Phong Lãnh Nguyệt cười nói:“xin lỗi có lẽ ta không thể đáp lại tình yêu của huynh được rồi, huynh biết tình hình sức khỏe của ta bây giờ mà. Hơn nữa, ta cũng không muốn huynh bị trói buộc bởi tình yêu. Hiện tại ta chỉ mong có thể làm một người bạn với huynh thôi”
Huyền Vũ đau lòng nói:“ta nhất định sẽ tìm dược liệu để cứu muội”
Phong Lãnh Nguyệt khó hiểu hỏi:”dược liệu gì? “
Huyền Vũ cười nói:“Hoàng Tiểu Long nói với huynh muốn cứu muội thì phải cần những nguyên liệu quý hiếm như sợi lông của ác thú ưng điểu, linh hồn của đá, ngọn lửa vĩnh cửu và bông hoa sinh mệnh”
Phong Lãnh Nguyệt tức giận nói:“đồ ngốc, đó đều là những nguyên liệu trong thần thoại không hề tồn tại trên thế giới này”
Huyền Vũ nghiêm túc nói:“thần thoại thì sao? không tồn tại thì sao chứ? cho dù có phải trả cái giá nào thì ta cũng phải cứu cho được muội”
Phong Lãnh Nguyệt lắc đầu nói:”vậy ta hỏi huynh, nếu huynh tìm được những dược liệu ấy thật thì huynh sẽ phải chế biến những nguyên liệu ấy thế nào? huynh cũng không phải dược sư luyện đan thì làm sao cứu ta? đừng hy vọng nhiều quá sẽ thất vọng đó. Tình hình cơ thể ta, bản thân ta là người biết rõ nhất nên huynh không cần phải lo lắng đâu. “
Huyền Vũ bình thản nói:“huynh hứa sau khi trở về chắc chắn sẽ cầu hôn muội”
Huyền Vũ nói xong rời đi để lại Phong Lãnh Nguyệt ngơ ngác ở lại.
Huyền Vũ chạy đến chỗ Hoàng Tiểu Long.
Hoàng Tiểu Long tò mò hỏi:”nói chuyện gì với cô ta vậy? “
Huyền Vũ thở dài nói:“không có gì đâu”
Hoàng Tiểu Long nhún vai nói:“chúng ta ngày mai sẽ khởi hành sớm”
Huyền Vũ tò mò hỏi:“Phong Lãnh Nguyệt nói những nguyên liệu chúng ta đang tìm… không tồn tại mà chỉ là truyền thuyết thôi”
Hoàng Tiểu Long nghiêm túc nói:“dù nó không tồn tại thì tôi cũng phải khiến nó phải tồn tại”
Huyền Vũ cười nói:”đúng vậy, nhất định phải tìm cho được những dược liệu ấy, mà Hạ Diệp Ân đã biết cậu đi chưa? “
Hoàng Tiểu Long bất lực ôm mặt nói:“cô ta biết rồi”
Kiều Ngân Hy lạnh lùng hỏi:“các ngươi muốn nói chuyện ở đây đến sáng luôn à? trời tối rồi còn không mau đi ngủ”
Hoàng Tiểu Long và Huyền Vũ sửng sốt chợt nhận ra là trời đã tối.
Huyền Vũ chạy vào phòng của Phong Lãnh Nguyệt ôm cô ngủ.
Phong Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói:“huynh đi thì nhớ cẩn thận đấy”
Huyền Vũ tò mò hỏi:”sao muội không cản ta nữa à? “
Phong Lãnh Nguyệt thở dài nói:“ta biết dù ta có cản huynh đi nữa, thì huynh cũng sẽ đi thôi”
Huyền Vũ cười nói:“thì ra muội để ý đến ta nhiều như vậy”
Phong Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói:“ta không có hứng”
Hoàng Tiểu Long đang nằm ngủ trong phòng thì Hạ Diệp Ân đi đến ôm cậu ngủ từ phía sau.
Ánh sáng ngày mới len lỏi vào mọi nơi, tiếng chim hót líu lo lại càng tăng thêm sự sinh động của ngày mới.
Hoàng Tiểu Long và Huyền Vũ chuẩn bị đồ đạc đầy đủ sau đó cả hai tạm biệt mọi người rồi rời đi.
Huyền Vũ hỏi:”chúng ta còn thiếu gì nữa không? “
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói:“không”
Huyền Vũ tò mò hỏi:”bây giờ chúng ta đi đâu đây? “
Hoàng Tiểu Long lắc đầu nói:“không biết”
Huyền Vũ ngơ ngác hỏi:”vậy không lẽ chúng ta đi mà không có phương hướng sao? “
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói:“chúng ta có manh mối về những nguyên liệu này mà”
Huyền Vũ ngạc nhiên hỏi:”vậy những nguyên liệu này ở đâu? “
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói:“trong truyền thuyết ác thú ưng điểu là loài chim hung ác chuyên ăn thịt người và chúng thích làm tổ ở trên những ngọn núi cao nhất và vô cùng hiểm trở, chúng ta sẽ tìm lông ác thú của ưng điểu đầu tiên”