• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ký ức lũ lượt ùa về như thủy triều, cuốn lên rất nhiều chuyện cũ năm xưa, giữa lúc mơ màng hồ đồ, Thẩm Tri Huyền cảm thấy mình như sống lại một đời.

Trên thực tế cũng là như thế.

Khi thoát khỏi huyễn cảnh, cả người y ngẩn ngơ thất thần, một lúc lâu sau bỗng nhiên rút kiếm vung lên, kiếm khí xẹt qua bụi hoa, chém đứt vô số đóa hoa, rơi tán loạn xuống đất.

Thẩm Tri Huyền thở dốc một tiếng, lấy lại bình tĩnh, trong lòng nổi lên cảm giác hoang đường "Thì ra là thế".

Uổng công y luôn cảm thấy mình là người ngoài cuộc xuyên vào sách, hóa ra tất cả đều là giả!

Thì ra y chính là bổn tôn thật!

Lúc Ôn Tông chủ cứu y ra khỏi vùng biển quỷ dị kia, cũng đã mang hồn phách bán ma của bộ xương trắng đó đi.

Khi ấy y bị thương nặng, giãy dụa giữa ranh giới sống chết, chỉ còn treo lại một hơi thở, còn chưa kịp về Thanh Vân Tông đã bị hồn phách của bán ma đó nửa đường nhân cơ hội đoạt xá.

Mà cùng lúc đó, kiếm linh của Sương Hồi vì chịu ảnh hưởng của chủ nhân, trước đó còn đánh một trận ác liệt với ác giao nên nguyên khí đại thương, cũng chìm vào ngủ say, chân tướng cứ vậy mà bị che giấu.

Ôn Tông chủ hợp lực với tứ trưởng lão, dùng hết sức lực, tiêu hao vô số linh đan linh dược mới miễn cưỡng giữ được người, nhưng Ôn Tông chủ còn chưa kịp mừng đã mơ hồ thấy có gì đó không đúng.


Sau khi bán ma đoạt xá, cũng không thể tiếp thu toàn bộ ký ức của Tuế Kiến, nó chỉ mơ hồ biết chút chuyện gần đây, còn chuyện cũ của Tuế Kiến thì nó không biết nhiều lắm.

Nó là nửa người nửa ma, thân phận cực kỳ thấp kém, thuộc về yêu ma không được công nhận, loài người cũng không chấp nhận dị loại như nó, mà những loại ở tầng đáy như nó rất dễ dùng đầu óc.

Trước đó bán ma vô ý bị ác giao trực tiếp ăn máu nuốt thịt, chỉ còn lại một sợi tàn hồn, nó không cam lòng rời đi, vất vả lắm mới đoạt xác được cơ thể ưu tú như vậy, đương nhiên là có suy nghĩ chiếm cứ không đi.

Vì để không lộ sơ hở trước mặt đám người Ôn Tông chủ, bán ma giả vờ mình bị thương nặng nên mất ký ức, vậy mà nhất thời cũng dỗ được mọi người cho qua chuyện này.

Nhưng rốt cuộc nó không phải là Tuế Kiến, thiên phú của Tuế Kiến không chỉ thể hiện ở linh căn trong cơ thể, bán ma chỉ là một nửa ma bình thường, miễn cưỡng chiếm lấy cơ thể của Tuế Kiến, rất nhanh đã bị Ông Tông chủ hiểu đồ nhi như đi guốc trong bụng phát hiện.

Lần đầu tiên Ôn Tông chủ gặp phải tình hình như vậy, ông nhìn không thấu, lại có chút không dám chắc, có thử nghĩ thầm, nhưng bán ma chiếm cơ thể của Tuế Kiến, ông cũng không dám làm gì, chỉ đành bó tay, nhất thời bất lực.

Lúc mới bắt đầu bán ma rất hưng phấn, cảm thấy mình có được một cơ thể rất tốt, có thể rửa mối nhục xưa, nhưng rất nhanh nó đã phát hiện, bởi vì một vuốt kia của ác giao, tâm mạch của cơ thể này bị tổn thương nghiêm trọng, ngay cả Ôn Tông chủ và tứ trưởng lão cũng không thể chữa trị —— Cơ thể này, không thể nào tiến bộ trong tu luyện được nữa.

Bán ma không cam lòng thử vài lần, nhưng kết quả lần nào cũng là phát bệnh tim dẫn đến đau chết đi sống lại, không thể tu luyện bình thường được.

Trong Tông môn cũng có người bắt đầu cảm thấy không đúng, Ôn Tông chủ vì bứt dây động rừng, chỉ có thể đem toàn bộ chuyện này đổ lên đầu bệnh tim.

Vốn dĩ mọi người đều biết bản lĩnh của Tuế Kiến, y là Tông chủ điều động nội bộ Thanh Vân Tông đời tiếp theo, lúc này Ôn Tông chủ lại nhân cơ hội hủy bỏ chuyện này, chỉ nói với bên ngoài rằng Tuế Kiến có bệnh tim, không thể nào đảm đương chức vị Tông chủ được.

Sau lại xảy ra rất nhiều chuyện, Thẩm Tri Huyền khôi phục lại được chút ký ức, nhưng nhất thời nghĩ không thông, chỉ có thể nhanh chóng chộp lấy chút tin tức hiếm hoi này.

Sau khi Ôn Tông chủ thăng giai thất bại dẫn đến tẩu hỏa nhập ma mà chết, Tống Mính lập tức gánh lấy chức Tông chủ của Thanh Vân Tông, hắn không phải đệ tử thân truyền của Ôn Tông chủ, bên ngoài Thẩm Tri Huyền phải gọi hắn một tiếng sư huynh, nhưng thực tế hắn chỉ là một đệ tử bình thường, không biết vì sao lại lọt vào mắt xanh của Ôn Tông chủ, được ông chỉ định là Tông chủ đời kế tiếp.

Ôn Tông chủ không còn, bán ma bất giác thở phào nhẹ nhõm, không ai áp chế nó, dần dà, nó càng thêm nóng nảy, tính tình sáng nắng chiều mưa trưa chiều bão tố, làm việc càng thêm kỳ lạ, người trong Tông môn toàn tránh nó.

Mãi đến sau này, vừa hay do cơ duyên, bán ma lần nữa gặp được Yến Cẩn mười ba mười bốn tuổi.

Nó nhận ra người này gần như trong nháy mắt, theo bản năng muốn tránh đi, nhưng khi thấy Yến Cẩn ngu nga ngu ngơ, thấy ánh mắt toàn là xa lạ của hắn, nó lại chần chờ.

Yến Cẩn chỉ biết Tuế Kiến ra ngoài lịch luyện thay diện mạo đổi họ tên, chứ không biết Thẩm Tri Huyền của Thanh Vân Tông.

Bán ma thừa dịp xung quanh không có ai, nó thử một hai câu, càng yên lòng —— Cũng không biết Yến Cẩn đã xảy ra chuyện gì, cũng mất hơn phân nửa ký ức, đừng nói là sau đó đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Tuế Kiến hắn cũng không nhớ rõ, chỉ có một đoạn ký ức mơ hồ rất ngắn.

Bán ma nhớ tới lời ác giao nói, nhớ tới Tuế Kiến khen nhóc Yến Cẩn thiên tư thông minh căn cốt cực tốt, nó bạo gan, không chút do dự thu Yến Cẩn làm đồ đệ.

Lúc ấy Tuế Kiến nói muốn thu nhóc Yến Cẩn làm đồ đệ, là vì muốn nhiệt tình dạy dỗ nhóc Yến Cẩn, nhưng bây giờ thể xác thay lòng, bán ma muốn thu Yến Cẩn làm đồ đệ, hoàn toàn là vì tra tấn hắn để phát tiết không cam lòng trong lòng.

Nhóc Yến Cẩn là ma thể trời sinh, tuy rằng linh đan bị phong ấn, nhưng vẫn có căn cốt rất tốt, bán ma căn bản không dạy hắn, hắn đi nghe giảng ké ở khắp nơi, tự mình mài mò, vậy mà cũng ra dáng ra hình.

Bán ma thu Yến Cẩn làm đồ đệ do nhất thời hưng khởi, lúc Yến Cẩn không có trước mặt, nó cũng chả buồn dày vò bản thân, mãi đến một ngày nó nghe thấy một tiểu đồ đệ nói nhỏ rằng, Yến Cẩn thiên tư thông minh, như là Tuế Kiến thứ hai.

Bán ma nghe được, trong lòng lại dâng lên căm hận và không cam lòng. Nó là bán ma, không nói tới thân phận thấp kém thì tư chất của nó càng thêm thấp hèn, mặc cho nó có nỗ lực thế nào đều không có tiến bộ, người khác nhắc tới nó đều là chán ghét thù hận, chưa từng có ai khen ngợi nó, nó bắt đầu cố ý gây khó dễ cho Yến Cẩn.

Càng ngày càng hung ác.

Sau này, thậm chí ngay cả Trừng Giới Tiên cũng dùng, lúc đoạn linh căn của Yến Cẩn, càng là không nương tay.

Đây đều là trong nguyên thư... Hoặc là chuyện xảy ra ở kiếp trước, là đau đớn mà Yến Cẩn từng chịu.

Nghĩ tới những chuyện này, Thẩm Tri Huyền đau lòng đến đỏ hốc mắt, hận không thể lập tức rút gân hủy xương của con bán ma kia. Tay nắm chuôi kiếm đột nhiên dùng sức, gân xanh mơ hồ hiện lên, bỗng chốc y đứng dậy, đang định đi tìm Yến Cẩn, một tiếng thở dài sâu kín từ bên cạnh truyền đến.

"Thời kỳ nở hoa của hoa Vong Quy vốn rất ngắn, sớm nở tối tàn, chưa được mấy canh giờ. Mảnh này vừa nở đã bị ngươi làm hỏng mất rồi."

Thẩm Tri Huyền nghiêng đầu, cách đó không xa không biết từ khi nào có một thiếu niên mặc y phục màu đỏ đứng đó, mũ ngọc vấn tóc, gương mặt như châu ngọc, tươi cười nhìn sang đây, thấy Thẩm Tri Huyền phát hiện mình thì giơ tay vái chào.

Thẩm Tri Huyền rũ mắt nhìn hoa Vong Quy rơi rải rác quanh người, lại ngước mắt nhìn thiếu niên mặc y phục đỏ, nhàn nhạt hỏi: "—— Thành Bất Tử?"

Lời của hòa thượng trọc vang vọng bên tai, y bổ sung một câu: "Tư Phi?"

Tư Phi đối với chuyện mình bị nhận ra cũng không ngoài ý muốn, gió thổi vạt áo như lửa tung bay, hắn giơ ngón tay, đầu ngón tay nhoáng lên, đóa hoa Vong Quy màu xanh nhạt lặng lẽ nở rộ trên đầu ngón tay hắn: "Là ta."

Dường như hòa thượng trọc có quen với Tư Phi, mà trước đó đúng là hòa thượng trọc đã động tay động chân gì đó mới khiến y rơi xuống đây. Suy nghĩ của Thẩm Tri Huyền quay nhanh, dứt khoát trực tiếp hỏi: "Người đi cùng ta đâu?"

Đáy mắt Tư Phi hiện lên một tia phức tạp, ý cười trên mặt không giảm: "Vốn dĩ ngươi tới đây có một mình, nào có ai —— Nói chuyện đàng hoàng, đừng có rút kiếm chứ, hoa này nở đẹp như thế, hủy nó chẳng lẽ không thấy tiếc sao?"

Thẩm Tri Huyền lập tức giơ kiếm, chỉ thẳng về phía thiếu niên y mặc đồ đỏ. Cũng không biết có phải là do chịu ảnh hưởng của bí thuật lần đó hay không mà sau khi y khôi phục ký ức, cảnh giới tiến bộ vượt bậc, trực tiếp độ phá bậc mười hai, bây giờ linh lực cả người xao động, làm tay áo của y bay phất lên. Giọng điệu ấm áp trước đây, cứng rắn hơn vài phần: "Người đâu?"

Mặc kệ hành động giúp y khôi phục ký ức của hắn là ý tốt hay ác ý, bây giờ y chỉ muốn tìm Yến Cẩn.

Tư Phi trầm mặc một lát, nghiêng đầu nhìn biển hoa Vong Quy không thấy điểm dừng, nụ cười vẫn còn nhưng đã nhạt vài phần, hắn nói: "E là Thẩm tiên sư không biết, đây là nơi nào."

"Mấy ngàn năm trước, yêu ma tràn lan, gây họa trong thiên hạ, lúc ấy nhóm tiên tu toàn năng đã nắm tay hợp lực trấn áp tất cả yêu ma ở đồng hoang. Sau đó, bọn họ tạo ra một vùng biển ngăn cách đồng hoang, lại thiết lập một cấm chế phong ấn bóng đêm, không cho những yêu ma đó ánh mặt trời lần nào nữa."

Thẩm Tri Huyền miễn cưỡng đè nôn nóng trong lòng xuống, nghe lời của hắn, có hơi sửng sốt.

Miêu tả này...

Không đợi y đáp lại, Tư Phi tiếp tục nói: "Trăm ngàn năm sau, nhóm tu tiên đó lần lượt ngã xuống còn lại không lại mấy người, sức mạnh cấm chế phong ấn cũng không ngừng yếu đi, bắt đầu xuất hiện những khe hở, ngẫu nhiên sẽ có vài yêu ma nhỏ tìm cơ hội chạy ra ngoài từ những khe hở đó."

"Nơi này, chính là nơi giáp với cấm chế mà nhóm tiên tu toàn năng năm xưa đã thiết lập."

Thẩm Tri Huyền siết chặt chuôi kiếm, Tư Phi nói xong những lời này, y lập tức phản ứng lại —— Y và nhóc Yến Cẩn, đã từng xông vào cấm chế phong ấn?

Khoảng thời gian đó, nếu không phải mỗi ngày bọn họ không đuổi yêu ma, thì cũng là bị yêu ma đuổi theo bọn họ. Có đôi khi dưới tình huống cách bách, Thẩm Tri Huyền không kịp phân biệt phương hướng, bị lôi kéo hoặc bị đuổi theo, không biết từ khi nào, vừa khéo làm sao mà xông vào cái nơi quỷ dị đó từ khe hở của cấm chế phong ấn?

Thẩm Tri Huyền mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng nhất thời cũng không nghĩ nhiều, y lạnh giọng hỏi: "Nơi này liên quan gì đến chúng ta? Ta chỉ hỏi một câu, người đi cùng ta đâu?"

Tư Phi đưa mắt nhìn lại, hít sâu một hơi, như là phải đưa ra quyết định gì đó rất khó khăn: "Hắn ở hoang nguyên."

Trời đột nhiên nổi gió, một mảnh hoa Vong Quy bị gió thổi lay, kiếm ý lạnh băng, cuốn lên mấy cánh hoa dán lên cổ Tư Phi, thiếu niên đồ đỏ không nhúc nhích, chỉ nhắm mắt lại, giấu thở dài nơi đáy mắt.

"Phong ấn của Hoang Nguyên đã không chịu nổi nữa rồi, một khi đám yêu ma quỷ quái đó lần nữa thấy ánh mặt trời, sinh linh trong thiên hạ sẽ lành ít dữ nhiều. Ma thể trời sinh ngàn năm khó gặp, hắn trời sinh là ma, chỉ có hắn mới có thể trấn được trăm yêu ngàn quỷ vạn ma trong đó."

Giọng Thẩm Tri Huyền chứa đầy căm hận: "Mạng của người khác là mạng, mạng của hắn thì không phải là mạng sao! Cấm chế phong ấn Hoang Nguyên ở đâu?"

Tư Phi không nói gì, chỉ nâng tay lên. Một đóa Vong Quy quấn quanh đầu ngón tay hắn, chớm nở. Hắn khẽ giật, nhụy hoa lập tức trút xuống một mạnh ánh sáng màu xanh lơ, như là gió mát ánh trăng, quấn lên cổ tay Thẩm Tri Huyền.

Thẩm Tri Huyền cảm thấy cổ tay truyền đến cảm giác lành lạnh, y chỉ kịp nhìn thấy nụ cười trên môi Tư Phi, trước mắt liền trời long đất lở, hoa và thiếu niên chợt biến mất. Trước mắt Thẩm Tri Huyền chỉ còn lại một nắm đất vàng, một mầm cỏ xanh cực kỳ quen mắt trồng ngả nghiêng trên đất.

Bên cạnh dựng một cái biển gỗ nhỏ, ba chữ khỏe khoắn mạnh mẽ, không hề giấu giếm rơi thẳng vào mắt Thẩm Tri Huyền.

Tố Hồn Thảo.


Thẩm Tri Huyền có hơi giật mình.


Cây cỏ này rõ ràng lớn lên như đúc với cỏ nhỏ, số lá không nhiều cũng không thiếu, thậm chí ngay cả tư thế lắc mông cũng giống hệt!


- ------------------


Phương trình bậc hai: Cỏ nhỏ: Nhớ gì không nhớ, sao lại nhớ tới tư thế lắc đít chứ, cục cưng đã khóc rất to đó 🙂

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK