Author: Avadale
Edit + beta: iamaanh
Sách của hắn đã ghi rõ: Để thi triển câu thần chú gọi Thần hộ mệnh thì cần có ký ức vui vẻ.
Bây giờ hắn đã hiểu, ăn không ngồi rồi không phải hạnh phúc, bắt nạt học sinh mới không phải hạnh phúc, có thể khoe những món đồ chơi sang quý trong yến hội cũng không phải hạnh phúc. Nhưng những nỗi đau của hẵn cũng đã không còn đau đớn nữa, hắn vô thức siết chặt bàn tay, như thể vẫn có thể cảm nhận được đau đớn do Khế ước Bảo hộ gây ra — Harry đã thành niên, sự ràng buộc của Khế ước đó đã kết thúc, nhưng hắn vẫn cảm thấy thứ cảm giác đau đớn này.
Hắn như là lại về tới Hogsmeade ngày tuyết rơi ấy, hắn nhìn thấy Potter tức giận ấn lấy Mundungus, trong khi con Chimaera đang lao về phía cậu.
Tim hắn đập mạnh, như là muốn thoát khỏi hắn, muốn bẻ gãy xương lồng ngực hắn để chạy đi. Con người không thể nghe theo trái tim mình, hắn không thể không nhào về Harry, nhào về hướng hậu quả có thể đoán trước được.
Nhưng đó không phải nỗi đau. Ngay giây phút cuối cùng, hắn đã nói với Harry rằng: "Anh yêu em."
Cái vương miện bị ném vào ngọn lửa đã mất đi vết rỉ sét ngay lập tức, trông tinh xảo và sáng bóng chứ chiếc trên bức tượng của Ravenclaw, nhưng ngay lập tức nó phát tiếng vang thê lương, và một chất màu đen sền sệt không ngừng chảy ra, hỏa xà bọc nó điên cuồng lay động, giống như một cái khinh khí cầu đột nhiên bị rách và mất khống chế vậy —
Lửa có thể rửa sạch hết thảy.
Không còn đường trốn thoát, hắn đứng ở đó, dường như nghe thấy anh em nhà Carrow gào thét thảm thiết ở một góc nào. Những thứ tạp vật bị thiêu đốt không ngừng rời từ trên cao xuống, nhưng có thứ khác đứng lên, cao lớn, từ ái...
Hắn cảm thấy ngọn lửa phất qua bả vai hắn, kỳ lạ là nó cũng không có mang đến sự đau đớn bỏng cháy, mà là một cảm giác ấm áp rất dễ chịu, như là có người đắp một chiếc áo khoác mềm mại lên trên người hắn. Hắn nhận ra chiếc áo khoác này... Màu xám đậm... Làm hắn dao động... Không, đừng dao động nữa.
Hắn có một lời thề, rằng phải lật đổ quá khứ, trở về con đường đúng đắn; hắn đã được ân xá, được giao cho tình yêu cùng tín ngưỡng, hắn đã được cứu rỗi, vì vậy mới có dũng khí đứng bên cạnh Harry nhìn thẳng vào cái chết... Dơ bẩn dần rút khỏi từ trên người hắn, hắn bị vây quanh ở trong ngọn lửa yên lặng, cảm thấy linh hồn của mình trở nên ngày càng nhẹ, ngày càng sáng ngời...
Hắn dường như nhìn thấy cha mình. Người đàn ông chống gậy đứng ở ngoài ngọn lửa, biểu cảm biến dạng kỳ lạ thuộc về một người đã chết. Ông chậm rãi hỏi hắn: "Con hoàn toàn tin tưởng vào Potter rồi, phải không?"
Một sự chua xót xộc lên từ hốc mắt hắn. Hắn nhỏ giọng đáp: "Vâng, thưa cha."
Lucius thở dài một hơi thật chậm: "Con đi đi."
Xoay tròn trong ngọn lửa, hồn ma nói với hắn: "Vì con đã mai táng với nó, nên cũng ở đây sống lại với nó đi."
Hắn nhắm mắt lại, để bản thân mình chìm trong ngọn lửa ấm áp.
- ----
Hê hê thật ra chương này tui đã edit từ hai năm trước cơ.
Edit + beta: iamaanh
Sách của hắn đã ghi rõ: Để thi triển câu thần chú gọi Thần hộ mệnh thì cần có ký ức vui vẻ.
Bây giờ hắn đã hiểu, ăn không ngồi rồi không phải hạnh phúc, bắt nạt học sinh mới không phải hạnh phúc, có thể khoe những món đồ chơi sang quý trong yến hội cũng không phải hạnh phúc. Nhưng những nỗi đau của hẵn cũng đã không còn đau đớn nữa, hắn vô thức siết chặt bàn tay, như thể vẫn có thể cảm nhận được đau đớn do Khế ước Bảo hộ gây ra — Harry đã thành niên, sự ràng buộc của Khế ước đó đã kết thúc, nhưng hắn vẫn cảm thấy thứ cảm giác đau đớn này.
Hắn như là lại về tới Hogsmeade ngày tuyết rơi ấy, hắn nhìn thấy Potter tức giận ấn lấy Mundungus, trong khi con Chimaera đang lao về phía cậu.
Tim hắn đập mạnh, như là muốn thoát khỏi hắn, muốn bẻ gãy xương lồng ngực hắn để chạy đi. Con người không thể nghe theo trái tim mình, hắn không thể không nhào về Harry, nhào về hướng hậu quả có thể đoán trước được.
Nhưng đó không phải nỗi đau. Ngay giây phút cuối cùng, hắn đã nói với Harry rằng: "Anh yêu em."
Cái vương miện bị ném vào ngọn lửa đã mất đi vết rỉ sét ngay lập tức, trông tinh xảo và sáng bóng chứ chiếc trên bức tượng của Ravenclaw, nhưng ngay lập tức nó phát tiếng vang thê lương, và một chất màu đen sền sệt không ngừng chảy ra, hỏa xà bọc nó điên cuồng lay động, giống như một cái khinh khí cầu đột nhiên bị rách và mất khống chế vậy —
Lửa có thể rửa sạch hết thảy.
Không còn đường trốn thoát, hắn đứng ở đó, dường như nghe thấy anh em nhà Carrow gào thét thảm thiết ở một góc nào. Những thứ tạp vật bị thiêu đốt không ngừng rời từ trên cao xuống, nhưng có thứ khác đứng lên, cao lớn, từ ái...
Hắn cảm thấy ngọn lửa phất qua bả vai hắn, kỳ lạ là nó cũng không có mang đến sự đau đớn bỏng cháy, mà là một cảm giác ấm áp rất dễ chịu, như là có người đắp một chiếc áo khoác mềm mại lên trên người hắn. Hắn nhận ra chiếc áo khoác này... Màu xám đậm... Làm hắn dao động... Không, đừng dao động nữa.
Hắn có một lời thề, rằng phải lật đổ quá khứ, trở về con đường đúng đắn; hắn đã được ân xá, được giao cho tình yêu cùng tín ngưỡng, hắn đã được cứu rỗi, vì vậy mới có dũng khí đứng bên cạnh Harry nhìn thẳng vào cái chết... Dơ bẩn dần rút khỏi từ trên người hắn, hắn bị vây quanh ở trong ngọn lửa yên lặng, cảm thấy linh hồn của mình trở nên ngày càng nhẹ, ngày càng sáng ngời...
Hắn dường như nhìn thấy cha mình. Người đàn ông chống gậy đứng ở ngoài ngọn lửa, biểu cảm biến dạng kỳ lạ thuộc về một người đã chết. Ông chậm rãi hỏi hắn: "Con hoàn toàn tin tưởng vào Potter rồi, phải không?"
Một sự chua xót xộc lên từ hốc mắt hắn. Hắn nhỏ giọng đáp: "Vâng, thưa cha."
Lucius thở dài một hơi thật chậm: "Con đi đi."
Xoay tròn trong ngọn lửa, hồn ma nói với hắn: "Vì con đã mai táng với nó, nên cũng ở đây sống lại với nó đi."
Hắn nhắm mắt lại, để bản thân mình chìm trong ngọn lửa ấm áp.
- ----
Hê hê thật ra chương này tui đã edit từ hai năm trước cơ.