• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Đánh một trận

Dược lực quá cường, lúc này toàn thân Lạc Ương Ương hồng nhuận cả người vô lực, tầm mắt của cô đã mông lung nhìn không rõ lắm, nhưng hai tay mảnh khảnh vẫn là gắt gao bảo hộ ở trước ngực.

Thân thể nhỏ xinh yếu ớt, vô lực xụi lơ ở trên giường rộng lớn.

Phong Thánh không tự giác nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt vào ban ngày, khi cô ngoan ngoãn gọi anh là anh hai, mang tới cho anh một chút kinh diễm.

Lúc này, nhìn Lạc Ương Ương lại bất tỉnh nhân sự đến chỉ còn nội y, nằm ở trên giường mặc người bài bố, mắt lạnh của Phong Thánh không khỏi dâng lên một ngọn lửa giận.

“Phong…… A!” Phong Thánh vừa xông tới, Giang Hải Phong liền biết chuyện xấu, thấy mắt lạnh của Phong Thánh rốt cuộc nhìn về phía mình, anh ta vội vàng thử giải thích, nhưng mới há miệng, mặt đã bị Phong Thánh bỗng nhiên ra tay đánh lên một quyền.

Từ trong một quyền mang theo khí thế sát phạt, hung ác quả cảm của Phong Thánh có thể thấy được, anh hiển nhiên là một người luyện võ, mà thân thủ lại cực kỳ không tồi.

Dựa theo tình huống trước mắt để xem, mười Giang Hải Phong cũng không đủ cho anh đánh.

Ở giữa tiếng kêu gào thê thảm không chút sức lực chống cự của Giang Hải Phong, mỗi một quyền mỗi một cước của Phong Thánh đều mang theo lửa giận ngập trời.

Nếu nói, trước khi đá cửa anh còn đang do dự nên cứu Lạc Ương Ương hay không, vậy khi nhìn thấy Lạc Ương Ương chỉ thiếu bị cởi sạch trơn, sát khí của anh liền nổi lên, càng muốn thiến Giang Hải Phong.

Trong phòng, tiếng thảm thống tru lên của Giang Hải Phong ở bên tai không dứt, âm thanh quá mức thống khổ thê thảm làm người sởn tóc gáy, cả kinh Lạc Ương Ương thanh tỉnh một chút.

Sau khi Phong Thánh tốc chiến tốc thắng đánh gần một phút đồng hồ.

Giang Hải Phong ý đồ xâm phạm Lạc Ương Ương, liền mặt đầy vết máu nằm ở trên mặt đất.

Hai chân anh ta giống như bị cưa thiết rỉ sắt hung hăng cưa quá, đau đớn muốn kéo da thịt anh ta nứt ra, đau đến tận xương.

Nhưng nhìn đến đường cong bước chân vặn vẹo đến góc độ quái dị của anh ta, sẽ làm người ta sinh ra một loại, ảo giác anh ta đã là bán thân bất toại.

Lạc Ương Ương nghiêng đầu, nhìn Giang Hải Phong không còn sức lực kêu rên trên mặt đất, đầu dưa nhỏ có chút trì độn.

Khi ánh mắt mê ly sâu kín nhìn về phía Phong Thánh, bị lệ khí lạnh lẽo trên người anh dọa sợ tới mức thanh minh không ít.

“Anh, anh hai?” Tầm mắt chỉ mơ hồ nhận ra hình dáng khuôn mặt Phong Thánh, Lạc Ương Ương nỗ lực mở to hai mắt, không dám tin tưởng nhìn anh.

 

Chương 8: Cô hôn lên anh.

Sao anh lại ở chỗ này?

Anh không phải chán ghét đẩy cô ra, đã rời khỏi rồi sao?

Mắt lạnh Phong Thánh đột nhiên chuyển một cái, sắc bén bắn về phía Lạc Ương Ương.

Giây tiếp theo, anh vừa đi về phía cô vừa cởi áo khoác tây trang, khóa lại trên người cô, cánh tay dài duỗi ra chặn ngang bế cô lên.

Bỗng nhiên rơi vào ôm ấp tràn ngập hơi thở nam tính, nghe ngực Phong Thánh truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ có lực, một tiếng tiếp một tiếng tựa như đang dụ hoặc cô, khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương hồng đến càng mất tự nhiên.

Thống khổ nhắm hai tròng mắt lại, tay nhỏ của Lạc Ương Ương gắt gao nắm chặt cố nén, mới không đến mức không khống chế được câu lên cổ Phong Thánh.

Anh là con trai cha dượng, là anh hai cô, cô không thể vượt rào.

Lạnh mặt ôm Lạc Ương Ương đến phòng chuyên dụng của anh ở câu lạc bộ Hoàng Quan, Phong Thánh tùy tay liền ném cô ở trên giường, động tác không có bất kỳ ôn nhu đáng nói nào.

Thân thể Lạc Ương Ương chợt ngã lên giường, áo khoác bao bọc trên người lập tức rơi xuống, lộ ra mảng lớn cảnh xuân mê người.

Bị chợt ném rồi chợt ngã, Lạc Ương Ương càng khó chịu, khó nhịn không kiềm chế được tiếng rên rỉ tinh tế yêu kiều: “Ưm……”

Nóng quá, thật là khó chịu.

Phong Thánh đứng ở trước giường, tiếng rên rỉ mềm mại yêu kiều mang theo ma lực vừa vào tai, mắt lạnh của anh nháy mắt lạnh thêm vài phần.

Dưới đèn chân không, cả người cô trong trắng lộ hồng mê người, hai cái chân tinh tế phấn nộn xếp chồng, khó nhịn cọ xát, hình ảnh hương diễm nhìn đến ánh mắt anh chợt thâm túy, tức khắc miệng khô lưỡi khô.

“Đáng chết!” Phong Thánh bực bội cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, bỗng nhiên cúi người chống ở phía trên Lạc Ương Ương, nhéo cằm khéo léo của cô, “Cô là muốn tôi tìm đàn ông cho cô, hay là ném cô đến……”

Hô hấp Phong Thánh phun xuống dưới, hơi thở nam tính mãnh liệt giống như là cọng cỏ cứu mạng, làm Lạc Ương Ương nhẫn đến gần mất khống chế, nháy mắt mất đi lý trí, tay nhỏ ôm lấy cổ anh, môi phấn anh đào liền không quan tâm hôn lên môi mỏng gợi cảm đóng mở của anh.

Bàn tay to Phong Thánh nhéo cằm khéo léo của Lạc Ương Ương chợt dùng sức.

Môi cô thực lửa nóng, giống như muốn làm phỏng anh, nhiệt tình lại ngây ngô, không hề kết cấu ma xát anh, cái miệng nhỏ của chính cô tràn ra rên rỉ kiều mềm, càng làm anh khí huyết cuồn cuộn, mắt lạnh nháy mắt đen như giếng cổ, sâu không thấy đáy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK