Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: iamaanh
Đoàn thanh tra thuộc Sở Quản lý Muggle, có quyền lục soát bất kỳ ngôi nhà phù thủy nào để ngăn chặn họ chứa chấp "những phần tử gây nguy hiểm cho sự an toàn của thế giới phù thủy". Bởi vì huyết thống Muggle của ông Tonks, bọn họ tới thăm không dưới một lần, bà Tonks luôn trả lời là "Chồng tôi đã đi rồi". Dù gia tộc Black đã trục xuất cô con gái vì cuộc hôn nhân "ô nhục" này nhưng trong mắt đoàn thanh tra, huyết thống của bà vẫn cứ phát huy tác dụng —— ít nhất bảo đảm rằng họ không cho nổ tung ngôi nhà để tìm ra căn hầm.
Ông Tonks nỗ lực giúp mọi người chen vào khu vực an toàn: Việc này kỳ thật không quá dễ dàng, bởi vì duy bác Hagrid đã chiếm mất một nửa không gian. Thầy Moody vẫn chưa tỉnh, họ để thầy nằm trên chiếc ghế sofa duy nhất, trong khi những người khác phải chen chúc nhau như cá mòi trong hộp, Harry bị George và Fred đẩy về phía Draco như một lẽ đương nhiên, suýt nữa bị ấn ngồi ở trên người hắn —— nếu tên Slytherin kia không tránh được.
Rất tốt, Harry rốt cuộc cũng nhớ ra họ vẫn đang trong một cuộc chiến tranh lạnh khó xử. Harry đã gần như quên mất nó từ lúc bọn giám ngục xuất hiện bên ngoài căn hộ cho đến khi họ đến đây, nhưng hiển nhiên là Draco vẫn nhớ.
Harry thở dài, cảm thấy hơi mất động lực để suy xét về vấn đề này lần nữa. ( Chúa Jesus sẽ phiền não về tình cảm cá nhân khi Ngài mang bánh lúa mạch và cá qua biển Galilee sao?*) Ron dùng sức lau vết bẩn trên mặt, nhỏ giọng hỏi cậu: "Sao lại thế này, sinh nhật bồ còn chưa tới đâu, vì sao đột nhiên cùng Malfoy chạy khỏi London?"
Harry không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua Draco, Slytherin kia đang nói chuyện với mẹ hắn ở góc xa nhất với mọi người ( nhưng thực ra chỉ đứng sau bác Hagrid một chút). Trùng hợp, hoặc là Merlin dẫn dắt, lúc này Draco cũng quay đầu nhìn về phía cậu... Thời điểm ánh mắt hai người chạm nhau đều có chút giật mình, bão tố trên biển Galilee cũng lắng xuống, Harry cảm thấy năng lượng dần trở về cơ thể khô cạn từng chút một.
Cậu nói với Ron: "Tử thần Thực tử theo dõi căn hộ của bọn mình. Mình nghĩ là bởi vì Volde ——"
"Đừng nói cái tên đó!"
Tất cả mọi người trong hầm ngừng nói chuyện, hai mặt nhìn nhau, muốn tìm xem ai trong số họ đột nhiên đưa ra bất đồng quan điểm như vậy, cho đến khi giọng nói đó lại vang lên: "Không được nói cái tên đó! Dumbledore chưa dạy các ngươi điều đó sao?"
—— là bức họa! Draco không biết mình đã lấy bức chân dung của Lucius ra khỏi rương từ khi nào, bây giờ nó đang được ôm trong vòng tay của Narcissa!
Harry theo thói quen phản bác ông: "Cụ Dumbledore nói, không cần phải sợ hãi một cái tên."
Lucius trừng mắt, tựa hồ đang ấp ủ rất nhiều lời nói không dễ nghe —— nhưng những ngón tay của Narcissa chạm vào bức tranh khiến ông đành từ bỏ. ( Harry kinh ngạc với việc giữa vợ chồng Malfoy cư nhiên có tình cảm mà không phải xuất phát từ lựa chọn của huyết thống.) Cuối cùng ông Malfoy chỉ đơn giản nói: "Chỉ một cái tên thôi chắc chắn không đủ để khiến mọi người sợ hãi, nhưng Chúa tể Hắc ám sẽ đặt một chú ngữ lên cái tên đó."
"Chú ngữ?"
Lucius căm giận nói: "Đương nhiên là có chú ngữ! Lần trước hắn cũng đã làm như vậy, cái bùa chú chết tiệt kia sẽ nói cho Chúa Tể Hắc Ám biết ai không dùng kính ngữ với hắn, sau đó hắn sẽ tìm từng người một tra tấn bọn họ cho đến chết."
Sắc mặt Kingsley trở nên rất tệ, gần như cùng lúc đó, bà Tonks vội vàng mở cửa hầm và nói với mọi người bên trong: "Tình huống không tốt. Hôm nay bọn họ kiểm tra quá mức cẩn thận, khẳng định có nguyên nhân nào đó khiến nhà của chúng ta bị hoài nghi."
Lucius cao giọng nói: "Đương nhiên là bởi vì các ngươi không hề cố kỵ mà nghị luận ——"
"A." Harry chớp mắt, thấy Narcissa nhét thẳng người chồng yêu quý của mình vào trong rương, đóng lại.
Lupin cẩn thận hỏi: "Thật sự có loại chú ngữ này sao, phu nhân Malfoy?"
Narcissa nói: "Suy đoán... Ban đầu Karkaroff đoán thế. Nhưng rồi mọi người đều tin. Ý tôi là những người có dấu hiệu kia."
Hagrid lẩm bẩm: "Chúng ta không có dấu hiệu đó!"
Kingsley cùng Lupin trao đổi ánh mắt, Harry biết bọn họ đang do dự cái gì: Vào thời điểm này, yêu cầu những người còn đang chiến đấu với Voldemort thay đổi xưng hô, không thể nghi ngờ là đòn giáng mạnh vào ý chí của họ: điều đó có nghĩa là họ phải tuân theo Voldemort, phải vâng lời hắn, sợ hãi hắn như những người phục vụ hắn và gọi hắn thật cẩn thận. Nếu chú ngữ theo lời Lucius không tồn tại, như vậy hết thảy quá không đáng giá.
Nhưng mà.
Harry nói: "Tôi đồng ý tạm thời dùng phương thức khác gọi hắn."
Lupin nhắc nhở cậu: "Harry, con không thể tin tưởng —— tin tưởng Lucius."
"Con không tin tưởng ông ấy, con chỉ cho rằng xác thật có khả năng này." Harry nói, "Chúng con ( lần này cậu không quay đầu lại, nhưng làn da nhạy cảm sau gáy cậu dường như cảm nhận được chính xác nơi ánh mắt của Draco dừng lại) lúc còn ở Luân Đôn, cũng vô cớ thu hút sự chú ý của Tử thần Thực tử. Vol —— kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trước đó cũng không biết danh tính của con, hai Tử thần Thực tử tấn công chúng con đến khi ngăn lại Draco mới biết được thân phận bọn con. Khẳng định có những cách khác để giúp họ xác định rằng căn hộ đó có vấn đề."
Draco chậm rãi nói thêm, "Chúng ta đã từng thoát khỏi khóa truy tung một lần. Quả thực, có vẻ như chỉ vài phút sau khi nói về Chúa tể Hắc ám, hai người bạn cũ đó đã tìm thấy chúng ta một lần nữa."
Có một sự im lặng ngắn ngủi trong căn hầm, Lupin dường như vẫn không tin rằng Lucius đã nói ra một đống sự thật có thể giúp ích cho họ. Bọn họ quyết định dời đi trước, nghe một chút các tin tức khác rồi mới đưa ra phán đoán: Phải biết rằng, nếu chỉ cần nói ra cái tên kia sẽ bị chú ý, thì chắc chắn nhà Tonks không phải là những người duy nhất bị kiểm tra như thế này đêm nay.
Kingsley lấy ra một hộp thuốc bằng kim loại, ra hiệu cho Harry và những người khác đặt ngón tay lên đó, George và Fred một trái một phải đỡ Moody, chiếm mặt trái hộp thuốc, trong khi Lupin và Tonks đặt tay ở phía bên phải (Harry nhận thấy rằng các ngón tay của Lupin và Tonks chồng lên nhau một cách thân mật, trên ngón áp út nhiều ra một chiếc nhẫn bạc đơn giản), Harry đứng ở đối diện Kingsley, Draco và Ron một trái một phải kẹp cậu ở giữa, khiến Harry sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu.
Vợ chồng Tonks, cùng với Narcissa, sử dụng một cái Khóa cảng khác. Nơi họ đến có lẽ cách xa cuộc chiến, an toàn hơn, bởi vì Narcissa Malfoy do dự, đưa tay về phía Draco: "Rồng Nhỏ, đi cùng với mẹ nào."
Cơ thể Harry căng cứng lại. Tất nhiên, Draco đã chứng minh cho cậu thấy rằng hắn không còn là kẻ ngốc chỉ biết chạy trốn khi đối mặt với nguy hiểm, nhưng Harry vẫn nghi ngờ liệu Slytherin này có chọn làm điều này để trốn tránh tình cảm mà hắn dành cho Harry hay không.
—— lo lắng của cậu là dư thừa. Draco cơ hồ không chút nghĩ ngợi lắc đầu, giơ tay phải lên, giải thích với Narcissa: "Khế ước Bảo hộ."
Harry quả thực phải vỗ tay vì cái cớ hoàn mỹ này!
Khoảnh khắc Khóa cảng được kích hoạt, giống như có một cái móc vô hình tác dụng lực lên rốn của mọi người, khiến họ xoay tròn trong hư không, cho đến khi một đám ngã xuống nền đất cứng. Ngay lập tức, ông Weasley cầm đèn chạy đến, một nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng xuất hiện trên mặt ông, nhưng khi Fred và George muốn tới cho ba mình một cái ôm ( hoặc một trò chơi khăm), ông giơ đũa phép lên và quát bảo họ dừng lại: "Đứng lại trước đã, Hagrid có thể qua, những người khác bắt buộc trả lời câu hỏi."
"Câu hỏi?"
Ông Weasley nghiêm túc nói: "Cách đây không lâu, tất cả những nơi mà các thành viên của Hội Phượng hoàng ở đều đã bị lục soát, ngoại trừ những nơi được Bùa Trung tín che giấu. Chúng tôi hoài nghi có người để lộ bí mật, mỗi người đều phải trả lời câu hỏi, bảo đảm chính mình không dùng thuốc Đa dịch giả mạo."
Hagrid ồn ào: "Không có người để lộ bí mật! Đó là do tên đó yểm chú ngữ lên tên hắn!"
"Chú ngữ?" Ông Weasley hiển nhiên không suy xét tới khả năng này, nhưng ông vẫn kiên trì với trình tự ban đầu, "Khi hai đứa bảy tuổi ——"
George và Fred trăm miệng một lời: "Treo bé Ronnie ngoài cửa sổ cả buổi chiều!"
( Ron đau đớn che mắt.)
"Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, cụ Dumbledore đã nói gì với chúng ta?"
"Harry là niềm hy vọng duy nhất của chúng ta. Hãy tin tưởng trò ấy."
"Quà Giáng Sinh vào năm 3?"
"Áo khoác da có mũ! Má đã tặng con cái đó hai năm liền!"
"Chúng ta đã thảo luận điều gì khi Ron lần đầu tiên mời cháu đến Hang Sóc?"
"Ơ, thiết bị điện và bưu điện Muggle?"
......
Tất cả mọi người đều thông qua, chỉ còn một mình Draco còn đứng tại chỗ. Harry nói: "Con có thể đảm bảo anh ấy là thật, tuyệt đối."
Ron, người đã từng bị treo ngoài cửa sổ cả buổi chiều, kháng nghị: "Nhưng mỗi người đều phải trả lời câu hỏi, chồn sương cũng không ngoại lệ."
Ông Weasley rất khó xử: "Để tôi suy nghĩ xem có thể hỏi cậu Malfoy cái gì. Có lẽ Lupin đối với cậu ta thích hợp hơn, thầy ấy đã từng là giáo sư của cậu ta, có lẽ quen thuộc hơn một chút."
Ron xen vào: "Cứ để Harry hỏi. Harry có thể hỏi hàng trăm câu hỏi mà chỉ một Malfoy thực sự mới có thể trả lời!"
( Draco hung ác trừng Ron một cái.)
Harry không có cự tuyệt nhiệm vụ này, thậm chí, hưởng ứng nó ngay lập tức. Cậu đi đến trước mặt Draco, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó không phụ kì vọng ( Ron) hỏi: "Anh đã ngủ ở đâu vào những đêm em ở lại phòng ngủ của anh?"
Kingsley thất thố đánh rơi đũa phép trong tay: "Harry!"
Draco chậm rãi trả lời cậu: "Sofa."
( Ron gục đầu thất vọng.)
Nhưng Harry vẫn tiếp tục hỏi: "Trước học kỳ, 'hắn' cho anh nhiệm vụ gì?"
Ánh mắt mọi người đều hội tụ lại đây. Draco nói: "Hắn muốn tôi giết chết giáo sư Burbage, đả kích thanh danh của Dumbledore, trợ giúp hắn chiếm Hogwarts."
"Vì sao anh thất bại?"
"Harry Potter." Draco nhìn cậu chăm chú, "Bởi vì Harry Potter."
Harry bắt gặp ánh mắt của hắn, hơi thở. Ánh sáng dần xuất hiện ở cuối bầu trời đêm, ánh sáng đỏ cam hiện ra từ trên những đám mây đen, lá cỏ tươi tốt đong đưa, gió trở nên ấm áp lại động lòng người, như thể một đàn cá nhỏ bơi lội vòng quanh hai người họ, khiến lồng ngực họ không thôi rung động.
Ron rốt cuộc cũng cao hứng lên: "Mình cũng có thể hỏi một câu không! Malfoy, rốt cuộc kĩ thuật hôn của Harry thế nào?"
Cá nhỏ biến mất. Draco Malfoy trầm tư một lát, đánh giá đúng trọng tâm: "Cứ cho là thế đi."
Harry mặt vô biểu tình mà nói: "Em cho anh một cơ hội sửa lại đáp án, Malfoy."
Một trong các bài giảng nổi tiếng của Chúa Jesus là Bài giảng trên núi, diễn ra trên một ngọn đồi trông xuống hồ. Nhiều phép lạ của Chúa Jesus cũng diễn ra tại đây, trong đó có việc Chúa đi trên mặt hồ, dẹp yên bão tố và việc biến vài chiếc bánh và mấy con cá thành nhiều để nuôi 5.000 người (tại khu Tabgha). Nguồn Wikipedia.