• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Rối loạn.

“Cô không nhớ rõ chuyện tối hôm qua?” Phong Thánh nhéo cằm nhỏ của Lạc Ương Ương, cưỡng bách cô nhìn về phía anh.

Ở dưới thân anh, cô kêu tên Phong Ngật, cô quên mất?

Hơi thở ấm áp của Phong Thánh phun ở trên mặt, nhìn ánh mắt ám trầm sâu không thấy đáy của Phong Thánh, Lạc Ương Ương tựa như bị người đánh xuống địa ngục, thân mình nhỏ nhịn không được run rẩy lên.

Chuyện tối hôm qua, ấn tượng sâu nhất của cô, trừ bỏ khuôn mặt lạnh lùng của Phong Thánh, chính là hình ảnh điên cuồng dây dưa các loại của bọn họ, về phần cô từng nói cái gì, anh lại từng nói cái gì, cô thật sự nhớ không rõ.

Chẳng lẽ nói……

Đôi mắt tràn đầy linh khí của Lạc Ương Ương sáng lên, chậm rãi mở to, đáy mắt nhiễm hoảng sợ cùng không dám tin tưởng.

Phong Thánh nắm Phong Ngật không buông, chẳng lẽ là do tối hôm qua cô nói gì đó không nên nói?

Không có khả năng, không có khả năng!

Lạc Ương Ương không tự giác lắc đầu nhỏ, không dám đi đối mặt với loại sự thật đáng sợ này.

Phong Thánh thấy Lạc Ương Ương bị dọa đến không nhẹ, liền chậm rãi thối lui dựa về lưng ghế, tuy anh không nói nữa, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo khóa chặt ở trên người Lạc Ương Ương, ai cũng không biết anh suy nghĩ cái gì.

Vài phút sau, Lạc Ương Ương bị chính mình dọa đến thiếu chút sợ vỡ mật, bình thường trở lại, cúi mặt mày xuống, im lặng không lên tiếng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Phong Thánh.

Dùng sức nhai cắn kẹo cao su đầy miệng, xem toàn bộ chúng nó trở thành Phong Thánh, hung tợn cắn phát tiết.

Đầu óc cô có chút loạn, vốn dĩ ăn xâu nướng uống rượu chính là muốn thanh tỉnh suy nghĩ, kết quả Phong Thánh này vừa xuất hiện, cô càng rối loạn.

Chỉ cần tưởng tượng đến tối hôm qua cô cùng người đàn ông bên cạnh này……

Môi Lạc Ương Ương khẽ nhấp, quả thực muốn chết.

Sau khi tới khách sạn Vương Triều, ở dưới thái độ bí mật mang theo uy hiếp cường ngạnh của Phong Thánh, Lạc Ương Ương tay trói gà không chặt, bị mạnh mẽ đưa tới phòng tổng thống của khách sạn.

Phong Thánh trực tiếp xách cô tới phòng vệ sinh, ấn ở trước đài rửa mặt, ra lệnh nói: “Đánh răng!”

Lạc Ương Ương nhìn Phong Thánh trong gương, nghiến răng nghiến lợi đứng không nhúc nhích, đôi mắt hình viên đạn vèo vèo vèo bắn về phía anh.

 

Chương 18: Tôi giết chết cô.

Anh nói đánh răng liền đánh răng?

Dựa vào cái gì!

“Lại trừng tôi, tôi liền móc hai tròng mắt của cô ra!” Phong Thánh cũng nhìn chằm chằm Lạc Ương Ương từ trong gương, tựa hồ còn sinh khí hơn cô, “Không đánh răng tôi giết chết cô!”

Tay Lạc Ương Ương rũ ở bên người nắm chặt, mắt thấy Phong Thánh xoay người ra phòng vệ sinh, cô nghiến răng nghiến lợi lại không có chỗ phát tiết, trừng mắt nhìn chính mình trong gương, mắng: “Lạc Ương Ương! Cô hăng hái tranh giành một chút được không?”

Nhưng mà, mới vừa mắng xong, giây tiếp theo cô liền bẹp miệng, lại lần nữa khuất phục ở dưới uy nghiêm của Phong Thánh, phun rớt kẹo cao su, ngoan ngoãn chà răng.

Chờ cô chạy thoát ma trảo của Phong Thánh, cũng không tin anh còn có thể uy hiếp cô.

Khi Lạc Ương Ương cả miệng tươi mát đi ra, nhìn thấy Phong Thánh xếp chồng chân dài ngồi ở trên sô pha da màu đen, giữa ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng kẹp một điều xì gà, nhưng không có đốt lửa.

“Lại đây.” Phong Thánh liếc mắt nhìn Lạc Ương Ương một cái, ngữ khí lạnh băng.

Lạc Ương Ương khẩn trương nắm nắm tay, do dự vài giây, yên lặng đi qua.

“Tối hôm qua……” Trong dáng ngồi ưu nhã của Phong Thánh lộ ra khí phách, lạnh liếc vẻ mặt co quắp của Lạc Ương Ương.

“Tôi đều không nhớ rõ gì hết!” Đầu nhỏ cúi thấp của Lạc Ương Ương, bỗng nhiên ngẩng đầu, đoạt chặt đứt lời nói của Phong Thánh.

Phong Thánh liền không thể xem cái gì cũng chưa từng phát sinh qua sao?

Cô không muốn nhớ lại hết thảy tối hôm qua một chút nào.

“Không nhớ rõ?” Mắt lạnh nguy hiểm nhíu lại, ngữ khí Phong Thánh rõ ràng không có biến hóa gì, nhưng Lạc Ương Ương lại nghe đến phía sau lưng ẩn ẩn lạnh cả người.

Mặc cho Lạc Ương Ương nghĩ phá đầu dưa, cũng nghĩ không ra rốt cuộc Phong Thánh muốn làm gì, cô không dám đối diện với anh, chỉ có thể căng da đầu, nói: “Không, không nhớ rõ.”

Nếu tối hôm qua chú định thất thân, cô tình nguyện là người xa lạ kéo cô vào thang máy kia, cũng không muốn là Phong Thánh.

Quan hệ quá loạn, cô nhận không nổi.

“Vậy tôi giúp cô nhớ lại một chút, tối hôm qua cô đã trải qua cái gì.” Phong Thánh cười lạnh một chút, đột nhiên đứng dậy.

“……” Tuy rằng cách ba mét xa, nhưng Lạc Ương Ương vẫn là theo phản xạ lui về phía sau một bước, “Anh, anh đừng xằng bậy.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK