• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Diệp Ân cảm nhận được luồng sát khí đến từ cậu nên cô cảnh giác với cậu hơn, lợi dụng lúc Hạ Diệp Ân mất tập trung Phong Vũ dùng sức đẩy cô ra rồi nhanh chóng lùi lại phía sau để tránh ra xa Hạ Diệp Ân hơn. Hoàng Tiểu Long thấy bằng hữu được an toàn thì liền lao đến tấn công cô. Hạ Diệp Ân cũng rút kiếm ra phản công, cả hai người lao lên tấn công nhau, những đường kiếm tinh xảo, tuyệt đẹp cùng với tiếng hai thanh kiếm va chạm vào nhau của hai người tạo nên một giai điệu thật dữ dội, Phong Vũ quan sát hai người đánh nhau mà toát hết mồ hôi.

Phong Vũ nói:”không ngờ kiếm pháp của Hoàng Tiểu Long lại mạnh ngang với thần đế, không biết thuật pháp của cậu ta có mạnh như vậy không nhỉ?”

Trận chiến của hai người vẫn tiếp diễn.

Cô nói:”huyễn ảo ma trận, kích hoạt”

Nơi Hoàng Tiểu Long đứng bị một pháp trận màu đỏ bao quanh. Một làn sương mù dày đặc từ đâu kéo đến che đi tầm nhìn của cậu, dù Hoàng Tiểu Long chuyển đổi nhãn lực thì cũng không thể nhìn xuyên qua được lớp sương mù này. Sau một lúc, sương mù dần dần tản đi. Những cô gái khỏa thân bỗng xuất hiện trước mặt cậu, bọn họ tiến đến ve vãn Hoàng Tiểu Long. Cậu ta không biểu cảm gì lạnh lùng vung kiếm phá vỡ pháp trận. Huyễn ảo ma trận của Hạ Diệp Ân bị một nhát kiếm vô tình của cậu phá hủy hoàn toàn.

Cô kinh ngạc nhìn Hoàng Tiểu Long hỏi:” ngươi làm sao thoát ra được?”

Cậu lạnh lùng nói:”tôi chỉ vung kiếm chém thôi, không lẽ thoát ra pháp trận này khó lắm à?”

Hạ Diệp Ân cười nói:” ma trận này mô phỏng thất tình lục dục của con người cho dù có là thần đế hay bất kỳ ma quỷ nào đi nữa một khi đã bước vào huyễn ảo ma trận thì không thể thoát ra vì trong thiên hạ này không có bất kỳ ai không có tham vọng riêng cả. Ngươi là kẻ đầu tiên không chỉ thoát ra được mà còn có thể phá vỡ trận pháp này. Ta thật sự rất tò mò về thân phận của ngươi đó”

Phong Vũ cười nói:” trập pháp thất tình lục dục của cô đúng là thật sự rất mạnh nhưng tiếc là không gặp đúng người rồi”

Cô khó hiểu hỏi:”tại sao không đúng người?”

Cậu ta vui vẻ đáp:”bởi vì Hoàng Tiểu Long là kẻ không có cảm xúc, hắn vui buồn cũng chỉ có một biểu cảm thờ ơ trên gương mặt vậy thôi, không có cảm xúc thì lấy đâu ra những suy nghĩ về thất tình lục dục chứ?”

Hạ Diệp Ân hỏi:” không có cảm xúc thì cũng phải có ham muốn đúng không?”

Phong Vũ nghiêm túc nói:”cái đó tôi không biết, tôi chỉ biết nếu cô dùng những thuật thử thách tâm trí hay là sức mạnh của bằng hữu tôi thì thần đế như cô đã thất bại rồi bởi vì hắn rất mạnh”

Hoàng Tiểu Long khó chịu nhìn hai người hỏi:”các ngươi ở đây để đánh nhau hay tán tỉnh nhau vậy?”

Hai người nhìn cậu đồng thanh quát lên:”tán tỉnh cái đầu ngươi”

Hoàng Tiểu Long bất lực nói:”hợp nhau vậy còn chối”

Phong Vũ tức giận đi đến chỗ cậu nói:”tôi tán tỉnh người ta bao giờ hả? Vả lại người ta sẽ không yêu một kẻ bại trận đâu, tôi thấy cậu hợp với cô ta hơn tôi đấy”

Hoàng Tiểu Long thờ ơ nói:”tại hai người nãy giờ nói chuyện vui vẻ lắm nên tôi nghĩ hai người có tình cảm với nhau thôi”

Hạ Diệp Ân cười nói:”có lẽ các ngươi sắp thành kẻ bại trận rồi”

Hai người các cậu khó hiểu nhìn cô, một tia sét rợn người đánh xuống hai người các cậu. Do Hạ Diệp Ân ở gần hai cậu nên cũng bị thương khá nặng. Nhìn Hoàng Tiểu Long và Phong Vũ nằm bất tỉnh trên cỏ.

Cô cười lạnh nói:”các ngươi không nên mất cảnh giác với kẻ thù”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK