Xavia liền tháo bỏ khẩu trang và kính xuống, gương mặt hiện ra trước mắt không ai khác chính là Diệp Châu Anh. Cô đã thực sự thay đổi ngoại hình đến chóng mặt, từ mái tóc dài xoăn cô đã chuyển thành tóc ngắn ép thẳng, từ phong cách trang điểm nhẹ nhàng cô đã chuyển sang phong cách trang điểm có phần sắc sảo hơn. Diệp Châu Anh của trước đây ăn mặc rất giản dị dù là tiểu thư con nhà giàu nhưng hiện tại cô lại mặc một bộ đồ khác hoàn toàn so với trước, tạo nên nét sang chảnh và điệu đà.
“Dương tổng cứ gọi tôi là gì cũng được, tên nào thuận miệng dễ gọi thì cô cứ gọi.”
“Thế tôi gọi cô là Châu Anh nhé?”
Sau đó hai cô gái cùng nhau đi trước để vệ sĩ và thư ký đi ở phía sau.
Diệp Châu Anh đã có một ca phẫu thuật rất thành công, trong quá trình dưỡng bệnh và nghỉ ngơi tại bệnh viện, cô đã gặp gỡ được Dương Nhã Tình. Khi còn là sinh viên đại học, Diệp Châu Anh đã được học về kinh doanh, cô tiếp thu rất nhanh nhưng do kinh nghiệm chưa có nên đã rất ngần ngại khi được Dương Nhã Tình đề nghị cô gia nhập công ty. Cuối cùng, sau nỗ lực tự học hỏi thêm và sự rèn luyện của ba mình, Diệp Châu Anh đã có thể trở thành một phần của tập đoàn D.G với sự điều hành của Dương Nhã Tình. Cô ấy tin tưởng Châu Anh và là một fan lớn của ba Châu Anh, nên đối với con gái của ông ấy Dương Nhã Tình rất biết cách đãi ngộ.
Trước khi đến tập đoàn D.G Châu Anh muốn về nhà cất đồ, lúc đó xe của Diệp Châu Anh có đi qua tập đoàn Lục thị. Diệp Châu Anh vô tình đánh mắt ra ngoài cửa xe thì bất ngờ nhìn thấy bức hình lớn của Lục Bách Dịch trên màn hình cảm ứng. Ánh mắt cô vô cảm nhìn anh, không hề có chút rung động nào cả, có lẽ sau hai năm cô đã thực sự hết tình cảm với người đàn ông này rồi.
Qua gương chiếu hậu, Jim bỗng phát hiện Châu Anh đang nhìn ra bên ngoài mà cụ thể là nhìn vào tấm hình của Lục Bách Dịch. Cậu ấy cứ tưởng cô đang nhớ đến chồng cũ nên bèn lên tiếng:
“Tiểu thư, cô đã từng nói sẽ quên hẳn đi người đó.”
Diệp Châu Anh khẽ mỉm cười:
“Cậu đang nghĩ gì thế? Tôi hiện tại đã chẳng còn chút vương vấn gì với Lục Bách Dịch rồi.”
“Tiểu thư, đối với những người chỉ đem đến tổn thương cho mình thì tốt nhất không bao giờ để tâm tới nữa.”
Cậu nhóc 20 tuổi này đã ở bên cạnh Diệp Châu Anh được hai năm, từ lúc cô làm phẫu thuật xong thì ba của cô đã cử Jim tới bên cạnh để bảo vệ cô. Diệp Châu Anh luôn coi Jim giống như em trai mặc dù từ tính cách đến lời nói đều cho thấy Jim trưởng thành hơn rất nhiều so với tuổi của mình.
Jim trông thì lạnh lùng khó gần thế thôi nhưng ở cạnh lâu mới biết cậu ấy ấm áp thế nào. Nhất là đối với Châu Anh, Jim luôn có một cách đối xử riêng biệt dành cho cô và bảo vệ cô mọi lúc, mọi nơi.
Tập đoàn mĩ phẩm D.G.
Xe ô tô của Diệp Châu Anh đi tới tập đoàn D.G thì dừng lại. Ở đây cô được giữ một chức vụ đó là trưởng phòng sáng tạo. Cô nhận thấy bản thân mình rất khó để đảm nhiệm chức vụ cao ấy nhưng Dương Nhã Tình rất tin tưởng cô, cô ấy luôn miệng nói rằng cô có thể làm được.
Thư ký mở cửa bước vào văn phòng của Dương Nhã Tình, nhẹ nhàng thông báo:
“Chủ tịch, cô Xavia đã tới rồi.”
“Mau, mau gọi cô ấy vào đây.” Dương Nhã Tình hớn ha hớn hở.
Cùng lúc đó trong phòng của Dương Nhã Tình cũng đang có một chàng trai trẻ tuổi. Cậu ấy tên là Dương Dịch Lam, bằng tuổi với Jim và là em trai của Dương Nhã Tình.
“Chị, Xa… Xavia cái gì gì đó là ai thế?” Dương Dịch Lam vừa ăn táo vừa hỏi.
Dương Nhã Tình liếc mắt lườm em trai:
“Mau mang ra ngoài mà ăn, đừng ở đây làm phiền chị mày.”
“Hô… Chắc chị nghĩ em thèm ở đây lắm sao? Đi thì đi, không cần đuổi.”
Nói rồi Dương Dịch Lam phụng phịu cầm quả táo cắn dở rời khỏi văn phòng của chị gái. Đúng lúc đó, Diệp Châu Anh và Jim liền bước vào.
“Châu Anh, tôi đợi cô nãy giờ rồi.”
“Xin lỗi nhé, vì tôi phải sắp xếp đồ đạc nên mới đến muộn.”
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Châu Anh xuất hiện, Dương Dịch Lam liền mắt chữ A mồm chữ O, cậu ấy bị nhan sắc của cô làm cho kinh ngạc tới mức tay không nắm vững được quả táo mà khiến nó rơi xuống đất.
Diệp Châu Anh và Jim vô thức để ý quả táo lăn lóc dưới đất say đó Jim bèn cúi xuống nhặt lên đưa cho Dương Dịch Lam.
“Của cậu làm rơi.”
“À… Cảm… cảm ơn.”
Dương Dịch Lam bỗng trở nên lắp ba lắp bắp điều đó khiến Dương Nhã Tình vô cùng nghi ngờ. Cô ấy gõ mạnh vào đầu em trai, miệng càu nhàu:
“Sao còn chưa chịu đi?”
“Biết rồi! Thì giờ đi này.”
Dịch Lam vừa xoa đầu vừa khó chịu liếc nhìn bà chị gái đanh đá của mình nhưng khi quay sang nhìn Châu Anh, ánh mắt của cậu ta liền thay đổi, cảm giác bỗng ngoan như một chú cún.
“Cô đừng để ý đến em trai tôi, cô mau ngồi xuống đây đi.”
Sau khi em trai rời đi, Dương Nhã Tình liền kéo tay Diệp Châu Anh ngồi xuống ghế để bắt đầu bàn về hợp đồng. Còn Dương Dịch Lam, cậu ta vẫn không thể quên được gương mặt xinh đẹp của Diệp Châu Anh nên đã chủ động tới hỏi thư ký của chị gái:
“Thư ký Giai, cô gái trong phòng chị tôi là ai thế?”
“Thiếu gia muốn hỏi cô Xavia sao? Cô ấy là người được Dương tổng đích thân mời tới công ty để làm trưởng phòng sáng tạo.”
“Vậy sao? Nhưng sao tôi thấy chị tôi gọi cô ấy là Châu Anh.”
“Vì tên của cô ấy là Diệp Châu Anh, cô ấy chính là tiểu thư của nhà họ Diệp thưa thiếu gia.”
Nghe tới đây Dương Dịch Lam như nhận ra điều gì đó. Cậu ta chạy một mạch xuống sảnh chính công ty, vừa ngồi uống nước vừa lướt điện thoại tìm hiểu thông tin về Diệp Châu Anh.
“Thì ra cô ấy là mĩ nhân đẹp nhất Kiều Thành, bảo sao lại xinh đẹp đến vậy…”
Dương Dịch Lam xem ảnh của Châu Anh trên mạng rồi cười tủm tỉm một mình, dường như cậu ta đã có ấn tượng với cô. Nhưng tuổi tác của hai người họ là vấn đề lớn, trong khi Châu Anh đã 28 tuổi nhưng Dương Dịch Lam chỉ mới vừa tròn 20.
“Diệp Châu Anh đã từng kết hôn với Lục Bách Dịch… Lục Bách Dịch?”
Khi đọc đến thông tin về hôn nhân thì Dương Dịch Lam bỗng sững sờ khi phát hiện cô đã từng kết hôn. Tên chồng cũ của cô, cậu ấy cũng cảm thấy quen quen vì thế liền lên mạng tìm hiểu.
“Vãi shit! Thì ra chồng cũ của cô ấy là tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, CEO có nhiều fan nhất giới kinh doanh.”
Tự bản thân Dương Dịch Lam thấy mình không bằng Lục Bách Dịch chồng cũ của Châu Anh nhưng cậu ta vẫn quyết không từ bỏ ý định ban đầu. Vừa nhìn thấy Châu Anh xuất hiện dưới sảng chính, Dương Dịch Lam liền chạy tới trước mặt cô khiến Jim vội vàng cản lại.
“Em chào chị!”
Giọng chào ngọt sớt của Dương Dịch Lam khiến Châu Anh bật cười.
“Chào em.”
“Nghe nói chị là người được chị em mời tới, rất vui được gặp chị, tên em là Dương Dịch Lam.”
Dương Dịch Lam muốn làm quen với Diệp Châu Anh nhưng lại bị ánh mắt của Jim làm cho không thoải mái. Người gì đâu mà nhìn người khác như ma vậy, ánh nhìn đó thật khiến người ta căng thẳng.
Sau khi rời khỏi đó, Jim bỗng thận trọng mà nói với Diệp Châu Anh rằng:
“Tiểu thư, tôi thấy vị Dương thiếu gia đó rất không bình thường, cô nên đề phòng thì hơn.”
Diệp Châu Anh nghe vậy bèn bật cười:
“Một cậu nhóc mới chỉ 20 tuổi thì đề phòng điều gì chứ?”
Gương mặt của Jim vẫn nghiêm túc như thế, cậu ấy nói:
“Có những người tuổi tác không ảnh hưởng đến nhận thức. Tôi thấy cậu thiếu gia đó chính là kiểu như thế vì vậy tiểu thư đừng quá thân thiết với cậu ta.”
“Jim, cậu đang lo lắng chuyện gì sao?”
“Tôi chỉ lo cho tiểu thư mà thôi.”
Diệp Châu Anh khẽ mỉm cười, cô đi đến xoa đầu Jim, dù người cậu ấy cao lớn hơn cô nhưng khi đứng trước cô lại thật bé nhỏ.
“Cảm ơn cậu vì luôn lo lắng cho tôi, tôi hiểu tấm lòng của cậu.”
Cái xoa đầu của Diệp Châu Anh khiến trái tim Jim bỗng thổn thức, cậu ta đỏ mặt ngượng ngùng trước những lời nói của cô. Cô nói cô hiểu tấm lòng của Jim nhưng lại không hề hay biết cậu vệ sĩ này đã thích cô từ lâu rồi. Cậu ấy cũng giống như Dịch Lam, để ý cô từ lần gặp đầu tiên. Nhưng tình cảm của Jim đã tích tụ được hai năm, một quãng thời gian không gọi là dài nhưng cũng đủ để chứng minh tình cảm đó rất chân thành. Vì có thể lẳng lặng thích thầm một người tận hai năm, đó là điều khó mà làm được.
…
Tối hôm ấy.
Tại nhà riêng của Lục Bách Dịch.
Kể từ lúc Lục Hàm Dương nói rằng sẽ cưới Nghiêm Hạ Nhi là Lục Bách Dịch đã dọn ra ở riêng, anh không đến đám cưới anh trai cũng chẳng đến chúc mừng khi đứa con trai đầu lòng của anh trai ra đời. Lục Bách Dịch cứ thờ ơ như vậy, lủi thủi một mình trong căn nhà rộng lớn không ai bầu bạn.
Đã nhiều lần Lục Hàm Dương dẫn Nghiêm Hạ Nhi tới gặp Lục Bách Dịch nhưng anh đều né tránh, không muốn gặp họ dù chỉ một lần. Hai năm trôi qua, Lục Bách Dịch vẫn luôn sống khép kín mình, anh không qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào khác vì cảm thấy họ thực sự không còn khiến anh vui như trước.
Lục Bách Dịch vừa bước ra khỏi phòng tắm thì bỗng nhận được cuộc gọi từ Trình Tranh. Anh lập tức bắt máy:
“Alo?”
[Lục tổng, tôi có bức ảnh này muốn anh xem qua.]
Trình Tranh vừa nói vừa gửi ảnh vào phần tin nhắn cho Lục Bách Dịch. Lúc xem bức ảnh đó anh đã sững sờ vài giây vì không thể tin được.
“Bức ảnh này ở đâu thế?” Lục Bách Dịch vội vàng hỏi.
[Đây là bức ảnh chụp ở sân bay Ban Hạ, tôi đã thấy người trong ảnh rất giống với thiếu phu nhân nhưng không chắc chắn nên mới gửi cho anh.]
Lục Bách Dịch xem lại bức ảnh chụp của Châu Anh ở sân bay, dù cô đã cắt tóc và thay đổi cách trang điểm nhưng anh vẫn nhận ra cô. Hai năm nay anh không đi tìm cô, chỉ lủi thủi sống trong sự nhớ nhung, nhưng đến khi cô trở về anh lại muốn đi gặp cô ngay tức khắc. Lục Bách Dịch mặc vội quần áo rồi lái xe tới biệt thự Diệp gia, đấy là nơi anh nghĩ tới đầu tiên khi biết tin Châu Anh trở về.
Biệt thự Diệp gia sau hai năm cuối cùng cũng sáng đèn trở lại. Lục Bách Dịch vừa nhấn chuông cửa vừa hi vọng rằng sẽ được gặp Châu Anh.
Diệp Châu Anh ngồi trong nhà, khi biết tin Lục Bách Dịch tới và muốn gặp cô, cô đã không nghĩ ngợi gì mà lập tức ra lệnh:
“Bảo anh ta đi đi, nếu anh ta không đi thì tìm mọi cách đuổi.”
“Vâng. Thưa tiểu thư.”
“Dương tổng cứ gọi tôi là gì cũng được, tên nào thuận miệng dễ gọi thì cô cứ gọi.”
“Thế tôi gọi cô là Châu Anh nhé?”
Sau đó hai cô gái cùng nhau đi trước để vệ sĩ và thư ký đi ở phía sau.
Diệp Châu Anh đã có một ca phẫu thuật rất thành công, trong quá trình dưỡng bệnh và nghỉ ngơi tại bệnh viện, cô đã gặp gỡ được Dương Nhã Tình. Khi còn là sinh viên đại học, Diệp Châu Anh đã được học về kinh doanh, cô tiếp thu rất nhanh nhưng do kinh nghiệm chưa có nên đã rất ngần ngại khi được Dương Nhã Tình đề nghị cô gia nhập công ty. Cuối cùng, sau nỗ lực tự học hỏi thêm và sự rèn luyện của ba mình, Diệp Châu Anh đã có thể trở thành một phần của tập đoàn D.G với sự điều hành của Dương Nhã Tình. Cô ấy tin tưởng Châu Anh và là một fan lớn của ba Châu Anh, nên đối với con gái của ông ấy Dương Nhã Tình rất biết cách đãi ngộ.
Trước khi đến tập đoàn D.G Châu Anh muốn về nhà cất đồ, lúc đó xe của Diệp Châu Anh có đi qua tập đoàn Lục thị. Diệp Châu Anh vô tình đánh mắt ra ngoài cửa xe thì bất ngờ nhìn thấy bức hình lớn của Lục Bách Dịch trên màn hình cảm ứng. Ánh mắt cô vô cảm nhìn anh, không hề có chút rung động nào cả, có lẽ sau hai năm cô đã thực sự hết tình cảm với người đàn ông này rồi.
Qua gương chiếu hậu, Jim bỗng phát hiện Châu Anh đang nhìn ra bên ngoài mà cụ thể là nhìn vào tấm hình của Lục Bách Dịch. Cậu ấy cứ tưởng cô đang nhớ đến chồng cũ nên bèn lên tiếng:
“Tiểu thư, cô đã từng nói sẽ quên hẳn đi người đó.”
Diệp Châu Anh khẽ mỉm cười:
“Cậu đang nghĩ gì thế? Tôi hiện tại đã chẳng còn chút vương vấn gì với Lục Bách Dịch rồi.”
“Tiểu thư, đối với những người chỉ đem đến tổn thương cho mình thì tốt nhất không bao giờ để tâm tới nữa.”
Cậu nhóc 20 tuổi này đã ở bên cạnh Diệp Châu Anh được hai năm, từ lúc cô làm phẫu thuật xong thì ba của cô đã cử Jim tới bên cạnh để bảo vệ cô. Diệp Châu Anh luôn coi Jim giống như em trai mặc dù từ tính cách đến lời nói đều cho thấy Jim trưởng thành hơn rất nhiều so với tuổi của mình.
Jim trông thì lạnh lùng khó gần thế thôi nhưng ở cạnh lâu mới biết cậu ấy ấm áp thế nào. Nhất là đối với Châu Anh, Jim luôn có một cách đối xử riêng biệt dành cho cô và bảo vệ cô mọi lúc, mọi nơi.
Tập đoàn mĩ phẩm D.G.
Xe ô tô của Diệp Châu Anh đi tới tập đoàn D.G thì dừng lại. Ở đây cô được giữ một chức vụ đó là trưởng phòng sáng tạo. Cô nhận thấy bản thân mình rất khó để đảm nhiệm chức vụ cao ấy nhưng Dương Nhã Tình rất tin tưởng cô, cô ấy luôn miệng nói rằng cô có thể làm được.
Thư ký mở cửa bước vào văn phòng của Dương Nhã Tình, nhẹ nhàng thông báo:
“Chủ tịch, cô Xavia đã tới rồi.”
“Mau, mau gọi cô ấy vào đây.” Dương Nhã Tình hớn ha hớn hở.
Cùng lúc đó trong phòng của Dương Nhã Tình cũng đang có một chàng trai trẻ tuổi. Cậu ấy tên là Dương Dịch Lam, bằng tuổi với Jim và là em trai của Dương Nhã Tình.
“Chị, Xa… Xavia cái gì gì đó là ai thế?” Dương Dịch Lam vừa ăn táo vừa hỏi.
Dương Nhã Tình liếc mắt lườm em trai:
“Mau mang ra ngoài mà ăn, đừng ở đây làm phiền chị mày.”
“Hô… Chắc chị nghĩ em thèm ở đây lắm sao? Đi thì đi, không cần đuổi.”
Nói rồi Dương Dịch Lam phụng phịu cầm quả táo cắn dở rời khỏi văn phòng của chị gái. Đúng lúc đó, Diệp Châu Anh và Jim liền bước vào.
“Châu Anh, tôi đợi cô nãy giờ rồi.”
“Xin lỗi nhé, vì tôi phải sắp xếp đồ đạc nên mới đến muộn.”
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Châu Anh xuất hiện, Dương Dịch Lam liền mắt chữ A mồm chữ O, cậu ấy bị nhan sắc của cô làm cho kinh ngạc tới mức tay không nắm vững được quả táo mà khiến nó rơi xuống đất.
Diệp Châu Anh và Jim vô thức để ý quả táo lăn lóc dưới đất say đó Jim bèn cúi xuống nhặt lên đưa cho Dương Dịch Lam.
“Của cậu làm rơi.”
“À… Cảm… cảm ơn.”
Dương Dịch Lam bỗng trở nên lắp ba lắp bắp điều đó khiến Dương Nhã Tình vô cùng nghi ngờ. Cô ấy gõ mạnh vào đầu em trai, miệng càu nhàu:
“Sao còn chưa chịu đi?”
“Biết rồi! Thì giờ đi này.”
Dịch Lam vừa xoa đầu vừa khó chịu liếc nhìn bà chị gái đanh đá của mình nhưng khi quay sang nhìn Châu Anh, ánh mắt của cậu ta liền thay đổi, cảm giác bỗng ngoan như một chú cún.
“Cô đừng để ý đến em trai tôi, cô mau ngồi xuống đây đi.”
Sau khi em trai rời đi, Dương Nhã Tình liền kéo tay Diệp Châu Anh ngồi xuống ghế để bắt đầu bàn về hợp đồng. Còn Dương Dịch Lam, cậu ta vẫn không thể quên được gương mặt xinh đẹp của Diệp Châu Anh nên đã chủ động tới hỏi thư ký của chị gái:
“Thư ký Giai, cô gái trong phòng chị tôi là ai thế?”
“Thiếu gia muốn hỏi cô Xavia sao? Cô ấy là người được Dương tổng đích thân mời tới công ty để làm trưởng phòng sáng tạo.”
“Vậy sao? Nhưng sao tôi thấy chị tôi gọi cô ấy là Châu Anh.”
“Vì tên của cô ấy là Diệp Châu Anh, cô ấy chính là tiểu thư của nhà họ Diệp thưa thiếu gia.”
Nghe tới đây Dương Dịch Lam như nhận ra điều gì đó. Cậu ta chạy một mạch xuống sảnh chính công ty, vừa ngồi uống nước vừa lướt điện thoại tìm hiểu thông tin về Diệp Châu Anh.
“Thì ra cô ấy là mĩ nhân đẹp nhất Kiều Thành, bảo sao lại xinh đẹp đến vậy…”
Dương Dịch Lam xem ảnh của Châu Anh trên mạng rồi cười tủm tỉm một mình, dường như cậu ta đã có ấn tượng với cô. Nhưng tuổi tác của hai người họ là vấn đề lớn, trong khi Châu Anh đã 28 tuổi nhưng Dương Dịch Lam chỉ mới vừa tròn 20.
“Diệp Châu Anh đã từng kết hôn với Lục Bách Dịch… Lục Bách Dịch?”
Khi đọc đến thông tin về hôn nhân thì Dương Dịch Lam bỗng sững sờ khi phát hiện cô đã từng kết hôn. Tên chồng cũ của cô, cậu ấy cũng cảm thấy quen quen vì thế liền lên mạng tìm hiểu.
“Vãi shit! Thì ra chồng cũ của cô ấy là tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, CEO có nhiều fan nhất giới kinh doanh.”
Tự bản thân Dương Dịch Lam thấy mình không bằng Lục Bách Dịch chồng cũ của Châu Anh nhưng cậu ta vẫn quyết không từ bỏ ý định ban đầu. Vừa nhìn thấy Châu Anh xuất hiện dưới sảng chính, Dương Dịch Lam liền chạy tới trước mặt cô khiến Jim vội vàng cản lại.
“Em chào chị!”
Giọng chào ngọt sớt của Dương Dịch Lam khiến Châu Anh bật cười.
“Chào em.”
“Nghe nói chị là người được chị em mời tới, rất vui được gặp chị, tên em là Dương Dịch Lam.”
Dương Dịch Lam muốn làm quen với Diệp Châu Anh nhưng lại bị ánh mắt của Jim làm cho không thoải mái. Người gì đâu mà nhìn người khác như ma vậy, ánh nhìn đó thật khiến người ta căng thẳng.
Sau khi rời khỏi đó, Jim bỗng thận trọng mà nói với Diệp Châu Anh rằng:
“Tiểu thư, tôi thấy vị Dương thiếu gia đó rất không bình thường, cô nên đề phòng thì hơn.”
Diệp Châu Anh nghe vậy bèn bật cười:
“Một cậu nhóc mới chỉ 20 tuổi thì đề phòng điều gì chứ?”
Gương mặt của Jim vẫn nghiêm túc như thế, cậu ấy nói:
“Có những người tuổi tác không ảnh hưởng đến nhận thức. Tôi thấy cậu thiếu gia đó chính là kiểu như thế vì vậy tiểu thư đừng quá thân thiết với cậu ta.”
“Jim, cậu đang lo lắng chuyện gì sao?”
“Tôi chỉ lo cho tiểu thư mà thôi.”
Diệp Châu Anh khẽ mỉm cười, cô đi đến xoa đầu Jim, dù người cậu ấy cao lớn hơn cô nhưng khi đứng trước cô lại thật bé nhỏ.
“Cảm ơn cậu vì luôn lo lắng cho tôi, tôi hiểu tấm lòng của cậu.”
Cái xoa đầu của Diệp Châu Anh khiến trái tim Jim bỗng thổn thức, cậu ta đỏ mặt ngượng ngùng trước những lời nói của cô. Cô nói cô hiểu tấm lòng của Jim nhưng lại không hề hay biết cậu vệ sĩ này đã thích cô từ lâu rồi. Cậu ấy cũng giống như Dịch Lam, để ý cô từ lần gặp đầu tiên. Nhưng tình cảm của Jim đã tích tụ được hai năm, một quãng thời gian không gọi là dài nhưng cũng đủ để chứng minh tình cảm đó rất chân thành. Vì có thể lẳng lặng thích thầm một người tận hai năm, đó là điều khó mà làm được.
…
Tối hôm ấy.
Tại nhà riêng của Lục Bách Dịch.
Kể từ lúc Lục Hàm Dương nói rằng sẽ cưới Nghiêm Hạ Nhi là Lục Bách Dịch đã dọn ra ở riêng, anh không đến đám cưới anh trai cũng chẳng đến chúc mừng khi đứa con trai đầu lòng của anh trai ra đời. Lục Bách Dịch cứ thờ ơ như vậy, lủi thủi một mình trong căn nhà rộng lớn không ai bầu bạn.
Đã nhiều lần Lục Hàm Dương dẫn Nghiêm Hạ Nhi tới gặp Lục Bách Dịch nhưng anh đều né tránh, không muốn gặp họ dù chỉ một lần. Hai năm trôi qua, Lục Bách Dịch vẫn luôn sống khép kín mình, anh không qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào khác vì cảm thấy họ thực sự không còn khiến anh vui như trước.
Lục Bách Dịch vừa bước ra khỏi phòng tắm thì bỗng nhận được cuộc gọi từ Trình Tranh. Anh lập tức bắt máy:
“Alo?”
[Lục tổng, tôi có bức ảnh này muốn anh xem qua.]
Trình Tranh vừa nói vừa gửi ảnh vào phần tin nhắn cho Lục Bách Dịch. Lúc xem bức ảnh đó anh đã sững sờ vài giây vì không thể tin được.
“Bức ảnh này ở đâu thế?” Lục Bách Dịch vội vàng hỏi.
[Đây là bức ảnh chụp ở sân bay Ban Hạ, tôi đã thấy người trong ảnh rất giống với thiếu phu nhân nhưng không chắc chắn nên mới gửi cho anh.]
Lục Bách Dịch xem lại bức ảnh chụp của Châu Anh ở sân bay, dù cô đã cắt tóc và thay đổi cách trang điểm nhưng anh vẫn nhận ra cô. Hai năm nay anh không đi tìm cô, chỉ lủi thủi sống trong sự nhớ nhung, nhưng đến khi cô trở về anh lại muốn đi gặp cô ngay tức khắc. Lục Bách Dịch mặc vội quần áo rồi lái xe tới biệt thự Diệp gia, đấy là nơi anh nghĩ tới đầu tiên khi biết tin Châu Anh trở về.
Biệt thự Diệp gia sau hai năm cuối cùng cũng sáng đèn trở lại. Lục Bách Dịch vừa nhấn chuông cửa vừa hi vọng rằng sẽ được gặp Châu Anh.
Diệp Châu Anh ngồi trong nhà, khi biết tin Lục Bách Dịch tới và muốn gặp cô, cô đã không nghĩ ngợi gì mà lập tức ra lệnh:
“Bảo anh ta đi đi, nếu anh ta không đi thì tìm mọi cách đuổi.”
“Vâng. Thưa tiểu thư.”