Author: Avadale
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: Citrus Aurantifolia - iamaanh
Giáng Sinh năm 1996 là một đêm rét buốt. Cũng có thể cái giá rét ấy là do nỗi cô độc đã in vào thân thể của của Draco lúc này đang đơn độc bước trên đường phố London. Trong một gian phòng mơ hồ vang lên tiếng Thánh ca:
"In the bleak midwinter, frost wind made moan,
Earth stood hard as iron, water like a stone;
Snow had fallen, snow on snow, snow on snow,
In the bleak midwinter, long ago.
Our God, heaven cannot hold him, nor earth sustain;
Heaven and earth shall flee away when he comes to reign..."
(Giữa mùa đông hoang lạnh, gió giá băng rền rĩ,
Đất cứng như sắt, nước rắn tựa đá;
Tuyết rơi, tuyết chồng tuyết, tuyết chồng tuyết,
Trong một mùa đông ảm đạm cách đây rất lâu.
Thiên Chúa của chúng ta, thiên đàng không thể giữ người, mặt đất càng không;
Đất trời hóa hư vô khi Ngài tới cai trị...
(Thánh ca "In the bleak midwinter"- Christina G. Rossetti)
Lũ Muggle ngu ngốc, chẳng lẽ Chúa có thể cứu bọn họ khỏi bị Tử thần Thực tử tàn sát ư? Đám phù thủy cũng chẳng khôn hơn là bao, bọn họ thế mà lại tin Chúa Cứu thế Potter mới có thể... Harry Potter.
Draco nhét tay vào túi, lẳng lặng nghe lời ca mơ hồ ca tụng Giáng Sinh. Ánh đèn trên sông Thames hắt ngược trong đáy mắt hắn. Và còn...
Draco đứt tiếng: "Dì Bella."
Bellatrix cứng đờ đứng phía trước, nhìn hắn với một ánh mắt dò xét: "Draco, sao không về nhà?"
"Cha không muốn con quấy rầy việc của chủ nhân."
Bellatrix cổ quái cười lên: "Thế à?"
"Vâng."
"Đừng nghe nó nói nhảm." một bàn tay dơ bẩn của loài dã thú đột nhiên túm lấy vai Draco, "Hắn là kẻ phản bội."
Bellatrix cao giọng: "Câm miệng, Greyback! Việc của phù thủy không đến lượt mày nhúng mỏ vào!"
Draco mím môi chịu đựng đau đớn trên vai. Việc xấu đầu tiên đã đến.
*
Harry kinh ngạc nhìn khuỷu tay Ron chi chít vết đỏ: "Bồ sao thế?"
"Hỏi đám chim kia ấy. Bồ ấy lại không chịu nói chuyện với mình. Rõ ràng bồ ấy làm mình bị thương!" Ron sửa cây thông lần cuối, "Hình như ngọn cây thiếu cái gì đó..."
"Bọn anh nghĩ là..."
"Thiếu một thiên sứ nhỏ."
Cặp song sinh Weasley vui cười xuất hiện, trong tay túm một con Địa tinh bất động, Ginny đang sửa sang các dải lụa lập tức kêu to: "Vứt nó đi! Em ghét Địa tinh!"
Harry lẩm bẩm: "Mình cũng ghét."
Đám Địa tinh chết tiệt xông vào lâu đài, nó thành công làm Harry suýt chết ngạt dưới tay Draco.
Ron nhăn mặt. Bó tay không cản nổi hai người anh trai đang bắt đầu thay một bộ váy nhỏ màu trắng cho con Địa tinh đã ngất ngay đơ kia, chỉ có thể tạm vứt cây thông ở đấy cùng Harry đến ngồi cạnh lò sưởi - Bill và Fleur đang ngồi ở đấy thân mật nói chuyện, môi sắp dính lên vành tai đối phương. Bà Weasley vẫy đũa phép, tiếng cái radio càng to, tiếng ca vang dội quanh quẩn trong tai hai thiếu niên:
"Ôi, trái tim đáng thương của ta, nó đã đi đâu?
Nó rời bỏ ta, bị phép thuật mang đi..."
"Mẹ không thích chị Fleur ở đây." Ron không thể không kề sát vào Harry, tiếng radio cố sức quấy nhiễu tin tức truyền đến tai của cậu, "Mẹ vẫn luôn nói mẹ muốn cô Tonks gả cho con trai của mẹ."
Lupin vẫn luôn trầm mặc nhìn chằm chằm lò sưởi đột nhiên ngẩng đầu.
"Nhưng anh Bill thích chị ấy." Harry tận lực không nhìn tay Bill và Fleur đang ngoắc vào nhau y hệt tua móc quấn vào nhau của hai cái cây. Tưởng như không có gì có thể chia cắt bọn họ.
"Tình cảm đúng là chẳng thể hiểu nổi." Ron buồn giọng nói, "Giống như việc Hermione tức giận với mình vì tên McLaggen ngu ngốc cẩu thả!"
Harry không thể không nói: "Có lẽ bồ ấy giận không phải vì nó đâu."
Ron nhún vai: "Bồ ấy giận vì cái gì cũng thế, mình không thể nói chuyện với bồ ấy tiếp được nữa. Bồ thì sao, chuyện với Malfoy thế nào rồi?"
Harry liếc Lupin, nhỏ giọng nói: "Đã giải quyết."
Ron giật mình nói: "Thuốc giải kia có tác dụng thật hả? Không, ý mình là, cậu ta trúng Tình dược thật á?"
Harry uể oải ỉu xìu nói: "Cứ coi như là thế đi, dù sao cậu ta không cần mình quan tâm."
Ron đồng ý: "Không sai, mình đã nói rồi mà, bồ không cần nhọc lòng vì Malfoy. Thật sự là Tình dược?"
"Nếu mình nói không phải do Tình dược thì sao?"
Ron trợn mắt: "Malfoy..."
Harry kịp thời bịt miệng nó: "Nhỏ giọng, thầy Lupin nghe thấy giờ."
Ron nói: "Bồ nên nói cho thầy Lupin, để bọn họ không vứt bồ lại trên giường Malfoy như lần trước."
"Giường bệnh. Ở St.Mungo. Ngoài phòng chỗ nào cũng có Lương y." Harry kiên nhẫn nhấn mạnh, "Bọn mình đã đồng ý cách xa nhau ra."
Ron rối rắm nói: "Harry, ừm, nhưng mà trông bồ không vui lắm."
Harry dùng sức véo một con kim quất: "Tất nhiên. Như thế có nghĩa kể cả cậu ta có yêu mình, cậu ta vẫn sẽ đi theo Voldemort! Mình thế mà lại còn không bằng cái tên mặt rắn không mũi kia!"
Lần này Lupin thật sự ngẩng đầu nhìn bọn họ, bên lò sưởi lúc này không còn ai nữa, chỉ còn cái radio vẫn cố sức gào đoạn cuối bài hát:
"Nhưng nay chàng đã xé rách nó,
Hãy trả trái tim lại cho ta!"
*
"Để ta nhìn thấu trái tim ngươi." Voldemort xì xì nói.
Draco quỳ trên mặt đất, cúi đầu: "Những chuyện đó đều là... Lời đồn không có căn cứ. Tôi giống như cha, trung thành với ngài trước sau như một."
Vai hắn đang chảy máu. Năm phút trước Bellatrix nghe theo sai bảo của Voldemort đâm dao vào chỗ đó, con dao nhỏ vẫn còn cắm trên miệng vết thương. Cha hắn, Lucius, trầm mặc đứng ở một góc, một bên mắt còn thâm tím mất thể diện.
"Thế hãy ngẩng đầu nhìn chủ nhân." Bellatrix tới gần, cầm con dao di chuyển, "Draco, mày nên cảm ơn chủ nhân đã cho mày cơ hội giải thích chứ không phải trực tiếp sai Giám ngục xử lý mày."
Dây thần kinh tàn tạ truyền tới đau đớn. Máu chảy ồ ạt. Quả thực, được dò hỏi như vậy đã là một phần thưởng, phần thưởng cho lòng trung thành và tận tâm của gia tộc Malfoy. Nếu không, bọn họ sẽ giống như Karkaroff, cái chết được đăng lên Nhật báo Tiên tri làm đề tài bàn luận cho đám trà dư tửu hậu. Draco nhìn chằm chằm gạch đã hơi mòn, tưởng tượng đó là một con thỏ, hay một con cú mèo, cố gắng rời sự chú ý khỏi đau đớn.
Hắn cần phải chứng minh sự phục tùng của mình. Hắn không thể để lộ một chút kháng cự nào.
"Ngẩng đầu." Bellatrix lại nói. Xoay thanh đao.
Draco không thể không đứng thẳng người, để ánh mắt âm trầm của Voldemort chiếu thẳng vào mắt mình.
Hắc ám bốn bề lay động, tan ra...
Potter khó chịu nói: "Tôi nghĩ tự tôi phân biệt được ai tầm thường, ai không rồi."
... Mưa to, Snitch...
"Nhưng nếu tôi là cậu, tôi sẽ báo thù. Tôi muốn tự tay bắt hắn."
"Cút ngay, Malfoy."
Ban đêm ở Hogwarts...
Ảnh ngược của tháp London lay động bóng nước, quả Snitch...
Draco nói gian nan: "Tôi thấy Potter tranh chấp với một phù thủy, thậm chí còn động thủ. Tôi muốn xem thử chuyện gì nên mới đến gần một chút, ai ngờ con Chimaera kia lại tấn công tôi..."
Đôi mắt Voldemort bình tĩnh nhìn chăm chú Draco: "Nói ta biết, Draco, ngươi thật không lừa ta chút nào sao?"
Hắn giơ đũa phép: "Crucio."
*
Ron chả thích trang trí mới trên cây thông Noel tí nào: "Kể cả con Địa tinh có mặc váy đeo cánh, trông nó vẫn chả có miếng nào giống thiên sứ!"
Harry nói đúng trọng tâm: "Mình nghĩ ít nhất cũng nên cạo trụi lông trên đùi nó."
"Chỉ là hình thức thôi!" Fred ồn ào.
George bá vai anh: "Chẳng lẽ phù thủy lại đi tin vào Chúa ư?"
Lupin vội vàng mặc áo khoác, áy náy nói với bà Weasley: "Tôi cần đi ra ngoài, có lẽ sẽ bỏ lỡ bữa tối."
Bà Weasley hơi giật mình: "Nhưng nay là Giáng Sinh... Thôi, được rồi."
Harry lo lắng hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
Lupin nghĩ nghĩ: "Chắc không phải chuyện gì lớn, nếu không anh ta sẽ thông báo cho Hội Phượng hoàng."
"Anh ta?" Harry ý thức được, "Snape?"
"Đấy." trước khi Harry lại mở miệng, Lupin nhanh chóng nói, "Thầy biết con không tin anh ta. Nhưng anh ta đúng là thành viên của Hội Phượng hoàng, cụ Dumbledore tin anh ta."
"Thầy cũng tin ạ? Ông ta hận Sirius, cũng hận con!"
Lupin: "Đúng là chẳng tin đến thế. Nhưng anh ta đã chứng minh anh ta không muốn hại thầy, bằng chứng là số Lang dược hàng tháng."
Harry không hy vọng hỏi: "Con đi cùng thầy được không?"
"Xin lỗi, Harry."
*
Thời điểm Snape đi vào đại sảnh xộc vào mũi gã chính là mùi máu tươi nồng nặc, nhưng ở chỗ của Tử thần Thực tử chuyện này cũng chẳng hiếm thấy, khiến gã ngạc nhiên chính là ánh mắt Lucius, một người đàn ông vẫn luôn cao cao tại thượng mắt cao hơn đầu thế mà lại dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn gã.
"Severus." mắt Voldemort chớp động, "Ta không triệu hoán ngươi."
"Bề tôi có tin tức muốn bẩm báo." Snape nói, cũng không thèm liếc nhìn người trẻ tuổi đang quỳ gối ở một bên.
"Chuyện gì?"
Tra tấn (hay tra khảo) dừng lại, Draco không tiếng động thở hổn hển. Tầm nhìn bị nước mắt che kín trở nên mơ hồ.
Snape nói: "Có vẻ như Dumbledore trúng độc."
"Trúng độc?" Voldemort lặp lại.
"Vâng, lão che giấu rất tốt, nếu không phải lão hỏi tôi ít thuốc giải, chưa chắc tôi đã có thể phát hiện được." Snape trông hơi tiếc nuối, "Nhưng tôi không biết được tình hình cụ thể của lão, chỉ xác định tình trạng của lão không tốt."
"Trúng độc!" Bellatrix vui sướng kêu to, nhào qua nắm tay Draco, "Bình độc dược kia, độc dược chúng ta mua ở hẻm Knockturn! Con làm, đúng không? Draco, đúng là con không phản bội chủ nhân!"
Kinh ngạc trên mặt Snape không chút nào giả bộ: "Draco?"
Voldemort hỏi: "Độc gì?"
Bellatrix lập tức trả lời: "Độc ếch! Nó có thể biến phù thủy bình thường thành một khối thịt nhão nhoét, nhưng đó là Dumbledore, vốn kế hoạch chỉ là làm lão yếu đi."
Tầm mắt Voldemort lướt qua, dừng lại ở Lucius: "Chưa có ai nhắc tới chuyện này."
"Cha không biết." Draco đột nhiên nói làm Bellatrix giật mình khi hắn vẫn có thể nói chuyện, "Dì Bella cổ vũ tôi... Tôi chỉ thử. Không nghĩ là sẽ thành công... Tôi cũng không biết."
Voldemort chăm chú nhìn hắn: "Ngươi giấu ta, Draco."
Draco cúi đầu, đôi mắt bị mái tóc tán loạn che lại: "... Bề tôi không có tư cách xin khen thưởng."
Voldemort bị lấy lòng, khàn khàn cười, tự mình đi tới kéo thiếu niên trên mặt đất lên, vỗ vai hắn: "Rất tốt."
Vết thương trên vai bị đụng chạm, Draco tận lực đứng vững... Nghĩ chuyện khác, chuyện khác, Snitch, ngôi sao, Thánh ca...
Snape suy tư nói: "Có lẽ nên đem nó giao cho tôi. Nó có thể giúp tôi đoán tình trạng của Dumbledore."
"Được." Voldemort đồng ý," Lucius. Gọi Greyback tới đây."
*
"Không được..." Snape cảnh cáo.
Tai Draco ù đặc, không thể nghe rõ đối phương đang nói gì. Ý chí của hắn đã hoàn toàn tan rã từ lúc rời khỏi cái đại sảnh kia... Hắn thậm chí không hiểu tại sao mình không chết luôn đi, tại sao vẫn chịu đựng những thống khổ đó.
"Mẹ ngươi tìm ta..." có người nói chuyện với hắn.
Thánh ca lại vang lên: "Giữa mùa đông hoang lạnh, gió giá băng rền rĩ... Thiên Chúa của chúng ta, thiên đàng không thể giữ người, mặt đất càng không..."
"Draco?"
"Potter..." hắn hoàn toàn không nghe rõ mình đang nói cái gì.
Người kia hỏi: "Ngươi đổi phe?"
Tiếng ca lặp lại.
"What can I give him, poor as I am?"
(Kẻ tay trắng như tôi, có thể cho Người cái gì?)
Draco nói: "Không, nhưng Potter... Tôi không thể giết cậu ta."
"Tốt." người kia nói, "Như vậy, chúng ta cùng thuyền."
Draco nhắm mắt, mặc kệ những giai điệu đó vờn múa.
"What can I give him, poor as I am?
If I were a shepherd, I would bring a lamp;
If I were a Wise Man, I would do my part;
Yet what I can I give him: Give my heart..."
(Kẻ tay trắng như tôi, có thể cho Người cái gì?
Nếu là mục tử, tôi sẽ tặng con chiên;
Nếu là người thông thái, tôi nguyện dâng sức lực;
Nhưng tôi chỉ có thể hiến dâng một điều duy nhất:
Trái tim tôi...
Notes:
《In the bleak midwinter》
Christina G. Rossetti
In the bleak midwinter, frost wind made moan,
Earth stood hard as iron, water like a stone;
Snow had fallen, snow on snow, snow on snow,
In the bleak midwinter, long ago.
Our God, heaven cannot hold him, nor earth sustain;
Heaven and earth shall flee away when he comes to reign.
In the bleak midwinter a stable place sufficed
The Lord God Almighty, Jesus Christ.
Yet what I can I give him:give my heart.
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: Citrus Aurantifolia - iamaanh
Giáng Sinh năm 1996 là một đêm rét buốt. Cũng có thể cái giá rét ấy là do nỗi cô độc đã in vào thân thể của của Draco lúc này đang đơn độc bước trên đường phố London. Trong một gian phòng mơ hồ vang lên tiếng Thánh ca:
"In the bleak midwinter, frost wind made moan,
Earth stood hard as iron, water like a stone;
Snow had fallen, snow on snow, snow on snow,
In the bleak midwinter, long ago.
Our God, heaven cannot hold him, nor earth sustain;
Heaven and earth shall flee away when he comes to reign..."
(Giữa mùa đông hoang lạnh, gió giá băng rền rĩ,
Đất cứng như sắt, nước rắn tựa đá;
Tuyết rơi, tuyết chồng tuyết, tuyết chồng tuyết,
Trong một mùa đông ảm đạm cách đây rất lâu.
Thiên Chúa của chúng ta, thiên đàng không thể giữ người, mặt đất càng không;
Đất trời hóa hư vô khi Ngài tới cai trị...
(Thánh ca "In the bleak midwinter"- Christina G. Rossetti)
Lũ Muggle ngu ngốc, chẳng lẽ Chúa có thể cứu bọn họ khỏi bị Tử thần Thực tử tàn sát ư? Đám phù thủy cũng chẳng khôn hơn là bao, bọn họ thế mà lại tin Chúa Cứu thế Potter mới có thể... Harry Potter.
Draco nhét tay vào túi, lẳng lặng nghe lời ca mơ hồ ca tụng Giáng Sinh. Ánh đèn trên sông Thames hắt ngược trong đáy mắt hắn. Và còn...
Draco đứt tiếng: "Dì Bella."
Bellatrix cứng đờ đứng phía trước, nhìn hắn với một ánh mắt dò xét: "Draco, sao không về nhà?"
"Cha không muốn con quấy rầy việc của chủ nhân."
Bellatrix cổ quái cười lên: "Thế à?"
"Vâng."
"Đừng nghe nó nói nhảm." một bàn tay dơ bẩn của loài dã thú đột nhiên túm lấy vai Draco, "Hắn là kẻ phản bội."
Bellatrix cao giọng: "Câm miệng, Greyback! Việc của phù thủy không đến lượt mày nhúng mỏ vào!"
Draco mím môi chịu đựng đau đớn trên vai. Việc xấu đầu tiên đã đến.
*
Harry kinh ngạc nhìn khuỷu tay Ron chi chít vết đỏ: "Bồ sao thế?"
"Hỏi đám chim kia ấy. Bồ ấy lại không chịu nói chuyện với mình. Rõ ràng bồ ấy làm mình bị thương!" Ron sửa cây thông lần cuối, "Hình như ngọn cây thiếu cái gì đó..."
"Bọn anh nghĩ là..."
"Thiếu một thiên sứ nhỏ."
Cặp song sinh Weasley vui cười xuất hiện, trong tay túm một con Địa tinh bất động, Ginny đang sửa sang các dải lụa lập tức kêu to: "Vứt nó đi! Em ghét Địa tinh!"
Harry lẩm bẩm: "Mình cũng ghét."
Đám Địa tinh chết tiệt xông vào lâu đài, nó thành công làm Harry suýt chết ngạt dưới tay Draco.
Ron nhăn mặt. Bó tay không cản nổi hai người anh trai đang bắt đầu thay một bộ váy nhỏ màu trắng cho con Địa tinh đã ngất ngay đơ kia, chỉ có thể tạm vứt cây thông ở đấy cùng Harry đến ngồi cạnh lò sưởi - Bill và Fleur đang ngồi ở đấy thân mật nói chuyện, môi sắp dính lên vành tai đối phương. Bà Weasley vẫy đũa phép, tiếng cái radio càng to, tiếng ca vang dội quanh quẩn trong tai hai thiếu niên:
"Ôi, trái tim đáng thương của ta, nó đã đi đâu?
Nó rời bỏ ta, bị phép thuật mang đi..."
"Mẹ không thích chị Fleur ở đây." Ron không thể không kề sát vào Harry, tiếng radio cố sức quấy nhiễu tin tức truyền đến tai của cậu, "Mẹ vẫn luôn nói mẹ muốn cô Tonks gả cho con trai của mẹ."
Lupin vẫn luôn trầm mặc nhìn chằm chằm lò sưởi đột nhiên ngẩng đầu.
"Nhưng anh Bill thích chị ấy." Harry tận lực không nhìn tay Bill và Fleur đang ngoắc vào nhau y hệt tua móc quấn vào nhau của hai cái cây. Tưởng như không có gì có thể chia cắt bọn họ.
"Tình cảm đúng là chẳng thể hiểu nổi." Ron buồn giọng nói, "Giống như việc Hermione tức giận với mình vì tên McLaggen ngu ngốc cẩu thả!"
Harry không thể không nói: "Có lẽ bồ ấy giận không phải vì nó đâu."
Ron nhún vai: "Bồ ấy giận vì cái gì cũng thế, mình không thể nói chuyện với bồ ấy tiếp được nữa. Bồ thì sao, chuyện với Malfoy thế nào rồi?"
Harry liếc Lupin, nhỏ giọng nói: "Đã giải quyết."
Ron giật mình nói: "Thuốc giải kia có tác dụng thật hả? Không, ý mình là, cậu ta trúng Tình dược thật á?"
Harry uể oải ỉu xìu nói: "Cứ coi như là thế đi, dù sao cậu ta không cần mình quan tâm."
Ron đồng ý: "Không sai, mình đã nói rồi mà, bồ không cần nhọc lòng vì Malfoy. Thật sự là Tình dược?"
"Nếu mình nói không phải do Tình dược thì sao?"
Ron trợn mắt: "Malfoy..."
Harry kịp thời bịt miệng nó: "Nhỏ giọng, thầy Lupin nghe thấy giờ."
Ron nói: "Bồ nên nói cho thầy Lupin, để bọn họ không vứt bồ lại trên giường Malfoy như lần trước."
"Giường bệnh. Ở St.Mungo. Ngoài phòng chỗ nào cũng có Lương y." Harry kiên nhẫn nhấn mạnh, "Bọn mình đã đồng ý cách xa nhau ra."
Ron rối rắm nói: "Harry, ừm, nhưng mà trông bồ không vui lắm."
Harry dùng sức véo một con kim quất: "Tất nhiên. Như thế có nghĩa kể cả cậu ta có yêu mình, cậu ta vẫn sẽ đi theo Voldemort! Mình thế mà lại còn không bằng cái tên mặt rắn không mũi kia!"
Lần này Lupin thật sự ngẩng đầu nhìn bọn họ, bên lò sưởi lúc này không còn ai nữa, chỉ còn cái radio vẫn cố sức gào đoạn cuối bài hát:
"Nhưng nay chàng đã xé rách nó,
Hãy trả trái tim lại cho ta!"
*
"Để ta nhìn thấu trái tim ngươi." Voldemort xì xì nói.
Draco quỳ trên mặt đất, cúi đầu: "Những chuyện đó đều là... Lời đồn không có căn cứ. Tôi giống như cha, trung thành với ngài trước sau như một."
Vai hắn đang chảy máu. Năm phút trước Bellatrix nghe theo sai bảo của Voldemort đâm dao vào chỗ đó, con dao nhỏ vẫn còn cắm trên miệng vết thương. Cha hắn, Lucius, trầm mặc đứng ở một góc, một bên mắt còn thâm tím mất thể diện.
"Thế hãy ngẩng đầu nhìn chủ nhân." Bellatrix tới gần, cầm con dao di chuyển, "Draco, mày nên cảm ơn chủ nhân đã cho mày cơ hội giải thích chứ không phải trực tiếp sai Giám ngục xử lý mày."
Dây thần kinh tàn tạ truyền tới đau đớn. Máu chảy ồ ạt. Quả thực, được dò hỏi như vậy đã là một phần thưởng, phần thưởng cho lòng trung thành và tận tâm của gia tộc Malfoy. Nếu không, bọn họ sẽ giống như Karkaroff, cái chết được đăng lên Nhật báo Tiên tri làm đề tài bàn luận cho đám trà dư tửu hậu. Draco nhìn chằm chằm gạch đã hơi mòn, tưởng tượng đó là một con thỏ, hay một con cú mèo, cố gắng rời sự chú ý khỏi đau đớn.
Hắn cần phải chứng minh sự phục tùng của mình. Hắn không thể để lộ một chút kháng cự nào.
"Ngẩng đầu." Bellatrix lại nói. Xoay thanh đao.
Draco không thể không đứng thẳng người, để ánh mắt âm trầm của Voldemort chiếu thẳng vào mắt mình.
Hắc ám bốn bề lay động, tan ra...
Potter khó chịu nói: "Tôi nghĩ tự tôi phân biệt được ai tầm thường, ai không rồi."
... Mưa to, Snitch...
"Nhưng nếu tôi là cậu, tôi sẽ báo thù. Tôi muốn tự tay bắt hắn."
"Cút ngay, Malfoy."
Ban đêm ở Hogwarts...
Ảnh ngược của tháp London lay động bóng nước, quả Snitch...
Draco nói gian nan: "Tôi thấy Potter tranh chấp với một phù thủy, thậm chí còn động thủ. Tôi muốn xem thử chuyện gì nên mới đến gần một chút, ai ngờ con Chimaera kia lại tấn công tôi..."
Đôi mắt Voldemort bình tĩnh nhìn chăm chú Draco: "Nói ta biết, Draco, ngươi thật không lừa ta chút nào sao?"
Hắn giơ đũa phép: "Crucio."
*
Ron chả thích trang trí mới trên cây thông Noel tí nào: "Kể cả con Địa tinh có mặc váy đeo cánh, trông nó vẫn chả có miếng nào giống thiên sứ!"
Harry nói đúng trọng tâm: "Mình nghĩ ít nhất cũng nên cạo trụi lông trên đùi nó."
"Chỉ là hình thức thôi!" Fred ồn ào.
George bá vai anh: "Chẳng lẽ phù thủy lại đi tin vào Chúa ư?"
Lupin vội vàng mặc áo khoác, áy náy nói với bà Weasley: "Tôi cần đi ra ngoài, có lẽ sẽ bỏ lỡ bữa tối."
Bà Weasley hơi giật mình: "Nhưng nay là Giáng Sinh... Thôi, được rồi."
Harry lo lắng hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
Lupin nghĩ nghĩ: "Chắc không phải chuyện gì lớn, nếu không anh ta sẽ thông báo cho Hội Phượng hoàng."
"Anh ta?" Harry ý thức được, "Snape?"
"Đấy." trước khi Harry lại mở miệng, Lupin nhanh chóng nói, "Thầy biết con không tin anh ta. Nhưng anh ta đúng là thành viên của Hội Phượng hoàng, cụ Dumbledore tin anh ta."
"Thầy cũng tin ạ? Ông ta hận Sirius, cũng hận con!"
Lupin: "Đúng là chẳng tin đến thế. Nhưng anh ta đã chứng minh anh ta không muốn hại thầy, bằng chứng là số Lang dược hàng tháng."
Harry không hy vọng hỏi: "Con đi cùng thầy được không?"
"Xin lỗi, Harry."
*
Thời điểm Snape đi vào đại sảnh xộc vào mũi gã chính là mùi máu tươi nồng nặc, nhưng ở chỗ của Tử thần Thực tử chuyện này cũng chẳng hiếm thấy, khiến gã ngạc nhiên chính là ánh mắt Lucius, một người đàn ông vẫn luôn cao cao tại thượng mắt cao hơn đầu thế mà lại dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn gã.
"Severus." mắt Voldemort chớp động, "Ta không triệu hoán ngươi."
"Bề tôi có tin tức muốn bẩm báo." Snape nói, cũng không thèm liếc nhìn người trẻ tuổi đang quỳ gối ở một bên.
"Chuyện gì?"
Tra tấn (hay tra khảo) dừng lại, Draco không tiếng động thở hổn hển. Tầm nhìn bị nước mắt che kín trở nên mơ hồ.
Snape nói: "Có vẻ như Dumbledore trúng độc."
"Trúng độc?" Voldemort lặp lại.
"Vâng, lão che giấu rất tốt, nếu không phải lão hỏi tôi ít thuốc giải, chưa chắc tôi đã có thể phát hiện được." Snape trông hơi tiếc nuối, "Nhưng tôi không biết được tình hình cụ thể của lão, chỉ xác định tình trạng của lão không tốt."
"Trúng độc!" Bellatrix vui sướng kêu to, nhào qua nắm tay Draco, "Bình độc dược kia, độc dược chúng ta mua ở hẻm Knockturn! Con làm, đúng không? Draco, đúng là con không phản bội chủ nhân!"
Kinh ngạc trên mặt Snape không chút nào giả bộ: "Draco?"
Voldemort hỏi: "Độc gì?"
Bellatrix lập tức trả lời: "Độc ếch! Nó có thể biến phù thủy bình thường thành một khối thịt nhão nhoét, nhưng đó là Dumbledore, vốn kế hoạch chỉ là làm lão yếu đi."
Tầm mắt Voldemort lướt qua, dừng lại ở Lucius: "Chưa có ai nhắc tới chuyện này."
"Cha không biết." Draco đột nhiên nói làm Bellatrix giật mình khi hắn vẫn có thể nói chuyện, "Dì Bella cổ vũ tôi... Tôi chỉ thử. Không nghĩ là sẽ thành công... Tôi cũng không biết."
Voldemort chăm chú nhìn hắn: "Ngươi giấu ta, Draco."
Draco cúi đầu, đôi mắt bị mái tóc tán loạn che lại: "... Bề tôi không có tư cách xin khen thưởng."
Voldemort bị lấy lòng, khàn khàn cười, tự mình đi tới kéo thiếu niên trên mặt đất lên, vỗ vai hắn: "Rất tốt."
Vết thương trên vai bị đụng chạm, Draco tận lực đứng vững... Nghĩ chuyện khác, chuyện khác, Snitch, ngôi sao, Thánh ca...
Snape suy tư nói: "Có lẽ nên đem nó giao cho tôi. Nó có thể giúp tôi đoán tình trạng của Dumbledore."
"Được." Voldemort đồng ý," Lucius. Gọi Greyback tới đây."
*
"Không được..." Snape cảnh cáo.
Tai Draco ù đặc, không thể nghe rõ đối phương đang nói gì. Ý chí của hắn đã hoàn toàn tan rã từ lúc rời khỏi cái đại sảnh kia... Hắn thậm chí không hiểu tại sao mình không chết luôn đi, tại sao vẫn chịu đựng những thống khổ đó.
"Mẹ ngươi tìm ta..." có người nói chuyện với hắn.
Thánh ca lại vang lên: "Giữa mùa đông hoang lạnh, gió giá băng rền rĩ... Thiên Chúa của chúng ta, thiên đàng không thể giữ người, mặt đất càng không..."
"Draco?"
"Potter..." hắn hoàn toàn không nghe rõ mình đang nói cái gì.
Người kia hỏi: "Ngươi đổi phe?"
Tiếng ca lặp lại.
"What can I give him, poor as I am?"
(Kẻ tay trắng như tôi, có thể cho Người cái gì?)
Draco nói: "Không, nhưng Potter... Tôi không thể giết cậu ta."
"Tốt." người kia nói, "Như vậy, chúng ta cùng thuyền."
Draco nhắm mắt, mặc kệ những giai điệu đó vờn múa.
"What can I give him, poor as I am?
If I were a shepherd, I would bring a lamp;
If I were a Wise Man, I would do my part;
Yet what I can I give him: Give my heart..."
(Kẻ tay trắng như tôi, có thể cho Người cái gì?
Nếu là mục tử, tôi sẽ tặng con chiên;
Nếu là người thông thái, tôi nguyện dâng sức lực;
Nhưng tôi chỉ có thể hiến dâng một điều duy nhất:
Trái tim tôi...
Notes:
《In the bleak midwinter》
Christina G. Rossetti
In the bleak midwinter, frost wind made moan,
Earth stood hard as iron, water like a stone;
Snow had fallen, snow on snow, snow on snow,
In the bleak midwinter, long ago.
Our God, heaven cannot hold him, nor earth sustain;
Heaven and earth shall flee away when he comes to reign.
In the bleak midwinter a stable place sufficed
The Lord God Almighty, Jesus Christ.
Angels and archangels may have gathered there,
Cherubim and Seraphim thronged the air;
But his mother only, in her maiden bliss,
Worshiped the beloved with a kiss.
What can I give him, poor as I am?
If I were a shepherd, I would bring a lamb;
If I were a Wise Man, I would do my part;
Yet what I can I give him:give my heart.