Tuy rằng Phong Thánh còn đang ngủ, nhưng khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương vẫn là xấu hổ đỏ lên, vừa định tay chân nhẹ nhàng chui ra từ trong lòng ngực anh, chuyển mắt một cái lại có thể nhìn thấy đôi mắt lạnh nhạt không gợn sóng của Phong Thánh mở to, đang nhìn thẳng vào cô.
Thân mình nhỏ của Lạc Ương Ương tức khắc cứng đờ, đại não tựa hồ cũng tắt mắt ở dưới cái nhìn thẳng của Phong Thánh, cô cũng không biết chính mình nghĩ như thế nào, vừa há miệng lại có thể nhìn anh nói: “Hi, buổi sáng tốt lành.”
Lời vừa ra khỏi miệng, đầu óc Lạc Ương Ương nháy mắt liền khôi phục bình thường, ảo não đến lập tức thu liễm mắt rũ đầu nhỏ xuống, lúc này cô quả thực muốn cầm chỉ vá miệng mình.
Tại sao cô lại nói chào buổi sáng với anh ta chứ!
Đầu óc co rút rồi ư!
Vốn tưởng rằng Phong Thánh tính tình lạnh lùng này sẽ không trả lời cô, trong lúc Lạc Ương Ương ảo não, lại đột nhiên nghe được đỉnh đầu truyền xuống một tiếng kêu rên: “Ừ.”
Ấn đường Lạc Ương Ương nhảy dựng, vèo một chút ngẩng đầu, lại nhìn thấy Phong Thánh vẫn là ngậm miệng lại, mặt không biểu tình nhìn cô như cũ, thần sắc không thay đổi một chút nào.
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của cô?Hai người liền đối diện ôm nhau như vậy, vài giây sau, Lạc Ương Ương liền không chịu nổi, hai tròng mắt buông xuống không dám lại nhìn anh nữa, tay nhỏ nhẹ đẩy anh thấp giọng nói: “Tôi muốn rời giường.”
Phong Thánh không buông tay, Lạc Ương Ương đẩy như thế nào cũng không thể tránh thoát ra đứng dậy được, khi cô lại ngước mắt lần nữa, lúc này Phong Thánh mới mở miệng nói: “Tỉnh rất sớm.”
Lại có thể mở mắt sớm hơn cô, là tối hôm qua anh không đủ nỗ lực ư?
“Ha ha, cũng được.” Lạc Ương Ương không biết Phong Thánh hỏi lời nói này có ý tứ gì, lại không dám không đáp lại anh, chỉ đành khóe miệng hơi kéo giả cười một chút, có lệ.
“Có mệt hay không?” Tuy rằng ôm toàn bộ Lạc Ương Ương vào trong ngực, nhưng trên mặt Phong Thánh vẫn không có biểu tình gì như cũ.
“Không mệt.” Lạc Ương Ương theo bản năng lắc đầu, khi nhìn thấy thần sắc Phong Thánh biến đổi lần nữa lập tức cảm giác được nguy hiểm, gật mạnh đầu sửa lời nói, “Mệt! Mệt chết!”
Nhưng mà, ý thức nguy hiểm của Lạc Ương Ương tới có chút muộn, tiếng mệt cô kêu, bị Phong Thánh chặn ở trong miệng.
Chương 42: Tắm rửa
Nhiệt độ không khí trong nhà dần cao, dưới ánh nắng sáng sớm sáng ngời, Phong Thánh có thể tinh tường nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Lạc Ương Ương, kiều mị động lòng người, trong thanh thuần mang theo mị hoặc trí mạng, tự như anh túc làm người vừa dính liền nghiện.
Một tiếng sau mặt trời dần lên cao, Lạc Ương Ương trong phập phập phồng phồng cuồn cuộn mệt đến thiếu chút nữa lại ngủ thiếp đi.
“Đừng, tôi có chút đau.” Nhận thấy được Phong Thánh lại có dấu hiệu ngo ngoe rục rịch, Lạc Ương Ương vội bắt lấy bàn tay to làm loạn của anh.
Tối hôm qua vận động hơn phân nửa đêm, buổi sáng lại tới lâu như vậy, Phong Thánh đều không mệt sao?
Cho dù anh không mệt, vậy thân thể nhỏ này của cô cũng không chịu nổi phóng túng như vậy.
Phong Thánh – tên vương bát đản này, quả thực là cầm thú.
“Không phải lần đầu tiên mới có thể đau ư?” Tóc ngắn hỗn độn của Phong Thánh buông xuống ở trên trán, tăng thêm khí chất kiệt ngạo không kềm chế được của anh.
Mắt đen nhiễm ngọn lửa cực nóng sắc bén như ưng, nhìn về phía Lạc Ương Ương lúc này đang mang theo vài tia lười biếng, gợi cảm lại mê người.
“Tối hôm qua anh như vậy…… tôi, tôi còn chưa có khôi phục tốt.” Lạc Ương Ương vốn là ngữ khí lên án, nói xong lời cuối cùng lại đỏ mặt lên, thẹn thùng đến cúi mặt xuống, không dám nhìn tới ánh mắt quá mức cực nóng của Phong Thánh.
Lông mi dày dính vào ánh mặt trời của Lạc Ương Ương run rẩy, xấu hổ đến giống như hoa mắc cỡ mẫn cảm, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng không mặt mũi gặp người, không phát hiện mắt lạnh Phong Thánh nhìn cô, bỗng nhiên hiện lên một chút nhu tình.
Nhu tình này thoáng hiện trong nháy mắt lại biến mất, nhanh đến chính Phong Thánh cũng không có phát hiện.
“A!” Khi Lạc Ương Ương còn đang suy nghĩ Phong Thánh có thể thả cho cô một con ngựa hay không, Phong Thánh đột nhiên xuống giường, cánh tay dài chụp tới liền chặn ngang bế cô lên, cô sợ tới mức kinh hô một tiếng, vội vàng duỗi tay ôm lấy cổ anh, “Anh muốn làm gì?”
“Tắm rửa.” Phong Thánh lời ít mà ý nhiều không muốn nhiều lời thêm một chữ.
“Tôi có thể tự mình tắm! Thật sự, không cần phiền toái!” Lạc Ương Ương cho rằng Phong Thánh là muốn giúp cô tắm rửa, anh chân dài đi đến rất mau, tiến vào phòng tắm, cô liền hận không thể nhảy xuống từ trong lòng ngực của anh.
Nhưng trên người cô cái gì cũng chưa mặc, Phong Thánh lại ôm đến thật chặt, cô không dám xằng bậy.
Hơn nữa gạch men sứ sàn nhà rất trơn, chẳng may động tác cô hơi lớn, khi nhảy xuống trẹo chân té ngã gì đó, có thể sẽ không tốt.