Quốc tế Tiêu Duy vẫn đang diễn ra cuộc họp trực tuyến nghiêm túc và nặng nề suốt bốn tiếng qua.
Nắng chiều ngoài cửa sổ dần chìm vào biển mây mịt mù, để lại vài tia nắng nhợt nhạt chiếu lên gương mặt nghiêng trầm lặng của Giang Mạc Viễn, đôi mắt anh toát lên vẻ sắc lạnh thay thế hoàn toàn nét ôn hòa thường ngày. Trong phòng họp, anh đang ngồi nghiêm chỉnh, thông báo tình hình công ty nửa đầu năm với các cổ đông. Lúc này đã là bảy giờ tối.
Tiêu Duy thoạt đầu chỉ là một công ty nhỏ, lập nghiệp từ việc kinh doanh phụ tùng xe hơi. Trải qua vài năm phát triển, công ty quyết định mở rộng ngành nghề kinh doanh và chuyển sang hình thức quản lý chuyên nghiệp. Lúc đầu khi Giang Mạc Viễn nhận chức, những người có tuổi trong Tiêu Duy thấy anh là thanh niên trẻ tuổi nên ôm thái độ chần chừ hoài nghi. Khi anh làm việc chính thức chưa bao lâu, liền cải cách chính sách, phát huy sở trường của bản thân để thúc đẩy Tiêu Duy phát triển nhanh nhất có thể.
“Mạc Viễn, chúng tôi đã suy nghĩ kế hoạch cậu đề xuất cho Tiêu Duy, nếu có lợi cho cổ đông và nhà đầu tư thì chúng tôi không ý kiến. Thế nhưng lo lắng vẫn phải có, kể từ ngày công ty chúng ta lên sàn, giống như nhảy vào ổ kiến lửa, nếu tập đoàn chuyển đổi hình thức kinh doanh, có phải phiêu lưu quá không?” Một cổ đông có tuổi nói qua màn hình.
Giang Mạc Viễn tựa người vào ghế, uống một hớp cà phê, đan tay vào nhau, trả lời bằng giọng quyết đoán, “Bản thân công ty khi lên sàn đã mang tính phiêu lưu, không phiêu lưu thì đào đâu ra tiền? Nếu đã lao vào ổ kiến lửa, vậy chúng ta không còn chọn lựa nào khác ngoài việc phải phát triển ổ kiến đó lớn hơn. Tiêu Duy phải phát triển, mở rộng các hạng mục đầu tư có lợi, việc này cũng giống như chúng ta mua bảo hiểm. Hiện tại, tập đoàn Đức Mã và Lam Quang đều đã lên sàn, nhất là gần đây tập đoàn Đức Mã tạo được tiếng tăm rất lớn, hai đối thủ hùng mạnh đang cùng cạnh tranh bợ đỡ chúng ta, vậy chúng ta nên tiến nhập chứ không phải lui ra. Ben rất tán thành chuyện này, hẳn ông ấy cũng đã bày tỏ với mọi người.”
Ben là ông chủ kiêm cổ đông lớn nhất của quốc tế Tiêu Duy, ông ta mang hai quốc tịch Trung và Anh, từng sống ở Trung Quốc một quãng thời gian, tới tuổi già thì thương nhớ quê hương Trung Quốc, đây cũng là nguyên nhân giúp Giang Mạc Viễn thuyết phục ông ta phát triển ở thị trường Trung Quốc dễ dàng.
Nhiều cổ đông gật đầu tán thành, họ hiểu tác phong làm việc của Giang Mạc Viễn. Ben là ông chủ, nhưng ông ta không hôi đủ yếu tố của một doanh nhân tài năng và nhạy bén, Giang Mạc Viễn thì trái ngược, anh có vẻ ngoài điềm đạm nhã nhặn, nhưng tiếp xúc mới biết anh là người làm việc quả quyết cứng rắn, thủ đoạn vừa nhanh chóng vừa tàn nhẫn, anh có đầu óc nhạy cảm với thị trường và năng lực phán đoán có tầm chiến lược xa rộng. Anh giống như một con sói, mãi ở nơi mà không ai hay biết, ra tay xâm chiếm trong tích tắc, chua bao giờ để vụt mất cơ hội.
