Diệp Châu Anh đứng lặng người nhìn Lục Bách Dịch ký tên của mình vào tờ hợp đồng mà không chút do dự. Thì ra ham muốn được giải thoát của Lục Bách Dịch lại lớn đến vậy, đến mức anh chẳng cần nhìn các điều khoản trong hợp đồng mà vẫn vui vẻ ký tên chỉ để nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân chán ngắt này.
Có nỗi đau nào đau hơn việc người mình đem lòng yêu lại ghét mình? Đối với Diệp Châu Anh đó không chỉ là sự đau lòng mà còn là sự tuyệt vọng.
Hợp đồng đã ký, thỏa thuận đã xong, từ giờ trở đi cuộc hôn nhân này sẽ không có nghĩa lý gì nữa, tất cả chỉ là một vở kịch, một vở kịch diễn ra trong vòng hai tháng.
Tối đó, khi đang nằm ngủ trên giường, Diệp Châu Anh bất giác trở mình quay sang thì thấy Lục Bách Dịch đang nằm xem điện thoại. Bộ ảnh quảng bá mĩ phẩm mới với thương hiệu Banasi của Lục thị mới được công bố vì thế anh rất quan tâm tới phản ứng của khách hàng.
Thế nhưng Lục Bách Dịch chỉ được là sếp khi ở công ty thôi, khi về nhà anh phải là một người chồng và một người đàn ông của gia đình. Dựa vào điều kiện trong hợp đồng, Diệp Châu Anh đã lên tiếng:
"Lục Bách Dịch, em muốn được anh ôm vào lòng khi đi ngủ."
Lục Bách Dịch khó chịu quay sang:
"Không thấy tôi đang bận sao?"
"Đây là điều kiện!"
Vì thời gian được chung sống êm ấm với Lục Bách Dịch chỉ có hai tháng nên Diệp Châu Anh không muốn lãng phí chút thời gian nào cả. Sau khi thời hạn hai tháng kết thúc, cô sẽ dứt khoát buông bỏ tất cả nhưng thời gian này cô chỉ muốn được Lục Bách Dịch đáp lại tình cảm của mình mà thôi.
Lát sau, Lục Bách Dịch liền tắt điện thoại để sang một bên. Anh vươn tay ôm lấy Diệp Châu Anh theo ý muốn của cô, hai người họ làm hành động thân thiết, tình tứ nhưng lại có chút gì đó gượng gạo. Ban đầu Lục Bách Dịch còn cảm thấy không thoải mái nhưng sau một lúc ôm Châu Anh, bản tính đàn ông lại trỗi dậy.
"A..."
Diệp Châu Anh hoảng hốt mở mắt ra và phát hiện tay của Lục Bách Dịch đã luồn vào trong áo mình không biết từ bao giờ. Anh thậm chí còn vén áo lót của cô lên rồi vô tư nắn bóp ngực cô như một thú vui.
"Ưm... Lục Bách Dịch anh làm cái trò gì thế? Mau bỏ tay ra khỏi chỗ đó!"
Châu Anh nắm lấy cổ tay của Lục Bách Dịch cố gắng đẩy ra nhưng không sao đẩy được. Lục Bách Dịch dùng lực bóp mạnh hơn khiến Châu Anh đau đớn sau đó anh kéo cô sát vào lòng, để lưng cô dán vào người mình rồi thì thầm bên vành tai cô rằng:
"Không phải cô muốn chúng ta tình tứ như các cặp vợ chồng khác sao? Tôi chỉ đang làm việc mà một người chồng sẽ làm thôi, có gì sai à?"
Giọng nói của Lục Bách Dịch mang đầy vẻ biến thái nhưng cũng có chút đáng sợ, giống như là một lời cảnh cáo dành cho Châu Anh.
Cô cắn chặt môi nhẫn nhịn, là do cô yêu cầu trước nên đã vô tình khiến Lục Bách Dịch được đà làm quá lên.
Lục Bách Dịch chỉ thích cơ thể của Châu Anh chứ không giống Châu Anh, cô thích anh bằng cả trái tim mình. Nhưng có lẽ kể từ giờ, cô sẽ bớt thích anh hơn, mỗi ngày bớt thích một chút thì chắc hẳn sau hai tháng cô có thể dứt khoát buông bỏ được người đàn ông này.
...
Sáng hôm sau.
Lúc Diệp Châu Anh thức dậy trên giường thì đã không còn thấy Lục Bách Dịch nằm bên cạnh. Cô nheo mắt ngồi dậy, tự dưng cảm thấy có gì đó không đúng. Cô liếc mắt nhìn sang bên cạnh thì thấy chiếc bra của mình đang nằm lăn lóc một chỗ, đêm hôm qua Lục Bách Dịch đã cởi nó ra để dễ dàng làm chuyện mình muốn hơn.
Sở thích khi ở trên giường của Lục Bách Dịch quả nhiên rất biến thái. Cho dù bên ngoài anh có là người đàn ông phong độ, lịch lãm thế nào thì khi ở trên giường anh cũng chỉ là một kẻ biến thái hạng nặng.
Một lúc sau, Diệp Châu Anh từ từ bước xuống nhà chợt nhìn thấy Lục Bách Dịch đang dùng bữa sáng cùng với Lục lão gia.
"Con chào ba."
Lục lão gia vui vẻ gật đầu:
"Ừm, mau ngồi xuống ăn sáng đi con."
Ban đầu, Diệp Châu Anh định tự mình kéo ghế ngồi xuống bàn ăn nhưng hành động của cô lại bị Lục Bách Dịch chặn lại. Anh tự dưng chủ động kéo ghế cho cô, ánh mắt âu yếm nhìn cô khẽ cười:
"Em ngồi đi."
Sự thay đổi của Lục Bách Dịch khiến Diệp Châu Anh sững sờ một lúc. Cô không thể tin được, người đang kéo ghế giúp cô, đang cười với cô là chồng của cô.
"V... vâng, cảm ơn anh." Diệp Châu Anh gượng gạo ngồi xuống.
Lục Bách Dịch trở về chỗ cũ, thản nhiên nói với cô:
"Đừng cảm ơn, nghe nó xa cách lắm! Chúng ta là vợ chồng mà, không cần câu lệ mấy vấn đề đó."
Lục Bách Dịch lại tiếp tục nói ra những lời lạ lùng khiến Diệp Châu Anh đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Dù biết anh chỉ đang diễn nhưng mặt dịu dàng của Lục Bách Dịch thật sự rất cuốn hút, nếu đó là con người thật của anh thì tốt biết mấy nhưng tiếc là không thể.
Lục lão gia nhìn thấy hai vợ chồng họ thân thiết mà cảm thấy vô cùng hài lòng. Mấy ngày đầu ông ấy còn đang lo lắng về chuyện tình cảm của con trai và con dâu nhưng giờ thì có thể thở phào nhẹ nhõm hơn rồi.
"Thôi, hai đứa ăn đi, ba tới công ty trước đây."
Vì không muốn làm phiền hai đứa con, Lục lão gia đã biết ý đứng dậy rời đi trước. Nét mặt của ông ấy lộ rõ vẻ hạnh phúc và thoải mái.
"À phải rồi, tối nay mẹ và bà hai đứa sẽ về, nên là thu xếp công việc ổn định chút rồi cố gắng về sớm ăn tối biết chưa?"
"Vâng, ba đi làm cẩn thận ạ." Diệp Châu Anh lễ phép gật đầu.
Sau khi Lục lão gia rời đi, gương mặt thân thiện của Lục Bách Dịch cũng chợt tắt, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng và khó ở. Thấy anh lộ rõ sự khó chịu trên nét mặt, Diệp Châu Anh liền lên tiếng nhắc nhở.
"Anh nên nhớ trong hợp đồng có quy định rõ thời gian anh phải tỏ ra vui vẻ khi ở cạnh em 24/24. Cho dù không có một ai mà chỉ có hai chúng ta anh cũng phải vui vẻ với em."
Lục Bách Dịch lập tức phản bác:
"Cô ép tôi vui vẻ cạnh cô 24/24 sao?"
"Còn nữa, anh không được xưng hô xa lạ với em như vậy. Anh gọi em là vợ hoặc là Châu Anh, còn em sẽ gọi anh là chồng hoặc Bách Dịch."
"Cái gì?" Lục Bách Dịch cau mày.
Diệp Châu Anh lạnh lùng trả lời:
"Đó là tất cả điều kiện có trong hợp đồng, anh đã ký tên rồi vì thế phải tuân theo."
Lục Bách Dịch liếc mắt lườm Diệp Châu Anh, anh không ngờ mình lại bị cô chơi khăm. Nếu tối qua anh chịu khó đọc qua các điều kiện đó thì bây giờ đã không phải bực bội.
Sau khi dùng bữa sáng xong, Lục Bách Dịch lên phòng thay đồ chuẩn bị đi làm. Đúng lúc anh định thắt cà vạt thì Châu Anh mở cửa bước vào, cô lập tức đi tới giật lấy cà vạt trên tay Lục Bách Dịch rồi nói:
"Từ giờ trở đi em sẽ là người giúp anh thắt cà vạt."
Lục Bách Dịch im lặng nhìn Diệp Châu Anh, anh miễn cưỡng để yên cho cô giúp mình thắt cà vạt. Lúc đầu không khí có chút căng thẳng nhưng về sau đã dịu hơn hẳn.
Trong lúc thắt cà vạt Diệp Châu Anh vô cùng chăm chú. Nhìn bàn tay nhỏ bé mà thoăn thoắt của Diệp Châu Anh, Lục Bách Dịch bất chợt bị thu hút theo từng cử chỉ của cô. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, sự ân cần của Diệp Châu Anh đã khiến Lục Bách Dịch không thể rời mắt.
Thắt cà vạt xong xuôi Diệp Châu Anh liền chủ động nắm lấy nó, cô kéo nhẹ chiếc cà vạt để Lục Bách Dịch cúi thấp xuống một chút rồi cô lập tức kiễng chân hôn nhẹ lên môi của anh. Đây là lần đầu tiên Diệp Châu Anh chủ động hôn Lục Bách Dịch, nụ hôn thoáng qua ấy khiến anh ngạc nhiên đến ngơ ngác.
Môi vừa buông, Diệp Châu Anh đỏ mặt nhìn Lục Bách Dịch. Cô không nghĩ mình lại làm cái chuyện đó với anh.
"Mỗi sáng... anh đều phải hôn tạm biệt em trước khi đi làm. Đây là điều kiện trong hợp đồng, anh hiểu chứ?" Diệp Châu Anh ấp úng giải thích.
Lục Bách Dịch còn chưa kịp có phản ứng gì thì Diệp Châu Anh đã chạy vội ra ngoài và đóng rầm cửa lại. Cô đứng tựa lưng vào cánh cửa sau đó thở dốc, dường như cô đang cố kiềm chế cảm xúc của mình khi ở bên cạnh Lục Bách Dịch.
"Diệp Châu Anh, mày không được phép rung động với Lục Bách Dịch. Sau hai tháng, mày phải buông bỏ được tất cả vì vậy mày không được phép thích anh ấy nữa."
Diệp Châu Anh tự nhủ rằng hai tháng sẽ trôi qua nhanh thôi, đến lúc đó cô sẽ không phải đau lòng vì bất cứ chuyện gì có liên quan tới Lục Bách Dịch nữa.
Tối hôm ấy.
Ở biệt thự Lục gia tổ chức một bữa ăn thịnh soạn để chào đón lão phu nhân nhà họ Lục chữa bệnh thành công trở về.
Bữa cơm này sẽ rất ấm cúng và tuyệt vời nếu không có sự xuất hiện của Nghiêm Hạ Nhi. Cô ta được Lục Hàm Dương dẫn về cùng dùng bữa, vì trong mắt người nhà họ Lục, Nghiêm Hạ Nhi có ấn tượng tốt nên mới được chào đón nồng hậu.
Trước lúc ngồi vào bàn ăn, Diệp Châu Anh và Nghiêm Hạ Nhi chạm mặt nhau ở ngoài phòng khách. Châu Anh đã định không để ý tới cô ta nhưng Nghiêm Hạ Nhi lại cố tình ngáng đường cô.
"Diệp Châu Anh, đừng tỏ ra như không quen biết như vậy chứ, chúng ta dù gì cũng là có quen nhau mà cô bơ tôi như vậy khiến tôi buồn đấy nhé." Nghiêm Hạ Nhi đứng khoanh tay trước ngực, giọng điệu có phần châm chọc.
Diệp Châu Anh lạnh lùng trả lời:
"Chúng ta không thân tới mức độ phải chào hỏi nhau khi gặp mặt, mà tốt nhất... cô và tôi đừng nói chuyện với nhau thì tốt hơn."
Nghe Diệp Châu Anh nói câu này, hai mắt của Nghiêm Hạ Nhi bỗng trợn trừng lên nhìn thẳng vào cô. Cô ta không ngờ một kẻ yếu ớt như Diệp Châu Anh cũng có thể nói ra những lời như vậy.
Đúng lúc đó, Lục Bách Dịch từ trên tầng bước xuống. Hai cô gái cùng lúc ngước mắt nhìn anh, Nghiêm Hạ Nhi đột nhiên mỉm cười một cách rạng rỡ, còn không kiêng kị mà ngọt ngào nói với anh:
"Bách Dịch, em tới rồi!"
Nhận thấy Nghiêm Hạ Nhi đang định có hành động không đứng đắn Diệp Châu Anh bèn lập tức chạy tới khoác lấy tay của Lục Bách Dịch. Cô ôm chặt tay anh, ánh mắt quét qua gương mặt đầy ngơ ngác của Nghiêm Hạ Nhi rồi mỉm cười:
"Vợ chồng tôi xin phép đi vào dùng bữa trước nhé cô Nghiêm."