• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chốc lát, thiếu niên không thể nào thoát khỏi cảm xúc bi thương trong lòng, ba người cũng không muốn quấy rầy hắn, liền lặng lẽ rời đi, để hắn một mình chỉnh đốn cảm xúc.

Đoạn Nguyên cũng cảm thấy có hơi buồn, nhưng điều khiến nàng tò mò chính là...

"Tuế đại ca, mấy chuyện quỷ quái này, sao huynh biết rõ quá vậy?"

Thẩm Tri Huyền "À" một tiếng: "Ta khá tò mò mấy chuyện này, trên đường đi Yến Cẩn có nói với ta rất nhiều."

Lúc vừa ra khỏi quá cơm, Thẩm Tri Huyền vờ như vô tình mà đi vòng qua tay phải của Yến Cẩn, bây giờ Yến Cẩn đi ở giữa, nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn y một cái.

Đoạn Nguyên cười nói: "Tình cảm của hai người tốt thật. Thoạt nhìn Yến đại ca rất kiệm lời, nhưng hóa ra lại lợi hại như vậy, nếu có cơ hội muội cũng muốn thỉnh giáo các huynh nhiều hơn một chút."

Nàng cùng hai người xử lí chuyện này, cảm thấy quen thân hơn không ít. Đoạn Nguyên vốn không phải người dễ ngượng ngùng, trong Tông môn phải kiềm chế tính tình, nay ra khỏi cửa thì không có đồng môn nhìn, lại dưới sự ảnh hưởng của Thẩm Tri Huyền, nàng lập tức buông thả rất nhiều, thậm chí còn dám đùa giỡn với Yến Cẩn.

Có điều nàng biết Yến Cẩn im lặng ít nói, nên cũng không tính chờ hắn nói tiếp, tùy ý vui đùa vài câu thì chuẩn bị đổi đề tài khác, nhưng ai ngờ vừa dứt lời, thì nghe thấy Yến Cẩn ung dung đáp một câu.

"Là sư tôn ta dạy giỏi."

Đoạn Nguyên: "... Ai?"

Thẩm Tri Huyền: "......"

Đoạn Nguyên kinh ngạc vì không ngờ Yến Cẩn sẽ đáp lời nàng... Nàng cứ tưởng Yến Cẩn không thích nàng.

Ánh mắt Thẩm Tri Huyền trống rỗng một lát, kinh ngạc vì cuối cùng cũng có ngày Yến Cẩn nói tốt cho y. Sau đó y ỷ vào việc mình lén cải trang, Yến Cẩn không biết tình hình, mặt không đổi sắc như vô ý nói tiếp một câu: "Vậy thì sư tôn của đệ giỏi thật đó."

Yến Cẩn: "......"

Hắn yên lặng quay đầu nhìn Thẩm Tri Huyền một lúc lâu, lâu đến mức Thẩm Tri Huyền bắt đầu khó hiểu, cho là trên mặt mình mọc hoa, Yến Cẩn mới nhẹ nhàng đáp một câu: "Ừm. Giỏi lắm."


Đoạn Nguyên đứng một bên muốn nói gì đó đột nhiên ngậm miệng, mông lung liếc nhìn hai người một cái.

Rõ ràng câu nào nàng cũng có thể nghe hiểu, nhưng vì sao, đột nhiên nàng cảm thấy hai người đang nói chuyện mà chỉ có hai người mới biết vậy?

Rời khỏi trấn nhỏ, thì gặp phải biệt ly.

Thẩm Tri Huyền định làm theo lời nói trước đó của Yến Cẩn, tiếp tục đi về hướng Nam, nếu Đoạn Nguyên không cùng đường với bọn họ...

Quên đi, hai ngày nay y đã nỗ lực lắm rồi, dù sao vai chính cũng sẽ ở cùng một chỗ mà, chắc chắn sau này sẽ còn gặp lại, trước hết y vẫn nên lo cho cái mạng nhỏ của mình thì hơn.

Nhưng có lẽ là do thật sự có duyên, Đoạn Nguyên phân biệt phương hướng một chút, rất nhanh đã nói: "Muội cũng định đi hướng Nam, nghe nói hướng Nam sắp có một bí cảnh không tồi sắp mở, muội định tới đó nhìn một cái. Nếu các huynh không ngại, hay là đồng hành cùng nhau đi?"

—— Bí cảnh.

Thẩm Tri Huyền nhạy bén bắt được hai từ này, theo bản năng nghĩ tới bí cảnh có cất giấu vảy giao.

Yến Cẩn nói muốn đi hướng Nam, Đoạn Nguyên cũng nói hướng Nam có thể sẽ có bí cảnh... Lựa chọn của hai vai chính không khác nhau lắm.

Thẩm Tri Huyền nhịn không được lộ ra ý cười rất nhỏ, chợt cảm thấy hi vọng ở ngay đằng trước, trong lòng thả lòng, đáp một tiếng "Được".

Trong nguyên thư không nói quá trình quá tỉ mỉ, chỉ nói một câu, sau khi Yến Cẩn tìm được vảy giao không bao lâu thì đã tặng cho một âm tu dung mạo bị tàn khuyết.

Không nghi ngờ gì nữa, âm tu đó chính là Đoạn Nguyên.

Thẩm Tri Huyền suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ trong nguyên thư, trước khi Yến Cẩn và Đoạn Nguyên vào bí cảnh, hoặc là quen nhau trong bí cảnh, nên mới chuyện tặng vảy giao... Vảy giao có thể cứu người chết mọc thịt từ xương, có lẽ là Đoạn Nguyên muốn dùng để chữa trị dung mạo cho mình?

Dù Đoạn Nguyên không quá để ý tới vết sẹo trên mặt mình, nhưng con gái mà, ai mà không hi vọng mình xinh đẹp không tì vết chứ.

Thẩm Tri Huyền có chút trầm ngâm, chuyện này quay đầu lại thì cần phải suy nghĩ kỹ càng, cố gắng nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường.

Dù đang trầm tư, nhưng ý cười trên mặt Thẩm Tri Huyền vẫn không giấu được.

Đoạn Nguyên vô cùng đắc chí triệu hồi ra tọa kỵ của mình, bảo nó chuẩn bị xuất phát, cũng không để ý bên này, chỉ có Yến Cẩn là luôn luôn chú ý Thẩm tri Huyền, tóm hết chút vui mừng đó của y.

Vui đến vậy à.

Hắn nhìn Thẩm Tri Huyền tuy không quá tiêu sái, nhưng vẫn rất thong dong leo lên lưng phi ngư, rũ mi, cũng xoay người ngồi lên.

Tọa kỵ của Đoạn Nguyên là một con linh miêu, linh miêu lông xù nhìn khá mập mạp, nhưng lại rất nhanh nhẹn, Đoạn Nguyên khẽ quát một tiếng, hai bên liền phô ra cánh thịt, phình phịch bay lên, tốc độ không kém hơn phi ngư chút nào.

"Nhóm sư tỷ sư muội trong sư môn của muội trước giờ đều thích tiên hạc." Giữa không trung, lại cách một khoảng khá xa, nên khi nói chuyện phải dùng chút thuật pháp nhỏ, Đoạn Nguyên nói: "Có điều tiên hạc đó, bay chậm thì không nói, còn đặc biệt yếu ớt, phải thường xuyên đút trái cây cho, muội không thích nó lắm."

Tiên hạc vừa nhìn thì tiên khí đã bức người, tính tình lại dịu dàng, đương nhiên sẽ là lựa chọn hàng đầu của những quý nữ trong Tu Chân giới, nhưng đáng tiếc là Đoạn Nguyên lại đặc biệt không có kiên nhẫn với những thứ mỏng manh như chúng nó.

Đại khái là do một mình ra ngoài hồi lâu, rời xa trói buộc của Tông môn, nên tình tính Đoạn Nguyên thoải mái hẳn ra, nếu nói ban đầu nàng còn có chút dịu dàng thanh tú, thì bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, từng hành động cử chỉ đều lộ ra hoạt bát và hiệp khí, tiếng cười vừa trong trẻo lại cởi mở.

"Muội thích mèo mập bự bự này hơn... Không phải, thật ra thì nó cũng không mập đâu, chỉ là thoạt nhìn lông nó xù xù, chứ thật ra nó nhanh nhẹn lắm."Đoạn Nguyên xoa xoa lông của linh miêu, thoải mái híp mắt, "Ầy, xoa lông nó cũng vui nữa."

Thẩm Tri Huyền cảm thấy Đoạn Nguyên rất thú vị, y bắt đầu cảm thấy tính tình của nàng rất hợp với Yến Cẩn, Yến Cẩn hũ nút như vậy, có một nữ chủ lanh lợi bầu bạn, hình như cũng không tệ lắm?

Cảm giác chua xót và và phiền muốn dường như lại từng chút từng chút dâng lên trong lòng, y dùng khủyu tay khẽ huých Yến Cẩn bên cạnh: "Đệ không tính nói gì với Đoạn cô nương à."

Bởi vì Thẩm Tri Huyền có hơi sợ độ cao, nên Yến Cẩn vẫn bày một lá chắn xung quanh phi ngư, ngồi cạnh Thẩm Tri Huyền, dùng tư thế trầm mặc bảo hộ, im lặng không lên tiếng bảo hộ y.

Lúc này nghe Thẩm Tri Huyền nói, hắn nghé mắt, đôi mắt không chút gợn sóng lẳng lặng nhìn Thẩm Tri Huyền hồi lâu, nhìn đến mức y không hiểu gì sờ sờ mũi, mới quay đầu nhìn Đoạn Nguyên phía bên kia, chậm rãi nói: "Giữa không trung gió lớn, y không nghe thấy ngươi nói gì, cũng không tiện đáp lại. Đợi xuống dưới rồi nói tiếp."

Lần đầu tiên Đoạn Nguyên nghe hắn nói lớn như vậy, sửng sốt một lúc, mới phản ứng lại hắn vừa nói gì. Không biết sao, nàng lại cảm thấy có hơi sợ Yến Cẩn, nghe hắn nói vậy, lập tức ngoan ngoãn đáp "Được", cũng không nói gì nữa.

Thẩm Tri Huyền: "......"

... Cũng, cũng có lẽ tiểu tỷ tỷ người ta, thích loại này... Ừm, nam chủ cao lãnh trầm mặc ít nói?

.....

Một đường đi hướng Nam, đồng hành mấy ngày, đi qua rất nhiều thành trấn thôn trang, dần dà, nhóm tiên tu cũng nhiều hơn.

Giữa trưa hôm đó, ba người đặt chân tới một trấn nhỏ, tùy ý tìm một quán cơm rồi ngồi xuống, cạnh bàn trên là một tiên tu trung niên, trong tay cầm ống thẻ.

—— Là đệ tử của Huyền Cơ Lâu.

Chỉ liếc mắt một cái, Thẩm Tri Huyền đã nhận ra thân phận của ông ta, cũng không biết là trực giác nhạy bén này đến từ đâu... Có lẽ là do ký ức của nguyên thân.

Huyền Cơ Lâu cũng như tên, là Tông phái chuyên nghiên cứu thiên cơ huyền học, am hiểu bói toán. Thẩm Tri Huyền còn nhớ rõ, khi ấy trên núi Thí Luyện, ảo ảnh của Ôn Tông chủ từng nói một câu, Huyền Cơ Lâu từng bói giúp ông một quẻ, nói ông có mệnh trốn kiếp nạn.

Nghĩ đến Ôn Tông chủ, Thẩm Tri Huyền nhịn không được nghĩ đến Thanh Vân Tông, không biết vị "Thẩm trưởng lão" kia của Ngũ Phong bây giờ thế nào rồi, có tứ trưởng lão hỗ trợ che giấu, chắc là không có gì ngoài ý muốn đâu.

Y thất thần trong chốc lát, vị tiên tu Huyền Cơ Lâu cách vách chờ đồ ăn đến nhàm chán, đánh giá bọn họ một hồi, nhìn thấy sáo huyên của Đoạn Nguyên và kiếm của Yến Cẩn, lại cảm nhận được chút linh khí mà bọn họ chưa thu lại, tự nhiên nhích đến gần: "Các đạo hữu bên này, muốn đi tìm bí cảnh sao?"

Nghe thấy hai từ bí cảnh, Thẩm Tri Huyền hồi phục lại tinh thần, khóe môi hiện ra ý cười, quen thuộc đáp lại một câu: "Sao vậy, đạo hữu cũng vậy à?"

Một hàng ba người bọn họ, Yến Cẩn là hũ nút, Đoạn Nguyên thì "Dịu dàng" trước mặt người ngoài đã quen, có khi khó mà phản ứng lại được, những việc như thế này, chủ yếu đều do Thẩm Tri Huyền mở miệng.

Dung mạo y vừa đơn thuần lại thanh tú, khí chất kiêu ngạo cao quý, nhưng thật ra rất dễ khiến người khác có thiện cảm.

Nam nhân trung niên "Ai" một tiếng, lộ ra vẻ mặt "Quả nhiên là thế": "Đương nhiên. Nghe nói bí cảnh đó chưa từng mở, cất giấu không ít cơ duyên... Đương nhiên là muốn đi thử vận may một chút."

Thoạt nhìn thì dường như ông ta còn biết gì đó, Thẩm Tri Huyền âm thầm cân nhắc, mỉm cười hỏi mấy câu, liền hỏi được vài vấn đề.

Hóa ra là vài tháng trước, bí cảnh này xuất hiện ở gần Tín thành, chỉ là chưa từng mở ra, linh khí quanh quẩn bốn phía vô cùng dày đặc, thể hiện rằng nó không bình thường.

Bởi vậy cũng hấp dẫn rất nhiều tiên tu.

Rất nhiều tiên tu tụ tập ở Tính thành, trông ngóng bí cảnh mở ra, vừa hay thành chủ của Tín thành là đệ tử của Huyền Cơ Lâu, sau một hồi cẩn thận suy tính, cuối cùng cũng suy tính được khoảng thời gian bí cảnh mở ra —— Ước chừng là mấy ngày gần đây.

"Hi vọng ta có thể vào đó nhìn một cái..." Nam nhân trung niên sờ sờ cằm, có chút kích động, "Nghe nói đó là bí cảnh cổ xưa, chưa từng xuất hiện bao giờ, không biết là bên trong có bao nhiêu đồ vật."

Không phải ai cũng có thể vào bí cảnh, bí cảnh có đẳng cấp cao, sẽ chọn người, cấp bậc càng cao, thì nghĩa là bên trong càng có nhiều đồ tốt, nguy hiểm cũng càng nhiều, người có tu vi thấp không được bí cảnh đồng ý, thì không thể vào được.

Vấn đề như thế. Thẩm Tri Huyền nghĩ, tuy bây giờ y vẫn còn cảnh giới, nhưng linh lực lại bị niêm phong, cũng không biết có thể vào bí cảnh hay không...

Người nhiều, đồ ăn lên chậm, không biết là câu nào của Thẩm Tri Huyền khiến nam nhân trung niên phấn khởi, sau khi biết được Thẩm Tri Huyền là người thường không có linh lực, thì cầm ống thẻ trong tay sang, muốn bói cho Thẩm Tri Huyền.

