• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đầu tiên Thẩm Tri Huyền sâu sắc cảm thấy, trên người Yến Cẩn toàn là bí mật.

Y có thể khẳng định rằng, từ sau khi y xuyên sách tới đây, y chưa từng thiết lập cấm chế gì lên người Yến Cẩn, mà trong trí nhớ trước đó của nguyên thân, y cũng không nhớ rõ là có cấm chế như thế tồn tại.

Thẩm Tri Huyền trầm mặc, một suy nghĩ vớ vẩn lặng lẽ hiện lên trong đầu -- Y và Yến Cẩn, có lẽ không phải là quen nhau lúc bái sư vào mấy năm trước.

Rất lâu trước kia, trong những ký ức mơ hồ không rõ, bọn họ... Không, có lẽ phải nói là nguyên thân, đã từng quen Yến Cẩn, có lẽ còn từng có quan hệ gì đó.

Thẩm Tri Huyền cảm thấy lòng mình nghẹn lại, đột nhiên cảm thấy rất hụt hẫng.

Y không thể nào không nghĩ đến "người rất tốt" mà Yến Cẩn từng nhắc đến.

Thẩm Tri Huyền không phải là người thích lún sâu vào quá khứ, y cũng không là người thích truy cứu quá khứ của người khác, cho nên y vẫn luôn thuyết phục bản thân rằng mình không cần quá rối rắm chuyện ngày xưa của Yến Cẩn, ngày trước Yến Cẩn đã rất khổ rồi, sau này đối xử tốt với hắn, dỗ hắn để hắn vui là được.

Nhưng hiện tại, Thẩm Tri Huyền cảm thấy trong lòng y có một mầm gai đang âm thầm ngoi lên, đâm y khiến y khó chịu.

Thẩm Tri Huyền cảm thấy mình có hơi ghen tị, y vừa mới xác định quan hệ với Yến Cẩn không bao lâu, thì lại nếm được vị dấm, chua chua, bên trong còn ngâm mất lát chanh to chua lòm.

Vì Nghiêm Thâm vừa tự bạo, nên xung quanh còn quẩn quanh mấy mùi ma vật tanh hôi, nghe lâu khiến người buồn nôn. Thẩm Tri Huyền thoáng thu tầm mắt, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Nơi này thối quá, chúng ta đổi nơi khác đi."

Yến Cẩn nhỏ giọng đáp được.

Hai người cũng không cố ý tìm đường, chỉ tùy ý đi đại một hướng, đi được chốc lát, họ đi lên một sườn núi nhỏ thấp thấp.

Thẩm Tri Huyền dứt khoát ngồi khoanh chân xuống chỗ cao nhất: "Ở đây đi."

Sắc trời tối nay không tệ, ánh trăng trong vắt, sao trời lấp lánh, dưới sườn núi thấp có bụi hoa như sao trời, đung đưa trong gió.

Yến Cẩn ngồi xuống cạnh Thẩm Tri Huyền, im lặng không lên tiếng.

Thẩm Tri Huyền nói: "Thật ra lúc còn ở Thanh Vân Tông ta muốn ngồi ở vách núi như thế này." Y nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói: "Đáng tiếc là ta cứ thấy vách núi nhìn không thấy đáy là lại sợ, hơn nữa ta cũng sợ mất uy nghiêm của sư tôn nên không dám để ngươi nhìn thấy."

Yến Cẩn mím môi. Thật ra mấy năm nay, thân là đệ tử duy nhất có thể tùy ý ra vào chỗ ở của Thẩm Tri Huyền, hắn đã sớm quen với các bộ dáng lười nhác tùy ý của y, thậm chí ngay cả bộ dáng lôi thôi lếch thếch lúc vừa thức dậy cũng thấy không ít, đối với Thẩm Tri Huyền mà nói, cái gọi là uy nghiêm này, đã sớm...

Hắn không dám nói những lời này, chỉ nói: "Nếu sư tôn muốn, sau này..."


Sau này về Thanh Vân Tông ta lại bồi người.

Bỗng chốc hắn dừng lại, không nói ra nửa câu sau, trong lòng có hơi chua chát và thấp thỏm.

Sau này... Còn có sau này nữa ư?

Thấy Yến Cẩn ngay cả Tuế Kiến cũng không gọi, như thể nếu gọi cái tên thì sẽ nhớ tới gì đó. Thẩm Tri Huyền chớp chớp mắt, coi như không nghe ra sự bất an của Yến Cẩn, điềm nhiên như không đáp: "Được nha. Sau này nhớ bồi ta đấy."

Đáy mắt Yến Cẩn khẽ tỏa sáng, lưng nhịn không được thẳng một chút.

Thẩm Tri Huyền khẽ cúi đầu, nhìn bông hoa nhỏ kia, nhẹ giọng hỏi: "Trước khi ngươi vào Thanh Vân Tông, có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?"

Không khí yên tĩnh đến đáng sợ, một lúc lâu sau Yến Cẩn mới gian nan mời miệng: "Đúng vậy."

Hắn dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Thẩm Tri Huyền, "Sư tôn không nhớ rõ, đúng không?"

Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu của hắn rất chắc chắn, lòng Thẩm Tri Huyền lộp bộp một chút, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, "Đại khái là những chuyện xảy ra trước khi ta bị bệnh tim, ta đều không nhớ rõ."

Cho dù có nhớ rõ, thì đó cũng là nguyên thân chứ không phải y... Thẩm Tri Huyền lặng lẽ nói thêm một câu trong lòng.

Khoan đã --

Thẩm Tri Huyền chợt nhớ tới một chuyện, năm đó khi nguyên thân ra ngoài lịch luyện, đã dùng tên "Tuế Kiến", mà dường như năm đó Yến Cẩn cũng quen một người tên "Tuế Kiến"...

Nếu Yến Cẩn nói trước kia hai người bọn họ từng gặp nhau, thì chẳng lẽ Tuế Kiến mà Yến Cẩn biết, chính là nguyên thân?

Đủ loại suy nghĩ xoay tới xoay lui, lung tung rối loạn. Thẩm Tri Huyền ra hiệu bảo Yến Cẩn tiếp tục nói.

Yến Cẩn lấy lại bình tĩnh, nói tiếp: "Khi ấy ta còn nhỏ, lớn lên gầy yếu, thường xuyên bị người khác bắt nạt..."

Yến Cẩn được sinh trong một thôn quê nhỏ, lúc hắn còn nhỏ, thật sự chịu rất nhiều dày vò, từ sau khi hắn có ký ức, hắn đã bị vạn người phỉ nhổ, Tiểu Yến Cẩn ngây thơ từ lời mắng nhiếc của người khác, mơ hồ biết được lý do mình bị chán ghét.

Khi hắn được sinh ra, cha mẹ đều mất. Mẹ mất do khó sinh, cha vì đi múc nước mà trượt chân té xuống hồ chết đuối, sau đó không biết ai là người phê mệnh cho hắn, nói hắn trời sinh mang mệnh hung thần, muốn khắc chết người xung quanh mình, sẽ mang tới rất nhiều tai họa.

Lại về sau, hắn bị đuổi ra khỏi thôn, tròng trành lang thang khắp nơi. Bởi vì không đủ dinh dưỡng, nên lớn lên hắn nhỏ thó, đi đến chỗ nào cũng bị bắt nạt, sau đó, hắn được Tuế Kiến lịch luyện đi ngang qua cứu mang theo cùng.

Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, lược bỏ rất nhiều chi tiết, nhưng ít nhiều gì Thẩm Tri Huyền cũng có thể đoán được năm đó hắn gian khổ thế nào, an ủi vỗ vỗ mu bàn tay hắn.

"... Sau đó lúc đi ngang qua một thị trấn thị xảy ra chút chuyện, các bá tánh đều rất căm thù ta, lúc ấy sư tôn không còn cách nào, chỉ có thể mang ta rời đi cùng. Lại về sau, chúng ta lại tách ra."

Hắn dừng câu chuyện lại, suy nghĩ nhịn không được mà bay xa.

Thị trấn đó có hai đứa trẻ đang đánh nhau, đánh vô cùng tàn nhẫn, trong đó có một đứa nhỏ to béo khỏe mạnh đẩy ngã đứa kia, đầu đứa nhỏ kia lập tức đập vào bậc thang bên cạnh, nhất thời vỡ đầu oa oa khóc lớn.

Bọn nó đứng tuốt trong hốc hẻm, là một cái ngõ cụt, không có ai đi ngang qua, đứa nhỏ đẩy ngã người thấy máu chảy đầy đất, nhất thời luống cuống, sững sờ tại chỗ thật lâu mà vẫn chưa bình tĩnh lại, chờ tiếng khóc yếu dần, mới hoang mang chạy đi tìm mọi người.

Chờ đến lúc mọi người đến, đứa nhỏ bị ngã đã thở ra nhiều hơn thở vào, hơi thở thoi thóp, nói cũng không nói ra lời, đưa đến y quan chưa đến một khắc, đã đi đời nhà ma.

Cha mẹ của nó vừa tức giận lại lo lắng, liên tục hỏi là ai làm, đứa trẻ đẩy người không dám thừa nhận, lắp bắp ngập ngừng một hồi, bỗng nhiên tay chỉ một đứa nhóc đang ngồi ăn mì đối diện y quán: "Là nó! Là hai người bọn họ đánh!"

Tiểu Yến Cẩn tự dưng bị đội nội mờ mịt nuốt mì, không hiểu ra sao nhìn sang, thấy đứa nhỏ kia chỉ mình, một mực chắc chắn: "Chính là nó! Nó là đứa từ bên ngoài đến! Là nó hại chết Đại Hoành!"

Đại Hoành chính là tên của đứa nhỏ đã chết.

Trong nháy mắt ánh mắt của mọi người đều dồn lên người Tiểu Yến Cẩn, tràn ngập địch ý.

Trấn này là một trấn rất nhỏ nằm ở nơi hẻo lánh, mỗi hộ gia đình đều có một mảnh đất nằm ngoài trấn, tự cấp cung tự cấp, rất ít khi đi xa nhà, ngày thường cũng có rất ít người từ bên ngoài đi ngang qua trấn, hoàn cảnh sống quá khép kín khiến người dân trong thôn quá mông muội, một khi đã xảy ra chuyện gì, liền sẽ cực kỳ bài ngoại.

Lúc này nghe chính trẻ con trong trấn son sắt chỉ ra và thừa nhận như vậy, lại trông thấy Yến Cẩn lạ hoắc, các bá tánh này cũng không phân biệt gì, lập tức như hổ rình mồi xúm lại đây.

Cha của Đại Hoành là người vạm vỡ, vừa xắn tay áo là muốn bắt Tiểu Yến Cẩn.

Sắc mặt Tuế Kiến khẽ trầm xuống, đũa vừa xoay, linh hoạt cản tay nam nhân lại, khiến gã lui ra sau vài bước, "Chỉ bằng một câu của một đứa nhỏ, các người đã nhận định là lỗi của chúng ta ngay ư?"

Đứa nhỏ kia thấy dường như mọi người đều tin lời của nó, tròng mắt xoay chuyển, say sau đó lớn tiếng ồn ào: "Bọn họ là cùng một bọn! Lại bọn họ đánh chết Đại Hoành!"

Chuyện sau đó, bắt đầu trở nên không thể vãn hồi được nữa.

Mặc kệ Tuế Kiến có nói thế nào, các bá tánh này mắt điếc tai ngơ, cứ nói là bọn họ hại chết Đại Hoành, mẹ của Đại Hoành vừa khóc vừa kêu: "Đúng là trời đánh mà! Nhà bọn ta khó lắm mới có đứa con! Ngày ngày lặng lẽ trôi qua, vậy mà cái đứa từ bên ngoài tới này lại mang tai họa đến! Vừa đến đã xảy ra chuyện!"

Khiến một đám người chen lấn về phía hai người, sau đó Tuế Kiến dứt khoát không cãi lại nữa, không nói gì che chở Tiểu Yến Cẩn ra ngoài.

Hai người không nói gì, mọi người cũng không tha cho họ, có người lấy đòn gánh bên đường vung về phía hai người, có người nhặt đá ném hai người, Tuế Kiến không thể đánh người thường, chỉ có thể ôm Tiểu Yến Cẩn vào lòng, mất bao nhiêu là công sức mới thoát khỏi trấn.

Tiểu Yến Cẩn được Tuế Kiến ôm vào lòng, nên không bị thương gì, nhưng lại nghe được tiếng đòn gánh đánh lên người Tuế Kiến, nó túm chặt tay áo của Tuế Kiến, lần đầu tiên hận bản thân mình nhỏ yếu như vậy.

Không thể tự bảo vệ chính mình.

Cũng không thể... bảo vệ người mà mình coi trọng.

Cứ vậy mà có một cây gai gieo xuống lòng, mọc rễ trong máu thịt, thường sẽ đâm vào tim khiến hắn đau đớn.

Dường như chuyện này chỉ mới là bắt đầu, một đường tiếp theo bọn họ đi cũng không được suôn sẻ, luôn sẽ gặp đủ loại chuyện ngoài ý muốn, còn rất khó giải quyết.

Rất nhiều lần Tuế Kiến vì che chở cho Tiểu Yến Cẩn, mà suýt chút nữa là đã bị thương.

Tiểu Yến Cẩn nhớ tới người trong thôn từng nói mình có mệnh hung thần, trầm mặc.

Nội tâm Tiểu Yến Cẩn thống khổ chịu đủ dày vò, Tuế Kiến đối xử với nó càng tốt, nó sẽ càng khó chịu, mãi đến sau này, lại trải qua những chuyện đó...

"A Cẩn? A Cẩn ơi?"

Thẩm Tri Huyền nhẹ nhàng kéo hắn ra khỏi hồi ức, Yến Cẩn đột nhiên hoàn hồn, cay chát lên tiếng: "Sư tôn."

Giọng nói của Thẩm Tri Huyền nồng đậm lời xin lỗi: "Xin lỗi, những chuyện này... ta thật sự không nhớ được.

Cho dù có nhớ được, thì cũng là chuyện của nguyên thân, hoàn toàn không liên quan gì đến y. Đối tốt với Yến Cẩn là nguyên thân, người Yến Cẩn nhớ cũng là nguyên thân, y chỉ là người ngoài cuộc không rõ lý do đến thế giới này, chiếm cứ cơ thể này, thay thế cho các thân phận này.

Y không nên gạt Yến Cẩn, nhưng những lời này rất khó nói, cũng không thể nói được.

Yến Cẩn thấp giọng nói: "Không sao, ta nhớ là được rồi."

Thẩm Tri Huyền lặng lẽ thở dài.

Một đêm này, hai người ngồi rất lâu, cũng nói rất nhiều.

Tuy rằng Thẩm Tri Huyền cảm thấy càng nói thì bí mật càng nhiều. Nhưng y vẫn không thể biết cấm chế đó của Yến Cẩn xuất hiện thế nào, y cũng có hỏi hắn, song Yến Cẩn lại mờ mịt lắc đầu -- Cấm chế này, Yến Cẩn cũng là vừa biết tới sự hiện diện của nó.

Thẩm Tri Huyền mờ mịt hỏi: "Nếu ta hoàn toàn khác với trước kia, ngươi có hối hận không?"

Yến Cẩn chăm chú, chậm rãi nhưng kiên định mà lắc đầu.

Tâm tình của Thẩm Tri Huyền rất phức tạp

Đột nhiên y muốn bất chấp tất cả, muốn lập tức đi tìm thành Bất Tử, tìm Tố Hồn Thảo, dung hợp với vảy giao, trị hết bệnh tim, xem có thể khôi phục ký ức trước kia hay không, để xem rốt cuộc đến tột cùng nguyên thân là người thế nào, mà có thể khiến Yến Cẩn nhớ mãi không quên như vậy.

Suy nghĩ của y không bàn mà trùng với Yến Cẩn, từ sau đêm qua hắn không còn gọi Tuế Kiến nữa, chỉ gọi là sư tôn, đột nhiên thái độ của hắn rất kiên định: "Sư tôn, chúng ta đi tìm thành Bất Tử đi được không."

Nghe thì là câu nghi vấn thương lượng, nhưng khi Yến Cẩn nói ra lại mang theo chút mạnh mẽ: "Bệnh tim của người không thể kéo dài thêm được nữa."

"Tám phần là sau lưng Nghiêm Thâm có người, trừ Tống Mính ra, ta cảm thấy có lẽ hắn còn cấu kết với ma vật gì đó... Ngươi còn nhớ ma tu mà Nghiêm Thâm tìm tới để hãm hại ngươi trên Đại Hội Thí Kiếm lần đó không? Còn có lần này, chắc chắn là Nghiêm Thâm..."

"Sư tôn." Yến Cẩn ngắt lời y, chăm chú nhìn y.

Thẩm Tri Huyền định thử phân tích với hắn: "Nhưng ta cảm thấy chuyện của ngươi cũng không nên kéo dài..."

Ở thế giới hiện đại, trên mạng, Thẩm Tri Huyền từng thấy rất nhiều trường hợp lời đồn mạnh như hổ dữ, một lời nói dối, từ vô số người đồn ra ngoài, sẽ thành "nói thật", đến cuối cùng sẽ không còn ai để ý đến sự thật là gì, chỉ còn lại dân chúng biết sao hay vậy đi theo đám đông.

Tuy rằng y rất muốn biết chân tướng là gì, nhưng cũng không muốn Yến Cẩn rơi vào kết cục này, Nghiêm Thâm đã chọc mấy Tông môn nhỏ rồi đổ oan cho Yến Cẩn, mặc dù một tông môn nhỏ thì không thành vấn đề, nhưng nếu từng cái từng cái dồn lại thì...

"Nghiêm Thâm đã chết, không có ai làm loạn nữa, có thể tạm hoãn một khoảng thời gian."

"Những Tông môn nhỏ đó không tìm ra chúng ta, thì nhất định sẽ đi Thanh Vân Tông. Tống Mính làm ra chuyện này, là vì muốn mượn ngươi ép ta xuất hiện, sợ là đã quyết tâm xé rách da mặt với ta, cũng không biết là hắn còn có thể làm ra chuyện gì."

Nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là Tống Mính và Yến Cẩn không trực tiếp có lợi ích liên quan đến nhau, chỉ có một khả năng duy nhất, chính là sau khi Tống Mính phát hiện không thấy Thẩm Tri Huyền đâu, cũng không tiện trực tiếp phát lệnh tìm người, chỉ có thể mượn Yến Cẩn, ép Thẩm Tri Huyền xuất hiện.

"Tống Tông chủ làm việc rất nhát gan." Yến Cẩn nói thẳng, "Hắn ở ngoài sáng, sư tôn ở trong tối, chỉ cần sư tôn không xuất hiện, thì hắn sẽ không làm gì được —— Cho dù có phải về Thanh Vân Tông, sư tôn cũng phải giải quyết bệnh tim thì mới không có sai sót gì."

Thẩm Tri Huyền: "......"

Hình như cũng đúng.

Thẩm Tri Huyền không cách nào bác lại được nữa, cuối cùng hai người cưỡng ép đạt được thỏa thuận chung, tạm thời buông bỏ chuyện Quỳnh Ngọc Môn và các chuyện khác, đi tìm thành Bất Tử trước.

Thẩm Tri Huyền đoán không sai, Quỳnh Ngọc Môn có người chết, sau khi không tìm được đầu sỏ, thì lập tức hùng dũng hiên ngang mang theo một đám người đến Thanh Vân Tông, có điều đây đều là lời sau này, tạm thời không đề cập đến.

Tọa kỵ phi ngư nhỏ trước đã sớm thọ hết chết già, hai người đến một thành trấn mới mua một tọa kỵ khác.

Thành trấn này không lớn, chủng loại của tọa kỵ cũng không nhiều, ngoại trừ tiên hạc, cũng chỉ có linh miêu và phi mã.

Thẩm Tri Huyền nhìn chằm chằm linh miêu có lông xù xù, nhớ đến trước đó Đoạn Nguyên có nói lông của linh miêu xoa rất vui, lòng vừa động, đã có quyết định: "Ta muốn linh miêu."

Yến Cẩn chọn phi mã.

Yến Cẩn vẫn nghèo khó ngượng ngùng vì túi tiền rỗng tuếch, Thẩm Tri Huyền trả tiền, thuận tay nhét tui tiền vào lòng ngực Yến Cẩn: "Ra ngoài cửa mà không mang theo chút tiền tiêu vặt là không được nha."

Hai người tự cưỡi tọa kỵ của mình, lần nữa lên đường. Trước đó họa bì yêu từng không quá chắc chắn nói một câu, nói là hình như thành Bất Tử ở phía Bắc, bọn họ liền định đi hướng Bắc.

Sau khi hai người rời đi không lâu, chỗ bán tọa kỵ liền nghênh đón một hòa thượng đầu trọc chạy đến mức mồ hôi nhễ nhại và thở hổn hển.

Tay hòa thượng cầm nửa cái màn thầu, thở hổn hển, một tay để lên quầy, hít sâu một hơi: "Ngươi có, khụ khụ, có thấy ai, đại khái là, cao như này... Ừm, còn có một người khác, như thế này..."

Hắn dừng khoa tay múa chân, "Có thấy hai người đó không?"

Ông chủ bị hắn khoa tay múa chân đến mức quay cuồng trong mơ hồ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, chần chờ nói: "Hình như vừa rồi có hai ngươi rất giống với miêu tả của ngươi, mua tọa jỵ đi rồi."

"Mua tọa kỵ gì? Bọn họ đi bao lâu rồi?"

Lúc này ông chủ đáp rất nhanh: "Mua một con mèo, một con ngựa, đi hơn nửa canh giờ rồi."

Hòa thượng đầu trọc nhất thời nhăn mặt, ỉu xìu xua tay: "Linh miêu phi mã... Ta chạy muốn gãy chân mới đuổi kịp vậy mà... Thôi được rồi, cảm ơn nha."

Ông chủ tha thiết đề cử: "Muốn đuổi theo hai người đó hả? Hay là ngươi cũng mua một cái tọa kỵ đi?"

Hòa thượng tiện tay nhét nửa cái màn thầu còn lại vào miệng, nhai nhai, mơ hồ không rõ thở dài: "Hòa thượng nghèo, không có tiền! Chỉ mua nổi mấy cái màn thầu thôi!"

Hắn than ngắn thở dài đi ra ngoài, nhìn xung quanh một hồi, rồi vào một cửa hàng bán điểm tâm mua rất nhiều màn thầu.

Màn thầu lớn mẻ mới tản ra mùi cám dỗ, hòa thượng trọc đầu đống màn thầu xếp thành núi nhỏ, nuốt nước miếng, dường như rất muốn cắn một cái.

Nhưng hắn vẫn nhịn, rối rắm thật lâu, cuối cùng vấn rất buồn rầu thở dài, thả màn thầu xuống, động tác nhanh nhẹn gói lại rồi chạy ra ngoài.

Lại nói hai người Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn vừa mở chế độ lên đường. Nghe nói ngoài thành Bất Tử có một biển hoa Vong Quy màu xanh nhạt, tìm ra hoa Vong Quy, thì thành Bất Tử sẽ ở gần đó.

Thị lực của hai người rất tốt, vừa bay vừa cẩn thận quan sát gần đó.

Bay chưa được hai ngày, Thẩm Tri Huyền đã năn nỉ muốn đổi tọa kỵ với Yến Cẩn.

Xoa lông của linh miêu rất thoải mái... Nhưng mà, nó cũng dễ rụng lông quá!

Thẩm Tri Huyền vừa ngồi lên linh miêu là liền nhịn không được mà xoa lông nó, vừa xoa là nó đã điên cuồng rụng lông, lông vừa rụng là Thẩm Tri Huyền đã hắt xì.

Vì thế hai ngày sau, ngay lúc Yến Cẩn sắp sửa ngồi lên phi mã, Thẩm Tri Huyền túm chặt tay áo hắn, thành khẩn nói: "A Cẩn, ngươi chưa từng cưỡi linh miêu bao giờ đúng không? Chơi vui lắm, hay là chúng thử đổi tọa kỵ một lần đi."

Yến Cẩn nhìn y một cái, không lên tiếng đổi tọa kỵ với y, xoay người ngồi lên lưng linh miêu.

Thẩm Tri huyền hài lòng lên phi mã, xoa xoa đầu của nó —— Tốt quá, không có rụng lông.

Y vui sướng bảo phi mã bay lên, rồi nghiêng đầu nhìn Yến Cẩn.

Linh miêu thoạt nhìn dễ cưng, chở Yến Cẩn vẻ mặt lạnh lùng, trông có hơi... thú vị.

Y cố gắng không bật cười trước mắt Yến Cẩn, quay đầu đi chỗ khác, nhịn cười nói: "Đi thôi."


Thay đổi tọa kỵ làm tâm tình một ngày này của Thẩm Tri Huyền rất vui, y đưa mắt nhìn khắp nơi, không tha cho góc nào.


Lần bay này, bay đến chạng vạng, màn đêm lặng lẽ buông xuống.


Thẩm Tri Huyền đang định nói tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút, trong nháy mắt lại bị một biển hoa màu xanh nhạt hấp dẫn tầm mắt.


"A Cẩn." Y vỗ vỗ phi mã, ý bảo nó chậm lại, đôi mắt nhìn chằm chằm bụi hoa màu xanh nhạt: "Ngươi nhìn bên kia kìa... Hình như cái đó giống với bông hoa trên tay họa mi nhỏ ở thành Dương Châu đúng không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK