Hắn đối với Tuế Kiến, vẫn là thái độ ngưỡng vọng [1].
[1] 仰望 (Ngưỡng vọng): Ngửa mặt trông lên, hướng đến với lòng hi vọng, trông đợi hoặc với lòng kính trọng, khâm phục.
Không dám mơ mộng hão huyền, không dám khinh nhờn.
Hắn đóng tập tranh lại, tiện tay ném sang một bên, thấy giày của Tuế Kiến bị đá sang một bên, có hơi xa, trực tiếp bế người đặt y lên giường.
Tuế Kiến không từ chối, ôm cổ hắn, ngoan ngoãn ngồi xuống giường. Nhưng khi y buông lỏng tay, y thấy Yến Cẩn xoay người muốn đi lấy hộp linh quả kia.
Linh quả được đặt trong hộp ngọc bán trong suốt, màu sắc tươi đẹp, trông cực kỳ đẹp, nhưng căn cứ theo kinh nghiệm ăn vô số linh quả mấy năm nay của Tuế Kiến, y cảm thấy trái cây thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp chẳng ngon lành gì.
Y duỗi tay nắm lấy tay Yến Cẩn, hơi dùng sức, kéo hắn lại.
Yến Cẩn hoàn toàn không đề phòng y, cũng không có chống cự lực độ của y, thuận theo ý y lần nữa ngồi xuống giường: "Sao vậy?"
Tuế Kiến không nói gì, đẩy ngã hắn trên giường, thuận thế đứng lên, cúi người đè hắn, một chân nửa khuỵu cạnh người Yến Cẩn, một tay chống cạnh sườn Yến Cẩn, một ngón tay khẽ cong, nâng cằm hắn lên.
Sau đó y không chút do dự bán đứng yêu quái nhỏ lông xù xù: "Thỏ và sóc nói, ta là hồ yêu họa chủ, còn ngươi chính là quân chủ sa vào tổ ấm dịu dàng [2] —— Giống ư?"
[2] Nguyên văn là "Ôn nhu hương, anh hùng trủng", nghĩa là "Tổ ấm dịu dàng là mồ chôn của anh hùng".
Y mỉm cười rũ mắt nhìn hắn, vạt áo rộng thùng thình xõa ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, tóc dài như thác vốn dĩ được buộc bằng thắt lưng gấm, nhưng vì y cọ loạn trên nhuyễn tháp mà tuột mất, tóc dài buông xuống từ bờ vai gầy của y, một lọn thật dài, buông xuống cạnh mặt Yến Cẩn.
Yến Cẩn cảm thấy tim của mình, ngừng đập trong nháy mắt.
Hắn gian nan nghiêng đầu, muốn kéo tầm mắt dừng trên cần cổ trắng nõn của Tuế Kiến đi, nhưng Tuế Kiến giữ chặt hắn không cho hắn cử động, hắn không làm sao được, chỉ có thể nhắm mắt, giọng có hơi khàn: "Không giống."
Hắn đã sớm không còn là đứa trẻ vô tri năm đó, thời gian kéo hắn thành đàn ông mạnh mẽ, tình cảm ngưỡng mộ [3] ban đầu, sớm tại những ngày sớm chiều ôm nhau này, lặng lẽ thay đổi chất.
[3] 孺慕: Ban đầu chỉ sự ngưỡng mộ của đứa trẻ đối với cha mẹ, sau này chỉ sự gắn bó sâu sắc với người hoặc thứ gì đó.
Nhưng Tuế Kiến trong mắt hắn vẫn luôn xa tít trên cao, là nhân vật thần tiên, hắn đau khổ đè nén tình cảm của mình, không dám để lộ cái gì, chỉ sợ khinh nhờn người trong lòng mình.
Tuế Kiến không có nghĩ nhiều như vậy, nghe thấy một câu "Không giống" của hắn, thoáng cau mày, trầm tư một lát.
Sau đó bắt chước hình vẽ nào đó trong tập tranh, cúi người cắn môi Yến Cẩn.
Y không có dùng sức, chỉ nhẹ nhàng cắn một cái, không đau chút nào, chỉ có cảm giác ấm áp mềm mềm tê dại, nháy mắt càn quét cả người Yến Cẩn.
Vừa môi chạm môi xong, Tuế Kiến thoáng đứng dậy một chút, nghiêng đầu hỏi: "Bây giờ, đã giống chưa?"
Đáy mắt đỏ thẫm của Yến Cẩn nháy mắt chuẩn bị nổi lên gió lốc cực lớn, hắn nhìn Tuế Kiến chằm chằm, như muốn cuốn cả người y vào gió lốc. Hô hấp dồn dập vài phần, bỗng Yến Cẫn duỗi tay giữ chặt vòng eo mảnh khảnh mềm mại của y, xoay người một cái, tư thế của hai người lập tức thay đổi.
Tuế Kiến chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, theo bản năng giơ tay ôm lấy cổ hắn, ngay sau đó, cảm giác mềm mại ấm áp phủ xuống, hơi thở nóng bỏng truyền đến, y tròn mắt, cảm giác rất mới lạ, theo bản năng đáp lại đối phương.
Nhưng Yến Cẩn là điển hình của ra tay là sợ, Tuế Kiến đáp lại hắn, hắn lập tức hồi phục tinh thần, cả người cứng đờ, đáy mắt hiện ra giãy dụa, lát sau đột nhiên hắn đứng dậy, chật vật để lại câu "Xin lỗi" rồi tông cửa chạy ra ngoài!
Đây là lần đầu tiên Tuế Kiến thấy Yến Cẩn vội vã như vậy, đợi bóng dáng của Yến Cẩn biến mất, y liếm liếm môi, bỗng cảm thấy rất thú vị.
Tuế Kiến tịch thu tất cả tập tranh của hai cục lông xù kia, hai cục lông giận mà không dám nói gì, vô cùng ấm ức nộp hàng trữ lên, quay đầu liền ôm nhau khóc hu hu trong góc, đợi Yến Cẩn nhìn sang, lại muốn ngẩng đầu ưỡn ngực vờ như không đau lòng chút nào, cống hiến cho Tuế Kiến là vinh quang của bọn nó.
Hai cục lông nhát gan như thế, Tuế Kiến cũng sợ như vậy, hắn không dám ngăn cản, chỉ có thể nhìn Tuế Kiến, biểu tình phức tạp.
Quả nhiên, mấy tập tranh ấy đã mở ra cho Tuế Kiến một thế giới mới. Tuy rằng Tuế Kiến không có ký ức, cũng không có tu vi, nhưng cái tính dám thử những chuyện mới vẫn không thay đổi, nơi này lại không có ai khác, Tuế Kiến có suy nghĩ mới gì cũng chỉ có thể bắt Yến Cẩn làm chuột bạch thử nghiệm.
Một khoảng thời gian rất dài, Yến Cẩn đều sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng, vừa ngọt ngào lại đau khổ.
Thỉnh thoảng hắn sẽ không kìm nén được tâm tư bí mật trong lòng, chỉ là khi vừa ngóc đầu dậy, trông thấy gương mặt thanh tú của Tuế Kiến, hắn sẽ lập tức lặng lẽ hành quân.
Không thể.
Tuế Kiến tốt như vậy, sao hắn có thể khinh nhờn thần tiên được.
Hắn do dự giãy dụa, nhưng thật ra thần tiên không quan tâm, chỉ toàn hào hứng làm việc, cực kỳ tự nhiên, còn mơ hồ mang theo bộ dáng thiếu niên.
Yến Cẩn cảm thấy mình nghẹn sắp điên rồi.
Nhưng thứ chân chính khiến hắn phát điên chính là vào một đêm nào đó.
Tuế Kiến nhân lúc hắn ra ngoài lấy linh dược, liên hợp với hai cục lông, hì hục đào ra mấy bình rượu mà hắn chôn trong sân, uống thỏa thích.
Hai cục lông xù biết mình gây họa, cảm nhận được hơi thở của Yến Cẩn từ xa, lập tức ôm tai ôm đuôi chạy, để lại Tuế Kiến chuếch choáng men say trong sân, trước mặt là ba bình rượu lớn —— Trong đó có một vò ngã xuống, hiển nhiên là đã uống cạn.
"Hũ này uống đã ghê..." Thoáng thấy Yến Cẩn đã về, Tuế Kiến chột dạ chọc chọc vò rỗng, quyết định đánh đòn phủ đầu: "Ta muốn để lại cho ngươi một chút, nhưng cũng không thể trách ta được, là hũ rượu ra tay trước, nó ngã xuống rót cho ta một chén, cái này làm gì có ai mà chịu nổi chứ..."
Bởi vì men say, đáy mắt mông lung của Tuế Kiến lóe ánh sáng nhạt, môi dính chút rượu, mang theo vài phần ươn ướt, đặc biệt mê người. Y lảo đảo đứng dậy, đi được hai bước là lung lay sắp ngã.
Yến Cẩn bất chấp tất cả, tiến lên hai bước đỡ y vào lòng.
Tuế Kiến thuận thế ôm lấy eo hắn, chôn đầu trước ngực hắn. Y cũng biết bản thân nhất thời hứng khởi uống nhiều, sợ Yến Cẩn quở trách, nhanh trí nói sang chuyện khác: "Ta uống say rồi, buồn ngủ quá, ta muốn ngủ..."
Vừa rồi uống rượu không cảm thấy gì, lúc này đứng dậy, gió mát thổi qua, Tuế Kiến bỗng cảm thấy men say dâng lên, khiến y nóng người, đầu óc không được tỉnh táo lắm, ôm Yến Cẩn không chịu buông tay: "Ôm ta vào."
Sau chuyện này, đại khái chính là nước chảy thành sông, củi khô bốc lửa, trước tình huống này mà lại nhịn nữa, có lẽ Yến Cẩn sẽ chết ngay tại chỗ trước mặt Tuế Kiến.
Một người vô ý dụ dỗ.
Một người che giấu kiềm nén tình cảm hồi lâu.
Một khi dục vọng dồn nén bấy lâu nay ngóc đầu dậy, sẽ là rợp trời kín đất không cách nào khống chế được, mà Tuế Kiến lại không hề phòng bị hắn, cho dù Yến Cẩn có làm gì thì y đều sẽ chấp nhận, chỉ ôm Yến Cẩn mơ hồ rầm rì.
Đáy mắt Yến Cẩn lóe lên tia điên cuồng, gian nan duy trì tia tỉnh táo cuối cùng, kiềm chế mình không nên làm người trong lòng bị thương, còn những thứ khác, hắn không cách nào nghĩ ra.
Tuế Kiến mềm mại như mèo con màu trắng tuyết, tùy ý để Yến Cẩn xoa nắn, da thịt trắng nõn ửng đỏ mê người, y nhắm nửa mắt, tầm mắt tan rã, choáng váng giơ tay ôm cổ Yến Cẩn, chỉ cảm thấy mình như đang nằm trên đám mây, lơ lửng không yên, chỉ có người hắn là chân thân có thể dựa vào.
Lúc động tình, y có tỉnh táo chốc lát, bỗng nhiên hơi ngửa đầu, trong lòng vui sướng tột độ, tiến đến bên tai Yến Cẩn, run giọng nói: "A Cẩn ơi, thích ngươi lắm..."
Cuối cùng Yến Cẩn không chịu nổi nữa, ôm y, nộp vũ khí đầu hàng.
......
Ào một tiếng, như tiếng phá nước.
Thẩm Tri Huyền cưỡng chế thoát khỏi ảo ảnh hồi ức, sắc mặt đỏ ửng. Không biết từ khi nào, Yến Cẩn đã ôm y đứng dậy, hai người lấy tư thế cực kỳ thân mật ôm nhau ngồi trên giường.
Thẩm Tri Huyền thẹn quá hóa giận cụng trán Yến Cẩn, nhưng sức lực không nhỏ, cụng xong y cảm thấy trán của mình cũng hơi đau: "Ngươi không tốt bụng gì cả."
Yến Cẩn ừ một tiếng, không phản bác.
Hắn không cách nào từ chối được yêu cầu của Thẩm Tri Huyền, nhưng hắn cũng biết da mặt Thẩm Tri Huyền mỏng, thấy những ký ức đó thì nhất định sẽ nhịn không được mà thoát khỏi ảo ảnh.
Hiện Thẩm Tri Huyền đứng trước mặt hắn, nhanh nhẹn mà tràn đầy sức sống, hắn lập tức không muốn Thẩm Tri Huyền biết những chuyện khó khăn sau đó.
Tuế Kiến của hắn tốt như vậy, không nên chịu nhiều đau khổ như thế.
Nhưng Thẩm Tri Huyền không cho phép Yến Cẩn nói sang chuyện khác, nhưng y cũng không có dũng khí để đi vào ảo ảnh ký ức của hắn nữa, chỉ khẽ nghiêng đầu suy đoán: "Sau đó ta vẫn là chịu không nổi nữa, đúng không?"
Cuối cùng vẫn là không có hài cốt chống đỡ, chỉ dựa vào một cơ thể hư vô nặn ra bằng linh lực, chịu được nhất thời chứ không thể chịu được một đời, đời trước là đại khái sau đó y không chịu được nữa, muốn tiêu tán, vì thế Yến Cẩn mới nghĩ cách khác, khiến y trùng sinh.
Yến Cẩn thấp giọng nói: "Tố Hồn Thảo trưởng thành, nó ngoài tác dụng tu hồn cố phách ra, còn có thể ngược dòng thời gian..."
Hắn, Tư Phi, hòa thượng trọc, ba người, lấy mạng sống ra đánh đổi, nghịch chuyển bánh răng thời gian của toàn thế giới, quay về lúc tất cả mọi chuyện còn chưa xảy ra.
Những gian khổ trong đó, người thường không cách nào tưởng tượng được, nhưng không cần nói với Tuế Kiến.
Yến Cẩn không nói gì, thật ra Thẩm Tri Huyền cũng có thể đoán được vài điều, lòng y chua xót, xấu hổ vừa rồi đã sớm bị y ném ra sau đầu, y duỗi tay ôm Yến Cẩn, tiến tới khẽ hôn khóe môi hắn: "Đều qua cả rồi... Không sao, chúng ta đều ổn cả."
Y nghĩ nghĩ, nói: "Vậy bây giờ là sao? Tố Hồn Thảo chỉ có một cây, là cỏ nhỏ. Vậy sao mấy ngày trước ở thành Bất Tử, ta lại thấy một cây nữa..."
"Kiếp trước khi Tố Hồn Thảo trưởng thành đã sinh ra hồn linh, cũng không biết nó có cơ duyên gì, mà có thể cùng ta trùng sinh lại, còn cây trong thành Bất Tử, ước chừng cũng là nó..." Hiếm khi Yến Cẩn nói dài như thế, hắn trầm ngâm một lát, cho ra một cách nói mập mờ: "Là một trong những sợi hồn linh của nó."
Thẩm Tri Huyền bừng tỉnh, khẽ ồ một tiếng, mỉm cười nói: "Thì ra là thế. Bảo sao cỏ nhỏ lại dính ngươi như vậy, hóa ra là ngươi nuôi nó lớn... Vậy sao ngươi đến được chỗ này thế? Ngươi đang ở trên núi à? Hôm qua ta tỉnh lại tìm mà không thấy ngươi đâu."
Yến Cẩn khẽ lắc đầu: "Bây giờ ta chỉ là một ảo ảnh, đại khái là do khế ước, ta mới có thể từ Hoang Nguyên chiếu hình đến."
Đây là công năng mới của khế ước mà hắn vừa phát hiện. Hiện giờ hắn còn đang ở Hoang Nguyên, tạm thời không thể thoát ra, chỉ là trong lòng vẫn luôn nhớ thương Thẩm Tri Huyền.
Có lẽ là do ý nghĩ và chấp niệm quá mãnh liệt, khế ước không ngừng nóng lên, sau đó hắn lập tức không thầy cũng hiểu bí thuật này, có thể làm bản thân chiếu hình đến chỗ Thẩm Tri Huyền, thậm chí còn có thể tiếp xúc với Thẩm Tri Huyền.
Có điều thời gian hiệu quả của bí thuật này rất ngắn, chỉ có thể duy trì một khoảng thời gian ngắn vào ban đêm, chờ đến khi nắng sớm chiếu vào, bí thuật này sẽ lập tức tiêu tán.
Thẩm Tri Huyền giơ tay, nhéo nhéo gương mặt của Yến Cẩn, kinh ngạc cảm thán nói: "Khế ước này đúng là lợi hại thật, ảo ảnh của A Cẩn chân thật lắm luôn."
Y định hỏi bí thuật này thi triển thế nào, để y cũng thử chiếu hình mình đến chỗ Yến Cẩn nhìn xem, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, y lập tức cảm nhận được cấm chế y thiết lập bên ngoài điên cuồng run lên —— Có người xông vào cấm chế mà y bày ra.
"Sư điệt à —— Tiểu Thẩm à —— Ôi, hai đứa về rồi đó hả ——"
Tứ trưởng lão vừa về Thanh Vân Tông là nghe được tin Thẩm Tri Huyền xuất quan, bệnh tim khỏi hẳn, ông kinh ngạc, lại không chờ được tới sáng mai, lập tức vội vàng tránh người chạy đến Ngũ Phong.
Ông là lặng lẽ tới, cũng không có để đệ tử nào đưa tin, một mình lên núi. Ông một lòng muốn tìm Thẩm Tri Huyền chứng thực, đi vội quá, thậm chí không kịp chào hỏi một câu đã trực tiếp xông vào cấm chế của Thẩm Tri Huyền.
Sau đó ông trợn tròn mắt.
Thẩm Tri Huyền ngồi trên đùi Yến Cẩn, nghiêng người. Hai cái đầu cách nhau rất gần, tay Yến Cẩn ôm lấy eo Thẩm Tri Huyền, Thẩm Tri Huyền vòng tay ôm cổ Yến Cẩn, thoạt nhìn hai người thật sự rất thân mật.
Ông cứng đờ lui ra sau một bước, cố gắng giữ bình tĩnh: "Sư điệt, sư điệt đồ đệ, buổi tối tốt. Hai đứa cứ bận đi, ta, ta đi trước..."
- ------------
PTBH: Nghe nói lại có bão rp rồi, tự nhiên cảm thấy rén...