Sao ở trong miệng Phong Thánh, lại thành cô đơn phương thỉnh cầu?
Chẳng lẽ anh không sợ quan hệ của hai người bị phát hiện ư?
“Ương Ương, con ở trong phòng sao?” Lạc Anh hơn bốn mươi tuổi, bảo dưỡng thoả đáng nhìn qua chỉ mới ba mươi mấy tuổi, khuôn mặt ôn nhu tinh tế tràn đầy chất phong độ trí thức.
Bà nhìn phòng ngủ không có một bóng người, nhíu lại mày hình dáng duyên dáng lại.
Bà rõ ràng nhìn thấy con gái lên lầu.
Ương Ương còn chưa quá quen thuộc với ngôi nhà này, lên lầu trừ bỏ về phòng ngủ, cô không có khả năng đi địa phương khác.
“Không cầu?” Mày lạnh góc cạnh tựa như núi cao của Phong Thánh tùy ý khẽ nhướng, lập tức buông Lạc Ương Ương đi ra ngoài.
Phong Thánh vừa rời khỏi thân hình áp chế xuống, Lạc Ương Ương còn chưa kịp thả lỏng một hơi, thấy anh nhấc chân đi ra ngoài, sợ tới mức vội vàng ôm lấy cánh tay anh, dốc sức bám trụ anh, sắp khóc ra thấp giọng khẩn cầu: “Không được, đừng đi ra ngoài.”
Anh muốn làm gì!
Muốn hại chết cô sao?
“Cầu tôi.” Phong Thánh quả thực dừng bước chân, anh nhìn cửa phòng tắm mở rộng ra, lại đi ra ngoài vài bước, người bên ngoài nhất định có thể nhìn thấy anh.
“Cầu.” Lạc Ương Ương đâu còn có thời gian nghĩ nhứng thứ khác, Phong Thánh không xoay người, cô liền chặt chẽ ôm cánh tay anh chuyển tới trước mặt anh, đôi mắt hàm chứa cầu xin ngẩng đầu nhìn anh, “Cầu anh, đừng đi ra ngoài, cũng đừng lên tiếng.”
Bởi vì lo lắng Phong Thánh sẽ hất cô ra ngoài, toàn bộ cánh tay Lạc Ương Ương vây quanh ở trước ngực anh, gần như là đang dùng toàn bộ sức lực thân thể gắt gao ôm.
Lạc Ương Ương ôm đến vô tâm, Phong Thánh cảm giác lại phi thường vô tâm, anh có thể cảm giác được thân mình nhỏ mềm như bông của Lạc Ương Ương, gắt gao mà dán cánh tay anh.
Sau khi về đến nhà anh liền cởi áo khoác âu phục, chỉ mặc một kiện áo sơ mi trắng, vật liệu may mặc hơi mỏng hoàn toàn không ngăn cản được, nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến từ trên người cô.
Thân thể của cô mềm mại, nhiệt độ cơ thể ấm áp như là có thể bỏng rát anh, chỉ tinh tế cảm thụ một chút, máu chảy cả người liền nhắm thẳng tuôn trào về nơi nào đó.
Rũ mắt nhìn chỗ đặc biệt mềm mại nhiều thịt phồng lên của cô kề sát ở trên cánh tay anh, trong đầu Phong Thánh liền không tự chủ được hiện ra, hình ảnh liều chết dây dưa vào hơn một tháng trước của hai người
Chương 32: Lộ ra ngoài ánh sáng
Cho dù lúc này Lạc Ương Ương mặc quần áo, anh cũng có thể tưởng tượng ra phong cảnh quyến rũ tốt đẹp ở dưới quần áo phập phồng của cô.
“Cầu tôi là phải trả giá lớn.” Phong Thánh hơi lạnh ngón tay nâng cằm nhỏ của Lạc Ương Ương lên, xúc cảm trơn mềm dưới lòng bàn tay, làm ánh mắt anh ám trầm không ít.
Tiếng nói của Phong Thánh rơi xuống, một giọng nói khác liền vang lên ngay sau đó.
“Ương Ương, con có ở đây không?” Lạc Anh từ cửa một đường đi vào, nghe tiếng nói, sắp đi đến phòng tắm.
Nghe giọng nói của mẹ vang ở ngoài cửa phòng tắm, Lạc Ương Ương không kịp nghĩ lại, đến tột cùng giá lớn của Phong Thánh là ý gì, cô liền gật đầu tỏ vẻ biết.
Nháy mắt tiếp theo, Lạc Ương Ương xem như đạt thành giao dịch với Phong Thánh, buông anh ra liền mau chân đi ra ngoài: “Mẹ, con ở chỗ này.”
Mặc kệ như thế nào, qua nan đề trước mắt này, là quan trọng nhất.
“Con đứa nhỏ này, sao ở phòng tắm cũng không ứng một tiếng, mẹ còn tưởng rằng con chạy loạn đi đâu rồi.”
Nhìn thấy Lạc Ương Ương đi ra từ phòng tắm, Lạc Anh liền ngừng bước chân tới gần, giọng nói hơi chỉ trích, tươi cười trên mặt lại ôn nhu nghiêm túc.
“Hắc hắc, vừa rồi đang rửa mặt.” Lạc Ương Ương cười hì hì qua loa cho qua, mở hai tay ra liền một chút ôm gấu lấy Lạc Anh, “Mẹ, con rất nhớ người.”
Trời biết hơn một tháng này cô trôi qua như thế nào, dựa vào trong ngực ấm áp của mẹ, Lạc Ương Ương liền nhịn không được đỏ hốc mắt, nhấp môi cố nén, mới không để nước mắt rơi xuống.
“Đứa nhỏ ngốc, đều bao lớn rồi, còn trốn làm nũng trong lòng ngực mẹ.” Bị con gái ôm chặt, Lạc Anh cười đến càng ôn nhu, cùng trấn an tiểu bảo bảo vỗ nhẹ lưng Lạc Ương Ương, “Không sai biệt lắm nên ăn cơm rồi, chúng ta đi xuống đi.”
“Dạ.” Lạc Ương Ương dùng sức hút mũi một chút, chớp đôi mắt mấy cái, khiến cho chính mình thoạt nhìn hết thảy bình thường.
Khi hai mẹ con tay khoác tay đi ra ngoài, Lạc Anh đột nhiên nói: “Anh hai con trở về trước con một bước, con gặp qua nó chưa? Gọi nó cùng nhau đi xuống.”
“Không cần!” Trong lòng Lạc Ương Ương chợt lộp bộp, sợ tới mức âm điệu đều không tự giác cất cao vài phần, “Anh hai là người lớn như vậy rồi, tự anh ấy biết đi xuống.”
“Dù sao mẹ đã lên đây, chỉ kêu con không gọi anh hai con, rất không tốt.” Lạc Anh không nghi ngờ gì, ra phòng ngủ liền lôi kéo Lạc Ương Ương đi đến phòng Phong Thánh.
“Mẹ, tính tình anh hai lạnh lùng như vậy, khẳng định anh ta không thích người khác quấy rầy anh ta đâu, chúng ta vẫn là đừng gọi anh ta?” Lạc Ương Ương chột dạ khuyên mẹ của mình.