"Hóa ra ngươi là người thường à, nhưng cái này khó nói lắm. Hay là ta bói cho ngươi nha? Dù sao thì bói cho người thường cũng là việc nhỏ, sẽ không quá tốn sức." Ông ta đưa ống thẻ qua, ra hiệu cho y rút ba thăm, "Nếu ngươi đã có thể tìm được, thì coi chừng sẽ có cơ duyên gì đấy không biết thường đó."

Tầm mắt Thẩm Tri Huyền dừng trên ống thẻ trong tay nam nhân, cái này không giống với ống thẻ, trên thân ống có hoa văn được điêu khắc vô cùng tinh xảo, nhìn như tinh tượng đồ (biểu đồ sao), bên trong lộ ra ngọc thiêm cũng có hoa văn được điêu khắc phức tạp, từng đợt linh lực nhè nhẹ bám lên.

[1] 玉签 (Ngọc thiêm): Thẻ (thăm) làm bằng ngọc.

Ước chừng thứ này chính là vũ khí của tiên tu này, cũng là đạo cụ để ông ta bói toán.

Dù sao cũng đang rảnh, bói chút thì cũng ảnh hưởng gì đến đại cục. Thẩm Tri Huyền liền rất có hứng thú tùy tay rút ba thăm, thoáng nhìn các hoa văn không giống nhau kia —— Được rồi, xem không hiểu gì hết.

Nam nhân trung niên đến từ Huyền Cơ Lâu tiếp nhận ngọc thiêm, đặt trên bàn, linh lực cô động thành tia nhỏ, mắc nối ba thanh thiêm ngọc cạnh nhau, miệng lẩm bẩm, trên tay ngừng hí hoáy.

Không bao lâu sau, nam nhân trung niên đã bói ra kết quả, ông ta có hơi ngạc nhiên: "Đây là lần đầu tiên ta thấy có quẻ tượng tốt như vậy đó —— Chuyến này của ngươi, chắc chắn sẽ được như ước nguyện!"

Mọi người đều là người trưởng thành cả, ai mà không thích nghe lời hay ý đẹp. Tuy rằng không biết trình độ của nam nhân trung niên này thế nào, nhưng Thẩm Tri Huyền nghe lời này xong thì vẫn rất vui, tươi cười càng hiện rõ trên mặt, nói tiếng cảm ơn.

Nam nhân trung niên cất ngọc thiêm vào, vẫn tấm tắc bảo lạ: "Đây thật sự là lần đầu tiên ta thấy quẻ tốt như vậy đấy..."

Vốn dĩ ông ta còn định nói gì đó, nhưng tiểu thị đã bưng thức ăn lên bàn, gián đoạn cuộc giao lưu bèo nước gặp nhau ngắn ngủi này.

Ăn xong rồi thì ai đi đường nấy, nam nhân trung niên cầm ống thẻ của mình, sau khi lần nữa tỏ vẻ ngạc nhiên với quẻ tượng cực kì đẹp của Thẩm Tri Huyền, thì rời đi.

Cả ba người nghỉ ngơi chốc lát, mới lần nữa xuất phát. Chủ yếu là Thẩm Tri Huyền nghỉ ngơi, chứ trong người Yến Cẩn và Đoạn Nguyên có linh lực vẫn chuyển, không có cảm giác buồn ngủ, chỉ có người không có linh lực như Thẩm Tri Huyền bây giờ, mới cảm thấy mệt mỏi.

Có phương hướng, ba người liền đi thẳng theo mục tiêu, đi đường một buổi trưa, cuối cùng trước khi trời tối mới đến được Tín thành.

Bởi vì bí cảnh sắp mở ra, nên có rất nhiều nhóm tu tiên chen chúc tới đây, dường như khách điếm nhà nào cũng hết phòng, khó khăn lắm mới tìm được một nhà, vì giá cả đắt đỏ mà còn dư lại hai phòng thượng đẳng.

Lúc Thẩm Tri Huyền nghe thấy hai chữ "Hai phòng" thì thở dài, lại phải ở cùng phòng với Yến Cẩn, lại không thể lén coi thoại bản được rồi!

Chưa đã thèm.

Nhìn hay vậy mà.

Hầy.

Loại bí ẩn vi diệu này, kín mà không hở, ấm áp như gió xuân tháng ba, trực tiếp phát vào tình cảm dịu dàng, đúng là khiến người ngừng mà không được.

Lòng quá vô tư, dường như y đã quên mất bản gốc của hai vai chính này chính là của y và Yến Cẩn, chỉ coi là chuyện xưa của người ta, thích rất nhiều phân đoạn, còn muốn xem đi xem lại mấy lần.

Thẩm Tri Huyền loáng thoáng cảm thấy bản thân đã quên gì đó, nhưng không không sao, y đã quyết định, đợi sau khi chuyện này kết thúc thì y sẽ quay về tìm xem vị Thanh Vân này có viết thoại bản mới hay không, còn mấy việc cỏn con khác đừng hòng ngăn cản y.

Ừm, cũng không biết là tiểu đệ tử nào, vào được Thanh Vân Tông, mà cũng không quên nguyện vọng, tốt lắm. Vốn dĩ định sau khi tìm ra hắn thì sẽ phạt đi trồng dưa, nhưng bây giờ tạm thời... phạt ba tháng trước đã!

Đêm đã khuya, trước khi ngủ, Thẩm Tri Huyền chui vào ổ chăn, buồn ngủ ngáp một cái, theo thường lệ thuận miệng hỏi: "Nghỉ ngơi không?"

Ý chính là hỏi Yến Cẩn có muốn lên giường ngủ chung hay không, dù sao cũng là phòng thượng đẳng, lấy tiền cũng nhiều, điều kiện không tồi, giường này dư sức cho hai người nằm —— Hai huynh đệ ngủ chung một giường, trong nhận thức đứng đắn của Thẩm Tri Huyền, thì đây không phải chuyện lớn gì.

Y cũng đâu phải hoàng hoa đại khuê nữ, nên cũng không cần chú ý quá nhiều.

Theo kinh nghiệm cùng phòng mấy lần trước, lựa chọn của Yến Cẩn chắc chắn sẽ là lắc đầu, sau đó sẽ ngồi đả tọa trên giường nhỏ, cứ như vậy vượt qua một đêm, nên Thẩm Tri Huyền cũng không quá để tâm, thuận miệng hỏi xong thì nằm xuống.

Nhưng hôm nay không biết Yến Cẩn đã ăn trúng thứ gì, vậy mà hắn lại "Ừ" một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh đi sang.

Thẩm Tri Huyền suýt chút nữa đã nằm xuống, thấy Yến Cẩn đi tới, nhất thời không kịp phản ứng lại, mờ mịt "Hở" một tiếng, nhìn Yến Cẩn nằm xuống mép giường, sắc mặt như thường nói với y: "Ngủ thôi."

Hễ Thẩm Tri Huyền buồn ngủ là sẽ mơ hồ, nghe hắn nói, theo bản năng liền nằm xuống, thậm chí còn xê dịch vào trong, chừa cho Yến Cẩn rất nhiều chỗ.

"Phụt" một tiếng, nến tắt, bốn phía lập tức rơi vào bóng tối.

Yến Cẩn đã nằm xuống, im lặng không tiếng động, cũng không nói lời nào.

Hồi lâu sau Thẩm Tri Huyền mới thích ứng được với bóng tối, sau đó cũng không biết vì sao, y giật mình một cái, đột nhiên cơn buồn ngủ vừa rồi biến mất không còn tí nào.


- ----------


Tác giả có lời muốn nói:


Giải thích một chút, vì sao sư tôn có thể xem thoại bản, là bởi vì y cảm thấy lòng dạ mình đàng hoàng, thỏ cũng sẽ không ăn cỏ gần hang, y và đồ đệ thẳng chẳng khác nào cây chổi vậy.


Đương nhiên là sau này hai người sẽ cùng nhau cong thành nhang muỗi, chính là cái loại cong vòng quấn lấy nhau ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK