Tối hôm sau.
Vì là tiệc sinh nhật đầu tiên của con trai Lục Hàm Dương nên anh ấy đã mời khá nhiều khách tới tham dự, hầu hết toàn là những người thân thiết trong công việc cả. Lục Hàm Dương bế con trai đứng bên ngoài đón khách, bây giờ cũng là 6 giờ tối rồi, khách khứa đến cũng đông đủ nhưng vẫn còn thiếu một người nữa. Tuy đã tới giờ bữa tiệc bắt đầu nhưng Lục Hàm Dương vẫn cố nán lại bên ngoài thêm một chút để đợi em trai.
Năm phút trôi qua, Lục Hàm Dương không thấy có động tĩnh gì liền thở dài thất vọng, vậy là Lục Bách Dịch đã không tới thật. Nhưng lúc anh ta định quay đầu đi vào trong thì bỗng dưng có ánh đèn pha ô tô chiếu rọi vào sân. Lục Hàm Dương mừng rỡ quay người lại thì phát hiện ra xe ô tô của Lục Bách Dịch.
Lục Bách Dịch mở cửa xe bước ra ngoài với một túi quà trên tay, anh đi đến chỗ anh trai mình rồi nói:
“Em không tới muộn chứ?”
Lục Hàm Dương lắc đầu và mỉm cười:
“Không, mọi người vẫn đang chờ em, mau vào trong thôi.”
Lục Bách Dịch theo chân Lục Hàm Dương vào trong nhà, điều đầu tiên anh làm đó là chào hỏi bà nội và ba mẹ. Trong hai năm qua, anh vẫn thường đến thăm họ, chỉ là những lúc đó đều không có mặt của Lục Hàm Dương và Nghiêm Hạ Nhi mà thôi.
Nghiêm Hạ Nhi đang bế con trai thì nhìn thấy Lục Bách Dịch, sau hai năm cuối cùng cô ta cũng có thể mặt đối mặt với anh. Nghiêm Hạ Nhi bế Hiểu Minh tới trước mặt Lục Bách Dịch, cất tiếng nói:
“Lâu rồi mới gặp lại anh, Bách Dịch.”
Lục Bách Dịch liếc nhìn Nghiêm Hạ Nhi đầy vẻ chán ghét, anh thờ ơ:
“Tôi mong chị hãy xưng hô cho đúng mực, chị dâu.”
Hai chữ “chị dâu” phát ra từ miệng của Lục Bách Dịch nghe thật gượng gạo. Nghiêm Hạ Nhi biết anh vẫn còn hận cô ta rất nhiều nên cũng đành im lặng.
Đúng lúc ấy đột nhiên Hiểu Minh khua khua hai tay ra phía trước như muốn Lục Bách Dịch bế mình, anh ngơ ngác nhìn thằng bé đáng yêu, vốn định mặc kệ nhưng sức hút của trẻ con đúng là không thể khước từ.
“Cho tôi bế nó được chứ?”
“Được.”
Lục Bách Dịch giơ tay ra bế Hiểu Minh bé bỏng một cách ngon lành. Thằng bé ngồi trong vòng tay anh, hai mắt chăm chú nhìn anh không rời. Bình thường trẻ con khi thấy người lạ là sẽ khóc vậy mà trong lần gặp đầu tiên này thằng bé lại theo Lục Bách Dịch, không những không khóc mà còn cười rất tươi.
Nhìn Hiểu Minh đáng yêu như vậy Lục Bách Dịch lại nghĩ đến Châu Anh. Phải chi hai người họ còn ở cạnh nhau thì bây giờ đã có một đứa con kháu khỉnh rồi. Mọi chuyện đều là do Lục Bách Dịch anh gây ra, cái giá mà anh phải trả cho những chuyện trong quá khứ là rất đắt, đến mức dù có hối hận cũng chẳng giải quyết được gì.
Nghiêm Hạ Nhi trìu mến nhìn con trai trong vòng tay Lục Bách Dịch, cô ta đang mơ tưởng đến một gia đình hạnh phúc với anh. Ý nghĩ đó thật không thể chấp nhận được vì chị dâu mà lại đi có ý tứ với em chồng.
“Có vẻ thằng bé sán anh nhỉ? Nếu nó là con trai anh thì…”
“Nghiêm Hạ Nhi, cô cẩn thận với lời nói của mình một chút đi.” Lục Bách Dịch cắt ngang lời của Nghiêm Hạ Nhi, anh cau mày tỏ ý khó chịu.
“Em chỉ đang nói nếu thôi mà.”
“Sau hai năm cô cũng chẳng thay đổi chút nào, nếu không phải vì cô có con với anh trai tôi thì tôi đã chẳng để yên cho cô bước vào cái nhà này.”
Vừa nói Lục Bách Dịch vừa trả lại Hiểu Minh cho Nghiêm Hạ Nhi. Thằng bé dù có đáng yêu đến mấy nhưng khi phải đối mặt với mẹ của nó là Lục Bách Dịch lại cảm thấy khó chịu. Có thể Nghiêm Hạ Nhi vẫn còn nuôi ý định không đứng đắn gì đó với anh nhưng anh không quan tâm, điều anh quan tâm lúc này là hạnh phúc của anh trai mình và bản thân không bị dính dáng vào tin đồn mập mờ với chị dâu.
Lục Bách Dịch ra ngoài hành lang vắng vẻ để hút thuốc lá, anh cho điếu thuốc lên miệng nhưng đến lúc lục tìm bật lửa lại không thấy đâu. Trong lúc loay hoay tìm kiếm đột nhiên có ánh lửa lóe sáng trước đầu điếu thuốc, Lục Bách Dịch giật mình ngơ ngác khi nhìn thấy Hải Lan Na đang giúp anh châm lửa.
“Hải tiểu thư? Sao cô lại ở đây?”
Hôm nay Hải Lan Na trang điểm và ăn mặc theo phong cách công chúa trông vô cùng dễ thương, cô ấy liếc mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh sáng như ánh sao trời vậy.
“Tôi tới để dự tiệc sinh nhật của tiểu thiếu gia nhà họ Lục.”
Lúc này Lục Bách Dịch mới nhớ đến mối quan hệ thân thiết giữa anh trai với chủ tịch của tập đoàn Hải Hà nên con gái ông ấy xuất hiện ở đây cũng là điều bình thường thôi. Hải Lan Na lặng lẽ đứng bên cạnh Lục Bách Dịch ngắm anh hút thuốc lá, điều đó khiến Lục Bách Dịch có chút khó xử.
“Hải tiểu thư không phiền với mùi thuốc lá sao?”
“Thật ra tôi rất ghét mùi thuốc lá nhưng không hiểu sao khi đứng cạnh anh, tôi lại không muốn rời đi.”
Hải Lan Na nói vậy chẳng phải đang gián tiếp bày tỏ tình cảm của mình à? Tiếng lòng của cô ấy cũng đã nói hết ra rồi nhưng Lục Bách Dịch lại vờ như không hiểu.
Bên trong, Nghiêm Hạ Nhi đã đứng quan sát Lục Bách Dịch và Hải Lan Na một hồi lâu. Theo trực giác mạnh mẽ của mình, Nghiêm Hạ Nhi đã đoán ra được cô tiểu thư mới lớn kia đang có tình ý với Lục Bách Dịch.
“Lục Bách Dịch, anh đúng là sát gái thật đấy. Diệp Châu Anh vừa rời đi là lại thêm một cô bé ngây thơ dính vào lưới tình của anh rồi.” Nghiêm Hạ Nhi nhếch miệng cười.
Buổi tiệc sinh nhật gần kết thúc, Lục Bách Dịch có lên trên tầng chào bà nội trước khi về. Lục lão phu nhân vẫn luôn tiếc nuối cho cuộc hôn nhân của cháu trai, bà ấy khẽ cầm tay anh và nói:
“Bách Dịch à, bà nhớ Châu Anh quá. Đã hai năm rồi nó không xuất hiện rốt cuộc thì bây giờ nó đang ở đâu?”
Lục Bách Dịch cảm thấy thật có lỗi, chỉ vì anh mà bà nội mất đi một đứa cháu dâu ngoan ngoãn, tốt bụng.
“Bà, hiện tại cô ấy đang sống rất tốt.”
“Nó đã lập gia đình chưa hay là…”
“Hình như cô ấy chưa kết hôn.”
Hay tin Diệp Châu Anh vẫn còn độc thân Lục lão phu nhân mừng lắm. Bà ấy vội cầm chặt tay cháu trai, giọng run run:
“Bách Dịch, nếu cháu còn tình cảm với Châu Anh thì hãy theo đuổi con bé lại đi. Bà thực sự không muốn cháu để mất con bé, con bé là một cô gái tốt.”
Lục Bách Dịch hiểu mong muốn của Lục lão phu nhân, nhưng ở thời điểm hiện tại thì việc anh còn yêu cô là chưa đủ bởi Diệp Châu Anh đã không còn thích anh như hai năm trước nữa rồi.
Ở dưới nhà, Nghiêm Hạ Nhi vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Hải Lan Na, cô ta đợi đến khi Hải Lan Na chỉ có một mình mới nhanh chóng đi tới bắt chuyện.
“Xin chào Hải tiểu thư.”
Hải Lan Na vui vẻ cúi người:
“Chào Lục thiếu phu nhân.”
“Tôi nghe nói tập đoàn Hải Hà mới ký hợp đồng hợp tác với Lục thị đúng không?”
“Vâng, đúng là vậy.”
Vì Nghiêm Hạ Nhi lớn tuổi hơn nên Hải Lan Na rất lịch sự mà dùng kính ngữ với cô ta, quả là một cô tiểu thư lễ phép.
“Hải tiểu thư, tôi hỏi cô câu này, cô thấy em chồng tôi là người thế nào?”
Hải Lan Na ngớ người nhìn Nghiêm Hạ Nhi sau đó bỗng trở nên ngại ngùng.
“Cái đó… Sao Lục thiếu phu nhân lại hỏi tôi câu này chứ?”
“Tôi chỉ muốn biết câu trả lời thôi, cô cứ nói đi.”
“Theo cá nhân tôi, Lục nhị thiếu là một người rất có sức hút. Kể cả trong công việc hay bất cứ việc gì anh ấy đều rất tâm huyết, tôi rất ngưỡng mộ anh ấy.”
Nghiêm Hạ Nhi bày ra vẻ mặt chán ghét khi thấy Hải Lan Na ngại ngùng khen ngợi Lục Bách Dịch nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Hải Lan Na thì cô ta lại tươi cười.
“Thế sao? Thế cô nghĩ thế nào nếu trở thành bạn gái của em chồng tôi?”
Hải Lan Na tỏ ra rất bất ngờ và lúng túng, cô ấy chưa từng nghĩ nếu trở thành bạn gái của Lục Bách Dịch thì sẽ thế nào.
“Nếu Hải tiểu thư mà trở thành em dâu của tôi thì chắc sẽ tuyệt lắm.”
Lời nói của Nghiêm Hạ Nhi từng chữ đều đả kích lớn đến Hải Lan Na. Nếu được như Nghiêm Hạ Nhi nói, Hải Lan Na mà trở thành vợ của Lục Bách Dịch thì có lẽ đó là điều hạnh phúc đối với cô ấy.
“Lục thiếu phu nhân, cô đừng nói vậy, Lục Bách Dịch anh ấy chắc không thích người như tôi.”
“Ai nói chứ? Chắc cô không biết tôi từng là người yêu cũ của Lục Bách Dịch, tôi hiểu anh ấy lắm, hiểu cả mẫu người anh ấy thích.”
Nghe tới đây Hải Lan Na bèn giật mình tròn mắt nhìn Nghiêm Hạ Nhi, chị dâu lại từng là người yêu cũ của em chồng quả thực là chuyện không ai ngờ tới.
“Vì thế cho nên Hải tiểu thư cứ tin ở tôi, nếu cô muốn có được Lục Bách Dịch tôi sẽ giúp cô có được bằng mọi cách.”
Trước lời hứa giúp đỡ vô điều kiện của Nghiêm Hạ Nhi, Hải Lan Na có chút nghi hoặc.
“Tại sao cô lại giúp tôi? Chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà.”
“Bởi vì tôi cảm thấy rất mến cô và cũng muốn cô trở thành em dâu của mình. Những lời tôi nói đều là thật lòng cả, cô cứ suy nghĩ kỹ đi rồi trả lời sau cũng được.”
Nghiêm Hạ Nhi nhìn thì có vẻ như đang có ý tốt giúp đỡ người khác nhưng thực ra đều có âm mưu cả, vì người như cô ta sẽ không bao giờ thật lòng giúp Hải Lan Na chiếm được Lục Bách Dịch.
Sau khi nói xong những điều cần nói với Hải Lan Na, Nghiêm Hạ Nhi liền xoay gót rời đi, miệng khẽ nhếch lên nụ cười khinh bỉ. Cô ta đi tới đứng cạnh Lục Hàm Dương, cùng chồng và con trai hòa vào bữa tiệc sinh nhật vui vẻ nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn để ý đến Hải Lan Na.
“Hạ Nhi, nãy em nói chuyện gì với Hải tiểu thư thế?” Lục Hàm Dương bỗng lên tiếng hỏi.
“Không có gì đâu, chỉ là chuyện phụ nữ với nhau thôi anh.”
Một lát sau khi bữa tiệc kết thúc.
Trước khi trở về, Hải Lan Na đã xách váy đi tới trước mặt Nghiêm Hạ Nhi và bày tỏ rằng:
“Lục thiếu phu nhân, hi vọng… cô sẽ giúp đỡ tôi.”
Nghiêm Hạ Nhi khẽ mỉm cười, cô ta gật đầu rồi vờ ôm lấy Hải Lan Na, thì thầm bên tai cô ấy:
“Đương nhiên rồi, em dâu.”
Nghe hai tiếng “em dâu” Hải Lan Na bỗng đỏ mặt ngượng ngùng sau đó nhanh chóng chạy ra xe.
Nghiêm Hạ Nhi đứng nhìn theo một lúc, ánh mắt lẫn nụ cười cũng thay đổi dần, cô ta lẩm bẩm:
“Đúng là con nhỏ dễ dụ, thật ngu ngốc.”
Vì là tiệc sinh nhật đầu tiên của con trai Lục Hàm Dương nên anh ấy đã mời khá nhiều khách tới tham dự, hầu hết toàn là những người thân thiết trong công việc cả. Lục Hàm Dương bế con trai đứng bên ngoài đón khách, bây giờ cũng là 6 giờ tối rồi, khách khứa đến cũng đông đủ nhưng vẫn còn thiếu một người nữa. Tuy đã tới giờ bữa tiệc bắt đầu nhưng Lục Hàm Dương vẫn cố nán lại bên ngoài thêm một chút để đợi em trai.
Năm phút trôi qua, Lục Hàm Dương không thấy có động tĩnh gì liền thở dài thất vọng, vậy là Lục Bách Dịch đã không tới thật. Nhưng lúc anh ta định quay đầu đi vào trong thì bỗng dưng có ánh đèn pha ô tô chiếu rọi vào sân. Lục Hàm Dương mừng rỡ quay người lại thì phát hiện ra xe ô tô của Lục Bách Dịch.
Lục Bách Dịch mở cửa xe bước ra ngoài với một túi quà trên tay, anh đi đến chỗ anh trai mình rồi nói:
“Em không tới muộn chứ?”
Lục Hàm Dương lắc đầu và mỉm cười:
“Không, mọi người vẫn đang chờ em, mau vào trong thôi.”
Lục Bách Dịch theo chân Lục Hàm Dương vào trong nhà, điều đầu tiên anh làm đó là chào hỏi bà nội và ba mẹ. Trong hai năm qua, anh vẫn thường đến thăm họ, chỉ là những lúc đó đều không có mặt của Lục Hàm Dương và Nghiêm Hạ Nhi mà thôi.
Nghiêm Hạ Nhi đang bế con trai thì nhìn thấy Lục Bách Dịch, sau hai năm cuối cùng cô ta cũng có thể mặt đối mặt với anh. Nghiêm Hạ Nhi bế Hiểu Minh tới trước mặt Lục Bách Dịch, cất tiếng nói:
“Lâu rồi mới gặp lại anh, Bách Dịch.”
Lục Bách Dịch liếc nhìn Nghiêm Hạ Nhi đầy vẻ chán ghét, anh thờ ơ:
“Tôi mong chị hãy xưng hô cho đúng mực, chị dâu.”
Hai chữ “chị dâu” phát ra từ miệng của Lục Bách Dịch nghe thật gượng gạo. Nghiêm Hạ Nhi biết anh vẫn còn hận cô ta rất nhiều nên cũng đành im lặng.
Đúng lúc ấy đột nhiên Hiểu Minh khua khua hai tay ra phía trước như muốn Lục Bách Dịch bế mình, anh ngơ ngác nhìn thằng bé đáng yêu, vốn định mặc kệ nhưng sức hút của trẻ con đúng là không thể khước từ.
“Cho tôi bế nó được chứ?”
“Được.”
Lục Bách Dịch giơ tay ra bế Hiểu Minh bé bỏng một cách ngon lành. Thằng bé ngồi trong vòng tay anh, hai mắt chăm chú nhìn anh không rời. Bình thường trẻ con khi thấy người lạ là sẽ khóc vậy mà trong lần gặp đầu tiên này thằng bé lại theo Lục Bách Dịch, không những không khóc mà còn cười rất tươi.
Nhìn Hiểu Minh đáng yêu như vậy Lục Bách Dịch lại nghĩ đến Châu Anh. Phải chi hai người họ còn ở cạnh nhau thì bây giờ đã có một đứa con kháu khỉnh rồi. Mọi chuyện đều là do Lục Bách Dịch anh gây ra, cái giá mà anh phải trả cho những chuyện trong quá khứ là rất đắt, đến mức dù có hối hận cũng chẳng giải quyết được gì.
Nghiêm Hạ Nhi trìu mến nhìn con trai trong vòng tay Lục Bách Dịch, cô ta đang mơ tưởng đến một gia đình hạnh phúc với anh. Ý nghĩ đó thật không thể chấp nhận được vì chị dâu mà lại đi có ý tứ với em chồng.
“Có vẻ thằng bé sán anh nhỉ? Nếu nó là con trai anh thì…”
“Nghiêm Hạ Nhi, cô cẩn thận với lời nói của mình một chút đi.” Lục Bách Dịch cắt ngang lời của Nghiêm Hạ Nhi, anh cau mày tỏ ý khó chịu.
“Em chỉ đang nói nếu thôi mà.”
“Sau hai năm cô cũng chẳng thay đổi chút nào, nếu không phải vì cô có con với anh trai tôi thì tôi đã chẳng để yên cho cô bước vào cái nhà này.”
Vừa nói Lục Bách Dịch vừa trả lại Hiểu Minh cho Nghiêm Hạ Nhi. Thằng bé dù có đáng yêu đến mấy nhưng khi phải đối mặt với mẹ của nó là Lục Bách Dịch lại cảm thấy khó chịu. Có thể Nghiêm Hạ Nhi vẫn còn nuôi ý định không đứng đắn gì đó với anh nhưng anh không quan tâm, điều anh quan tâm lúc này là hạnh phúc của anh trai mình và bản thân không bị dính dáng vào tin đồn mập mờ với chị dâu.
Lục Bách Dịch ra ngoài hành lang vắng vẻ để hút thuốc lá, anh cho điếu thuốc lên miệng nhưng đến lúc lục tìm bật lửa lại không thấy đâu. Trong lúc loay hoay tìm kiếm đột nhiên có ánh lửa lóe sáng trước đầu điếu thuốc, Lục Bách Dịch giật mình ngơ ngác khi nhìn thấy Hải Lan Na đang giúp anh châm lửa.
“Hải tiểu thư? Sao cô lại ở đây?”
Hôm nay Hải Lan Na trang điểm và ăn mặc theo phong cách công chúa trông vô cùng dễ thương, cô ấy liếc mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh sáng như ánh sao trời vậy.
“Tôi tới để dự tiệc sinh nhật của tiểu thiếu gia nhà họ Lục.”
Lúc này Lục Bách Dịch mới nhớ đến mối quan hệ thân thiết giữa anh trai với chủ tịch của tập đoàn Hải Hà nên con gái ông ấy xuất hiện ở đây cũng là điều bình thường thôi. Hải Lan Na lặng lẽ đứng bên cạnh Lục Bách Dịch ngắm anh hút thuốc lá, điều đó khiến Lục Bách Dịch có chút khó xử.
“Hải tiểu thư không phiền với mùi thuốc lá sao?”
“Thật ra tôi rất ghét mùi thuốc lá nhưng không hiểu sao khi đứng cạnh anh, tôi lại không muốn rời đi.”
Hải Lan Na nói vậy chẳng phải đang gián tiếp bày tỏ tình cảm của mình à? Tiếng lòng của cô ấy cũng đã nói hết ra rồi nhưng Lục Bách Dịch lại vờ như không hiểu.
Bên trong, Nghiêm Hạ Nhi đã đứng quan sát Lục Bách Dịch và Hải Lan Na một hồi lâu. Theo trực giác mạnh mẽ của mình, Nghiêm Hạ Nhi đã đoán ra được cô tiểu thư mới lớn kia đang có tình ý với Lục Bách Dịch.
“Lục Bách Dịch, anh đúng là sát gái thật đấy. Diệp Châu Anh vừa rời đi là lại thêm một cô bé ngây thơ dính vào lưới tình của anh rồi.” Nghiêm Hạ Nhi nhếch miệng cười.
Buổi tiệc sinh nhật gần kết thúc, Lục Bách Dịch có lên trên tầng chào bà nội trước khi về. Lục lão phu nhân vẫn luôn tiếc nuối cho cuộc hôn nhân của cháu trai, bà ấy khẽ cầm tay anh và nói:
“Bách Dịch à, bà nhớ Châu Anh quá. Đã hai năm rồi nó không xuất hiện rốt cuộc thì bây giờ nó đang ở đâu?”
Lục Bách Dịch cảm thấy thật có lỗi, chỉ vì anh mà bà nội mất đi một đứa cháu dâu ngoan ngoãn, tốt bụng.
“Bà, hiện tại cô ấy đang sống rất tốt.”
“Nó đã lập gia đình chưa hay là…”
“Hình như cô ấy chưa kết hôn.”
Hay tin Diệp Châu Anh vẫn còn độc thân Lục lão phu nhân mừng lắm. Bà ấy vội cầm chặt tay cháu trai, giọng run run:
“Bách Dịch, nếu cháu còn tình cảm với Châu Anh thì hãy theo đuổi con bé lại đi. Bà thực sự không muốn cháu để mất con bé, con bé là một cô gái tốt.”
Lục Bách Dịch hiểu mong muốn của Lục lão phu nhân, nhưng ở thời điểm hiện tại thì việc anh còn yêu cô là chưa đủ bởi Diệp Châu Anh đã không còn thích anh như hai năm trước nữa rồi.
Ở dưới nhà, Nghiêm Hạ Nhi vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Hải Lan Na, cô ta đợi đến khi Hải Lan Na chỉ có một mình mới nhanh chóng đi tới bắt chuyện.
“Xin chào Hải tiểu thư.”
Hải Lan Na vui vẻ cúi người:
“Chào Lục thiếu phu nhân.”
“Tôi nghe nói tập đoàn Hải Hà mới ký hợp đồng hợp tác với Lục thị đúng không?”
“Vâng, đúng là vậy.”
Vì Nghiêm Hạ Nhi lớn tuổi hơn nên Hải Lan Na rất lịch sự mà dùng kính ngữ với cô ta, quả là một cô tiểu thư lễ phép.
“Hải tiểu thư, tôi hỏi cô câu này, cô thấy em chồng tôi là người thế nào?”
Hải Lan Na ngớ người nhìn Nghiêm Hạ Nhi sau đó bỗng trở nên ngại ngùng.
“Cái đó… Sao Lục thiếu phu nhân lại hỏi tôi câu này chứ?”
“Tôi chỉ muốn biết câu trả lời thôi, cô cứ nói đi.”
“Theo cá nhân tôi, Lục nhị thiếu là một người rất có sức hút. Kể cả trong công việc hay bất cứ việc gì anh ấy đều rất tâm huyết, tôi rất ngưỡng mộ anh ấy.”
Nghiêm Hạ Nhi bày ra vẻ mặt chán ghét khi thấy Hải Lan Na ngại ngùng khen ngợi Lục Bách Dịch nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Hải Lan Na thì cô ta lại tươi cười.
“Thế sao? Thế cô nghĩ thế nào nếu trở thành bạn gái của em chồng tôi?”
Hải Lan Na tỏ ra rất bất ngờ và lúng túng, cô ấy chưa từng nghĩ nếu trở thành bạn gái của Lục Bách Dịch thì sẽ thế nào.
“Nếu Hải tiểu thư mà trở thành em dâu của tôi thì chắc sẽ tuyệt lắm.”
Lời nói của Nghiêm Hạ Nhi từng chữ đều đả kích lớn đến Hải Lan Na. Nếu được như Nghiêm Hạ Nhi nói, Hải Lan Na mà trở thành vợ của Lục Bách Dịch thì có lẽ đó là điều hạnh phúc đối với cô ấy.
“Lục thiếu phu nhân, cô đừng nói vậy, Lục Bách Dịch anh ấy chắc không thích người như tôi.”
“Ai nói chứ? Chắc cô không biết tôi từng là người yêu cũ của Lục Bách Dịch, tôi hiểu anh ấy lắm, hiểu cả mẫu người anh ấy thích.”
Nghe tới đây Hải Lan Na bèn giật mình tròn mắt nhìn Nghiêm Hạ Nhi, chị dâu lại từng là người yêu cũ của em chồng quả thực là chuyện không ai ngờ tới.
“Vì thế cho nên Hải tiểu thư cứ tin ở tôi, nếu cô muốn có được Lục Bách Dịch tôi sẽ giúp cô có được bằng mọi cách.”
Trước lời hứa giúp đỡ vô điều kiện của Nghiêm Hạ Nhi, Hải Lan Na có chút nghi hoặc.
“Tại sao cô lại giúp tôi? Chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà.”
“Bởi vì tôi cảm thấy rất mến cô và cũng muốn cô trở thành em dâu của mình. Những lời tôi nói đều là thật lòng cả, cô cứ suy nghĩ kỹ đi rồi trả lời sau cũng được.”
Nghiêm Hạ Nhi nhìn thì có vẻ như đang có ý tốt giúp đỡ người khác nhưng thực ra đều có âm mưu cả, vì người như cô ta sẽ không bao giờ thật lòng giúp Hải Lan Na chiếm được Lục Bách Dịch.
Sau khi nói xong những điều cần nói với Hải Lan Na, Nghiêm Hạ Nhi liền xoay gót rời đi, miệng khẽ nhếch lên nụ cười khinh bỉ. Cô ta đi tới đứng cạnh Lục Hàm Dương, cùng chồng và con trai hòa vào bữa tiệc sinh nhật vui vẻ nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn để ý đến Hải Lan Na.
“Hạ Nhi, nãy em nói chuyện gì với Hải tiểu thư thế?” Lục Hàm Dương bỗng lên tiếng hỏi.
“Không có gì đâu, chỉ là chuyện phụ nữ với nhau thôi anh.”
Một lát sau khi bữa tiệc kết thúc.
Trước khi trở về, Hải Lan Na đã xách váy đi tới trước mặt Nghiêm Hạ Nhi và bày tỏ rằng:
“Lục thiếu phu nhân, hi vọng… cô sẽ giúp đỡ tôi.”
Nghiêm Hạ Nhi khẽ mỉm cười, cô ta gật đầu rồi vờ ôm lấy Hải Lan Na, thì thầm bên tai cô ấy:
“Đương nhiên rồi, em dâu.”
Nghe hai tiếng “em dâu” Hải Lan Na bỗng đỏ mặt ngượng ngùng sau đó nhanh chóng chạy ra xe.
Nghiêm Hạ Nhi đứng nhìn theo một lúc, ánh mắt lẫn nụ cười cũng thay đổi dần, cô ta lẩm bẩm:
“Đúng là con nhỏ dễ dụ, thật ngu ngốc.”