• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Author: Avadale

Convert & edit: iamaanh

Harry mở mắt, nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường ấm áp, ánh mặt trời xuyên thấu qua chiếc màn giường, làm cho cả tầm nhìn bị nhuốm bởi một loại màu cam hồng đáng yêu, có một chốc cậu đã không biết đây là nơi nào, sau đó cậu phát hiện trong tay mình đang nắm chặt một chiếc nhẫn bạc, bên trong còn khắc tên Draco.

Harry ngơ ngác nhìn chằm chằm vào vật nhỏ này, mãi đến khi có người nào đó kêu cậu, cậu mới như được tiếp nhiên liệu, ngồi dậy từ trên giường.

Người kêu cậu là Ron. Người bạn thân của cậu. Cậu đang ở Hogwarts, ngôi trường dành cho Phù thuỷ. Mà cậu cũng là một Phù thuỷ luôn.

Sau bữa sáng, bọn họ đã cùng Hermione đến ngôi nhà gỗ nhỏ ở ngoài lâu đài, chủ nhân của căn nhà gỗ tên là Hagrid, là một người bán khổng lồ có thân hình cao lớn, cũng chính là người năm đó đã đích thân đến gửi thư nhập học cho Harry.

"Khi đó con mới cao cỡ vầy thôi, vừa gầy vừa nhỏ, mặc bộ quần áo siêu cũ lại còn rộng thùng thình, cũng chẳng biết tý gì về thế giới pháp thuật cả." Hagrid khoa tay múa chân, "Sau đó bác dẫn con đến Hẻm Xéo, Hedwig - con có một con cú mèo, nó tên là Hedwig - con mua ở đó luôn đó, các phù thủy nhỏ đều đến đó mua đồ chuẩn bị cho năm học mới."

Cậu có một con cú mèo. Harry nghe chăm chú, phảng phất có một vài hình ảnh được đánh thức theo những gì Hagrid kể, cậu giữ lại cái sự tò mò và phấn khích trong lòng: "Con cũng quen Ron và Hermione ở nơi đó sao?"

Biểu cảm của Ron trở nên thật kỳ quái, nhưng ngay trước khi nó kịp nói lái sang chuyện khác, Hagrid đã thốt lên: "Không, chắc là do con xui, ngày đó ở Hẻm Xéo con chỉ gặp thằng Malfoy thôi, Harry con biết Malfoy là ai không? Một thằng mất nết, cả nhà nó đều là Slytherin tà ác, giờ còn đi theo Voldemort..."

Biểu cảm của Harry cũng trở nên kỳ quái, Ron quả thực đã xém nghe thấy hai câu vô cùng quen thuộc kia "Tôi chỉ nhớ Malfoy" và "Tôi muốn biết hôm nay Malfoy làm gì"cũng may là không có, Harry chỉ gật đầu: "Con biết cậu ta."

Hagrid nói mà không vui vẻ gì: "Lúc ấy bác không ở đó, không biết cái thằng đó nói gì với con mà làm cho tâm trạng của con tệ dữ lắm. Bác dám cá là lúc ấy do nó không biết con là Harry Potter thôi, nếu không nó chắc chắn sẽ lấy lòng con. Người nhà Malfoy đều là như vậy."

Harry gật đầu, tự kết luận ở trong lòng: Xem ra các bạn của mình đều không thích bạn trai của mình cho lắm.

Tất nhiên rồi, một Slytherin, theo những gì bà Béo miêu tả thì cũng có thể đoán được rằng tác phong của người kia và nhóm Gryffindor dũng cảm chân thành chắc chắn không hợp nhau. Các bạn của cậu rất có thể đã tận dụng cơ hội tốt vào lúc Harry mất trí nhớ để làm hai người chia tay, tìm mọi cách làm Harry bỏ đi ý định đi tìm hắn, còn Malfoytheo lý mà nói thì nên gọi là Draco mới phảitóm lại có khả năng là hắn không phải không muốn đến thăm Harry, mà chỉ đơn giản là không biết ký ức của Harry có vấn đề.

Cái ý tưởng này làm Harry có chút nôn nóng, ký ức không hoàn chỉnh làm cậu không thể tự hỏi được điều gì, luôn có một số ý niệm mơ hồ xẹt qua, nhưng lúc nghĩ lại thì chúng đã chìm sâu trong tâm trí rồi.

Cậu không thể thật sự chờ cả tháng như vậy được, cậu không thể trốn tránh nữa. Lỡ đâu ký ức của cậu vĩnh viễn không thể khôi phục lại thì sao? Lỡ đâu chờ đến khi cậu khôi phục lại rồi, mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa?

*

Hắn cần phải giết chết một người.

Draco tận lực xem chuyện này là bình thường, tựa như hắn chỉ cần phải đi mở một cánh hoa, hay là gạt bỏ một cây cành khô mà thôi. Chúa tể Hắc ám muốn làm lung lay những người theo phe Dumbledore, nhưng Draco rất nghi ngờ về hiệu quả của âm mưu này... Nhưng mà đó cũng không phải chuyện hắn cần suy xét làm chi, những gì hắn cần phải làm chỉ là nghe theo mệnh lệnh và đi giết một người mà thôi.

Một người xa lạ, Draco cho rằng hắn sẽ hạ thủ được.

Charity Burbage, giáo sư Nghiên cứu Muggle, có lẽ Draco đã gặp bà vài lần ở trường, nhưng những lần đó cũng không để lại ấn tượng gì trong hắn, mãi cho đến một ngày khi hắn cố tình đi ngang qua phòng dạy học của bà, đã nghe thấy người phụ nữ này giới thiệu một cách nhiệt tình về phim điện ảnh của Muggle. Có thể lý giải được vì sao Chúa tể muốn giết bà ta, một vị giáo sư Muggle chết thảm ở trong Hogwarts sẽ ít nhiều gì ảnh hưởng đến Dumbledore, dù sao cũng nhờ bà ta mà các phù thủy nhỏ có hảo cảm với thế giới Muggle.

Bình độc ếch kia của Bellatrix sẽ không bị lãng phí. Thế nhưng hắn vẫn cần một ít sự chuẩn bị, tỷ như một đoạn thời gian quan sát, một nơi có thể luyện tập bùa chú, nhưng mà tất cả chuyện này đều không thể nói cho Snape nghehay căn phòng ở lầu tám mà Potter đã sử dụng?

Lúc này Crabbe và Goyle đã cùng về tới hầm Slytherin, chúng nó xô đẩy lẫn nhau, như đang đùn đẩy cho nhau việc gì. Draco không muốn cùng bọn nó nói chuyện quá nhiều, đang định đứng lên rời đi thì Goyle đã bị đẩy đến trước mặt hắn: "Draco, Potter đứng ở cửa tìm cậu."

Có một giây Draco đã hoài nghi chính mình vì vừa mới nhớ tới Potter nên bị nguyền rủa, một Gryffindor sao có thể biết được vị trí của kí túc xá Slytherin? Nhưng hắn nhận ra ngay là bọn nó không nói giỡn, bởi vì Pansy với sắc mặt tái nhợt cũng vừa chạy vào: "Ôi Merlin, Harry Potter điên rồi sao, tớ chỉ mới nói một câu 'Draco sẽ không thèm nói chuyện với mày đâu', mà nhìn nó như thể muốn ếm lời nguyền lên tớ vậy!"

Draco đáp: "Tôi đi xem."

Đúng thật, một Potter, mặc đồng phục Gryffindor, trên đầu quấn mấy vòng băng vải trắng, đang đứng đi lòng vòng quanh tường đá. Lúc thấy Draco, Potter rõ ràng còn thở hắt ra: "Tôi biết ngay cô ta nói bậy mà, cậu sẽ đến."

Sắc mặt Potter vẫn còn suy yếu, khóe mắt đỏ ửng, có lẽ do đêm qua ngủ cũng không quá tốt. Draco giữ chặt cánh tay cậu, kéo cậu sâu vào trong hành lang: "Cậu hẳn là nên nằm ở bệnh xá chứ ở không phải chạy loạn ra đây, đặc biệt là chạy đến chỗ này... Là ai nói cho cậu đường tới đây hả?"

Harry nói: "Á, chắc là trước kia cậu dẫn tôi đi qua?"

Draco nhướn mày, không chắc mình đã làm một chuyện như vậy hay chưa. Nếu không phải do biểu cảm của Harry trông có vẻ mê mang khác thường cùng với chột dạ, hắn chắc sẽ kiên trì hỏi chút nữa, nhưng bây giờ hắn lại muốn biết vì sao Harry đột nhiên đến đây tìm hắn hơn: "Tôi nghĩ chúng ta cần tìm một nơi thích hợp để nói chuyện."

Harry lập tức đồng ý: "Tôi cũng định như vậy."

"Cậu muốn đi đâu?"

Harry đứng bất động tại chỗ, có chút khó xử: "Tôi không biết nữa... cậu quyết định đi."

Draco lại lần nữa cảm giác được sự khác thường này. Hắn thường xuyên công khai chỉ trích hành động bộc phát của Potter, nhưng cũng thừa nhận rằng ý kiến của Harry lại có thể thay đổi chủ kiến mãnh liệt của người khác, như tình huống hiện tại, cứ coi như Harry xác thật cũng chưa nghĩ ra bọn họ có thể đi đến nơi nào, cũng sẽ không thể hiện ra kiểu... ỷ lại như thế này.

Lúc Draco dẫn Harry đi đến tháp thiên văn lại cảm nhận được sự ỷ lại này lần nữa. Harry cứ như không biết đường đi vậy, trước sau chỉ đi theo Draco mà thôi, mỗi một đoạn cậu đều vô tình tới gần sát Draco, cho đến khi vai hai người chạm vào nhau Harry mới có thể dãn ra một chút, nhưng không bao lâu sau bọn họ lại sẽ nhẹ nhàng đâm vào nhau lần nữa.

Potter chắc chắn có vấn đề.

Đàn chim ở tháp thiên văn bị cả hai làm kinh động đập cánh bay đi, Harry ngẩng đầu nhập tâm nhìn xung quanh, Draco ở bên cạnh cũng cẩn thận quan sát cậu thật kỹ: Bị ếm hay là tác dụng phụ của độc dược thế?

Hắn bèn hỏi: "Cậu làm sao vậy, Potter?"

Harry do dự trong một chốc, đột ngột hỏi: "Cậu có thể hứa rằng sẽ không gạt tôi không?"

Draco sững người trong giây lát, vấn đề quen thuộc này làm vết thương lòng trong hắn nóng lên, nhói nhói đau. Hắn nói với Harry: "Tôi sẽ không lừa cậu, nhưng tôi cũng không có khả năng kể hết cho cậu biết tất cả mọi chuyện."

Harry chấp nhận, sau đó nói: "Hiện tại tôi đang bị mất trí nhớ tạm thời."

"Cái gì?" Một đáp án khiến người ta khiếp sợ, lại có thể giải thích cho sự khác thường của Potter.

"Dù cho cậu có muốn gạt tôi, sau này tôi cũng nhớ lại thôi." Harry bổ sung, "Nhưng trực giác kêu tôi tin tưởng cậu. Hai ngày này tôi đều dựa vào trực giác tìm đến đây, bao gồm cả việc cuối cùng cũng tìm được cửa dẫn đến hầm của nhà các cậu. Có lẽ là những ký ức tạm thời bị phong bế của tôi giúp tôi."

"Từ từ." Draco rất nghiêm túc đi đến gần, "Tôi cần xác nhận ý nghĩa của 'mất trí nhớ tạm thời', cậu còn nhớ cái gì?"

Harry nói: "Nhớ rằng tôi cần phải đến tìm cậu."

Draco chờ cậu nói tiếp, thế nhưng Potter ở trước mặt đã ngậm miệng, cứ như đáp án của cậu ta cũng chỉ có mỗi một câu 'Nhớ rằng tôi cần phải đến tìm cậu' vậy. Không, không phải giống nữa, mà thực sự đáp án của Potter cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Tim đập loạn, Draco phải nỗ lực trấn áp nó lại: "Chuyện khác thì sao, cậu chắc không đến mức chuyện gì cũng không nhớ chứ?"

Harry nói: "Ron và Hagrid đã nói với tôi rất nhiều chuyện trước kia, xác thật tôi cũng có chút ấn tượng mơ hồ, nhưng đồng thời lúc vừa tỉnh lại ở bệnh xá, trong đầu tôi chỉ có một ý niệm duy nhất. Lúc ấy tôi thậm chí còn không biết 'Malfoy' là ai, chỉ nhớ rằng tôi rất cần phải biết cậu ta đang làm cái gì."

Draco đại khái đã hiểu, chắc chắn là Harry đã không từ bỏ chuyện đi nghiên cứu hắn. Hắn thở ra một hơi, nói chậm rãi: "Weasley và Hagrid hẳn là đã nói với cậu chuyện của Chúa tể Hắc ám."

"Voldemort."

"Tôi phải gọi ngài ấy là Chúa tể Hắc ám." Draco nói thẳng, cũng không để ý ám chỉ trong những lời này, "Chờ đến khi cậu khôi phục ký ức lại thì cậu sẽ nhớ vì sao cậu muốn biết việc tôi làm, cũng sẽ biết vì sao tôi lại không nói nhiều cho cậu."

Harry chớp mắt, lẩm bẩm: "Vậy nên mối quan hệ giữa hai ta không có bất kỳ vấn đề gì hết, mà chỉ do Voldemort thôi phải không?"

"Chúng ta hai—" Draco đột nhiên dừng lại, "Potter, về chuyện của tôi, bọn Weasley nói với cậu thế nào?"

"Nói cậu là một Slytherin tà ác, trước khi đến Hogwarts đã ở Hẻm Xéo mắng tôi."

"Hẻm Xéo?" Draco hoang mang trong chốc lát mới nhớ lại được chuyện mà Harry nhắc đến, cứ như hắn mới là cái người mất trí nhớ vậy, "Nếu là chuyện ở Tiệm trang phục cho mọi dịp của phu nhân Malkin, tôi không có mắng cậu. Thôi được, có thể là tôi dùng từ không quá thỏa đáng, nhưng thật sự không có mắng cậu. Chỉ là muốn nói chuyện phiếm với cậu xíu thôi."

Harry nhìn hắn chăm chú: "Chúng ta hàn huyên chuyện gì thế?"

Draco dùng lực không nhẹ không mạnh đẩy vai Harry: "Cậu cần đi trị liệu, chứ không phải phí thời gian ở nơi này với tôi."

"Bà Pomfrey nói nghe nhiều chuyện của tôi trước đây sẽ giúp tôi mau chóng khôi phục lại ký ức." Harry bắt lấy cánh tay hắn, "Người đầu tiên tôi quen ở thế giới Phù thuỷ là Hagrid, Ron, còn có cậu, bọn họ đã kể cho tôi rất nhiều chuyện, hiện tại nên là cậu kể mới phải."

Draco nói: "Sửa lại cái này, chúng ta không thân gì nhau. Người thứ ba mà cậu nên nhớ hẳn nên là Granger."

Ánh mắt Harry nháy mắt ảm đạm đi hẳn.

Cậu nói: "Cậu gạt tôi."

*

"Mình đáng lẽ nên luôn đi theo Harry, bồ ấy là người bệnh! Rất có thể sẽ té xỉu ở nơi nào đó không ai biết—"

"Nếu mình mà biết bồ sẽ để bồ ấy chạy loạn khắp nơi, mình nhất định sẽ kiên trì kéo Harry đi theo mình đến thư viện." Hermione mở tấm Bản đồ Đạo tặc ra xem.

"Harry nói bồ ấy muốn trở về ngủ một lát, mình không nghĩ nhiều như vậy." Ron cúi đầu, "Hermione, tụi mình vì sao phải một hai phải tránh mặt nhau như thế? Nếu bồ cũng ở đó, bồ chắc chắn sẽ nhắc mình."

"Ronald." Hermione nói, "Trước khi chúng ta biết rõ nội tâm của mình, mình không thể tiếp tục duy trì tình bạn của chúng ta được."

"Không phải tình bạn." Ron nói cẩn thận, "Mình yêu bồ."

Cả giọng nói lẫn động tác của Hermione đều sững lại trong chốc lát. Sau đó cô mở tấm Bản đồ Đạo tặc ra, gõ nhẹ đũa phép lên nó: "Tôi trang nghiêm tuyên thệ tôi không làm chuyện tốt."


*


Lúc Ron xông vào tháp thiên văn, nó đã nghe thấy tiếng động lớn như tiếng người đập vào thành đá, nó hét lên theo bản năng: "Malfoy, Harry là người bệnh! Mày không được đánh cậu ấy!"


Sự xâm nhập của nó làm cả tháp thiên văn như đóng băng, Malfoy ngồi ở dựa vào tường, cả tóc và áo khoác đều lộn xộn bù xù lên hết cả, Harry thì đang ngồi trên đùi hắn, vẫn còn đang đặt một tay lên ngực Malfoy, nhìn Ron một cách mê mang.


Ron đứng đó, cứng đờ. Mãi cho đến khi Hermione đuổi kịp đến từ phía sau, nó mới đột nhiên nhảy dựng lên, nhanh nhẹn che mắt Hermione lại: "Đừng nhìn! Sẽ bị mù đó!"


Hermione không rõ nguyên do bị che mắt: "Ron?"


Thanh âm mệt mỏi của Malfoy vang lên: "Bạn cậu tới rồi, Potter. Nghe bọn họ chứng minh đi, tôi thật sự không phải bạn trai của cậu đâu."


Tụi mình biết là tụi mình ra chương chậm, do mình cũng đang vướng chuyên ngành và Noelle cũng bận việc học khá nhiều, nhưng mà tụi mình sẽ cố gắng edit nhanh và hoàn hảo nhất có thể cho mọi người nha. Cảm ơn mọi người vì đã chờ ạ. 🥺

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK