Khu vực này là vùng ven còn sót lại sau quy hoạch đô thị, cách trung tâm thành phố không xa, vì có vẻ xiêu vẹo nên giá thuê nhà ở đây rẻ hơn những nơi khác, có rất nhiều người nước ngoài thuê nhà ở đây.
Vương Nhạc dẫn người vào trong hẻm. Qua vài ngã rẽ, họ nhận ra những ngôi nhà ở hai bên đường trông không khác nhau là mấy; cơ bản, chúng đều là những tòa nhà ba tầng với tường màu xám và trắng, mỗi nhà đều có một sân trong độc lập.
Con hẻm này không lớn nhưng lại mang đến cảm giác như không có điểm cuối, ngoằn ngoèo, quanh co, rất dễ mất phương hướng, không cẩn thận sẽ bị lạc đường ngay.
Vương Nhạc liếc nhìn bảng số nhà 38 đường Minh Dương, ngôi nhà này không có gì đặc biệt, cũng là một tòa nhà ba tầng kiểu cũ, có sân trong độc lập. Hắn gõ cửa vài lần, cánh cửa sắt phát ra âm vang rất lớn.
Chủ tòa nhà ra mở cửa, ông ta không cao, người gầy gầy, nhìn khoảng 60 70 tuổi, hầu hết mái đầu đều đã chuyển trắng, có thể nhìn thấy da đầu phản chiếu dưới lớp tóc mỏng.
Ông lão nhìn thấy người đến mặc đồng phục cảnh sát, liền mở cửa mời vào.
Vương Nhạc bước vào sân, thứ đầu tiên hắn ngửi thấy là mùi đất, trong sân trồng đầy hoa cỏ được chăm chút gọn gàng sạch sẽ.
Người đàn ông trên lầu hai mở cửa sổ nhìn xuống: “Chú Chu, có chuyện gì vậy, sao lại có cảnh sát ở đây?”
“Không có việc gì, chỉ là đến kiểm tra an ninh thôi, cậu cứ lo chuyện của chính mình đi.”
Chủ nhà, được gọi là chú Chu, tùy ý ứng phó mấy câu với người thuê nhà ở tầng trên. Sau đó, ông dẫn Vương Nhạc và hai cảnh sát khác đến một căn phòng nhỏ ở tầng một.
Vào nhà đóng cửa lại, cánh tay ông khẽ run rẩy, chỉ vào một cái lọ thủy tinh trên giá sách: "Đồng chí cảnh sát, tôi không nhìn nhầm phải không, đó thật sự là tim người đúng không?"
Vương Nhạc liếc mắt nhìn, thứ trong lọ trông giống như một quả tim người, hắn thường xuyên quan sát bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi, sẽ không nhận sai.
Bình có dung tích khoảng 3 lít, là loại bình thủy tinh chuyên dùng để đựng rượu đinh lăng, dưới đáy bình có van giống như vòi nước.
Chủ nhà thều thào: “Nhà tôi có mấy phòng cho thuê mà lại xảy ra chuyện này. Nếu lộ ra sẽ không ai chịu thuê nữa, tạm thời các anh có thể giữ bí mật cho tôi được không? "
Vương Nhạc bước đến chỗ giá sách, chụp một tấm hình trái tim trong lọ thủy tinh, gửi cho cả nhóm.
“Người thuê nhà là người như thế nào?” Vương Nhạc hỏi.
“Người thuê là một chàng trai... tôi có ảnh chụp giấy tờ tùy thân của anh ta!”
Ông Chu lấy trong túi quần ra một chiếc smartphone và một cặp kính lão. Ông đeo kính lên, nheo mắt tìm tòi trong album ảnh một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy ảnh chụp chứng minh thư của một chàng trai trẻ.
“5 ngày trước, cậu ta đến hạn thanh toán tiền nhà nhưng tôi mãi cũng không liên lạc được. Mấy người thuê phòng khác cũng nói mấy ngày rồi không thấy cậu ta. Tôi mới lên phòng cậu ta tìm người... Gõ cửa nhưng không có ai trả lời nên tôi mới quyết định mở cửa ra, tôi thấy đồ dùng hàng ngày đều còn ở đây nhưng không thấy người đâu. Tôi nhìn quanh mới phát hiện ra trái tim trong lọ thủy tinh... Tôi nghĩ có lẽ đã xảy ra chuyện nên nhanh chóng gọi cảnh sát!”
Vương Nhạc: “Ông đã từng chạm vào cái lọ này chưa?”
Ông Chu lập tức lắc đầu: “Không có không có, sao tôi dám động vào mấy thứ này!”
“Chúng tôi sẽ mang thứ này về cục cảnh sát. Nếu có thêm tin tức về người này, lập tức liên hệ với chúng tôi!” Vương Nhạc mang găng tay lấy lọ thủy tinh xuống, bỏ vào túi vật chứng.
Sau khi xem tin tức trong nhóm, Cố Nguyên đeo máy tính lên lưng, vội vàng muốn chạy tới đồn cảnh sát, nhưng vừa mở cửa đã thấy Mặc Lâm đang chuẩn bị bấm chuông.
Mặc Lâm: “Em đã xem tin tức trong nhóm chưa?”
Cố Nguyên gật đầu: “Vương Nhạc đang mang trái tim về cục...”
Cả hai đến đồn cảnh sát vừa lúc Vương Nhạc mang theo trái tim trở về đến nơi.
Cố Nguyên mang găng tay lấy lọ thủy tinh từ trong túi đựng vật chứng ra, vừa mở nắp, mùi rượu nồng nặc đã xông ra khắp nơi.
“Dùng tim người ngâm rượu, thật sự là quá biến thái rồi!” Vương Nhạc nói: “Không phải muốn uống thật chứ?”
Cố Nguyên lấy trái tim hoàn chỉnh ra cho vào khay, chiếc lọ được đội kiểm tra dấu vết mang đi lấy dấu vân tay.
Lớp biểu bì của trái tim đã chuyển trắng, trong lòng động tĩnh mạch đầy cồn. Cố Nguyên trích xuất một số mô và gửi chúng đi xét nghiệm ADN.
Khi sắp đến giờ tan tầm thì kết quả đối chiếu ADN ra tới, trước sự ngạc nhiên của mọi người, chủ nhân của trái tim này hóa ra chính là người chết được tìm thấy ở thôn Hà gia ngày hôm qua.
Vương Nhạc thở dài nhẹ nhõm: “Tôi tưởng vụ án này sẽ phức tạp lắm, không ngờ nhanh như vậy đã có manh mối của hung thủ rồi!”
Mộng Lan từ trong máy tính truy ra thông tin danh tính của nghi phạm: "Đồng Lỗi, nam, 25 tuổi, người địa phương, tốt nghiệp học viện mỹ thuật, cha mẹ đã ly hôn, hiện tại hai người đều không ở thành phố."
Nhân viên trong cục cảnh sát không đủ, Tiêu Trạch phải gọi những người thuộc đội truy dấu hiện trường trở về, cố gắng toàn lực để bắt giữ Đồng Lỗi.
Người trong cục cảnh sát vội thành một đoàn, Cố Nguyên vẫn ngồi nhìn chằm chằm vào bản đồ giải phẫu tim mạch phóng to trên màn hình máy tính chìm vào trầm tư.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Mặc Lâm bưng ly cà phê đến đặt trước mặt Cố Nguyên.
Cố Nguyên vẫn luôn cau mày: "Tâm thất trái của trái tim này rõ ràng đã bị giãn ra, hơn nữa van động mạch chủ cũng bị thu hẹp đáng kể, cũng đã xuất hiện vôi hóa rồi."
Mặc Lâm: “Ý em là?”
“Trái tim này có vấn đề… Đến mức cần phải phẫu thuật.” Cố Nguyên dừng một chút, tiếp tục nói: “Hơn nữa, trái tim này trông không mới.”
Mặc Lâm nghe ra vấn đề: "Em nghĩ trái tim này đã bị ngâm bao lâu?"
“Khó mà nói, tóm lại không phải mới bỏ vào gần đây.”
Mặc Lâm đứng sau lưng ghế Cố Nguyên, trong đầu nghĩ về những điều cậu vừa nói, bỗng đột nhiên anh cúi xuống đặt, lòng bàn tay mình lên bàn tay đang đặt trên con chuột của cậu.
Cơ thể Cố Nguyên căng thẳng khi cảm nhận hơi thở của anh đang đến gần.
Mặc Lâm: “Nhìn thử cái lọ này xem.”
Cố Nguyên nhận ra anh chỉ muốn sử dụng chuột, cậu nhanh chóng rụt tay lại nhường con chuột cho Mặc Lâm.
Mặc Lâm cong eo lướt chuột, tóc mai thỉnh thoảng lướt qua vành tai trái Cố Nguyên: "Trên lọ có một vài đường cặn ngang trông khá rõ ràng..."
Anh nói xong quay đầu lại nhìn người trước mặt thì phát hiện khuôn mặt cậu đã đỏ bừng, anh tủm tỉm cười: “Em nói sao lại như vậy nhỉ?”
Cố Nguyên sửng sốt một lúc, sau đó mới định thần lại: "Dưới đáy lọ có một cái van, rượu trong đó đã bị ai đó xả ra ngoài."
“Mực rượu đã giảm xuống rất nhiều. Không phải một sớm một chiều mà cớ thể hình thành những đường ngang này. Anh đồng ý với em. Trái tim này quả thực không phải mới được bỏ vào.”
Sau khi Mặc Lâm nói xong, anh lại nhìn Cố Nguyên, hơi thở phun bên tai cậu.
Cố Nguyên rụt cổ lại vì tai quá ngứa.
Mặc Lâm không đùa cậu nữa, đứng thẳng người dậy: "Anh đi nói với Tiêu Trạch, đợi anh ở đây."
Cố Nguyên quay đầu nhìn Mặc Lâm bước vào phòng làm việc của Tiêu Trạch, cậu liếc nhìn ly cà phê trên bàn, cầm lên uống một hơi cạn sạch.
Ngồi tại chỗ chờ vài phút, cậu cảm thấy nhịp tim của mình càng ngày càng nhanh hơn.
Lúc đầu chỉ là có chút hưng phấn, nhưng sau khi uống hết cốc cà phê lại càng kích động hơn, khi cậu cầm chuột lên, đầu ngón tay cũng khẽ run rẩy.
Cậu chưa bao giờ nhạy cảm với caffein như thế, hôm nay có chuyện gì với cậu vậy?
Cậu cầm chai nước khoáng bên cạnh lên, ọc ọc ọc hết nửa chai.
Khi Mặc Lâm ra khỏi văn phòng, anh thấy Cố Nguyên đã thu dọn đồ đạc, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ để đợi anh.
Khoảnh khắc đó, Mặc Lâm đột nhiên cảm thấy không quen, bởi vì Cố Nguyên đã quen ở một mình, cũng không quan tâm đến việc thiếu người xung quanh. Cho tới nay đều là Mặc Lâm luôn tìm cách làm phiền cậu.
Mặc Lâm đã đi vào văn phòng 15 phút, nhưng cậu vẫn ở bên ngoài đợi anh 15 phút, hơn nữa còn uống hết cà phê anh đưa!
Ngực Mặc Lâm nóng ran, anh thích cảm giác được Cố Nguyên để ý này, giống như cây vạn tuế anh trồng nhiều năm đột nhiên nở hoa, tâm trạng của anh lúc này rất khó tả.
Cố Nguyên dường như cảm nhận được anh đang đến, cậu liếc nhìn về phía sau một cái.
Thấy đó là Mặc Lâm, cậu bật người khỏi ghế, cầm cặp sách lên, chờ Mặc Lâm đi tới trước mặt mình.
Sau khi Mặc Lâm bước tới trước mặt Cố Nguyên, điều đầu tiên anh làm là đưa tay ra chạm vào mái tóc mềm mại của cậu, nhưng cậu có hơi cảnh giác quá mức, lập tức quay đầu đi không cho anh chạm vào.
Cố Nguyên: “Đừng có sờ đầu.”
Mặc Lâm: “Vậy sờ ở đâu?”
Cố Nguyên suy nghĩ một chút: "Dù sao cũng đừng sờ đầu."
Mặc Lâm đột nhiên nở nụ cười: "Đã hiểu..." Ngoài đầu ra, những nơi khác đều có thể sờ.
Sau khi trở về nhà, Cố Nguyên đi theo Mặc Lâm, muốn giúp nấu cơm.
Mặc Lâm: “Anh làm đồ ăn, em cắm cơm là được.”
Cắm cơm xong, Cố Nguyên ngồi trên ghế sô pha nhà Mặc Lâm xem TV, hai tay ôm một hộp khoai tây chiên, cậu dường như cũng không có tâm trạng xem TV, vừa ăn khoai chiên vừa nhìn bóng dáng Mặc Lâm đang nấu ăn.
Khi Mặc Lâm quay người lấy đồ thì tình cờ bắt gặp tầm mắt của Cố Nguyên.
Sự u ám trong mắt Cố Nguyên là vốn có, khi cậu nhìn chằm chằm vào một người sẽ khiến người ta có cảm giác "có phải mình đã làm gì sai không".
Mặc Lâm cảm thấy cậu nhất định là đói lả rồi mới nhìn chằm chằm vào anh như thế.
Mặc Lâm cười cười: “Anh sắp nấu xong rồi, em ăn ít khoai chiên đợi anh chút.”
Cố Nguyên nhìn sang chỗ khác, nghiêng người về phía trước, cầm lấy điều khiển chuyển kênh.
Mười phút trôi qua, Cố Nguyên thấy Mặc Lâm còn chưa xong bèn đi vào nhà bếp, âm trầm đứng sau lưng anh.
Mặc Lâm hoàn toàn không để ý, trong miệng ngâm nga vài điệu nhạc, nhanh tay cho đồ ăn vào chảo, dầu lập tức bắn ra, anh lùi lại một bước, cảm giác mình đã giẫm phải thứ gì đó.
Anh nhìn xuống và nhận ra đó là ngón chân của Cố Nguyên.
Mặc Lâm không biết Cố Nguyên đã đứng sau lưng anh từ lúc nào: “Giẫm trúng em rồi, có đau không?”
Cố Nguyên nhìn ngón chân mình, một lúc sau mới nói: "Không đau... nhanh lên, tôi đói bụng."
Mặc Lâm: “Món cuối rồi, lập tức ăn cơm ngay.”
Cố Nguyên đi vòng qua anh tới chỗ nồi cơm, đứng bất động nhìn chằm chằm nồi cơm nửa phút.
“Làm sao vậy?” Mặc Lâm ngừng tay hỏi.
Cố Nguyên: “Không cắm điện.”
Mặc Lâm: “Không sao, ăn đồ ăn trước đi, hiện tại nấu còn kịp.”
Cố Nguyên đứng yên, lông mày xoắn vào nhau.
“Không nấu cơm mà thôi, không phải chuyện gì lớn...” Mặc Lâm nhìn vẻ mặt khó hiểu của Cố Nguyên mà thấy buồn cười.
“Cười cái gì vậy?” Cố Nguyên đột nhiên hỏi, vẻ mặt không đúng lắm.
“Không có gì, anh chỉ thấy em rất đáng yêu...” Mặc Lâm vừa nói vừa cắm phích nồi cơm vào: “Là lỗi của anh!”
Mặc Lâm mới vừa cắm phích vào ổ điện, Cố Nguyên lại rút nó ra: “Tôi không ăn cơm nó nấu.”