Sau khi cô ngồi cạnh anh ta, anh ta hết sức tự nhiên vươn tay ôm vai cô. Động tác của anh ta vô cùng thân thiết thành thạo, giống hệt mọi lần gặp nhau trong một năm qua. Hương thơm trên người anh ta rất dễ chịu, mùi xạ hương nam tính dìu dịu xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, tựa như tấm lưới mỏng bao trùm cô. Không biết do anh ta ôm cô chặt hay nhiệt độ trong phòng thấp, khi người đàn ông vòng tay quanh eo cô, cô bất giác rùng mình.
Động tác nhẹ nhàng nhưng không tránh thoát ánh mắt của anh ta, giọng nói trầm ấm vang lên, “Em lạnh à?” Trang Noãn Thần thẫn thờ, nhưng người ngoài nhìn vào lại cảm thấy anh ta đang quan tâm cô.
Trang Noãn Thần gật đầu.
Cứ coi là vậy đi.
Giây sau đó, một chiếc áo khoác chầm chậm choàng lên bờ vai trần của cô, áo khoác nhuộm đầy mùi hương tự nhiên thuộc về anh ta, dường như nó còn truyền cả độ ấm từ anh ta sang cô. Cảm giác xa lạ mà thân quen bủa vây Trang Noãn Thần, anh ta kéo bàn tay lành lạnh của cô, cài mười ngón tay vào nhau, chẳng màng ngại ngùng trước ánh mắt hồ nghi của những người bên ngoài.
Trang Noãn Thần cúi đầu nhìn, ngón tay anh ta mượt mà, sáng sủa, cảm giác lạnh lẽo từ tay cô dường như cũng được anh ta sưởi ấm.
“Anh Giang đúng là chung tình. Hễ có gặp mặt, thì chắc chắn sẽ dẫn cô Trang theo cạnh.” Một giọng nói sang sảng pha lẫn ý cười vang lên.
“Đúng vậy, có phải hai người sắp có tin vui không?” Một người khác cũng hùa theo, “Anh Giang, đến lúc đó đừng quên báo tin cho chúng tôi biết.”
Trang Noãn Thần nhướng mắt một cách thản nhiên, miệng cô luôn duy trì nụ cười tươi vui. Những người trong phòng này nhìn rất quen. Họ thường xuất hiện trên ti vi, tạp chí tài chính kinh tế, hoặc ít nhiều đã từng trông thấy đâu đó. Cô biết địa vị của họ không tầm thường. Trang Noãn Thần không nói không rằng, những trường hợp thế này chưa tới phiên cô lên tiếng, thì đã có người khác mở miệng.
Quả nhiên, người đàn ông ngồi cạnh cô bật cười, anh ta ôm eo cô chặt hơn, đưa mắt về một người trong số đó, nói, “Hứa tổng, có câu nói thế này, làm ăn cần nhiều, phụ nữ cần ít, như vậy mới không rước phiền phức vào mình.” Một câu nói có vẻ tùy ý nhưng lộ rõ sắc bén.
Tất cả mọi người đều nở nụ cười, có người còn xen vào tán thưởng.
Trang Noãn Thần cũng khẽ cười.
Do có phụ nữ ngồi đây, mấy người trong phòng nói đủ truyện trên trời dưới đất, chính trị hoặc thể thao, chỉ duy nhất không nhắc tới việc kinh doanh. Người đàn ông bên cạnh cô không nói nhiều, anh ta chỉ mỉm cười, lắng nghe những người khác trò chuyện, còn thường xuyên nắm tay cô chơi đùa. Mặc dù như vậy, cô vẫn cảm nhận rõ ràng tầm quan trọng của anh ta trong giới kinh doanh. Mọi người ở đây đều vị nể, nịnh hót tâng bốc anh ta. Anh ta thỉnh thoảng mới góp lời một hai câu nêu quan điểm bản thân, nhưng vô tình khiến người khác thu lại bản tính tự cao của mình.
Trang Noãn Thần cũng không có hứng thú với đề tài mà họ đang bàn tán, điều duy nhất cô thấy hứng thú là người đàn ông ngồi cạnh bên. Suốt buổi, cô đều thân thiết tựa người vào anh ta, cô không kìm được ngẩng đầu ngắm nghía gương mặt anh ta. Từ góc nhìn của cô, ngũ quan của người đàn ông này góc cạnh, ánh sáng hắt bóng lên vầng trán anh ta, xuôi thẳng theo lông mày, mũi, miệng, cằm và hầu kết. Cô buộc phải thừa nhận đường nét khuôn mặt anh ta ưu mỹ quyến rũ, làn môi mỏng khẽ cong. Cô càng nhìn càng si mê. Rốt cuộc thân phận của anh ta thế nào? Làm nghề gì?
Gặp gỡ anh ta hơn một năm nay, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Đây cũng là nguyên tắc cơ bản. Cô nắm rõ cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, cái gì nên biết cái gì không nên biết. Thế nhưng từ tối hôm qua đến giờ, cô cảm thấy khó hiểu vô cùng. Nếu anh ta có địa vị cao trong giới kinh doanh, tại sao lại xuất hiện ở khách sạn của anh họ cô? Người đàn ông này còn nói tên anh ta là Giang Mạc Viễn cho anh họ cô nghe. Đúng vậy, anh ta tên Giang Mạc Viễn. Điện thoại của cô cũng lưu tên này, nhưng ngoài cái tên ra thì cô chẳng biết thêm gì nữa.
Có lẽ phát hiện ra ánh mắt quá mức “quan tâm” tỏa ra từ Trang Noãn Thần, Giang Mạc Viễn cúi đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt dò xét của cô. Trang Noãn Thần phát hoảng, muốn né tránh nhưng đã muộn màng. Đôi mắt anh sâu thẳm khiến cô say đắm, mái tóc anh dày đậm, còn đôi đồng tử đen láy…
Cô quen thuộc mùi hương của anh, nhưng xa lạ ánh nhìn chăm chú của anh. Cô vừa muốn cúi đầu, đã nghe thấy anh cười khẽ, sau đó bờ môi ấm áp rơi vào trán cô…
=======
Chương 8: Ngây thơ xinh đẹpNụ hôn tới bất ngờ. Trong nháy mắt, bờ môi đàn ông hạ xuống, người ngoài nhìn vào thì thấy mờ ám, còn Trang Noãn Thần lại hốt hoảng, đáy mắt vụt lên vẻ khó hiểu. Nhưng khi đối diện đôi mắt sâu hun hút của Giang Mạc Viễn, cô chợt bừng tỉnh, là do cô sơ suất, tất cả chuyện này chỉ là diễn kịch mà thôi.
Cô cụp mắt, hàng mi dài che giấu nỗi xấu hổ, người đàn ông bên cạnh cô lại cười, làn môi anh ta cũng nhếch lên cho phù hợp với bầu không khí.
Mọi người chung quanh không khỏi xu nịnh và trêu ghẹo, Giang Mạc Viễn cũng tỏ thái độ vui vẻ lấy lệ, còn Trang Noãn Thần ra vẻ e ấp tựa sát vào người anh phụ họa.
Bồi bàn gõ cửa bước vào, kính cẩn báo cho mọi người biết bữa tiệc đã bắt đầu. Họ liền rời khỏi phòng tiếp khách.
Phòng tiệc được sắp xếp trên lầu ba. Trang Noãn Thần khoát tay Giang Mạc Viễn đi vào thu hút ánh nhìn của mọi người. Kính xung quanh phòng tiệc chiếu đường nét gương mặt cô càng rõ ràng.
Váy dạ hội dài hồng nude lả lướt, mái tóc dài mềm mại búi tỉ mỉ, khuôn mặt cô trắng mịn như sữa được phủ đầy mỹ phẩm, cọ viền mắt vẽ đuôi mắt cô dài hơn, làm đôi mắt cô càng to và sáng ngời, son môi màu đỏ mà thường ngày cô ghét cực kỳ tôn đôi môi cô thêm gợi cảm.
Qua kính cô tựa như một đóa hồng xinh đẹp phong tình. Cô vô thức đưa mắt nhìn bản thân trong kính, chợt ngẩn ngơ. Một cô gái ngây thơ xinh xắn, rốt cuộc đâu mới là cô thật sự?
Sự xuất hiện của Giang Mạc Viễn cướp hết tất cả tầm mắt của mọi người dự tiệc, riêng Trang Noãn Thần còn cảm giác thêm ánh nhìn oán hận, không cam lòng tỏa ra từ những người đẹp xung quanh. Cô đã tập quen với kiểu nhìn lom lom này kể từ lần đầu tiên cô cùng Giang Mạc Viễn đi dự tiệc. Ngày hôm nay của một năm sau, cô đã vô cảm với nó.
Cô kéo cánh tay Giang Mạc Viễn càng chặt, cô biết anh thích động tác này.
Quả nhiên, Giang Mạc Viễn quay đầu nhìn, anh vỗ nhẹ tay cô, gương mặt anh tuấn đầy tình cảm khiến cô rung động không ngớt. Nhờ vậy, cô và anh đã thành công dập tắt ánh mắt bắn ra từ những người đẹp đó.
Mỗi bữa tiệc không chỉ đơn giản là một lần gặp gỡ.
Trang Noãn Thần luôn theo cạnh Giang Mạc Viễn, vài thương nhân cũng không dám tùy tiện, chen ngang bắt chuyện với anh. Anh cần bàn bạc chuyện hợp tác kinh doanh, nên cô viện cớ tới nơi khác nghỉ ngơi.
Bóng đêm rực rỡ bao phủ lên khách sạn Bàn Cổ lộng lẫy. Cô cầm một ly rượu vang từ bồi bàn đi đến chỗ khác. Ngoài cửa sổ là cảnh đêm tráng lệ của thành phố, trong phòng là cảnh tiệc rượu xa hoa, Trang Noãn Thần khẽ nhấp một hớp rượu, ngoảnh đầu nhìn người đàn ông đứng gần đó. Trông thấy dáng vẻ trò chuyện vui vẻ của anh với nhiều thương nhân, cô liền biết anh rất thành thạo với kiểu xã giao này.
Người đàn ông tên Giang Mạc Viễn vô tình xuất hiện trong cuộc đời cô. Nói theo điều khoản chặt chẽ do hai bên cùng đồng ý, quan hệ của cô và anh đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Tình nhân dự tiệc!
Một năm trước, do Trang Noãn Thần cần tiền nên lên mạng đăng tin tìm việc làm bán thời gian. Nội dung tìm việc của cô đơn giản vô cùng. Cô có kha khá kinh nghiệm trong việc tổ chức sự kiện, nên cô đăng tin tìm những việc tương tự như vậy. Sau khi đăng tin, cô nhận được vài cuộc gọi điện thoại, nhưng đều là những người trung gian chuyên lừa tiền.