Thẩm Tri Huyền tự nhận mình đã chạm tới phương thức nắm bắt tiểu đồ đệ, tâm tình vui sướng xốc y sam mỏng của thiếu niên lên, ngay sau đó tâm của y liền chìm phân nửa.
Vết thương còn thê thảm hơn y tưởng.
Hàn khí của Trừng Giới Tiên quanh quẩn trên miệng vết thương, từng vết máu bầm đen kịt chồng chất lên nhau, thoạt nhìn rất đáng sợ, máu đen chảy ra từ vảy vết thương, làm trôi đi thuốc mỡ màu đen.
Thuốc mỡ này vừa nhìn đã biết đây là loại bình thường, mùi thì vi diệu mà hiệu quả lại còn kém, so với linh dược thượng phẩm mà y đưa tới thì đúng là thua cả vạn dặm. Có lẽ là do mấy ngày nay Yến Cẩn dùng loại thuốc mỡ này nên vết thương mới mãi không lành.
Thẩm Tri Huyền dùng băng gạc thấm nước thuốc đặc chế lần nữa thay hắn rửa sạch miệng vết thương. Vừa chạm vào da, Yến Cẩn đã run lên, cơ bắp căng cứng, vết thương bị đè xuống, máu chảy càng nhiều.
Thẩm Tri Huyền giơ tay còn lại lên, tùy ý vỗ cánh tay hắn, trấn an:"Thả lỏng."
Một miếng băng gạc nhanh chóng dính đầy máu đen. Xử lí vết thương như vậy rất đau, Thẩm Tri Huyền sợ Yến Cẩn chịu không nổi, cố ý nói chuyện phiếm phân tán lực chú ý của hắn:"Mầm mầm đâu? Còn đang ôm lấy ngươi à? Lạ thật, tiểu gia hỏa này thân với ngươi như vậy..."
Y nói mấy câu, Yến Cẩn mới cẩn thận nhỏ giọng đáp "Vâng", sau lưng càng căng cứng.
Thẩm Tri Huyền:"....."
Y tự nhận là mình đang rất cố gắng để tỏa ra hào quang thiện ý đấy! Rốt cuộc là nguyên đã tạo nghiệt gì thế! Hành hạ một tiểu thiếu niên thành ra thế này!
Thẩm Tri Huyền không còn cách nào khác, đành im lặng. Vốn dĩ y còn muốn hỏi Yến Cẩn sao lại không dùng linh dược y đưa tới, nhưng giờ nghĩ lại, hơn phân nữa là không dám dùng.
Là vì sợ y giở trò.
Một vòng lại một vòng băng vải, cuối cùng quấn một vòng ra trước người rồi thắt nút lại. Thẩm Tri Huyền dứt khoát nhét hai đoạn vải vào tay Yến Cẩn để hắn tự thắt, còn mình thì đứng dậy đi rửa tay, mở túi trữ vật ra tìm tìm một lát, lấy ra tấm gấm có hoa văn mây trôi của Yến Cẩn.
Trong một lát này, Yến Cẩn đã buộc xong băng vải, trình độ thuần thục này đúng là làm ngươi đau lòng.
Thẩm Tri Huyền kêu một tiếng "A Cẩn", hít sâu một hơi, đưa tấm gấm mây trôi tới trước thiếu niên, trịnh trọng nói:"Xin lỗi."
Yến Cẩn thấy tấm vải quen thuộc này thì cả người run lên, suýt nữa là giật đồ vào tay, trân trọng xem đi xem lại, sau khi chắc chắn đây là vật mà hắn đã làm mất thì đáy lòng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hậu tri hậu giác phản ứng lại —— Thẩm Tri Huyền vừa mới nói cái gì?
Một mảng yên tĩnh, Yến Cẩn gắt gao túm chặt đoạn gấm vừa mới tìm lại được, chỉ cảm thấy hoang đường.
Xin lỗi.
Thẩm Tri Huyền vậy mà lại xin lỗi hắn.
Xin lỗi cái gì, xin lỗi những chuyện đã xảy ra trước đây, hay là lại có phương pháp tra tấn người khác, hoặc là...
Yến Cẩn nghiêng đầu, nhìn Thẩm Tri Huyền, đáy mắt đen như mực mơ hồ có một tia châm chọc rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra. Hắn chậm rãi hỏi:"Sư tôn, ngài bị đoạt xá rồi sao?"
Thẩm Tri Huyền:"....."
Vai, vai chính ai, ai cũng nhạy bén như vậy hả!
Y gian nan mở miệng phủ nhận:"Đoạt xá? Sao lại thế..." Dừng một chút, lại nghiêm mặt nói:"Mấy ngày nay vi sư đã suy nghĩ rất nhiều, những chuyện trước đây quả thật là vi sư quá đáng, sau này vi sư sẽ không làm vậy nữa."
Y tự nhận thái độ của mình vừa nghiêm túc lại thành khẩn, gần đây tự mình đón hắn xuống Tư Quá Nhai, lại tự mình tìm đoạn gấm này về, còn bôi thuốc cho hắn, y đã nỗ lực tẩy trắng lắm rồi đó...
Nhưng Yến Cẩn nghe y nói thì chỉ im lặng khom người nhặt y sam lên, tự mình mặc vào, dùng im lặng để thể hiện rằng hắn không tin.
Băng dày ba thước không phải do lạnh một ngày, mà đợi băng tan cũng không phải chuyện trong chốc lát... Thẩm Tri Huyền điên cuồng an ủi mình trong lòng, mới có thể nhịn xuống xúc động muốn ôm lấy thiếu niên khóc lóc xin hắn tha thứ.
Không sao, y còn cứu chữa được. Trong hơn một năm thu Yến Cẩn làm đồ đệ, chuyện duy nhất mà nguyên thân từng nhúng tay vào chính là chuyện của Tàng Kiếm Các, còn đa số những chuyện còn lại, nguyên thân đều không quan tâm mà dung túng cho Nghiêm Thâm cùng với các tiểu đệ tử khác gây khó xử vặt vãnh cho Yến Cẩn.
Nhất là sự kiện tàn nhẫn quá mức kia, sự kiện đoạn linh căn của Yến Cẩn, còn chưa xảy ra —— Thẩm Tri Huyền nhớ rõ, chuyện này xảy ra sau khi Yến Cẩn xuống Tư Quá Nhai, cũng may là nguyên thân chưa kịp tìm đường chết thì y đã xuyên tới đây rồi.
Cũng coi như đây là cơ hội tốt, mọi chuyện chưa xấu tới mức không thể cứu vãn.
Thẩm Tri Huyền vừa mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới chuyện Tàng Kiếm Các lại thấy đau đầu.
Mấy ngày nay y không chú ý gì tới chuyện Tàng Kiếm Các, người đứng sau Nghiêm Thâm thu dọn hiện trường vừa nhanh lại sạch sẽ, y mới tới không lâu, còn chưa kịp thăm dò tìm hiểu ai, nói muốn điều tra lại lần nữa cũng chỉ là nói mà thôi.
Việc này đã được định sẵn là sẽ tra không ra manh mối —— Ít nhất là bây giờ không thể.
Thẩm Tri Huyền cảm thấy mình đúng là tra nam, vừa mới xin lỗi xong đã phải nói với người ta là ngươi chịu oan, ta không cứu được ngươi rồi.
Y chần chờ mờ mịt nói một câu, Yến Cẩn lập tức phản ứng lại, im lặng một hồi, chỉ nói:"Dù sao thì mạng sống rẻ hèn của đệ tử cũng không sao, sư tôn không cần lo lắng."
Thẩm Tri Huyền không nghe được mấy lời xem thường bản thân, cau mày nói:"Đừng nói bậy, ngươi rất tốt."
"Tốt cái gì?" Thiếu niên hỏi lại, đáy mắt lướt qua tia mia mai, không biết là đang chế giễu Thẩm Tri Huyền hay đang tự giễu (tự ti).
Thẩm Tri Huyền á khẩu, hắn là vai chính, vai chính có gì tốt, vai chính thì đương nhiên cái gì cũng tốt! Rớt một sợi tóc cũng là bảo vật rồi đó nha!
Trong chốc lát Thẩm Tri Huyền không biết nên nói gì, Yến Cẩn cũng coi như y không còn lời nào để nói, bèn cung kính hành lễ với y, quay người muốn lui ra.
Thẩm Tri Huyền theo bản năng tóm lấy cánh tay hắn, mà Yến Cẩn cũng luôn lặng lẽ phòng bị y nên phản ứng rất nhanh, bất động thanh sắc né người sang một bên, Thẩm Tri Huyền chỉ có thể túm được tay áo của hắn.
Mất sức, y lỡ tay kéo lỏng cổ áo của hắn, làm lộ ra xương quai xanh thon gầy có độ cong tinh xảo, nháy mắt hấp dẫn tầm mắt của Thầm Tri Huyền.
Thẩm Tri Huyền:"....." Y rút tay về như bay, ho nhẹ một tiếng để che giấu, trong khi Yến Cẩn đang im lặng nhìn y thì y buộc miệng thốt:"Ngươi rất... Đẹp."
Yến Cẩn:"...."
Yến Cẩn:"?"
Hắn sững người trong chốc lát, nháy mắt tiếp theo cũng không quay đầu ra khỏi phòng nữa.
Thẩm Tri Huyền... Thẩm Tri Huyền cảm thấy cái mặt già của mình đỏ lên, chỉ muốn chui lên giường giả chết trên đó luôn cho rồi.
Y nhìn Yến Cẩn rời khỏi, đỡ trán, hàm hồ bổ sung một câu:"Buổi tối tới đây..." Lời còn chưa nói xong đã thấy bước chân của Yến Cẩn nhanh hơn, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu.
"... Đổi thuốc thêm lần nữa." Y chậm rãi nói hết, thở dài.
Nhóm tiểu đệ tử bị lôi tới đây làm việc rất nhanh, trong chốc lát đã dọn xong phòng trống, đang tính lại đây báo cáo với Thẩm Tri Huyền thì thấy Yến Cẩn nhanh chân ra khỏi phòng của Thẩm Tri Huyền.
Quần áo xộc xệch, sắc mặt nhạt nhẽo, trong đó có một tiểu đệ tử tinh mắt, thấy tai của hắn có chút phiếm hồng.
Tiểu đệ tử:"... A?"
Hai tiểu đệ tử mà Thẩm Tri Huyền vừa xách lên này mới nhập môn không lâu, còn đang trong độ tuổi tò mò nhiều thứ. Hai người không biết quá nhiều về mâu thuẫn của sư đồ nhà này, trái tim bị đống thoại bản của thế tục đầu độc đến độ nhảy nhót tưng tưng.
Nhìn Yến Cẩn không quay đầu cũng không nói lời nào đi vào phòng, hai tiểu đệ tử liếc nhìn nhau một cái, lộ ra vẻ tò mò.
- ------
PTBH: Nói là dồn tinh lực vào làm bộ này mà tui ra chương lâu quá, xin lỗi mọi người nha ;-;
Sẵn tiện tui đổi tên truyện thành tên [Sư tôn khó làm] cho ngắn nha.