“Mạc Viễn, nghe cậu nhắc Đức mã, tôi nhớ đến một việc.” Một cổ đông khác cất giọng nghiêm túc, “Sáng nay, phòng kế hoạch chuyển đến bưu phẩm của tập đoàn, là cậu đồng ý cho truyền thông Đức Mã được đấu thầu?”
Giang Mạc Viễn cười thản nhiên, xoa cằm, những sợi râu mới mọc làm anh thêm gợi cảm, “Phải.” Chỉ một chữ đơn giản.
Các cổ động nháo nhào qua màn hình, “Theo lý thuyết, chúng tôikhông nên quan tâm việc cậu điều hành như thế nào, nhưng lần này cậu làm quá trái chuẩn mực! Trước tiên không nhắc đến chuyện một tổng giám đốc hành chính lại nhúng tay vào trình tự của phòng kế hoạch, chỉ nói đơn giản rằng đối phương là Đức Mã thì cậu không nên đồng ý. Cậu không biết truyền thông Đức Mã trực thuộc tập đoàn Đức Mã ư, cậu biết rõ từ sau khi tập đoàn Đức Mã lên sàn luôn cạnh tranh với chúng ta, lúc này cậu lựa chọn đối thủ để hợp tác thì có ý gì? Đây chỉ là hành động của cá nhân cậu, ngay cả Ben cũng không biết!
Các cổ đông bàn tán xôn xao về quyết định của Giang Mạc Viễn. Anh trầm mặc, thong dong uống cà phê, nhẫn nại ngồi nhìn mọi người tranh chấp, nghe họ công kích. Đến khi màn hình chuyển qua một bên tranh cãi khác, anh mới buông tách, nhìn họ, cất giọng nhàn nhạt, “Mọi người nói xong chưa?”
Các cổ đông xấu hổ, họ lặng thinh, ánh mắt chất chưa nghi vấn nhìn anh.
“Chúng ta cần một đối tượng hợp tác có nguồn lực cả trong nước và quốc tế, những công ty có cơ cấu như vậy khá nhiều, nhưng phù hợp với điều kiện chúng ta đề ra chỉ có Đức Mã và Oss.” Giọng Giang Mạc Viễn không đề cao nhưng lộ rõ quyền uy, “Tiền thân của Oss là công ty quảng cáo, thông qua việc thu mua công ty nội địa mà Oss phát triển mạnh, ngang tầm với Đức Mã. Nhưng Đức mã có sẵn hai ưu thế lớn mà Oss và thậm chí là Tiêu của chúng ta không có, thứ nhất là quan hệ bền chặt với chính phủ và thứ hai là mối gắn kết khắng khít giữa tài chính và kinh tế.”
Giang Mạc Viễn dừng giây lát, gõ tay lên mặt bàn, vạch đúng vấn đề chính, “Người Trung Quốc làm việc luôn chú ý đến các mối quan hệ riêng, bao gồm cả quan hệ với chính phủ. Đây là cũng là mấu chốt khiến nhiều công ty nước ngoài không cách nào sống sót ở thị trường Trung Quốc. Vì vậy, tập đoàn Đức Mã mới thu mua truyền thông nội địa làm công ty trực thuộc của mình. Mục đích chính chúng ta hợp tác với Đức Mã là để mượn thế, thiết lập các mối quan hệ riêng.”
“Mạc Viễn, cậu phải suy nghĩ đến mối quan hệ ganh đua giữa Tiêu Duy và Đức Mã!”
“Kinh doanh làm ăn không phải là để kết thù, khó có tri kỷ mà cũng khó có kẻ địch vĩnh viễn, chúng ta nên vì lợi ích đôi bên, chứ không phải tranh đấu một mất một còn. Dựa dẫm lợi thế lẫn nhau là một cách làm ăn, sau khi lên sàn lại càng phải như vậy, người nào có đủ bình tĩnh suy nghĩ thì mới là người có khả năng nhất.” Giang Mạc Viễn thong dong đáp lời.
“Giang Mạc Viễn, cậu có cách kinh doanh riêng của mình, nhưng trước khi quyết định làm gì đó, phải chăng nên nghe theo ý kiến của cổ đông chúng tôi? Ít nhất cũng phải báo cho ông chủ một tiếng?”
“Tôi đã gọi điện cho Ben, thực ra Ben cũng giống mọi người, chỉ cần quan tâm đến việc bản thân có bao nhiêu tiền. Vả lại, thoạt đầu khi Tiêu Duy gia nhập thị trường Trung Quốc đã nghĩ đến Đức Mã, chứng minh suy nghĩ của tôi và Ben đều giống nhau.” Giang Mạc Viễn cười nhàn nhạt, nhẫn nại nói.
“Vậy chẳng qua việc đấu thầu chỉ là một trò hài cho có, xem chừng cậu đã hợp tác với Đức Mã!” Các cổ đông bám theo vấn đề này không tha.
Giang Mạc Viễn hơi nhoài người ra trước, nhìn chằm chằm màn hình, giọng anh nghiêm túc, “Tôi nhấn mạnh một lần nữa, Đức Mã chỉ nhận được quyền đấu thầu, còn thành công hay không thì phải trông vào bản lĩnh của họ.”
Các cổ đông nghe thế liền đưa mắt nhìn nhau, không nói tiếng nào.
Sau cuộc họp, Châu Niên luôn ngồi cạnh Giang Mạc Viễn đóng laptop, giọng anh ta lo lắng, “Anh Giang, mấy năm nay Ben và ông Nam càng đấu càng quyết tranh thua, hơn nữa các cổ đông ngày hôm cũng phản ứng gay gắt, Ben sẽ đồng ý với đề nghị của anh ư?”
======
Quyển 2 – Chương 3: Chân mệnh thiên tửGiang Mạc Viễn đứng dậy, cầm áo vest mặc vào, áo vest cắt may khéo léo tôn sống lưng anh càng thẳng tắp. “Cái Ben muốn chỉ là tiền. Vả lại Ben đã biết chuyện ông Nam dùng đến Trình Thiếu Tiên. Tuy tôi nghiêng về phía Đức Mã nhiều hơn, nhưng tôi cũng không dám cam đoan công ty này có thành công hay không.”
Châu Niên gật đầu, theo Giang Mạc Viễn nhiều năm, anh ta đã quen tác phong làm việc của Giang Mạc Viễn và cũng tuyệt đối tin tưởng quyết định của anh.
“Mấy giờ tiệc bắt đầu?” Giang Mạc Viễn hỏi.
Châu Niên xem đồng hồ, “Bây giờ chúng ta đến là vừa, chủ tịch Hứa ngân hàng phát triển đã đi rồi ạ.”
“Vậy đi thôi.” Giang Mạc Viễn gật đầu. Thiết lập quan hệ với bên ngân hàng là điều quan trọng.
***
Một hồi họp báo suýt nữa đã đè chết Trang Noãn Thần, cánh báo chí tản đi, cô nhoài người lên ghế thở dốc. Mấy ngày nay, cô luôn phải chạy đôn chạy đáo lo cho kế hoạch bên siêu thị, hoàn thành các kế hoạch được giao trước đó, và quan trọng nhất là trường hợp của Tiêu Duy. Tìm được chút ít thông tin từ miệng Giang Mạc Viễn, đương nhiên cô phải dốc hết sức lực vào kế hoạch này. Hơn nữa, chính sách tăng ca tàn khốc và liên tục của chị Mai đã khiến cô chỉ còn nửa mạng sống.
Bởi do thiếu người, nên nhóm hai đã hào phóng điều Ngải Niệm qua giúp đỡ, ngoài ra còn có cả Hạ Lữ, nhưng Hạ Lữ trông có vẻ không tập trung. Công ty vẫn chưa đưa ra ý kiến xử lý Hạ Lữ, nên Hạ Lữ cả ngày đều lơ đãng không yên.
Lúc thu dọn gần xong, Ngải Niệm đi tới, vỗ vai Trang Noãn Thần, vừa cười vừa nói, “Họp báo kết thúc rồi, nhóm cậu tối nay có ăn mừng không?”
Trang Noãn Thần lười biếng ngẩng đầu, “Chị Mai chỉ khao khát muốn nhóm mình làm việc suốt hai mươi bốn giờ, làm sao nghĩ đến việc chúc mừng được? Mà mình thà về ngủ nghỉ cho khỏe còn hơn đi ăn mừng.”
“Cậu đấy, chỉ biết đi từ nhà đến công ty, rồi từ công ty về nhà, như vậy làm sao có bạn trai? Cậu phải ra ngoài tụ tập nhiều vào để có cơ hội.” Ngải Niệm ngồi xuống lảm nhảm, “Thực sự là không được rồi, mình cứ thấy cậu giống ai đó trong phim Phi Thành Vật Nhiễu?”
Trang Noãn Thần lườm cô, “Cậu nói thật?”
“Dĩ nhiên.” Ngải Niệm nhịn cười.
Trang Noãn Thần giơ tay bóp mặt cô.
“Cậu làm gì vậy?” Ngải Niệm cảm thấy kỳ lạ.
Trang Noãn Thần nói nghiêm túc, “Chấm cho cậu một nuốt ruồi ngay khóe miệng là y chang Vương bà [1].”
[1]Vương bà: Một nhân vật trong Thủy Hử và Kim Bình Mai. Mình chưa đọc này nên không biết >”< Mọi người chịu khó lên google tìm nhé!
“Cậu đi chết đi.” Ngải Niệm phì cười.
Hai người đang nói giỡn, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói, “Xin hỏi ai là cô Trang Noãn Thần?”
Trang Noãn Thần trợn to mắt, là một người đàn ông ôm bó hoa lớn gồm hồng trắng đan xen với lan trắng vừa bắt mắt vừa khoa trương đi đến. Đồng nghiệp trông thấy liền nhốn nháo xông đến, khiến Trang Noãn Thần xấu hổ vô cùng.
Cô tiến lên, cất giọng chần chờ, “Là tôi.”
“Ồ, đây là hoa của cô, mời cô ký nhận.” Nhân viên đưa hoa nói.
“Cho tôi ư?” Trang Noãn Thần kinh ngạc. Đã lâu lắm rồi cô mới được tặng hoa thế này. Giữa bó hoa, có một tấm thiệp xinh xắn, trên đó không ghi lời chúc, chỉ có tên người được viết bằng nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, chói lòa đôi mắt cô.
“Để mình xem chân mệnh thiên tử nào.” Ngải Niệm giật lấy tấm thiệp, mỉm cười hớn hở.
“Ngải Niệm, đừng…” Trang Noãn Thần vô thức đứng dậy giật lại, nhưng đã chậm. Ngải Niệm ngây người nhìn tên người gửi trên tấm thiệp…
Hoa là Giang Mạc Viễn gửi tặng.
Trên tấm thiệp chỉ đề duy nhất một cái tên sáng ngời: Giang Mạc Viễn.
Từ trước đến nay, cô và anh giống như nước sông không phạm nước giếng, nhưng không ngờ hôm nay anh lại bất ngờ tặng hoa công khai cho cô. Anh đang vô tình hay cố ý vạch trần mối quan hệ bí mật giữa cô và anh cho Hạ Lữ và Ngải Niệm biết.
Vì vậy khi Trang Noãn Thần thấy Hạ Lữ biến sắc mặt, lòng cô rối rắm như tơ vò, một lúc sau mới dè dặt nói, “Ngải Niệm…”
Ai ngờ Ngải Niệm chưa đợi cô nói hết câu, Ngải Niệm đã giả vờ nhún vai không có gì, cô nói lớn tiếng, “Ôi trời, ngay cả cái tên cũng không có, mình nói chứ bó hoa này tặng qua loa quá chăng?” Nói xong liên dúi tấm thiệp vào tay Trang Noãn Thần.
Các đồng nghiệp tò mò đều bật cười, thấy không có gì hay ho liền giải tán.
Trang Noãn Thần ngây người, cô cảm động kéo tay Ngải Niệm, hạ thấp giọng nói, “Cám ơn cậu.”
Ngải Niệm nói nhỏ, tỏ vẻ giận dữ, “Chuyện này cậu phải nói thật cho mình biết, tại sao anh ấy lại tặng hoa cho cậu?
“Mình…” Trang Noãn Thần vừa muốn nói, điện thoại đột nhiên đổ chuông. “Mình sẽ giải thích với cậu sau.” Cô vội nói rồi lẻn đến góc phòng nghe máy.
Điện thoại ở một nơi khác rất yên lặng, vì vậy giọng đàn ông truyền đến lỗ tai cô càng trầm ấm. “Nhận được hoa rồi.”
Thanh âm êm tai quyến rũ như màn đêm, đầu cô chợt hiện lên hình ảnh tối hôm đó, Trang Noãn Thần sực tỉnh lướt mắt xung quanh, thấy các đồng nghiệp không chú ý đến bên này, cô đè thấp giọng, “Nhận được rồi, nhưng tôi không hiểu ý của anh.”
Giọng Giang Mạc Viễn dịu dàng cất lên, “Tôi chỉ không muốn em trốn tôi mãi.” Anh dừng một chút, bổ sung thêm, “Vì hành động của tôi tối hôm đó.”
“Tôi không có trốn anh.” Tim cô như muốn bật tung khỏi lồng ngực.
“Không có à?” Giang Mạc Viễn là người rất kiên nhẫn, âm thanh của anh ẩn hiện ý cười.
Trang Noãn Thần cảm thấy xấu hổ, thật sự mấy hôm nay cô không nhận điện thoại của anh, cô cắn mạnh môi, dời sang đề tài khác, “Nói chung, cám ơn hoa của anh.” Lòng cô thầm nói, không ngờ hôm nay anh biết cô sẽ phải sắp xếp tổ chức họp báo.
“Thích là được rồi.” Âm thanh của Giang Mạc Viễn có chút nhẹ nhõm, “Tối mai có một bữa tiệc, em nhớ chuẩn bị. Tám giờ tối mai, tôi đến đón em.”
Trước mắt Trang Noãn bỗng hiện lên gương mặt và đôi mắt đen láy lúc nào cũng cười điềm đạm kia, cô căng thẳng, “Tôi không đi được không?” Đây là lần đầu tiên cô không làm theo anh trong suốt một năm qua.
“Tại sao?” Giọng anh hơi trầm xuống.
Trang Noãn Thần liếm môi, lập tức nói, “Tôi phải suy nghĩ kế hoạch phù hợp với yêu cầu của anh, gần đến ngày đầu thầu, tôi… không muốn lãng phí thời gian.” Kỳ thực cô hiểu cô đang trốn tránh hành động tối đó của anh. Chuyện này quá lạ lùng, cô vẫn chưa sẵn sàng.
“Bữa tiệc không lâu lắm đâu, lúc đó chúng ta về sớm cũng được.” Giang Mạc Viễn bao giờ cũng có vẻ nhã nhặn, lịch sự, “Hay là thế này, tối mai em theo tôi đi dự tiệc, tiền thuê em thiếu tôi, tôi xóa hết cho em, chịu không?”
Trang Noãn Thần nghe vậy, mắt liền sáng rực, “Anh nói thật không?”
“Thật.”
“Số tiền không nhỏ đâu đấy.”
Anh bật cười.
“Là do anh tự nói, anh không được đổi ý.” Trang Noãn Thần cẩn thận xác minh lần nữa.
“Yên tâm.” Giang Mạc Viễn đáp hai chữ đơn giản một cách chắc nịch.
Phụ nữ ngốc hơn cũng biết cái gì gọi là “hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi”, huống chi cô là người được lợi, vì vậy cô không chút do dự đồng ý, suýt nữa cô còn gào khóc vì vui mừng. Sau khi cúp máy, cô cảm thấy có gì đó không chân thật cho lắm. Nhưng nghĩ cũng phải, bỗng dưng cô thoát hết nợ nần cơ mà.
Nhưng khoan đã…
Mục đích Giang Mạc Viễn tặng hoa là xin lỗi cô ư?
Cô cau mày suy nghĩ cả buổi nhưng vẫn không nghĩ ra…