• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27: Bóng dáng thân quen

Giang Mạc Viễn chờ Trang Noãn Thần lên tiếng, thấy cô nói được phân nửa thì ánh mắt thừ ra dời sang chỗ khác, như trông thấy ai đó, ngón tay cô run lẩy bẩy. Anh kinh ngạc, toan hỏi chuyện gì xảy ra, thì cô đột nhiên xông thẳng về hướng khác.

“Noãn Thần…”

“Noãn Thần…”

Giọng đàn ông và thanh âm kinh ngạc của Tề Viện Viện, Cao Doanh vang lên cùng lúc, tuy xen lẫn vào nhau, nhưng giọng đàn ông trầm thấp vẫn thu hút sự chú ý của Tề Viện Viện, cô ngoái nhìn Giang Mạc Viễn, thần sắc càng nghi ngờ.

Phía bên kia, Trang Noãn Thần lao đi khắp nơi, chạy hết đại sảnh sân bay.

Dòng người đông ngùn ngụt, cô cố gắng tìm kiếm, ánh mắt cấp thiết kích động. Ngay vừa rồi, cô đã trông thấy cái bóng đó, cái bóng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của cô!

Trang Noãn Thần cố gắng tìm kiếm trong đám đông, biết bao chiếc xe vô tình chạy ngang qua cô, nhưng chỉ mỗi cái bóng ấy là tìm mãi không thấy. Người đến người đi đông đúc, cô như chú chim nhỏ không nơi nương tựa đắm mình trong màn mưa xối xả. Mọi người hối hả đi qua, còn cô chỉ như một cái bóng bất lực, hoảng hốt đứng lặng giữa dòng đời…

“Cố Mặc…” Rốt cuộc, cô cũng thốt lên cái tên ấp ủ trong lòng bao năm qua, tiếng gọi thất thanh hòa vào dòng người hết lần này đến lần khác.

Mọi người chung quanh đều trố mắt săm soi cô như đang nhìn một người bất bình thường.

Thanh âm của cô hòa trộn vào dòng người, như bóng dáng xa xăm mờ mịt giữa biển cả rộng lớn mênh mông.

“Cố Mặc…” Đến cuối cùng, cái bóng ấy cũng tan biến vào không gian. Cô vô lực vịn cửa kính, ngồi phịch xuống đất, nỗi chua xót đau đớn khôn cùng quẫy lên, bủa vây khắp cơ thể, vị đắng chát xộc thẳng lên cổ họng cô.

Một ngày gọi ra cái tên này, bao nhiêu nỗi niềm xót xa khôn cùng đều trào dâng.

Mọi thứ xung quanh đều nhợt nhạt, đôi mắt cô nhòe đi, dường như cô lại trông thấy hình ảnh đầy lãng mạng và nên thơ, hoa bay khắp vòm trời nơi sân vườn trường đại học, một chàng thanh niên vô ưu vô lo tắm mình trong ánh nắng ấm áp, người ấy khiến cô muốn đến gần nhưng không dám.

“Trang Noãn Thần, cậu nhỏ nhắn thế này, nhưng tính tình ngang bướng lắm. Mình đồng ý làm bạn trai của cậu, nhưng cậu không được tra tấn lỗ tai mình nữa.”

“Cậu bằng lòng rồi? Thật không? Ngay cả nửa bài mình cũng chưa đàn được đấy.”

“Thôi, để mình dạy cậu.”

“Không thu học phí? Tốt đến thế à?”

“Đương nhiên không tốt thế rồi, mình có một điều kiện.”

“Điều kiện gì? Nói trước, mình không bán thân đâu.”

“Cô bé này nghĩ bậy bạ gì vậy. Điều kiện của mình hết sức đơn giản. Mình đồng ý làm bạn trai của cậu, nhưng từ hôm nay trở đi, cậu không được phép rời khỏi mình, không được phép yêu người khác, nghe rõ không?”

“Ha ha, còn lâu mình mới vậy…”

Tim cô nhói đau, cô ấn mạnh ngực, nếu chưa từng yêu mến, nếu chưa từng hứa hẹn, có phải sẽ không đau thế này, Cố Mặc… người đàn ông khiến cô đau đớn suốt ngần ấy năm qua. Nếu hôm nay thật sự gặp anh, cô có thể giống như ngày xưa, thong dong nói với anh một câu… Đã lâu không gặp?

Cô không thể!

Cô không có dũng khí nhiều như vậy, ít ra bây giờ tim cô vẫn đau đớn tột cùng khi bắt gặp một bóng dáng mà rất có thể là nhìn lầm!

Một chiếc xe mpv ở phía đối diện chậm rãi ngừng lại, ánh nắng không thể chiếu xuyên qua cửa xe, nhưng hình bóng bất lực của Trang Noãn Thần lại đập rõ ràng vào đôi mắt đàn ông.

Ngồi sau xe, Giang Mạc Viễn lặng lẽ tựa người vào ghế, quan sát bóng dáng cô gái ngồi cạnh cửa kính sân bay, nhỏ nhắn yếu ớt như con thỏ khiến người khác yêu thương, anh vô thức nhíu mày, nheo mắt quan sát.

“Anh Giang, có cần gọi cô Trang lên xe không ạ?” Châu Niên thấy vẻ mặt Giang Mạc Viễn như vậy, liền nhẹ nhàng hỏi, rồi lại phóng tầm mắt ra cái bóng phía đối diện. Trang Noãn Thần này hôm nay chơi trò gì vậy?

Giang Mạc Viễn không lên tiếng, ở khoảng cách không xa không gần, nước mắt ướt sũng trên gò má Trang Noãn Thần như ngọc trai sáng bóng, anh bỗng cau chặt mày, chốc lát sau mới ra lệnh, “Chạy đi.”

Xe như chú cá đắm mình vào đại dương sâu thẳm, im hơi lặng tiếng vượt qua Trang Noãn Thần…

=======

Chương 28: Cuộc gọi khó khăn

“Bộp!”

Trang Noãn Thần cùng bình hoa trên bàn làm việc run bắn, nước trong bình tròng trành tràn ra ngoài, hoa bách hợp lắc lư tỏa hương thơm mát.

“Trang Noãn Thần, tôi luôn nghĩ em làm việc thận trọng ổn thỏa, vậy mà sáng nay em lên cơn à? Uống trúng thuốc kích thích?” Giọng chị Mai giận dữ suýt xốc tung nốc phòng, âm thanh sắc bén đâm thẳng vào màng tai Trang Noãn Thần.

Trang Noãn Thần lặng lẽ cúi đầu, không cần ngó nghiêng cũng biết ngoài phòng là bao nhiêu lỗ tai đang dóng lên nghe trộm. Tính tình chị Mai nóng nảy, cơ hội đã đến tay lại bị cô làm tụt mất nên chị Mai tức giận là điều đương nhiên. Cô không dám và cũng không chút oán trách.

Chị Mai thấy cô cúi đầu nhận sai, cũng cố gắng đè nén cơn giận, rút thuốc ra khỏi hộp, châm hút một hơi rồi phả mạnh, trấn tĩnh cảm xúc, “Em quen anh Giang từ trước?”

“Em…” Trang Noãn Thần ngước nhìn chị Mai, muốn phủ định nhưng nháy mắt lại thay đổi, khẽ nói, “Em và anh ấy có gặp mặt một lần, nhưng chỉ là tình cờ thôi, lúc đó em không biết thân phận của anh ấy.”

Tề Viện Viện là một cô gái thông minh, e rằng đã nảy sinh nghi vấn với tình huống trưa nay, còn Cao Doanh nhanh mồm nhanh miệng, chị Mai sẽ dễ dàng thăm dò từ miệng của hai người họ. Cứ cho chị Mai không hỏi, nhưng chị Mai là một người phụ nữ khôn khéo, mang chuyện này đi lừa dối thì khác gì hạ thấp chỉ số thông minh của chị Mai.

Chị Mai nghe cô nói vậy, thoáng trầm ngâm giây lát, hút thuốc, nhã ra một hơi khói, nhìn cô đăm đăm, “Noãn Thần, nếu em biết anh ta thì muốn tìm cơ hội thứ hai không khó, tôi không muốn để nhóm khác chê cười chúng ta.”

“Chị Mai, em…”

“Em làm ở công ty cũng lâu rồi nhỉ? Công ty có quy định riêng của nó, vậy em nói thử xem, nếu em nắm được cơ hội này, em có thể thăng chức tăng lương, vị trí senior account manager cũng sẽ là của em, nhưng nếu để vụt mất thì em có thể đi thẳng về nhà, hiểu ý tôi chứ?” Chị Mai không cho cô bất cứ cơ hội phân bua, thẳng thừng ra lệnh.

Trang Noãn Thần khó xử, nhưng vẫn gật gù đồng ý. Cô hiểu chị Mai không nói hai lời bao giờ.

***

Bóng đêm bao trùm đường Trường An lóng lanh như mộng ảo.

Trang Noãn Thần uể oải gục người vào ghế, hai mắt dán chặt vào phương án phát triển thương hiệu trên vi tính, cạnh tay trái cô là cửa sổ sát sàn rộng lớn, bên ngoài là ánh đèn rực rỡ nhưng vắng vẻ trống trải vô tận.

Ngải Niệm đặt mì ly trước mặt Trang Noãn Thần, nhìn dáng vẻ sống dở chết dở tội nghiệp của cô, “Chị Mai cũng ác quá, sai cậu đi bàn bạc kế hoạch mở rộng thương hiệu với anh Giang, việc này làm có hơi quá tay thì phải? Vả lại cũng chưa tới ngày đấu thầu mà.”

Trang Noãn Thần nhận ly mì, cầm nĩa nhựa quấy vài vòng, rõ ràng đang đói nhưng cô ăn không vô. Cô chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn ngọn đèn sáng trưng trên đầu, giờ này các nhóm khác đã tan làm, ngồi xem kế hoạch cùng cô chỉ còn Hạ Lữ và Ngải Niệm.

Hạ Lữ xoay ghế đối mặt với hai người, vứt ly mì đã ăn hết vào thùng rác, “Chuyện này cũng không trách chị Mai được. Noãn Thần à, cậu phải tập kiên cường lên. Chẳng lẽ chỉ vì một bóng lưng mà đánh cậu sụp đổ? Có khi nào nhìn lầm không?”

“Đúng đó, chẳng phải Cố Mặc ra nước ngoài rồi à? Làm sao cậu nhìn thấy anh ấy được?” Ngải Niệm ngồi ở ghế bên cạnh, nhoài đầu nhìn cô, “Vả lại cậu đừng quên, ngày xưa nói hai chữ chia tay là cậu, bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn còn nhớ thương anh ấy?”

Trang Noãn Thần chán chường ăn mì, cất giọng bất mãn, “Mình không muốn chia tay với anh ấy.”

“Không muốn, chẳng phải cũng chia tay rồi ư? Noãn Thần, trên đời này, tình yêu chân thành chỉ có trong phim và tiểu thuyết. Nếu cậu không tiếp nhận đã chia tay với Cố Mặc thì thế nào?” Hạ Lữ khinh khỉnh, hơi đề cao giọng, “Thời buổi này làm gì còn đàn ông tốt. Cậu cứ nhìn đàn ông bây giờ muốn bao nhiêu gái là có bấy nhiêu. Xét trên tàu điện ngầm đi nhé, đàn ông toàn tranh giành chỗ ngồi với đàn bà phụ nữ, bởi vậy cậu đi tàu điện ngầm toàn thấy đàn ông ngồi, đứng chỉ toàn chị em phụ nữ tụi mình, thói đời thế đấy.”

Hạ Lữ luôn có thành kiến với đàn ông, nguyên nhân đều do yêu bốn lần, bị lừa hết bốn lần, rồi người đàn ông sống chung lần trước còn lừa hết tiền để dành nên Hạ Lữ không bao giờ tin tưởng đàn ông nữa.

Ngải Niệm thấy Hạ Lữ tức giận bất bình, lắc đầu bất đắc dĩ, “Hạ Lữ, cậu đừng quơ đua cả nắm mà. Cố Mặc và Trang Noãn Thần là thanh mai trúc mã, rồi còn là bạn học của chúng ta, anh ấy là người thế nào, chẳng lẽ chúng ta không biết?”

“Con người sẽ thay đổi, nhất là đàn ông!” Hạ Lữ vẫn chưa chịu ngừng, tiếp tục đả kích, cô nhìn chằm chằm Ngải Niệm, “Ngải Niệm, cứ nói ngay cậu và Lục Quân đi. Cậu cho rằng anh ta giỏi giang, tốt nghiệp bao lâu rồi, nếu anh ta giỏi thật, thì cậu và anh ta đã mua nhà mua xe ở Bắc Kinh từ lâu, còn cần cậu vất vả thế này à? Nếu anh ta yêu cậu thật lòng thì phải dốc sức phấn đấu vì cậu!”

Lục Quân là bạn trai Ngải Niệm, là đàn anh của ba người. Anh ta học chuyên ngành kinh tế, tốt nghiệp xong thì làm cho một công ty nước ngoài đến tận bây giờ. Bao nhiêu lời thề non hẹn biển, tiền đồ rực rỡ lúc còn học đại học đều biến thành củi gạo mắm muối trong hiện thực, Lục Quân cao ngạo đầy nhiệt huyết dần sống thỏa hiệp với cuộc đời, nhưng Ngải Niệm không để tâm đến chuyện đó. Sau khi tốt nghiệp cô sống chung với Lục Quân, cuộc sống đều đều trôi qua, có điều Ngải Niệm vẫn luôn kỳ vọng vào Lục Quân.

“Mình thấy vậy rất tốt, mình chỉ là người bình thường thôi, gả cho danh gia vọng tộc cũng đâu tới lượt mình.”

“Con đường phía trước của cậu toàn màu xám xịt, nếu người ấy của cậu không có khả năng thì cậu đừng dây dưa nữa, nhân lúc còn trẻ, mau đi tìm ‘cổ phiếu thượng hạng’ thôi. Nếu đến ba mươi mới đi tìm, thì có tìm thấy cũng chỉ là đồ bỏ đi.” Hạ Lữ lườm cô, “Cậu phải học hỏi Noãn Thần, lúc nào nên đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt ngay, chẳng lẽ cậu còn chờ bị bỏ sao?”

“Hạ Lữ, cậu đừng nói bậy. Lục Quân là người tốt.” Trang Noãn Thần mất hết hứng ăn uống, đẩy ly mì sang bên.

“Thôi được, không nhắc chuyện này nữa. Còn con người cậu thì như thế này, khi nào cần cắt đứt thì làm rốt ráo, nhưng bao nhiêu năm qua vẫn không quên được người ta.” Hạ Lữ nhún vai, “Mình nghe Cao Doanh kể, anh Giang ấy rất đẹp trai.”

“Đẹp hay không thì liên quan gì mình? Cậu đừng mê trai quá mà, biết đâu anh ta kết hôn rồi.” Trang Noãn Thần mệt mỏi trả lời. Giang Mạc Viễn luôn lịch sự nhưng xa cách với phụ nữ, không chừng anh đã thật sự kết hôn.

“Càng là đàn ông có gia đình thì càng không đáng tin.” Hạ Lữ vặn lại, suy tư chốc lát, “Cậu hẹn anh ta chưa? Mình đi với cậu nhé?”

Trang Noãn Thần nhìn cô, bỗng túm chặt tay Hạ Lữ, cất giọng cảm động, “Hạ Lữ, mình cần cậu đi chung thật đó.”

“Ơ? Mình chỉ nói đùa thôi.”

“Phương án mở rộng thương hiệu cậu rành hơn mình, cậu cùng phối hợp với mình, biết đâu lập được đại công.” Thuyết phục Giang Mạc Viễn là bước đầu tiên.

Hạ Lữ giả vờ đau đầu, Ngải Niệm cười tươi, đẩy Hạ Lữ một cái, “Cậu thôi đi, cho cậu cơ hội ngắm trai đẹp mà không chịu nắm bắt à? Cậu đi cùng Noãn Thần đi, dùng dáng vẻ phong tình vạn chủng của cậu mê hoặc anh ta, chắc chắn thành công.”

“Cậu đủ rồi nha.” Trang Noãn Thần và Hạ Lữ đều bật cười.

Gần đến mười một giờ, Trang Noãn Thần mới ra khỏi công ty, cô hít một hơi thật sâu, cảm giác mát mẻ ngày thu xông vào xoang mũi. Đợi Hạ Lữ và Ngải Niệm đều bắt xe đi về, cô mới rút điện thoại, chần chừ một hồi rồi bấm gọi số điện thoại kia.

Điện thoại gọi đi đổ chuông hai tiếng mới có người nghe máy, giọng đàn ông trầm trầm càng thu hút trong màn đêm.

“Anh Giang, tôi… muốn gặp anh.” Giọng nói của anh làm cô hơi say mê, cô liền cố gắng không để lạc lối.

“Bây giờ?” Hình như anh đang cười nhẹ.

“Không, ngày mai.” Trang Noãn Thần giật mình, vội vàng chữa lời. Nói xong, cô cảm thấy có chút đường đột, có lẽ do giọng anh quá mức từ tính trong bóng đêm nên khiến cô hiểu lầm, cô liếm môi, “Ngày mai anh có thời gian không?”

Điện thoại trầm mặc vài giây, ngay khi cô tưởng anh từ chối, thì thanh âm êm dịu truyền đến tai cô, “Hai giờ chiều mai thì được.”

Anh đồng ý rồi?

Trang Noãn Thần vừa bất ngờ vừa vui mừng. Cô cám ơn anh rồi cúp máy.

Hương mùa thu mỗi lúc một nồng nàn về đêm.

Ngắm nhìn dòng xe ngược xuôi trên phố, cô âm thầm cổ vũ bản thân… Trang Noãn Thần, cố lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK