• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Chỉ như con thỏ

Thứ hai đối với dân làm công ăn lương đều như chiến tranh bùng nổ. Đồng hồ báo thức reo inh ỏi như kèn lệnh ra chiến trường, người đi làm đông ngùn ngụt, tăng ca từ sáng sớm đến tối muộn, chen chúc nhau khắp xe buýt hoặc tàu điện ngầm, quần quật cả ngày đến đêm khuya mới trèo lên giường ngủ, nhưng thần kinh vẫn không cách nào thả lỏng, khiến mọi thứ đều ngột ngạt khó chịu.

Tập đoàn Đức Mã tọa lạc tại vị trí sầm uất nhất của khu Quốc Mậu.

Còn 0,1 giây nữa là đến giờ, Trang Noãn Thần nhào khỏi đoàn người chen chúc trong thang máy, vừa hô to “Cho qua” vừa cấp tốc xông tới sàn diễn.

Đúng 9 giờ, Chanel đứng trên sàn diễn giơ một ngón tay với cô. Trang Noãn Thần thở dài, cuối cùng cô vẫn đến trễ.

Chanel là biệt danh mọi người đặt cho cô gái. Chanel vừa tốt nghiệp gần đây, thấy nhân viên trong tập đoàn đua nhau dùng hàng hiệu nên cũng lây tính. Cô gái thích giỏ xách của Chanel nhất, ngày nào miệng cũng nhắc đến Chanel, vì vậy có biệt danh này.

Trang Noãn Thần đặt giỏ xách xuống bàn làm việc, mở máy tính rồi đi đến phòng nghỉ pha cà phê. Thời gian quý giá của sáng sớm cô đều dùng để ngủ, nên chẳng còn thời gian ăn sáng. Vì vậy, mỗi ngày tới công ty cô đều uống cà phê để có tinh thần làm việc.

Hạ Lữ đẩy cửa đi vào, ném một phần ăn sáng cho Trang Noãn Thần, săm soi mặt cô, cất giọng bất đắc dĩ, “Noãn Thần, cậu có sao không? Vừa đi làm vừa trang điểm à?”

Trang Noãn Thần chụp phần ăn sáng, cười với Hạ Lữ, “Trang điểm để làm tốn mười phút của mình à? Chi bằng mình ngủ thêm một lát cho đã.”

Tính cách của Hạ Lữ và Ngải Niệm trái ngược nhau hoàn toàn. Tuy họ đều là bạn thân, song làm việc trong từng nhóm riêng. Ba người đến từ những nơi khác biệt, nhưng cùng thi đậu khoa báo chí của một trường đại học ở Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp thì tự mình đi chạy vạy xin việc khắp nơi, cuối cùng lại bất ngờ làm việc chung trong tập đoàn Đức Mã. Ba người quý trọng mối duyên phận này vô cùng.

Trang Noãn Thần sống yên phận, thỏa mãn với những gì mình có; Hạ Lữ thì tham vọng, hiếu thắng trong mọi việc, cô ước mơ bản thân sẽ trở thành người phụ nữ thành đạt; còn Ngải Niệm thì đơn giản, tâm nguyện lớn nhất đời này là trở thành người phụ nữ tuyệt vời của gia đình.

“Phụ nữ ba phần nhờ trời sinh, bảy phần nhờ trang phục, Trang Noãn Thần!” Hạ Lữ ngồi đối diện cô, cầm ly cà phê của Trang Noãn Thần uống một hớp, “Điều phải chú ý nhất khi làm việc ở Đức Mã là hình tượng bên ngoài, cậu nhìn cậu đi, trước và sau khi trang điểm khác nhau một trời một vực.”

“Cái gì mà khác một trời một vực?” Trang Noãn Thần kháng nghị.

“Trang điểm xong thì như yêu tinh, còn không trang điểm thì…” Hạ Lữ cố tình trầm tư.

“Sao hả?”

“Y chang như con thỏ! Con thỏ để mặc người khác bắt nạt, trắng trắng mịn mịn nhìn chỉ muốn cắn cậu một miếng.” Hạ Lữ tuy nói như vậy, nhưng lòng cô ước ao làn da trắng mịn bẩm sinh của Trang Noãn Thần. Kỳ thực khi Trang Noãn Thần không trang điểm, diện mạo cũng rất xinh xắn, nhìn cô như một cô bé ngây thơ, toát lên cảm giác tươi mát như hoa sen.

=======

Chương 18: Tách bộ phận

Trang Noãn Thần nhai ngấu nghiến, để mặc Hạ Lữ nói chuyện.

“Nè, Noãn Thần, nghe nói thứ bảy vừa rồi cậu đi xem mắt phải không?” Hạ Lữ cười mờ ám, huých cô một cái.

Trang Noãn Thần ho sặc sụa.

“Mình nói có gì đâu, mà cậu kích động dữ vậy.” Hạ Lữ vội đứng dậy, vỗ lưng Trang Noãn Thần, lại rót một ly nước cho cô. Trang Noãn Thần vừa hết sặc, dợm mở miệng nói, Ngải Niệm đã đẩy cửa bước vào, ngồi xuống ghế.

“Sao mặt mày cậu lại thế này?” Trang Noãn Thần thấy Ngải Niệm có vẻ buồn bực.

Ngải Niệm là người tốt tính, nhưng hôm nay lại căm giận trào dâng, “Thật là quá đáng! Hôm nay tàu điện ngầm đông như kiến cỏ, chen chen lấn lấn làm mình suýt chết ngộp, đã vậy còn làm đứt giỏ xách của mình nữa chứ. Mà đây là giỏ xách mình mới mua.”

“Tàu điện ngầm càng ngày càng đông, cậu vẫn chưa đi quen sao? Mình nói mấy cậu nên dọn đến ở gần công ty, tuy tiền thuê nhà đắt đỏ nhưng ít ra cũng tiết kiệm được tiền xe và thời gian đi lại, vậy cũng coi như huề.” Hạ Lữ ngồi xuống, lải nhải, “Ngải Niệm, cậu còn chưa là gì đâu. Tề Vân bên bộ phận quảng cáo mới xui kìa. Giỏ xách LV cô ta vừa mua, đi xe buýt bị người ta rạch một lỗ lớn. Mình thấy cô ta cũng đáng đời, tiền lương không được bao nhiêu mà bày đặt xài hàng hiệu, dùng tiền trong thẻ tín dụng để mua giỏ xách thật. Cậu nói coi xách LV chen lấn xe buýt hay tàu điện ngầm, có nói mình xài đồ hiệu thật cũng chẳng ai tin.”

 

“Thôi đi mấy cô, người ta cũng có làm gì mình đâu. Ngải Niệm, cậu có bị mất đồ không?” Trang Noãn Thần không thích dèm pha sau lưng người khác, hơn nữa mọi nhân viên trong công ty đều thích ganh đua nhau hàng hiệu. Chắc chắn Tề Vân cũng bị dồn ép tới mức như vậy.

 

Ngải Niệm lắc đầu, “Cũng may giỏ xách của mình không phải hàng hiệu.” Nói xong, lại nhớ chuyện gì đó, vội nói, “Mà lạ lắm nha, bên hành chính đang thu xếp phòng họp lớn, hình như chuẩn bị mở cuộc họp chung cho ba nhóm của chúng ta đó.”

 

Nói đúng ra cả ba người đều là nhân viên của tập đoàn Đức Mã. Trong đó công ty truyền thông Đức Mã mới được thành lập sau này. Trụ sở chính của tập đoàn đặt tại Mỹ, công ty truyền thông nằm ở Bắc Kinh. Ba người hoạt động ở ba nhóm khác nhau. Trang Noãn Thần ở nhóm một, Ngải Niệm ở nhóm hai, Hạ Lữ ở nhóm ba. Ba nhóm chịu trách nhiệm chuẩn bị và triển khai hoạt động cho các thương hiệu riêng, gọi chung là “Bộ phận tổ chức sự kiện quảng cáo”. Ngoài ra, công ty truyền thông Đức Mã còn ” Bộ phận xây dựng thương hiệu”, ” Bộ phận kế hoạch kinh doanh”, ” Bộ phận tư vấn đầu tư tiếp thị”,… chịu trách nhiệm ở mỗi giai đoạn khác nhau cho từng thương hiệu.

 

Trang Noãn Thần sửng sốt.

 

Hạ Lữ không đồng tình, nhún vai, “Đừng nói mấy cậu chưa đọc thư thông báo nha. Chín giờ rưỡi ở phòng họp lớn, họp chung ba nhóm.”

“Dữ vậy hả?” Trang Noãn Thần đúng là chưa kiểm tra thư nội bộ. “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Tách bộ phận.” Hạ Lữ luôn nắm bắt tin tức nhanh chóng, nói nhỏ với hai người, “Mình cũng vừa nghe nói. Chẳng phải Vương tổng bị điều đi à? Nghe nói trụ sở chính vừa phái thêm một tổng giám đốc qua đây.”

 

“Phỏng tay trên sao? Vậy chị Mai và Angel có dịp náo loạn rồi, nhóm của mấy cậu chết chắc.” Ngải Niệm cười cười.

 

Bên nhóm một của Trang Noãn Thần có một sếp tên Mục Mai, mọi người thường gọi là chị Mai. Chị Mai và Angel – sếp của Hạ Lữ nhóm ba như nước với lửa. Hai người đối chọi gay gắt giành nhau thăng tiến, bây giờ lại điều thêm một tổng giám đốc đến đây, không biết hai người sẽ còn ghen ghét nhau đến mức nào.

 

Hạ Lữ lắc đầu, “Bọn mình là binh tôm tướng cua, làm sao quản được nhiều việc? Chừng nào chọn thành viên thì tính sau. Thôi đừng nói nữa, gần đến giờ rồi kìa, mau thu xếp đồ rồi còn vào họp nữa chứ.”

Trang Noãn Thần cũng nhận thấy bầu không khí công ty hôm nay khác thường. Cô vứt nhanh túi đồ ăn sáng vào thùng rác, đi theo hai người họ.

“Phải rồi, Noãn Thần…” Ngải Niệm sực nhớ gì đó, ngoái đầu nhìn cô.

Trang Noãn Thần biết muốn hỏi cái gì, lật đật chen ngang, “Hứng cuồng phong bão dữ lúc tách bộ phận trước đã, còn chuyện cậu muốn hỏi, ăn trưa rồi nói.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK