Chương 7: Tôi Muốn Làm Tình Với Cô! (H+).
Lục Bách Dịch nhanh chóng tóm lấy tay của Châu Anh ép chặt xuống mặt giường không cho cô vùng vẫy. Làn da trắng sáng của cô đã thu hút sự chú ý của anh, không những thế hương thơm tỏa ra từ cơ thể của một người phụ nữ vừa tắm xong quả nhiên không đùa được, vô cùng quyến rũ.
Hai người họ, người nằm trên, kẻ nằm dưới, bốn mắt nhìn nhau mỗi người một vẻ. Nếu ánh mắt của Châu Anh là sự kinh ngạc và sợ hãi thì ánh mắt của Lục Bách Dịch lại là ham muốn và dục vọng.
"Lục Bách Dịch, anh muốn làm gì chứ? Anh từng nói ghét việc động vào em cơ mà, mau buông em ra!"
Diệp Châu Anh bất ngờ phản kháng lại Lục Bách Dịch một cách quyết liệt nhưng hành động của cô cũng chỉ giống như chú thỏ yếu ớt giãy giụa trong miệng sói. Chiếc khăn tắm trên người Châu Anh theo sự phản kháng của cô mà dần dần bị tuột ra, ngực của cô phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở, lấp ló sau lớp khăn tắm vừa sexy vừa cuốn hút.
Lục Bách Dịch đã bị hương kích thích làm tê dại đầu óc, trong mắt anh bây giờ chỉ có cơ thể của Diệp Châu Anh. Anh không nói gì mà lặng lẽ thẳng người dậy cởi cúc áo. Vừa cởi được mấy cúc bên trên, đôi tay vội vàng đã giật tung cả hàng cúc còn lại ra một cách không nương tình. Chiếc áo sơ mi trắng rời khỏi người của Lục Bách Dịch, thân thể cường tráng đầy nam tính hiện lên trước mắt Châu Anh, từ cơ ngực đến cơ bụng tất cả đều rất săn chắc.
"Không… đừng làm vậy với em, em không muốn."
Diệp Châu Anh hoảng hốt bật dậy, cô thẳng tay đẩy Lục Bách Dịch rời khỏi người mình rồi nắm lấy khăn tắm vụt chạy ra khỏi phòng. Nhưng cô vừa mới kịp mở cửa bước ra một bước thì cánh tay to lớn gân guốc của Lục Bách Dịch đã tóm chặt lấy eo cô, tàn bạo lôi mạnh vào trong.
Rầm!
Lục Bách Dịch kéo Châu Anh vào trong phòng và đóng rầm cửa lại. Anh ném cô lên giường sau đó từ từ tiếp cận cô bằng ánh mắt chứa đầy dục vọng.
Người hầu đi bên ngoài hành lang nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng của thiếu gia, không tránh khỏi tò mò mà liều mình đi tới nghe lén. Bọn họ áp tai vào cửa phòng thì nghe thấy tiếng hét của Diệp Châu Anh thất thanh kêu lên:
"Đừng mà, Bách Dịch, anh muốn làm gì? Bỏ em ra!"
Lục Bách Dịch một tay giữ cô, một tay kéo chiếc khăn tắm rời khỏi người cô, gằn giọng đáp:
"Tôi muốn làm tình với cô!"
"Ưm…"
Vừa dứt lời, Lục Bách Dịch đã cúi người xuống hôn ngấu nghiến lên cơ thể của Châu Anh. Cô hoảng sợ nhắm chặt mắt lại, cả người co rúm vào, cô có thể cảm nhận rõ rệt mỗi lần môi lưỡi của Lục Bách Dịch chạm vào da cô.
Diệp Châu Anh nằm bất lực trên giường, gương mặt nhăn nhó khó chịu. Tay cô túm chặt lấy tóc anh giật nhẹ nhưng chỉ bằng đó cũng không thể ngăn cản được thú tính trong người Lục Bách Dịch hiện tại. Anh hôn khắp cổ và vai của cô một cách chán chê rồi chuyển xuống ngực. Chiếc khăn tắm bị kéo xuống một cách không thương tình làm lộ hoàn toàn hai bầu ngực căng tròn, đẫy đà lại thơm thơm mùi sữa tắm rung rinh trước mắt Lục Bách Dịch như đang mời gọi anh.
Lục Bách Dịch thè lưỡi liếm láp đỉnh nhọn phiếm hồng trên bầu ngực của Châu Anh, cái thứ mềm mềm lại thơm thơm ấy ở trong miệng anh mang đến cảm giác thật kích thích. Diệp Châu Anh nghiêng đầu sang bên cạnh, cô bất lực đến bật khóc nhưng những giọt nước mắt ấy cũng chẳng giúp cô được gì cả. Hai tay cô vung lên trên rồi hạ xuống đấm mạnh vào tấm lưng trần của Lục Bách Dịch, mỗi lần đấm đều nghe thấy tiếng "bụp bụp" vang lên nhưng dường như anh chẳng có chút hề hấn gì.
"Buông ra… buông ra đi ưm…"
Diệp Châu Anh đã vô tình chọc tức Lục Bách Dịch, anh nổi điên lên ghì chặt hai tay cô trên đỉnh đầu sau đó lập tức khóa môi cô bằng một nụ hôn sâu và cuồng nhiệt. Tiếng mút lưỡi chụt chụt vang lên khắp căn phòng, cả khoang miệng cô đã bị lưỡi của anh khống chế, đến mức không làm chủ được nữa. Châu Anh bị hôn đến mức nghẹt thở, trong nửa giây ngắn ngủi Lục Bách Dịch buông ra cũng không đủ cho cô thời gian hít thở.
"Haaa… ưm…. Ha…"
Lục Bách Dịch say sưa hôn Châu Anh đến nghiện, anh không thể phủ nhận bản thân đang thực sự muốn người phụ nữ này. Trong lúc hôn, ngón tay anh không ngừng trượt trên đường cong cơ thể của Châu Anh, anh thận trọng vuốt một đường từ mông lên đến ngực sau đó đưa ra phía trước mà nắn bóp hai bên ngực mềm mại cong vút của cô.
Diệp Châu Anh không có cơ hội để phản kháng, bên trên phải chịu từng cái mút môi dồn dập, bên dưới thì bị anh bóp chặt đến mức đau đớn.
"Haaaaa…"
Sau khi nụ hôn dài và ướt át kết thúc cũng là lúc Diệp Châu Anh cạn kiệt sức lực. Cô nằm sõng soài trên mặt giường liên tục thở dốc, khuôn ngực căng phồng nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở của cô. Bờ môi bị hôn đến mức sưng đỏ đã ướt đẫm nước bọt, cô không nghĩ là mình còn có sức để phản kháng lại Lục Bách Dịch nữa.
Trong lúc đó, Lục Bách Dịch lặng lẽ cởi quần và đem bao vào một cách thật cẩn thận. Món quà mà Tiêu Đằng tặng anh rất có ích trong trường hợp này. Diệp Châu Anh chống tay ngồi dậy, cô kéo khăn che đi cơ thể rồi ngẩn người nhìn Lục Bách Dịch đang "mặc áo" cho thứ "dã thú gớm ghiếc" của anh. Cô sợ hãi lắc đầu, nếu để nó vào trong cô chắc chắn là không hề vừa.
Diệp Châu Anh rón rén bò xuống giường nhưng cô không thể chạy thoát nếu Lục Bách Dịch vẫn còn ở đây. Anh kéo cô ghìm chặt ở trong lòng mình, ánh mắt tức giận nhìn xuống rồi quát:
"Cô định chạy đi đâu?"
"Tha cho em đi… A!"
Bịch!
Lục Bách Dịch lùi lại phía sau kéo theo Châu Anh ngồi phịch xuống giường. Diệp Châu Anh cả cơ thể trần trụi ngồi trên đùi của Lục Bách Dịch, eo nhỏ của cô bị anh ôm lấy không cách nào gỡ ra được.
"Ưm… em không muốn."
"Nhưng tôi muốn." Lục Bách Dịch gằn giọng.
Anh cau mày cúi xuống cắn mạnh vào vai của Diệp Châu Anh khiến cô nhăn mặt lại vì đau. Một tay anh vòng ngang qua ngực cô xoa xoa nắn nắn hai đầu ngực, tay còn lại thì chen vào giữa hai chân của cô chọc ngoáy vào trong cửa hang.
"Ư… haaaa… chỗ đó… a… không được."
Diệp Châu Anh ngồi run rẩy trên đùi của Lục Bách Dịch, hai chân cô co quắp một cách khó chịu vì sự xâm nhập bất ngờ của ngón tay anh. Cảm giác như có dòng điện chạy qua người vậy, mỗi lần anh ngoáy ngón tay vào trong cô lại khiến cả người cô giật đứng lên.
"Haaaa…"
Hai đầu gối của Châu Anh liên tục cọ xát vào nhau, nước bên trong cơ thể cô chảy lênh láng ra tay và đùi của Lục Bách Dịch. Diệp Châu Anh cảm thấy vô cùng xấu hổ, hai má cô không biết đã ửng đỏ từ bao giờ.
"Diệp Châu Anh, cô nghe cho kỹ đây, đêm nay Lục Bách Dịch tôi muốn làm tình với cô."
Vừa dứt lời Lục Bách Dịch đã bê Châu Anh đặt cô nằm ngửa xuống mặt giường. Anh nâng hai chân của cô lên cao, đặt nụ hôn trượt từ cổ chân xuống đùi. Mỗi lần miệng anh đi qua chỗ nào đó trên cơ thể của cô đều sẽ để lại một dấu vết đỏ ửng như đánh dấu.
"Không, em không muốn, anh đừng có làm thế."
Diệp Châu Anh nhìn anh rồi lắc đầu, gương mặt trông vô cùng tội nghiệp. Nhưng dù là cô đang khóc cũng giống như mời gọi trong mắt Lục Bách Dịch, thật muốn thịt cô ngay và luôn.
Không chờ được nữa, Lục Bách Dịch liền tách hai chân của Châu Anh dang rộng sang hai bên rồi trực tiếp đưa vật nam tính của mình vào bên trong cô.
"Á… ưm…"
Diệp Châu Anh kinh hoảng la hét, cửa động của cô quá nhỏ so với thứ to lớn kia nên phần thịt bên ngoài đã dãn căng ra hết bao chặt lấy đầu của thứ đó, nếu Lục Bách Dịch còn cố đâm vào sâu bên trong nữa thì e là sẽ rách mất.
"Đau… haaa đau quá! Đừng… ưm… không vừa đâu mà."
Lục Bách Dịch nhíu mày nhìn cửa hang chật chội của Diệp Châu Anh, rõ ràng bên dưới ra nhiều nước như vậy nhưng cũng không thể dễ dàng đưa vào trong được. Lục Bách Dịch vội vàng siết chặt hông cô, anh cau mày đẩy người về phía trước thật mạnh khiến cơ thể của Châu Anh bật nảy cả lên.
"ÁAAAAAAAA!"
Diệp Châu Anh đau đớn hét toáng lên, hai chân cô quắp chặt vào hông của Lục Bách Dịch cố gắng đẩy thứ kia ra nhưng không kịp nữa rồi. Sau khi thành công vào trong cơ thể của cô, trên gương mặt của Lục Bách Dịch thoáng chút hài lòng. Anh bắt đầu nhẹ nhàng đưa đẩy cơ thể, tiếng va chạm giữa hai bộ phận sinh dục cứ vang lên "nhóp nhép". Diệp Châu Anh nhắm nghiền mắt lại vì xấu hổ, răng cô cắn đến chảy cả máu môi dưới vì phải nhịn đau đớn để bản thân không phải phát ra những âm thanh dâm dục kích tình.
"Haa…"
Bàn tay của cô nắm chặt lấy nệm giường, cứ mỗi lần bị Lục Bách Dịch thúc mạnh là cơ thể cô lại rung lên đầy đau đớn.
"Ha… ư… a…"
Sự quyến rũ từ cơ thể của Châu Anh khiến Lục Bách Dịch không thể kiểm soát được tốc độ của mình. Anh cứ điên cuồng đâm sâu vào trong cơ thể cô, từng nhịp từng nhịp một khiến cô đau đến chết đi sống lại.
"Chết tiệt!"
Lục Bách Dịch lẩm bẩm chửi thề, anh thừa nhận mình đã bị cô quyến rũ. Nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn anh sẽ không thể dừng lại, càng làm càng muốn nhiều hơn.
"A HAAAA… ĐAU QUÁ!"
"Diệp Châu Anh, rốt cuộc cô đã làm gì với cơ thể tôi thế này? Chết tiệt! Tôi đang phát điên lên vì cô rồi đây."
"Ưm… Bách Dịch, em đau… a… hum…"
Lục Bách Dịch ôm lấy Châu Anh để cô ngồi thẳng dậy, tư thế này khiến cô có cảm giác cái thứ đó đang vào sâu hơn ban nãy.
"Chỉ cần thả lỏng ra là sẽ hết đau thôi, ngoan nào…"
Lục Bách Dịch dùng lời lẽ ngon ngọt để khiến Châu Anh buông lỏng cảnh giác, cô ngồi trên đùi anh cơ thể không ngừng nảy lên nảy xuống, hai bên ngực đung đưa lắc lư trước mắt Lục Bách Dịch trông thật phóng đãng làm sao.
Diệp Châu Anh mệt đến mức muốn ngất đi, sức khỏe của cô không thể cưỡng nổi lại chuyện này được. Cô mệt mỏi gục trán lên vai anh, hai tay bấu chặt vào da anh, miệng không ngừng rên rỉ:
"A… ư… rút nó ra đi mà. Em… haaa… em không chịu được nữa."
Lục Bách Dịch há miệng ngậm lấy đôi môi của Châu Anh, nụ hôn như để trấn tĩnh tinh thần cô. Sau đó, anh bắt đầu trượt nụ hôn xuống dưới, đi qua hai bầu ngực thơm tho rồi chợt dừng lại và nói:
"Ngoan, nghe lời tôi, chỉ một chút nữa là xong rồi…"