không muốn cưới con, mà chỉ là vì đứa nhỏ, vậy chúng ta liền đi phá thai!”

“Ba mẹ chỉ có một đứa con gái là con thôi, con hạnh phúc mới là quan trọng nhất. Hôn nhân vì con cái mới miễn cưỡng kết hôn, không chỉ có con bất hạnh, mà nó cũng là một loại tổn thương với đứa bé.”

Khương Tri Ngôn:……

Mẹ, vì sao mẹ lại sẽ có loại ý nghĩ đáng sợ như này?

Cô với Úc Nam Diễn rõ ràng ngay cả hôn cũng chỉ xem như miễn cưỡng hôn một lần, nắm tay thì càng là có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngẫm lại coi có ai yêu đương mà thuần khiết giống họ không?

Chẳng lẽ mình có thể chơi một chiêu “Có cảm mà bầu” à?!

Khương Tri Ngôn phải mãi thề thốt mới xong. Mẹ Khương tuy tin lời cô, nhưng vẫn là ngàn dặn vạn dò, nếu có bầu nhất định phải nói trước cho họ, đừng có tự tiện chủ trương.

Tình thương của mẹ nặng nề này, làm Khương Tri Ngôn cạn lời cứng họng.

Còn may, vào mùng 6 tết này, cô lại lần nữa xách theo cả một thùng tràn đầy đồ ăn đồ dùng về với căn nhà thuê ở thành phố Ngô, tiếp tục sống cuộc sống độc thân tiêu sái.

Về phần vì sao lại không đi thủ đô, ấy ngược lại không phải vì Khương Tri Ngôn đột nhiên thay đổi lại đi chia tay với Úc Nam Diễn, mà nguyên nhân hàng đầu chính là Úc tổng bận rộn đi công tác rồi.

Hơn nữa lần đi công tác này thời gian còn không ngắn, chí ít phải nửa tháng. Một cái nữa là Khương Tri Ngôn nghĩ đến căn phòng nhỏ của mình còn có một vài chi tiết muốn sửa chữa, bèn dứt khoát về thành phố Ngô trước để lo liệu chuyện của mình.

Gần nửa tháng không ai ở, căn hộ chắc chắn phải có chút bụi. Khương Tri Ngôn là 2 giờ chiều về tới nhà, làm vệ sinh, phơi chăn nệm, giặt giặt giũ giũ ôi phải tới 5 giờ mới dừng lại nghỉ ngơi, tiếp sau đó cũng lười gọi cơm hộp, trực tiếp lôi bánh chưng mẹ Khương nhét vào hâm nóng lên xem như bữa chiều mà giải quyết.

Khi cô chính thức nằm lên giường đã là 7 giờ hơn, cả ngày bôn ba cuối cùng có thể hạ màn, ngày mai cũng rốt cuộc có thể ngủ nướng một giấc cho đã mà không phải mới sáng sớm đã bị mẹ Khương réo dậy ăn sáng.

Thật hy vọng tất cả trưởng bối đều hiểu được, ăn sáng xong rồi ngủ tiếp căn bản chính là không có khả năng! Chỉ có buổi sáng ngủ đến tự nhiên tỉnh, lại đến khi đã đói bụng rồi mới là buổi sáng được ngủ nướng chân chính.

[Khương Bính Ngư: Đã là một con phế cá.JPG]

[Úc: Vất vả rồi]

Sau đó Úc Nam Diễn liền gửi tới một cái gif sờ đầu. Từ khi phát hiện gói cảm xúc càng có thể biểu đạt rõ ý tứ ấy, trong di động của anh liền lưu không ít ảnh.

Đương nhiên, có thể may mắn được đến gif Úc Nam Diễn gửi tới cũng sẽ chỉ có một mình Khương Tri Ngôn.

[Khương Bính Ngư: Bên nước A bây giờ là rạng sáng nhỉ?]

[Úc: Ừ, anh đang bị lệch múi giờ]

Lần này là Khương Tri Ngôn gửi gif sờ đầu. Thế giới người trưởng thành không có hai chữ dễ dàng, dù cho có là tổng tài giá trị con người lấy trăm triệu mà tính như Úc Nam Diễn, cũng phải nỗ lực.

Rốt cuộc trên thương trường, anh lui một bước, người ta sẽ liền tiến mười bước.

Cuối cùng, hàn huyên với Úc Nam Diễn hơn 20 phút, Khương Tri Ngôn liền chủ động chúc ngủ ngon. Bằng không cứ tiếp tục trò chuyện nữa, nói không chừng lại là một hai tiếng.

[Úc: Ngủ ngon]

Chỉ là lần này Úc Nam Diễn rep chúc ngủ ngon xong còn hỏi Khương Tri Ngôn một câu, sự kiện kia suy xét thế nào.

Tay đánh chữ của Khương Tri Ngôn chợt khựng, cuối cùng vẫn cứ rep về đáp án để nghĩ lại như cũ.

Sau khi xác nhận quan hệ với Úc Nam Diễn, Khương Tri Ngôn cũng phải lần nữa suy xét đến chuyện thi nhân viên công vụ. Nếu tiếp tục thi ở thành phố Ngô, thế thì chẳng lẽ cô với Úc Nam Diễn còn phải làm một đôi vợ chồng yêu xa?

Nhưng nếu thi ở thủ đô, không nói đến vụ nhân viên công vụ thủ đô khó thi cỡ nào, mấu chốt nhất chính là nó có chức vị thanh nhàn hay không, với cả là những chức vị thanh nhàn kia có thể tới lượt cô chứ?

Khương Tri Ngôn không phải tiểu bạch mới vào xã hội, tất nhiên biết trên thế giới này không tồn tại công bằng tuyệt đối, trừ phi cô nguyện ý mượn dùng lực lượng Úc gia.

Nhưng mà như thế thì có ý tứ gì? Nếu thế thì còn chẳng bằng mình trực tiếp nằm yên cho xong. Dù sao thì Úc gia cũng không thiếu miếng cơm cho cô được.

Đang khi Khương Tri Ngôn rối rắm ấy, Úc Nam Diễn phảng phất đã nhìn ra ý tưởng của cô, rất là nghiêm túc hỏi cô một câu.

“Liễu Liễu, em có muốn thi lên thạc sĩ không?”

Thi lên thạc sĩ?

Đời trước Khương Tri Ngôn cần phải nhanh chóng đi kiếm tiền trả tiền vay quỹ giúp đỡ học tập, cho nên trước giờ chưa từng suy xét đến chuyện thi lên thạc sĩ. Đời này thì “Khương Tri Ngôn” lại có chút phản nghịch nhập vào người, muốn vào xã hội rèn luyện mình một chút, vừa vặn khi đó cô ấy thông qua tuyển dụng tại trường của Nam Hằng, ba mẹ Khương cũng sẽ không cưỡng ép cô ấy, cho nên cũng không thi lên thạc sĩ.

Vậy thì chính cô, muốn thi lên thạc sĩ không?

Thiệt ra thì từ sau khi Khương Tri Ngôn đi làm đã nghe đồng nghiệp nói đến những chuyện thú vị với các hoạt động đoàn với club hồi đại học, đã từng có trong nháy mắt cũng có hâm mộ.

Hồi tưởng lại thời đại học của cô hình như chỉ có học tập và đi làm. Đi làm là vì kiếm tiền, học tập là vì kiếm học bổng, cơ hồ chưa từng có thời khắc nào là chân chính thả lỏng hưởng thụ cuộc sống đại học.

Cho nên vào cái lần Úc Nam Diễn chơi guitar bên lửa trại ấy, Khương Tri Ngôn sẽ tim nhảy bình bịch chưa chắc không phải là vì tiếc nuối đã được đền bù tiêu tan khi đã có được.

Chỉ là học thạc sĩ xong về làm gì đây? Vẫn là phải gặp vấn đề y chang á.

“Liễu Liễu, không phải tất cả mọi chuyện đều cần một kết quả.”

Biểu cảm của Úc Nam Diễn khi đó rất ôn nhu, “Em muốn thi nhân viên công vụ chỉ là vì nó có thể cho em một cái bảo đảm, cho em một đường lui cuối cùng đúng không?”

Phải, Úc Nam Diễn nói không sai.

Khương Tri Ngôn lại chả phải người vĩ đại gì, mấy cái ý nghĩ muốn thông qua chức vị mưu cầu phúc lợi cho quần chúng nhân dân quảng đại là không có à, ý tưởng của cô thậm chí có thể nói là rất ích kỷ, cô chính là nhìn trúng tính ổn định và cả phúc lợi về hưu có thể nói là ưu tú của nhân viên công vụ, còn muốn nói yêu công việc này à, chắc chắn là không có rồi.

“Nhưng mà Liễu Liễu, anh hi vọng sự hiện diện của anh, có thể cho phép em về sau khi quyết định chỉ xem có thích hay không, không cần suy xét có cần thiết hay không.”

Khương Tri Ngôn trầm mặc một chớp mắt. Không phải nói cô không tin Úc Nam Diễn, thậm chí cô còn cảm thấy dù có một ngày hai người ly hôn thật, Úc Nam Diễn cũng tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô.

Chỉ là, tin tưởng là một chuyện, nhưng nếu thật bảo cô… Khương Tri Ngôn vẫn có chút hoảng.

Chẳng sợ cô cũng không biết mình đang hoảng cái gì.

Úc Nam Diễn hiểu ý tưởng Khương Tri Ngôn, bảo cô trao hết nửa đời của mình ở trên người một người khác thật sự quá không thực tế.

Đây không phải nói Khương Tri Ngôn không đủ yêu anh, chỉ là tính cách cô chính là thế.

Chẳng sợ Úc Nam Diễn không biết vì sao Khương Tri Ngôn lại sẽ không có cảm giác an toàn đến vậy, chỉ là cái anh nên làm chính là giúp Khương Tri Ngôn giải quyết vấn đề này.

Bên này Khương Tri Ngôn nghĩ nghĩ liền không khỏi thấy buồn ngủ. Sáng nay dậy sớm, lại chạy tới chạy lui nữa, đích xác rất mệt. Cô cũng không giãy dụa, chậm rãi nhắm mắt lại rơi vào giấc ngủ say.

Chuyện gì tạm thời không nghĩ kỹ được thì cứ từ từ nghĩ, giờ cô không nợ tiền ai với cũng không ai ép cô, trong tay còn dư lại ba trăm mấy ngàn tệ cũng đủ sống rất nhiều năm, cho nên không có gì hay mà lo.

Có một số việc, nói không chừng cứ để đó một hồi liền có đáp án thì sao?

Hành trình đi công tác của Úc Nam Diễn không quá thuận lợi, vốn dĩ định nửa tháng, nhưng kéo một lại kéo hai, kéo tới tháng ba.

Sau khi Khương Tri Ngôn mời công ty tới đo lường hàm lượng formaldehyde trong nhà mới và thấy có thể vào ở được rồi liền tính tìm ngày lành dọn vào.

Vì thế mà cô còn riêng tới hỏi ngày Úc Nam Diễn về, dù sao dọn vào nhà mới cũng phải mời vài người cùng tới náo nhiệt một chút.

Đầu năm Kiều Hạ rất bận, hơn nữa thành phố Ngô còn xa xôi, Khương Tri Ngôn không muốn làm phiền cô ấy. Úc Quân Sách thì sau khi hỏi tới lại rất hưng phấn tỏ vẻ sẽ đến, còn sẽ mang quà chuyển nhà tới cho cô.

Mà Úc Nam Diễn… Anh cần thiết phải tới!

Nói thế nào cũng còn để lại một căn phòng ngủ cho anh đó!

Ngày 14 tháng 3, không biết có phải vừa khéo không, nó cũng là ngày lần đầu tiên Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn lãnh chứng, cũng vừa vặn là ngày Khương Tri Ngôn quyết định chuyển nhà.

Úc Nam Diễn bọn họ 3 ngày trước mới về, sau khi về còn cần xử lý một ít việc. Khương Tri Ngôn cũng không muốn để bọn họ mới vừa về lại lập tức phải chạy tới thành phố Ngô, cho nên liền chọn cái ngày này.

“Chị Tri Ngôn! Em rất nhớ chị á!”

Mấy tháng không gặp, Úc Quân Sách có giận đến cỡ nào cũng đã xả đi gần hết rồi. Vừa nhìn thấy Khương Tri Ngôn phải nói là nhiệt tình, tựa hồ đã hoàn toàn quên chuyện hai người họ dỗi nhau.

“Ừ ừ, tôi cũng nhớ cậu.” Khương Tri Ngôn phụ họa Úc Quân Sách một câu, đồng thời thoát khỏi hai cánh tay dang ra của cậu ta, tầm mắt dừng trên người Úc Nam Diễn lạc hậu vài bước. Tính ra bọn họ cũng đã gần 1 tháng không gặp rồi.

Tuy mỗi ngày đều có tán gẫu với nhau, ngẫu nhiên sẽ còn video call, nhưng mà cảm giác đó so với gặp người thật vẫn là khác nhau.

“Liễu Liễu.”

Úc Nam Diễn cũng làm lơ Úc Quân Sách ở một bên, vươn hai tay ra, đôi tình lữ này nháy mắt liền hoàn thành một đợt nhiệt tình dán dán.

Úc Quân Sách:…… Phi!

Về phần Triệu Đào ở sau cùng thì đã chẳng lấy làm lạ với vụ này, trên tay anh ấy còn cầm quà mừng dọn nhà cho Khương Tri Ngôn, chỉ xem chính mình là một cái máy khuân vác quà tặng.

“Oa nga, rất không tồi nha.”

Ba người đi vào căn hộ này, Úc Quân Sách nháy mắt phát ra tiếng khen.

Nếu chỉ luận diện tích, vậy thì căn hộ này tất nhiên là không vào được mắt cái anh phú nhị đại Úc Quân Sách này. Chỉ là so với căn phòng chỉ lớn lại không có chút độ ấm nào kia của mình, căn hộ rõ ràng đã tốn không ít tâm huyết này của Khương Tri Ngôn nhìn chỗ nào cũng lộ toát lên cảm giác đây là nhà.

“Đúng không, tôi cũng thấy rất không tồi.”

Được khen ngợi, Khương Tri Ngôn hỉnh cằm, trên mặt nháy mắt treo lên chút biểu cảm ngạo kiều, làm Úc Nam Diễn ở một bên nhịn không được mà hiện lên ý cười.

Giờ phút này nếu không phải Úc Quân Sách với Triệu Đào ở cạnh, Khương Tri Ngôn sẽ ngượng ngùng, anh thật đúng là muốn hôn người nào đó để giải mối tưởng niệm.

Ngồi trong chốc lát, thấy thời gian được tầm tầm rồi, Khương Tri Ngôn đứng dậy muốn xuống bếp chuẩn bị tiệc tối hôm nay, mà Úc Nam Diễn thì theo sát sau lưng, nhìn dáng vẻ là muốn hỗ trợ.

Khương Tri Ngôn cũng không cự tuyệt, hai người cười vào bếp rồi liền kéo kín cửa kính dạng trượt lại, người ở bên ngoài cũng chỉ có thể nhìn thấy mặt họ lại cơ bản là không nghe được tiếng.

“Triệu ca, anh của em với chị Tri Ngôn như này là tình huống thế nào đây?”

Bởi vì trước đó Úc Nam Diễn với Triệu Đào đều đang đi công tác nên Úc Quân Sách cũng không biết tiến triển mới nhất, trên đường cùng nhau tới lại có Úc Nam Diễn ở bên, làm anh ta không dám hỏi nhiều.

Giờ đây mình thật vất vả mới bắt được cơ hội này, phải mau chóng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mới được.

Nhìn hai người bọn họ như thế kia, hình như là còn phải thân mật hơn trước vài phần?

Thần sắc trên mặt Triệu Đào bất biến: “Không biết.”

Úc Quân Sách trực tiếp ngồi vào kế bên Triệu Đào, “Triệu ca, anh cứ nói chút đi, em tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không nói cho người khác đâu.”

Triệu Đào bắt đầu dịch sang bên cạnh, trên mặt tiếp tục là kiểu việc công phải xử lý theo phép công: “Xin lỗi, tôi không thể nói cái gì hết.”

Bảo anh nói cái gì đây?

Chẳng lẽ nói Úc Nam Diễn dù có đi công tác cũng không quên phương án cầu hôn, chỉ riêng công ty kế hoạch cũng đã đổi 5 nhà, có hai nhà càng là chủ động nói mình không nhận được vụ này, bảo bọn họ mời người cao minh khác hả?

Hay là nói hiện tại trong túi áo Úc Nam Diễn là cái nhẫn cầu hôn làm tới gần 2 tháng, tự anh tham dự thiết kế cùng trông coi, chỉ riêng viên kim cương chính kia đã giá trị 1 trăm triệu rồi?

Lại hoặc là nói hiện tại trong di động của mình đã có phương thức liên hệ của hai mươi mấy nhà công ty tổ chức lễ cưới? Ngay cả bản vẽ váy cưới cũng đã có mấy chục bản, chỉ chờ Khương Tri Ngôn tới chọn?

Cái nào có thể nói ra? Hả? Cậu nói coi chỗ này có vụ nào có thể nói?!

Triệu Đào chỉ muốn xem chính mình là một người công cụ, không có cảm tình, cũng đừng hỏi anh ấy bất kỳ việc gì!

Chẳng qua chờ một tiếng sau, ngồi bên bàn ăn 4 người nho nhỏ, đối mặt với bữa tối mà Khương Tri Ngôn và Úc Nam Diễn cùng nhau chuẩn bị, Úc Quân Sách với Triệu Đào mau chóng vứt bỏ ý tưởng lung tung rối loạn, trong lòng chỉ còn 4 chữ to: Thụ sủng nhược kinh.

—— Đây chính là đồ ăn mà anh mình / Úc tổng nấu á!

Bọn họ thế mà cũng có thể thơm lây mà ăn được, thiệt sự nếu không phải thấy trường hợp không đúng, thiệt muốn chụp ảnh lưu niệm á.

Tách tách ——

Khương Tri Ngôn lại chẳng hề cố kỵ. Nhìn thấy 8 món ăn tập hợp đủ “sắc hương vị” trên bàn, cô cầm lấy di động chính là một trận tách tách tách.

Úc Quân Sách: “… Chị Tri Ngôn, có thể share một phần ảnh cho em hông?”

Khương Tri Ngôn: “Được chứ, đợi tí tui liền gửi vào group.”

Nháy mắt Úc Quân Sách liền lộ ra nụ cười tươi “Được lời”, chờ khi chính thức động đũa thì những lời khen ngợi càng là tuôn ra y như không cần tiền ấy.

Làm Khương Tri Ngôn đều có loại ảo giác mình đã vinh thăng thành đầu bếp năm sao, chẳng qua có ai không muốn nghe lời hay chớ? Chẳng sợ biết những lời này có phần khoa trương, cô vẫn là cười gật đầu nhận lấy tuốt mà chẳng hề khiêm tốn chút nào.

Làm Úc Nam Diễn ở một bên cũng tạm chịu đựng Úc Quân Sách ồn ào.

Bữa cơm này vừa ăn vừa nói chuyện, ôi phải nói nó ăn tới tận 8 giờ tối. Thấy thời gian cũng không còn sớm, sau khi bọn họ giúp đỡ dọn dẹp xử lý tất cả đồ đạc thì Úc Quân Sách với Triệu Đào liền đứng dậy tính toán về khách sạn.

Ngày mai Khương Tri Ngôn sẽ còn dẫn bọn họ đi dạo thành phố Ngô, coi như là một chuyến lữ hành khoảng cách ngắn.

Về phần Úc Nam Diễn à? Ở chỗ này người ta chính là có phòng ngủ chuyên chúc, giờ không vào ở thì chờ lúc nào?

Rất mau, trong căn hộ nho nhỏ cũng chỉ dư lại đôi tiểu tình lữ Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn này.

Lần này không có người ngoài ở, Úc Nam Diễn rốt cuộc không cần áp chế dục vọng của mình, “Liễu Liễu……”

Phản ứng của Khương Tri Ngôn chính là trực tiếp duỗi tay ôm lấy eo Úc Nam Diễn, sau đó cọ cọ nơi lồng ngực anh, “Đi công tác vất vả rồi, anh đều gầy nè.”

Nếu đổi thành trước lúc xác định quan hệ, mấy động tác này của Khương Tri Ngôn đã đủ để Úc Nam Diễn thỏa mãn, chỉ là giờ bọn họ đã là người yêu, thuộc tính “Tham lam” trong máu thương nhân của Úc Nam Diễn bắt đầu ngoi lên.

—— Như thế này nào đủ chứ? Hoàn toàn không đủ!

“Liễu Liễu, nhắm mắt.”

Không đợi Khương Tri Ngôn có phản ứng gì, đôi mắt cô liền chạm đến đôi đồng tử bích sắc sâu thẳm của Úc Nam Diễn, đồng thời sức nóng trên môi đã làm cô lập tức quên chuyện nhắm mắt này đi.

So với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lần trước, lần này hiển nhiên mới được gọi là nụ hôn chân chính.

Lần đầu tiên Khương Tri Ngôn mới biết được miêu tả trong tiểu thuyết thiệt không khoa trương, thiệt sự có chuyện “hôn đến chân nhũn ra” này. Nếu không phải tay Úc Nam Diễn đang ôm lấy eo mình, chỉ sợ hiện tại cô căn bản là không kiên trì được.

Lúc này, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng là một loại xa xỉ.

Giữa môi răng, có thể cảm nhận được đều là hơi thở của Úc Nam Diễn, đang giương nanh múa vuốt xâm chiếm tất cả địa bàn của cô, làm người ta liên tiếp bại lui đến không còn đường lùi.

Thì ra Úc Nam Diễn vẫn luôn “ôn nhu” trong cảm nhận của Khương Tri Ngôn cũng có lúc cường thế như vậy, chờ khi cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn dài nấy, môi cô đã không thể gặp người.

Bằng không từ ánh mắt đầu tiên ai cũng đều sẽ đoán được trước đó đã xảy ra chuyện gì.

“Đồng chí Úc Nam Diễn……”

Giọng nói mang theo một tia ám ách của Khương Tri Ngôn từ từ vang lên: “Tháng này thiệt ra thì anh căn bản không phải đi công tác, là đi khổ luyện kỹ thuật hôn đúng không?”

Đã hôn cô đến choáng váng rồi được chứ!

Úc Nam Diễn bật cười, trực tiếp bế lên Khương Tri Ngôn đã nhũn cả tay chân lên, hai người cứ vậy mà lấy tư thế giao điệp nhau nằm trên sofa, “Không thoải mái sao? Vậy anh tiếp tục nỗ lực.”

Thanh âm từ tính mang theo ý cười quanh quẩn bên tai, làm Khương Tri Ngôn rất muốn giơ tay lên xoa lỗ tai một chút, quá ngứa!

Khương Tri Ngôn: “… Anh học hư rồi.”

Úc Nam Diễn khẽ cười một tiếng: “Liễu Liễu, anh vốn dĩ đã chẳng phải người tốt.”

Anh cũng không cho rằng mình là người tốt, chẳng qua khi đối tượng là Khương Tri Ngôn thì Úc Nam Diễn nguyện ý che giấu kỹ bản tính đoạt lấy của mình, làm một người thợ săn có kiên nhẫn mà thôi.

“Thảm rồi thảm rồi, em lên nhầm thuyền giặc, giờ rời thuyền còn kịp không?” Khương Tri Ngôn kêu rên một tiếng, trông như kiểu bị “cường đoạt dân nữ” ấy.

Úc Nam Diễn cũng vui lòng phối hợp cô, “Không còn kịp rồi rồi, đời này kiếp này, kiếp sau nữa, em đều là của anh.”

“Ha ha ha ha ha.”

Lời quê mùa như vậy nhảy ra từ trong miệng Úc Nam Diễn, làm Khương Tri Ngôn nhịn không được mà ôm bụng cười to. Bầu không khí vốn dĩ ái muội lập tức tiêu tán, chỉ để lại vui sướng.

Hai người lại tiếp tục ôn tồn trên sofa một chốc, thấy thời gian được tầm tầm rồi, Khương Tri Ngôn đi rửa mặt trước, sau đó là Úc Nam Diễn.

Mười lăm phút sau, cửa phòng tắm mở ra.

Úc Nam Diễn với mái tóc khô một nửa đi đến trước mặt Khương Tri Ngôn đang xem TV trên sofa, cả người tản ra hơi nước tàn lưu, trông phá lệ “Sắc đẹp có thể thay cơm”?

“Sao anh lại không sấy tóc?”

Khương Tri Ngôn nhăn mày lại, “Chỗ em lại không phải không có máy sấy.”

Thấy Úc Nam Diễn tựa hồ là không muốn động, tự nhận là bạn gái tốt, Khương Tri Ngôn vội vàng vào phòng tắm lấy máy sấy ra, “Ngồi yên, để em sấy giúp anh.”

Một lần lạ, hai lần quen, gió nóng vù vù vang lên trong phòng nhỏ, Úc Nam Diễn nửa nheo hai mắt lại, cả người tựa như một con mèo được thuận lông đến thoải mái, tản ra hơi thở lười biếng.

Hẳn là Úc Nam Diễn như thế này quá chọc người thích mà cũng quá hiếm thấy, sấy tóc xong Khương Tri Ngôn không nhịn xuống được mà chụt lên má anh một cái, nhưng mà khi Úc Nam Diễn mở mắt ra, cái cô này đã chạy vào phòng tắm rồi.

Thật là ghẹo xong liền chạy, không hề có lòng trách nhiệm!

11 giờ tối, hai người lên lầu. Chỉ là một người ngoặt sang bên trái cầu thang, một người thì bên phải.

Nhìn như một phòng nhưng thiệt ra là chắn ngang 2 tấm mành và một cái cầu thang, thế là cách xa vạn dặm.

Chờ tắt đèn rồi, không biết sao Khương Tri Ngôn không hề buồn ngủ, rõ ràng hôm nay vì nghênh đón đám Úc Nam Diễn mà cũng coi như đã bận bịu cả ngày rồi mà nhể?

“Nam Diễn ~ A Diễn ~ Anh yêu à ~ Anh ngủ chưa?”

Chắc là do ở địa bàn của mình, lá gan Khương Tri Ngôn cũng lớn hơn không ít, cách xưng hô gì cũng dám gọi.

Trời mới biết khi Úc Nam Diễn nghe được ba chữ “Anh yêu à” kia cả người đều căng chặt trong một chớp mắt, “Chưa ngủ.”

Giọng anh hơi mang bất đắc dĩ, “Làm sao vậy?”

Hẳn là cảm thấy Úc Nam Diễn như vậy rất thú vị, bước chân đang “bên rìa trái pháp luật” của Khương Tri Ngôn lại dịch vào trong một bước, “Có phải anh đang suy nghĩ làm chuyện xấu gì không?”

Úc Nam Diễn: “……”

“Liễu Liễu…”

Giọng anh càng thêm bất đắc dĩ.

Nhưng Khương Tri Ngôn lại không hề thấy chuyển biến tốt liền thu, “Kể cho anh một chuyện cười nè, mẹ em trước đó hiểu lầm em có bầu, còn dạy em nên xử lý thế nào, em cũng không có mặt mũi nói với bà là chúng ta ngay cả hôn cũng chỉ mới hôn một lần.”

“Không đúng, hiện tại là hai lần, ha ha ha ha.”

Nếu nói ra, chỉ sợ ai cũng sẽ không tin tưởng hai người họ ngây thơ vậy đi?

Cũng không phải nói Khương Tri Ngôn bảo thủ, nhất định phải chờ đến sau khi kết hôn, mà là vẫn luôn không có cơ hội thích hợp. Hơn nữa, Úc Nam Diễn còn để ý cảm thụ của cô hơn cả cô, phỏng chừng chỉ sợ trước khi kết hôn hai người cũng không có cơ hội.

Đang nghĩ như vậy, Khương Tri Ngôn liền nhìn thấy bức màn trước mặt mình roẹt cái bị kéo ra, thân ảnh cao lớn của Úc Nam Diễn lộ ra cảm giác áp bách mười phần.

“Muốn ngủ không?”

Khương Tri Ngôn tìm đường chết: “Không muốn!”

Hình như cô cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, chỉ là…… Có sao đâu? Hiện tại quan hệ của bọn họ là bạn trai bạn gái đứng đắn, lại nói nữa, đối với việc này, Khương Tri Ngôn vẫn là có, một chút tò mò như này thôi à.

Thật sự sẽ thoải mái giống trong tiểu thuyết viết vậy sao?

Úc Nam Diễn: “……”

Tuy phòng có chút tối tăm, nhưng Úc Nam Diễn vẫn là thông qua ánh trăng mông lung thấy được Khương Tri Ngôn đang nhấp nháy mắt to, bên trong tựa hồ còn lộ ra một tia thẹn thùng.

Lúc này mà còn nhịn, cả chính Úc Nam Diễn cũng sẽ hoài nghi liệu anh có phải đàn ông hay không!

“Liễu Liễu à……”

Rầm một tiếng, mành lại lần nữa bị kéo lên, chỉ là lúc này một cái phòng ngủ khác rốt cuộc không chờ chủ nó về nữa.

“Chờ chút, để anh xuống lầu mua chút đồ.”

“…… Ô, cái đó…… Trong tủ đầu giường có……”

Dưới tiếng thở dốc ái muội, Khương Tri Ngôn nhắm hai mắt chỉ chỉ tủ đầu giường, cô đây gọi là phòng ngừa chu đáo. Xem! Giờ xài tới rồi đó!

Trong đôi ngươi bích sắc của Úc Nam Diễn hiện lên ý cười, nhưng càng nhiều vẫn là cảm xúc nùng liệt sâu không thấy đáy.

“Liễu Liễu, mở mắt, nhìn anh.”

“…… Anh muốn làm liền làm đi!”

Lần này, là trong giọng nói của Khương Tri Ngôn lộ ra một tia hỏng mất. Sao cô biết được vụ này giày vò người đến vậy chứ, cô có chút hối hận rồi, sao bây giờ?

Đối với cái này, Úc Nam Diễn chỉ có thể tỏ vẻ: Lần này là thật không còn kịp rồi, dù cho anh có là thánh nhân, giờ phút này cũng không dừng lại được.

Rất mau, trong căn phòng ngủ nhỏ này chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc cùng lên án mang theo một tia nức nở.

Khương Tri Ngôn là bị cộm tỉnh, cô chẳng qua chỉ là trở mình đã cảm giác được có thứ gì cứng cứng cộm cho mình khó chịu.

Không thoải mái, cô chỉ có thể vươn tay tùy ý sờ cái thứ đồ không biết kia vài cái muốn phủi đi, nhưng rất mau cô liền phát hiện cái thứ này hình như nó ở trên tay mình?

Mắt miễn cưỡng mở ra một cái khe, Khương Tri Ngôn liền nhìn thấy trên ngón áp út tay trái mình nhiều ra một món đồ có thể lóe mù mắt người.

Làm đầu óc vốn dĩ đang mơ hồ của cô nháy mắt đã thanh tỉnh!

Trừng to mắt mà nhìn cái nhẫn đột nhiên xuất hiện này, cô muốn ngồi dậy bật đèn mà nhìn kỹ một phen, nhưng vừa định ngồi dậy thì giây tiếp theo lại liền nằm xuống.

Xuýt ——

Eo mỏi quá!

Giờ đây cô đã là một con phế cá, dù có là nhẫn kim cương cỡ bự xa hoa cũng đừng mơ gọi cô dậy!

“Liễu Liễu?”

Hẳn là động tĩnh vừa rồi làm Úc Nam Diễn nhận thấy được, nên rất mau Khương Tri Ngôn liền nghe thấy tiếng bước chân lên lầu.

Mành lại lần nữa bị kéo ra. Úc Nam Diễn một tay cầm đĩa, một tay bưng một ly sữa bò nóng, “Dậy ăn chút gì đi, bằng không dạ dày không chịu nổi.”

Khương Tri Ngôn vèo cái dùng chăn che kín cả người lẫn đầu mình lại, “Để đó đi, chờ chút nữa em ăn.”

Thanh âm ồm ồm truyền ra từ trong chăn, vì Khương Tri Ngôn thấy được dấu vết trên cổ Úc Nam Diễn, có chút không nỡ nhìn thẳng.

“11 giờ rồi, ăn chút rồi lại nằm.”

Úc Nam Diễn đi đến bên mép giường, nhìn cái nắm bự trước mặt này, buồn cười mà đưa tay chọc chọc, “Muốn anh đút em hả?”

“11 giờ rồi?!”

Khương Tri Ngôn đột nhiên ló đầu ra, “Vậy Quân Sách bọn họ đâu?”

Đã nói hôm nay dẫn bọn họ đi chơi rồi.

“Anh bảo bọn họ về thủ đô rồi, về sau có cơ hội.”

Lại lần nữa đối mặt với đôi mắt màu bích mang theo ý cười của Úc Nam Diễn, mặt già Khương Tri Ngôn đỏ lên, lại lần nữa chui vào chăn.

“Anh có ý gì hả? Cường mua cường bán à.”

Những lời này của Khương Tri Ngôn có chút không đầu không đuôi, Úc Nam Diễn lại có thể nghe hiểu ngay.

“Vốn dĩ anh muốn chờ em về thủ đô, cũng đã chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng mà……”

Nhưng mà nhìn khuôn mặt ngủ say của Khương Tri Ngôn đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình, cảm xúc cuồn cuộn dưới đáy lòng Úc Nam Diễn làm anh không nhịn được mà lấy ra chiếc nhẫn kim cương này, lại thật cẩn thận mà đeo lên cho Khương Tri Ngôn.

“Liễu Liễu có thể bảo quản trước cho anh không?”

“Thì ra chỉ là bảo quản à……”

Khương Tri Ngôn lại ló đầu ra. Vì bí trong chăn, khuôn mặt nhỏ của cô có chút đỏ: “Thương tâm!”

Úc Nam Diễn: “Liễu Liễu!”

Anh duỗi tay nắm lấy tay Khương Tri Ngôn: “Anh chỉ là không muốn để cầu hôn cứ đơn giản như vậy mà qua, anh hy vọng mỗi một ngày đặc biệt sau khi chúng ta ở bên nhau đều là độc nhất vô nhị, có thể làm em nhớ tới sẽ liền vui vẻ.”

Mặt Khương Tri Ngôn càng đỏ hơn, “Ăn sáng!”

Cứ vậy mà sống sượng nói sang chuyện khác, Úc Nam Diễn cũng sợ nói thêm gì nữa thì mặt ai đó sẽ nóng đến có thể ốp la trứng gà, nên bèn theo ý Khương Tri Ngôn, xoay người qua lấy cơm sáng trên tủ đầu giường.

Mà Khương Tri Ngôn vừa định ngồi dậy, lại kinh hô một tiếng mà lần nữa chui về lại ổ chăn, “Anh ra ngoài trước!”

Úc Nam Diễn lập tức hiểu rõ là tình huống thế nào, “Liễu Liễu, quần áo ở bên trái em đó.”


“Biết rồi! Anh phiền quá à!”


Khương Tri Ngôn hoàn toàn thẹn quá thành giận: “Đi mau đi mau đi!”


Vì thế, vào sáng sau hôm đáng giá kỷ niệm của hai người, Úc Nam Diễn thành công bị bà xã ghét bỏ, chẳng qua nếu nụ cười trên mặt anh không có rõ ràng đến thế, đại khái sẽ càng có sức thuyết phục hơn chút.


Lúc này, ánh nắng ngoài phòng tươi sáng, chiếu rọi cả căn nhà, như chính tâm tình của đôi tình lữ nào đó vậy.


Xán lạn lại nhiệt liệt.


Đuổi đi tất cả bất an cùng sợ hãi.


— End chính văn —

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK