Quốc tế Tiêu Duy nằm gần trụ sở mới của đài truyền hình trung ương. Đứng trên tầng năm mươi khiến Trang Noãn Thần cảm thấy hơi choáng váng.
Đây là lần đầu tiên cô đến phòng làm việc của Giang Mạc Viễn.
Phòng làm việc trầm ổn như ngoại hình và khí chất con người anh. Căn phòng với màu đen và màu cà phê làm chủ đạo, trang trí đơn giản, không hề khoa trương như cô tưởng tượng, càng không xa hoa như vốn dĩ phải có, để xứng tầm với chức vị của anh. Ánh mặt trời rọi nghiêng vào phòng, hắt bóng lên thảm trải sàn, bầu không khí trong phòng quá mức yên ắng khiến Trang Noãn Thần cảm thấy buồn ngủ.
“Noãn Thần, có khi nào anh ta cho mình leo cây không?” Hạ Lữ hỏi nhỏ, ngón tay buồn chán xoay tròn tách cà phê.
Trang Noãn Thần nhìn đồng hồ, cau mày, anh là người rất giữ lời hứa, cô trầm ngâm một hồi, “Tới thì cũng tới rồi, chúng ta cứ chờ thôi.”
Hạ Lữ cười cười, ngắt mặt cô, “Nói thật đi, thích người ta rồi phải không?”
“Cậu nói bậy gì vậy?” Trang Noãn Thần né “bàn tay háo sắc” của Hạ Lữ.
“Mình nói sai à? Mình rất ít thấy cậu trang điểm, mà hôm nay cậu trang điểm xinh xắn thế này, âm mưu quyến rũ ai hả?” Hạ Lữ nói rồi che miệng cười.
“Gặp khách đương nhiên phải trang điểm rồi, chẳng lẽ cậu cũng thay đổi ư?” Trang Noãn Thần lườm Hạ Lữ, vừa muốn trêu Hạ Lữ thì loáng thoáng nghe thấy tiếng giầy cao gót, cô lật đật ra dấu im lặng.
Cửa phòng làm việc nhanh chóng mở ra, Giang Mạc Viễn bước vào, theo sau là một cô thư ký trẻ trung xinh đẹp. Trông thấy Trang Noãn Thần và Hạ Lữ ngồi đợi, anh có vẻ áy náy, cất giọng nhẹ nhàng, “Xin lỗi đã để hai cô đợi lâu.” Anh nói, vắt áo khoác lên thành ghế, ngồi xuống căn dặn thư ký, “Đổi cà phê nóng cho hai cô ấy.”
Thư ký gật đầu, hạ thấp giọng nói, “Anh Giang, anh vẫn chưa ăn trưa, em kêu món đến cho anh luôn nhé?”
“Không cần, pha cho tôi tách cà phê.” Giang Mạc Viễn nhàn nhạt trả lời.
Mắt thư ký lộ vẻ không đành lòng, nhưng vẫn làm theo lời Giang Mạc Viễn.
Chưa bao lâu sau, cà phê được bưng lên, hơi nóng thơm ngào ngạt tỏa quanh phòng. Trang Noãn Thần vô ý thức đưa mắt nhìn Giang Mạc Viễn một cái, cà phê anh uống hẳn là cà phê đen. Hơn một năm biết nhau, cô nhận ra anh quen uống cà phê đen không đường không sữa.
“Hai cô có thể nếm thử, đây là cà phê mới của Tiêu Duy, mùi vị cũng khá ngon.” Thư ký rời khỏi, anh giơ tay nới lỏng cravat, giọng anh ôn hòa êm tai vang lên. Tuy rằng như vậy, nhưng thanh âm của anh vẫn thấp thoáng cảm giác xa cách, tập trung vào công việc.
Hạ Lữ gật gù, uống một hớp cà phê.
Trang Noãn Thần lén huých Hạ Lữ một cái, cô vẫn không đụng đến tách cà phê, nhìn Giang Mạc Viễn, nói khẽ, “Anh Giang, chúng ta có thể trở lại việc chính không?”
Đây là lần đầu tiên Hạ Lữ gặp Giang Mạc Viễn, cô sợ Hạ Lữ mê muội dáng vẻ của anh, vội vội vàng vàng nhắc nhở. Hạ Lữ cũng buông tách cà phê, đem tập tài liệu về phương án phát triển thương hiệu ra.
Giang Mạc Viễn ngồi thẳng, áo sơ mi xám đậm phác họa dáng người anh càng nghiêm túc, ánh mắt bàng quan nhìn Trang Noãn Thần, anh hơi nhướng người về trước, hai bàn tay cài vào nhau, “Được, hai cô nói đi.”
Hạ Lữ lập tức đứng dậy, trình tập tài liệu cho Giang Mạc Viễn, nói giọng ngọt ngào, “Anh Giang, đây là đánh giá sơ bộ của dòng xe hơi cao cấp thuộc Tiêu Duy, mời anh xem qua.”
Giang Mạc Viễn nhận lấy, mở ra xem, sau đó thấy Hạ Lữ vẫn đang đứng, anh mỉm cười, nói giọng lịch sự, “Cô ngồi đi, đừng câu nệ.”
Hạ Lữ mụ mị về lại ghế sô pha.
Trang Noãn Thần thấy dáng vẻ thẫn thờ của Hạ Lữ, cô nhịn cười, giơ tay kéo Hạ Lữ ngồi xuống, trong lòng hơi hối hận. Thường ngày Hạ Lữ là một cô gái tài giỏi, khôn khéo và biết cách ăn nói, nhưng ngày hôm nay lại không thể hiện được khả năng của bản thân. Thật ra không phải Hạ Lữ câu nệ, mà là tránh không nổi lực sát thương của Giang Mạc Viễn.
Cô quên mất, Hạ Lữ không hề có sức miễn dịch với những người đàn ông điển trai bảnh bao. Bốn lần yêu đương trước đây của Hạ Lữ, đối phương đều là yêu nghiệt “khuynh quốc khuynh thành”, tướng mạo chỉ có thể hình dung trong bốn chữ “đóa hoa mới hé”. Cô nhớ như in lần đầu Hạ Lữ dẫn bạn trai ra mắt, lúc đó cô không kìm được còn ngỡ ngàng thốt thành lời, “Trời ơi, con trai hay con gái vậy?” Chỉ nhiêu đó cũng đủ chứng minh người đó xinh xắn nhỏ nhắn, trắng trẻo mịn màng nhường nào.
Nhưng bây giờ ngẫm lại mới thấy, tựa hồ đàn ông và phụ nữ càng lúc càng khó xác định. Trước đây theo mặt mũi phân chia nam nữ, về sau thì dựa vào thân hình phân biệt giới tính, về sau nữa thì mặt mũi hay thân hình đều mất hết tác dụng, chỉ còn biết quay sang người đó hỏi một câu, “Này, bạn là nam hay nữ?”
Thỉnh thoảng Trang Noãn Thần còn khao khát nhắc nhở Hạ Lữ một câu: Sắc tức là không, không tức là sắc, từ bỏ dục niệm mới tu thành chánh quả.
Ánh mặt trời trải sáng vô hạn, tựa như dát vàng khắp phòng làm việc, cả người Giang Mạc Viễn sa vào vầng nắng nhẹ nhàng, bờ vai rộng che lấp ánh sáng phía sau, gương mặt điềm tĩnh, đôi mắt đen không tài nào nhìn thấu, từ anh tỏa ra vẻ xa cách và uy nghiêm.
Trang Noãn Thần ngồi thẳng hơn, che khuất dáng dấp khao khát thèm thuồng của Hạ Lữ, thấy Giang Mạc Viễn xem sơ phương án, cô lập tức nói, “Anh Giang, kỳ thực ban đầu khi quốc tế Tiêu Duy tiến vào thị trường trong nước đã chọn Đức Mã, nhưng do Vương tổng sơ sẩy nên mới nảy sinh hiểu lầm giữa Đức Mã và Tiêu Duy. Đức Mã chúng tôi rất mong có thể trở thành đối tác quan trọng xây dựng thương hiệu cho Tiêu Duy.”
Giang Mạc Viễn ngồi im, nghe cô nói hết lời, anh cười thản nhiên, đẩy tập tài liệu ra ngoài mép bàn, “Tôi nghĩ hai cô đã tìm nhầm chỗ, nếu muốn bàn bạc việc hợp tác quảng cáo thương hiệu, đề nghị hai cô đến phòng kế hoạch.”
Trang Noãn Thần sửng sốt.
Một lần ở sân bay và một lần là cuộc gọi tối qua, anh đều dễ chịu cho cô cơ hội thảo luận công việc, nhưng bây giờ anh kêu cô đến tìm phòng kế hoạch, rồi cả giọng anh có vẻ ôn hòa thân thiện song hiện rõ sự từ chối.
“Anh Giang, nếu phòng kế hoạch có thể tĩnh tâm nghe chúng tôi nói, thì chúng tôi chẳng đến tìm anh nhiều lần làm gì.” Là giọng nói bùi tai của Hạ Lữ.
Giang Mạc Viễn nghe vậy, dựa người vào ghế, ngữ khí nhàn nhạt từ tốn, “Tôi tôn trọng mỗi một suy nghĩ tìm kiếm cơ hội của những người trẻ tuổi, nhưng cơ hội phải nắm vững trong tay bản thân, dù cơ hội đó do ai cho đi chăng nữa, cũng phải thể hiện rõ thực lực của mình.” Nói đoạn, ánh mắt anh dừng trên mặt Trang Noãn Thần, “Tôi đã xem phương án phát triển hai cô mang đến hôm nay, tôi tôn trọng và tán thưởng điều này, nhưng có một số việc vẫn phải coi trọng trình tự trong công ty.”
Trang Noãn Thần cụp mi, siết chặt tay, lời anh nói như cổ vũ thêm dũng khí cho cô, cô ngẩng đầu nói, “Nếu chúng tôi mang phương án đến thẳng phòng kế hoạch, chắc chắn nó sẽ bị vứt xó. Anh Giang, anh là một thương nhân, tôi tin chắc anh hiểu tính quý giá của thời gian hơn ai hết.”
Bên A và bên B luôn đứng ở vị thế khác nhau. Bên A tựa hồ có quyền quyết định mọi thứ, còn bên B chỉ có thể nghe theo ý kiến của bên A. Bên B thân bất do kỷ, nếu lỡ cư xử không chu toàn, trễ nãi hay tự ý sửa chữa đôi điều trong lúc làm việc, bên A sẽ cho rằng ý kiến của mình không được tôn trọng; nhưng nếu tuân theo mọi thứ, bên B lại không sáng tạo được cái mới, chấp hành một cách khô khan và rập khuôn. Trang Noãn Thần ghét như vậy, từ trước đến nay cô cho rằng hoạch định chiếm vị trí chủ đạo, nó có trách nhiệm hướng dẫn và chỉnh sửa ý kiến của bên A, chứ không nên ngược lại.
Giang Mạc Viễn không đáp lời ngay, anh cầm tách cà phà uống một hớp, rồi đặt xuống, ánh mắt chăm chú và trầm tĩnh, “Trước mắt, tôi chấp nhận thành ý của Đức Mã.”
“Chỉ là thành ý?” Trang Noãn Thần nhìn anh một cách khó hiểu, cô thực sự không hiểu suy nghĩ của anh.
Hạ Lữ quay nhìn Trang Noãn Thần, ánh mắt Hạ Lữ cũng lóe vẻ khó hiểu.
Trang Noãn Thần nhạy bén nhận ra, cô vội vàng điều chỉnh ngữ khí, nhìn Giang Mạc Viễn, nói thêm, “Anh Giang, tôi không rõ ý của anh.” Tâm tư con người rất quái lạ, rõ ràng là không hiểu gì về anh, nhưng đôi khi vì biết anh hơn một năm mà lơ là cảnh giác, giọng cô cũng có chút tùy ý.
Giang Mạc Viễn mỉm cười, “Muốn nghe ý kiến của tôi chăng?”
“Đương nhiên.” Trang Noãn Thần lục tục đáp.
“Trước hết, tôi tôn trọng hiệu suất làm việc của Đức Mã, có thể vạch ra phương án sơ bộ trong thời gian ngắn thực sự không dễ dàng, thế nhưng…” Giang Mạc Viễn hơi dừng, ngữ khí nhẹ nhàng, thần sắc điềm tĩnh, nhưng lời nói ẩn hiện vẻ cân nhắc, “Phương án này tốt, nhưng cái Tiêu Duy cần, mọi người vẫn chưa làm được.”
Trang Noãn Thần nhướng mày, “Nhưng anh vẫn chưa xem kỹ.” Chẳng phải vừa rồi anh chỉ lướt mắt sơ ư?
“Tin tưởng tôi, tôi cực kỳ tôn trọng thành quả lao động của mọi người.” Giang Mạc Viễn cất giọng trầm thấp, thái độ hết sức kiên quyết.
Trang Noãn Thần ngẩng đầu, bất ngờ đối diện với ánh mắt Giang Mạc Viễn, lòng cô chợt run lên, nhất thời quên dời mắt sang chỗ khác, anh cũng không lảng tránh, ý cười nhàn nhạt ẩn hiện trong đôi tròng mắt đen láy của anh, tựa như tiếp thêm sức lực và ấm áp trấn an cô.
Hạ Lữ ngầm huých Trang Noãn Thần, lúc này cô mới tỉnh ngộ, liền cụp mắt, sau đó kiên định ngước lên, “Anh Giang, chúng tôi chỉ muốn tranh thủ một cơ hội bình đẳng. Đức Mã hoàn toàn có khả năng đáp ứng yêu cầu của Tiêu Duy.”
Giang Mạc Viễn thoáng trầm ngâm, “Như vậy đi, hai cô hãy cầm lại phương án này trước. Còn Đức Mã, tôi sẽ cân nhắc.”
Trang Noãn Thần thấy anh ra lệnh tiễn khách thẳng thừng, cô cũng không muốn tiếp tục cưỡng cầu, gật đầu ra về.
Ra khỏi cao ốc, ánh mặt trời chiếu chói chang, Trang Noãn Thần vô thức giơ tay che mắt. Hạ Lữ cất tập tài liệu vào giỏ xách, thở dài thườn thượt, “Đàn ông tuyệt vời đúng là đàn ông tuyệt vời, ngay cả từ chối cũng từ tốn tao nhã.”
Trang Noãn Thần dừng chân nhìn cô, tỏ vẻ kinh ngạc, “Cậu không sao chứ? Bình thường khi khách hàng không đồng ý, cậu hận không thể đào dòng họ ba đời nhà người ta lên mắng mà.”
“Thấy anh ta quá mức đẹp trai nên mình nhịn.” Hạ Lữ cười nói, “Noãn Thần, anh ấy bước ra từ trong tiểu thuyết ư? Anh ấy đẹp mê người, hình thức và nội hàm đều có đủ.”
“Đẹp trai à? Cậu có nói quá không? Chẳng qua diện mạo anh dễ nhìn thôi mà.” Giang Mạc Viễn đẹp cũng là nhờ ba mẹ anh đẹp nên mới sinh ra anh đẹp thôi.
“Cậu không hiểu rồi, người đàn ông hội tụ đủ ngoại hình và nội hàm là quyến rũ nhất, cậu không thấy trên người Giang Mạc Viễn tỏa ra hào quang thành công ư? Người ta đẹp trai, sự nghiệp thành công, trầm ổn điềm tĩnh, đây là quà tặng quý giá nhất mà năm tháng tặng anh ấy, còn là đòn mê hoặc trí mạng khiến phụ nữ không tài nào kháng cự.” Hạ Lữ vừa nói vừa hoa tay múa chân.
Trang Noãn Thần nở nụ cười, kéo cô, “Đồng chí Hạ Lữ, đồng chí mau tỉnh lại đi. Dẫu diện mạo đẹp thế nào thì sau này cũng già đi, còn sự nghiệp thành công, Tiêu Duy là của anh ấy ư? Đương nhiên không rồi, anh ấy chỉ là CEO mà thôi. Hay nói cách khác là tổng giám đốc điều hành, là một con cờ của ban giám đốc, làm không tốt thì cũng cuốn gói rời đi. Cậu thôi nói anh ấy như một chàng hoàng tử giàu sang quyền thế đi.”
“Cậu ăn nói ác độc vừa thôi. So với Lục Quân, Giang Mạc Viễn hàng cao cấp nhất rồi. Đồng chí à, đồng chí đừng suy bụng ta ra bụng người, trông anh ấy khoảng hơn ba mươi thôi. Đến lúc cậu bằng tuổi anh ấy, có nhắm leo nổi chức CEO không?” Hạ Lữ liếc cô, cất giọng chân thành.
Trang Noãn Thần nhún vai, “Cậu toàn nói cho anh ấy, không hề nghĩ đến mình. Đồ trọng sắc khinh bạn!”
“Đó là vì mình lo lắng cho cậu. Ôi, Trang Noãn Thần…” Hạ Lữ cười gian xảo, đẩy cô một cái, “Khai mau, hai người biết nhau từ trước đúng không?”
Trang Noãn Thần sửng sốt, tưởng chuyện cô nói với chị Mai bị Hạ Lữ biết, cô nhìn ánh mắt suy xét của Hạ Lữ, “Cậu đừng nói lung tung, mình đau đầu nhức óc nên mới nói vậy với chị Mai.” Nói xong, cô liền bước đi.
“Này, cậu chờ mình coi, cậu không được đổi đề tài…” Hạ Lữ sải bước đuổi theo.
=======
Chương 30: Hành động bất ngờGiờ tan tầm đáng sợ của ngày thứ sáu, dòng xe và đoàn người đông ngùn ngụt như thác lũ ùa về, dù là hướng đi ra hay đi vào Bắc Kinh đều kẹt cứng. Xe cộ chậm chạp nhích về trước, đèn đỏ liên tiếp uốn lượn theo cầu Quốc Mậu.
Trang Noãn Thần chống cằm ngắm nhìn dòng xe đông nghịt trước mắt, đầu cô rối như mớ bòng bong, chị Mai đi gặp khách, vẫn chưa về công ty, nên cô cũng không dám tùy tiện ra về. Mới vừa nãy, Trang Noãn Thần còn nhận được điện thoại của cô họ, tuy chưa đến tám giờ nhưng cô họ đã bắt đầu hối thúc.
Có đôi khi, cuộc sống đô thị giống như một chiếc lồng giam, áp lực càng lớn con người càng muốn vùng vẫy thoát khỏi. Trang Noãn Thần cảm thấy rất mệt, thậm chí còn thấy ý kiến của Hạ Lữ chính xác. Vừa tốt nghiệp cô nghĩ rằng phụ nữ sống hài lòng là quan trọng nhất, nhất định phải làm việc bản thân thích, nhất định phải yêu người mình yêu. Nhưng trải qua năm tháng và sự mài giũa của thời gian, Trang Noãn Thần mới phát hiện lòng người yếu đuối, không dám trông mong và hy vọng xa xôi, thỉnh thoảng mục đích sống là gì cũng trở nên nhạt nhòa.
Cô nhớ ai đó đã từng nói thế này: Thời gian bào mòn góc cạnh của bạn, để bạn trở nên trơn phẳng lăn đi xa hơn.
Câu nói này rất đúng.
Con người trước tiên phải học được cách vứt bỏ danh dự bản thân thì mới có thể giành được sự kính trọng! Như Bill Gates từng nói, trước khi bạn thành công, thì danh dự của bạn không đáng một xu.
Vì vậy, Trang Noãn Thần nhận ra rằng, dù đối mặt với chị Mai hay Giang Mạc Viễn, dường nhân cô không có chút uy nghiêm nào cả.
Kế hoạch đóng giả bạn trai vào thứ sáu xem ra đã phá sản. Đúng là việc đời trêu người, chỉ vài ngày ngắn ngủi, quan hệ giữa cô và Giang Mạc Viễn đã xoay tròn một trăm tám mươi độ. Cô thà không đi cùng anh, để tối nay cô vượt ải dễ dàng hơn.
Trang Noãn Thần đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên đổ chuông, cô còn tưởng là chị Mai gọi nên lật đật cầm điện thoại, nào ngờ mắt lướt ngang qua màn hình liền ngỡ ngàng…
***
Trang Noãn Thần thở hổn hển chạy xuống dưới lầu công ty, Giang Mạc Viễn đang đứng dựa người vào xe chờ cô. Anh thấy cô tới liền xoay người dập tắt điếu thuốc, mùi thuốc lá nhàn nhạt phảng phất trong không khí.
“Anh, sao anh lại đến đây?” Cô chạy đến cạnh anh, cô có vẻ quá đỗi kinh ngạc. Cô cứ cho rằng anh sẽ bỏ cuộc hẹn, nhưng không ngờ anh lại chủ động gọi cho cô.
Ánh đèn nhỏ vụn tô điểm thêm đường nét góc cạnh trên gương mặt anh, có lẽ anh đi thẳng từ công ty đến đây nên anh vẫn mặc áo sơ mi xám đậm. Đứng gần thế này, anh càng có vẻ cao quý và sang trọng, không biết có phải do bóng đêm hay không, nhưng lúc này trông anh chẳng còn cảm giác xa cách.
“Không phải đến nhà cô họ của cô sao?” Giang Mạc Viễn cong môi, anh mở cửa xe, cầm áo vest bên ghế phụ bỏ ra ghế phía sau, nói với cô, “Cô lên xe đi.”
Cô hơi ngẩn ra, vô thức nói, “Tôi còn phải chờ chị Mai.”
Giang Mạc Viễn nhìn cô, ánh mắt thâm trầm sâu xa, cười điềm nhiên: “Đừng đợi nữa, đi thôi.” Dứt lời, anh vươn tay đẩy cô vào trong xe, đóng cửa, rồi đi vòng qua bên kia.
Lần đầu Trang Noãn Thần gặp một người đàn ông điềm đạm nhưng vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ như Giang Mạc Viễn. Cô lướt mắt qua ghế phụ, một cảm giác lâng lâng là lạ dấy lên trong tim cô. Không phải cô chưa từng ngồi trên xe anh, nhưng những lần trước đây đều do tài xế lái xe, cô và anh ngồi đằng sau, còn hôm nay là đích thân anh chạy xe, dù cũng ngồi cạnh anh nhưng có chút gì đó khang khác.
Cô lên xe, cất giọng nhẹ nhàng, “Tôi không ngờ anh sẽ giữ lời, tôi tưởng… anh đã quên.” Thứ nhất là quên, thứ hai là cô cho rằng vì việc công mà né tránh cô.
“Tôi đã hứa với cô.” Giang Mạc Viễn mỉm cười, vẻ mặt tự nhiên, “Cô cài dây an toàn đi.” Ngữ khí của anh có vẻ như căn dặn một đứa trẻ.
Trang Noãn Thần gật đầu, cài dây an toàn, chỗ cô ngồi vẫn lưu lại hương thơm trên áo vest của anh, mùi xạ hương nhè nhẹ và thanh mát thuộc riêng anh. Cô xoay đầu nhìn gương mặt trông nghiêng của anh, trong lúc anh khởi động xe, cô không kìm được hỏi, “Tại sao?”
Ánh đèn kéo bóng anh dài tít tắp, dáng vẻ anh trong màn đêm cuốn hút và quyến rũ vô ngần, giữa bàn tay đang nắm tay lái và cổ tay của anh hơi lóe sáng, cô đưa mắt nhìn kỹ, hóa ra là đồng hồ Breguet kinh điển, đồng hồ này với dáng vẻ thiết kế bên ngoài đơn giản sang trọng, nhưng bên trong lại hết sức phức tạp. Cô tin chắc những người đàn ông càng từng trải càng ưa chuộng kiểu dáng đồng hồ thế này. Đồng hồ cũng như con người, khiêm tốn nhưng vẫn lộ được khí chất và thành tựu không ai bì kịp.
Cô ít nhiều cũng thấy cảm động. Một người đàn ông bận đến nổi không có thời gian ăn cơm trưa, nhưng vẫn nhớ kỹ lời hẹn với cô. Việc này khiến cô có cái nhìn khác về anh.
“Tại sao gì?” Giang Mạc Viễn bẻ tay lái, nhìn cô một cái rồi tập trung về phía trước.