• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Châu Anh sững sờ một hồi lâu vì cô không nghĩ những gì mình vừa mới nghe chính là sự thật. Thấy cô có biểu hiện lạ như vậy, Lam Kỳ lại tưởng cô đang quá đau lòng và tuyệt vọng nên đã vội nắm lấy tay cô, an ủi:

“Châu Anh, tôi thực sự xin lỗi, tôi xin lỗi vì đã không nói chuyện cô mang thai cho cô biết. Thực ra ban đầu tôi cũng đã định báo cho cô rồi nhưng mà… bác sĩ Trương nói việc cô mang thai sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quá trình phẫu thuật của cô.”

Càng nghe Diệp Châu Anh càng khó lòng mà tin nổi chuyện này. Thì ra đây chính là bí mật lớn mà Trương Hạo Phàm che giấu bấy lâu, một bí mật khiến anh ta phải từ bỏ nghề bác sĩ của mình. Sau một vài phút như chết lặng đi cuối cùng Diệp Châu Anh cũng mấp máy môi nói được vài từ:

“Tôi… đã từng mang thai thật ư?”

Lúc này Lam Kỳ mới ngớ người ra, cô ấy lắp bắp:

“Châu Anh, tôi tưởng… cô đã biết hết mọi chuyện rồi chứ?”

Không biết tại sao nhưng nước mắt cứ chảy xuống hai bên gò má của Diệp Châu Anh. Cô đã từng có con nhưng Trương Hạo Phàm đã không nói cho cô biết, anh ta đã giấu cô để cô không bao giờ biết đến sự tồn tại của đứa bé này. Cảm xúc trong lòng cô bây giờ hỗn độn quá, vừa giận lại vừa đau.

Giận vì bọn họ đã lừa dối cô, không cho cô biết mình đã từng mang thai còn đau là vì đứa bé chưa kịp hình thành hết thì đã phải rời khỏi thế gian này.

“Tại sao các người lại giấu tôi chuyện đó? Tại sao vậy hả?”

Diệp Châu Anh vừa khóc vừa hét lên, cô cảm thấy mình như bị phản bội và thật ngu ngốc.

“Châu Anh, cô bình tĩnh lại đi, chúng tôi làm thế là vì tốt cho cô mà thôi.”

“Nhưng tại sao các người có thể giấu tôi mà tự ý hại con của tôi như thế? Nó thì có tội tình gì chứ? Tại sao lại lừa dối tôi như vậy…”

Diệp Châu Anh ngả vào lòng Lam Kỳ mà khóc thương cho đứa con chưa kịp chào đời của mình. Trên đời này, thiêng liêng nhất chính là tình mẫu tử. Bởi thế khi biết mình mang thai, mặc dù đứa bé ấy chưa kịp hình thành hết nhưng đối với Diệp Châu Anh mà nói nó cũng chính là đứa con máu mủ của cô.

Đứa bé ấy không hề có tội gì cả, chỉ tiếc rằng thời điểm nó xuất hiện lại không đúng vì thế mới phải ra đi. Sự lựa chọn của Trương Hạo Phàm dù là sai hay đúng thì cũng không thể tránh khỏi dằn vặt, nhưng anh ta đã chọn cho mình một sự trừng phạt rồi và coi như đó là một sự trả giá thích đáng.



Vài ngày sau.

Tập đoàn mĩ phẩm D.G.

Dương Nhã Tình cùng với thư ký của mình đến văn phòng của Diệp Châu Anh để bàn bạc chút chuyện. Lúc cô ấy bước vào thì thấy Châu Anh đang làm việc nhưng sắc mặt lại không tốt lắm. Cô đã như vậy kể từ lúc đi gặp Lam Kỳ tới giờ rồi, Dương Nhã Tình nhìn thôi cũng thấy sầu theo.

“Ây dô, Xavia Ella! Dạo này cô cứ làm sao thế hả? Nếu cô mệt thì cô có thể nói với tôi, tôi sẽ cho cô nghỉ phép vài ngày.”

“Cảm ơn cô nhưng tôi vẫn ổn.”

Diệp Châu Anh ngẩng mặt lên, miệng mỉm cười gượng gạo trông chẳng có tí sức sống nào cả. Dương Nhã Tình nhìn cô thở dài sau đó khoanh tay trước ngực nói tiếp:

“Cô cứ thế này thì sau quay được quảng cáo ra mắt sản phẩm mới?”

Diệp Châu Anh bỗng trở nên ngơ ngác, cô hỏi:

“Sao tôi lại phải quay quảng cáo? Người quay quảng cáo không phải là cô sao?”
“Sản phẩm do cô tạo ra thì cô phải là người giới thiệu nó đến toàn công chúng chứ? Tôi sẽ ở phía sau ủng hộ cô, tôi tin lần này sản phẩm mới của chúng ta sẽ đánh bật Banasi của Lục Bách Dịch. Dù sao cũng đã hai năm rồi, thương hiệu Banasi đó không thể cứ dẫn đầu mãi được.”

Sản phẩm do Diệp Châu Anh trực tiếp sáng tạo lần này sẽ được đem ra thị trường đối đầu với Banasi - thương hiệu mĩ phẩm hai năm liên tiếp dẫn đầu toàn quốc của Lục thị. Diệp Châu Anh không kỳ vọng sản phẩm của cô sẽ đánh bật Lục Bách Dịch nhưng cô cũng mong nó sẽ thành công.

Hai tiếng sau, phòng phỏng vấn.

Máy quay và các thiết bị thu âm đã được chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ đến đúng thời gian ghi hình là bật máy lên thôi. Diệp Châu Anh ngồi trên ghế sofa bên cạnh MC, cô cảm thấy vô cùng hồi hộp vì trước giờ cô chưa từng làm chuyện này.
“Chuẩn bị quay nhé, mọi người vào vị trí nào.”

Giọng nói của PD vừa vang lên, mọi người trong ekip liền vào vị trí đã sẵn sàng cho buổi ghi hình.

Dương Nhã Tình đứng sau máy quay, mắt hướng về phía Châu Anh với sự cổ vũ nồng nhiệt.

“Chào mừng quý vị và các bạn đã đến với buổi ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn mĩ phẩm D.G hôm nay. Sản phẩm lần này mà tập đoàn D.G cho ra mắt có tên thương hiệu là Schale. Để biết rõ hơn thông tin về sản phẩm mới này chúng ta cùng trò chuyện với cô Xavia Ella - trưởng phòng sáng tạo của D.G, đồng thời là người trực tiếp tạo ra Schale.”

Sau khi MC vừa dứt lời máy quay liền chĩa về hướng Châu Anh. Cô đã cố gắng bình tĩnh nhất có thể để đối diện với máy quay một cách tự nhiên nhất.

Vì là chương trình truyền hình trực tiếp phát sóng cả nước nên sẽ có rất nhiều người xem, đương nhiên sẽ không thể thiếu Lục Bách Dịch.
Anh ngồi trong văn phòng riêng của mình, ngắm nhìn Châu Anh qua màn hình ti vi với ánh mắt trìu mến. Anh chẳng quan tâm đến việc cô đang ra mắt sản phẩm đối đầu với mình mà chỉ quan tâm đến cô vợ cũ bé bỏng của mình mà thôi.

“Tổng giám đốc, thương hiệu Schale này tôi thấy có khả năng sẽ trở thành vật cản trở cho Banasi của chúng ta.” Trình Tranh đứng bên cạnh Lục Bách Dịch, thận trọng đánh giá.

Lục Bách Dịch không quan tâm, anh chống tay lên bàn, hai mắt nhìn chằm chằm vào ti vi.

“Châu Anh không chỉ xinh đẹp mà còn rất tài năng, cô ấy đúng là tuyệt vời.”

Trình Tranh nín lặng nhìn Lục Bách Dịch, anh ta cảm thấy Lục Bách Dịch đã thay đổi rất nhiều kể từ khi biết yêu Diệp Châu Anh. Nếu trước đây anh khó chịu, ghen ghét cô bao nhiêu thì hiện tại anh lại say mê cô, phát điên vì cô bấy nhiêu.
Cùng với trạng thái hiện tại của Lục Bách Dịch, Dương Dịch Lam cũng đang mê Diệp Châu Anh chết mê chết mệt ở nhà.

Cậu em trai của Dương Nhã Tình đã mê đắm Châu Anh như điếu đổ, đến mức không bỏ lỡ một giây lên sóng nào của cô, thậm chí cậu ta còn lấy điện thoại ra chụp lại nữa.

“Đẹp chết mất!” Dương Dịch Lam vừa xem hình của Châu Anh vừa cười.

Thế mới biết người gục ngã trước nhan sắc của Châu Anh không chỉ có một. Cô xinh đẹp, tài năng như vậy chắc chắn sẽ có một cuộc sống hạnh phúc nhưng để đạt được điều đó có lẽ không dễ dàng gì.

Hôm nay Trương Hạo Phàm có đơn giao hàng, anh ta chở hàng bằng xe máy của công ty thì có vô tình nhìn thấy hình ảnh của Châu Anh trên màn hình lớn của một tòa nhà. Trương Hạo Phàm dừng xe lại để xem một chút, anh ta cảm thấy mừng và vui thay cho cô vì cuối cùng cô cũng đã được mọi người công nhận.
Nhưng nụ cười trên môi của Trương Hạo Phàm còn chưa được bao lâu thì chợt tắt. Lam Kỳ đã gọi điện báo cho anh ấy biết chuyện về Diệp Châu Anh và kể từ hôm đó cô không còn liên lạc hay nghe điện thoại của Trương Hạo Phàm nữa. Anh ta biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ tới, dù đã lường trước được nhưng vẫn cảm thấy đau lòng.

Nếu có thể quay trở lại thời điểm ấy, Trương Hạo Phàm nhất định vẫn sẽ chọn giấu cô chuyện mang thai. Vì đối với anh ta, mạng sống của Châu Anh là quan trọng nhất nên cô nhất định phải được phẫu thuật, nhất định phải được sống để hạnh phúc.

Sau một hồi lặng người trong những suy nghĩ rối rắm ấy Trương Hạo Phàm liền quay trở lại hiện thực, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục công việc của mình. Đây là sự lựa chọn của anh ấy vì thế anh ấy không hề than vãn bất cứ điều gì cả.


Hôm sau.

Biệt thự Lục gia.

Lục lão phu nhân đang nói chuyện điện thoại rất vui vẻ với Lục Bách Dịch ở trong phòng ngủ của mình. Hôm qua bà ấy đã nhìn thấy Châu Anh trên ti vi, nhìn cô khỏe mạnh và tự tin hơn trước người làm bà nội như bà ấy cũng cảm thấy vui lòng.

“Bà ơi, bà ăn hoa quả đi ạ.”

Đúng lúc đó, Nghiêm Hạ Nhi đem hoa quả vào trong phòng của Lục lão phu nhân thì vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của hai bà cháu.

“Thuốc bổ gì chứ, bà không cần đâu.”

[Đây là thuốc bổ mà đối tác cháu tặng, bà cứ giữ lấy mà dùng cũng được.]

“Vậy lát nữa cháu tới thì ở lại dùng cơm một bữa nhé?”

[Cái này thì…]

“Ba mẹ cháu thì không có nhà, anh trai cháu cũng bận bịu, chỉ có cái thân già này là lủi thủi ăn một mình mà thôi.”

[Vậy được, cháu sẽ ở lại với bà. Giờ cháu phải làm việc rồi, lát nữa cháu sẽ đem đồ tới.]
“Ừm, cháu làm việc đi, bà cúp máy đây.”

Tút.

Nghiêm Hạ Nhi ngồi bên cạnh Lục lão phu nhân nãy giờ đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của hai bà cháu, cô ta muốn chắc chắn hơn nên đã hỏi lại:

“Bà à, bà vừa nói chuyện với Bách Dịch ạ?”

“Ừ, nó bảo lát nữa sẽ tới và ở lại ăn trưa.”

Nghe tới đây sắc mặt Nghiêm Hạ Nhi bỗng sáng rực cả lên. Cô ta mỉm cười:

“Vậy để cháu bảo cô giúp việc đi chợ mua đồ bà nhé?”

“Ừm, cháu đi đi.”

“Vâng.”

Vừa rời khỏi phòng của bà nội Nghiêm Hạ Nhi đã bước vội lên tầng. Cô ta mở cửa phòng ngủ của mình, đi đến cửa sổ rồi lấy điện thoại gọi điện cho ai đó.

“Alo, Hải tiểu thư, là tôi Nghiêm Hạ Nhi đây.”

Hải Lan Na cảm thấy ngạc nhiên khi Nghiêm Hạ Nhi chủ động gọi cho mình, cô ấy nói vọng vào điện thoại với giọng điệu ngơ ngác:
“Có chuyện gì thế Lục thiếu phu nhân?”

[Cô mau thay đồ rồi tới biệt thự Lục gia đi, lát nữa Lục Bách Dịch sẽ tới đây.]

“Sao cơ?”

[Hải tiểu thư, cô đúng là chẳng biết nắm bắt thời cơ chút nào. Mau thay đồ rồi tới đây đi tôi sẽ chỉ cô từng bước quyến rũ Lục Bách Dịch.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK