• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viên kẹo trong lòng bàn tay Cố Nguyên cơ hồ bị cậu siết đến biến dạng, thời tiết tháng mười cũng bắt đầu trở nên khô nóng, Cố Nguyên đứng ở cổng lớn cục cảnh sát, trong lòng cực kì phiền muộn.

Tại sao lại như vậy?

Cậu tự hỏi chính mình, lại không tìm được đáp án, đây là nhược điểm của cậu, không có khả năng phỏng đoán ý tưởng của người khác, tâm tình của mình cũng đoán không ra.

Cậu lấy di động ra, gửi cho Ôn Tử Hàm đang ở nước Mỹ một tin nhắn: Nếu có một ngày, lời nói của tôi khiến cậu tổn thương, cậu sẽ tức giận sao?

Ôn Tử Hàm rất nhanh liền trả lời: Tôi làm sao giận cậu được, chỉ cần không đụng vào nguyên tắc, tất cả đều dễ nói.

Cố Nguyên sau khi xem qua càng thêm nghi hoặc, lúc cậu đang nghĩ trăm lần cũng không ra, một cánh tay bỗng nhiên đặt ở trên vai cậu, cậu theo bản năng ném nó ra, biểu hiện phi thường đề phòng, giống như một chú nai con bị chấn kinh.

Chủ nhân của cánh tay trên mặt vẫn treo nụ cười không chút để ý: “Suy nghĩ gì vậy?”

Đại não Cố Nguyên trong nháy mắt chỗ trống, cậu cố gắng chải vuốt rõ ràng logic bên trong chuyện này: “Hiện tại chúng ta xem như là bạn bè đi?”

“Phải.” Mặc Lâm nói: “Đã từ người quen biến thành bạn bè.”

Cố Nguyên cảm thấy càng thêm nghi hoặc, bỏ lại Mặc Lâm đang đứng tại chỗ đi nhanh về phía trước, thẳng đến bên cạnh xe Mặc Lâm, kéo ra cửa xe cạnh ghế phụ ngồi lên.

Hương nước hoa trong xe làm cậu càng thêm phiền muộn, cậu trùm mũ áo khoác lên đầu, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, lại lần nữa chải vuốt rõ ràng những suy nghĩ loạn như ma.

Mặc Lâm nhẹ nhàng đóng cửa xe, ngón tay đặt ở trên tay lái, tựa hồ vô ý thức ở mặt trên gõ hai nhịp, anh cũng không lập tức xuất phát, mà nghiêng đầu nhìn Cố Nguyên đang “tự bế” trên ghế phụ, cậu hiện tại rất giống một con nhím, muốn chạm vào cũng chạm không được.

Cố Nguyên nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được Mặc Lâm đang nhìn mình, cậu nhíu mày: “Anh không lái xe à?”

Mới vừa nói xong cậu đã ngửi được một luồn hương thuốc lá nhàn nhạt chậm rãi tới gần, thậm chí lướt qua thân thể cậu, tiếp tục đi về phía trước...


Cố Nguyên mở choàng mắt, thân thể co rụt lại, cực kỳ phòng bị lui về sau sau.

Lại thấy đối phương ngoéo một đốt ngón tay thon dài, từ phía bên phải ghế phụ kéo ra một đoạn dây an toàn......

Động tác này thực thong thả, cùng tần suất nhịp đập của trái tim Cố Nguyên hoàn toàn ngược lại.

“Răng rắc.” Dây an toàn được cài chặt.

“Đừng có gấp, an toàn là trên hết.”

Khóe mắt Mặc Lâm hơi hơi cong, chậm rãi ngồi thẳng lại, tay vuốt tay lái, dây đồng hồ trên cổ tay phản xạ ra ánh sáng kim loại.

Cố Nguyên chỉ cảm thấy tia sáng phản quang xinh đẹp này khiến mình bị chói mắt, kéo vành nón che lại.

Dọc theo đường đi Mặc Lâm không có nói chuyện, bởi vì anh nhận thức rõ ràng tình cảnh hiện tại của chính mình, nếu lại phát ra động tĩnh gì, người bên cạnh có khả năng sẽ bùng nổ tại chỗ.

Lúc hai người lần nữa trở lại phố ăn vặt, cổ vịt Thu thị đã kéo lên phân nửa cửa cuốn, bên trong không có bật đèn, ánh sáng thực tối tăm.

Mặc Lâm đứng ở ngoài gõ gõ cửa cuốn: “Có ai ở bên trong không?”

Không bao lâu, từ bên trong đi ra một thiếu niên cao gầy mặc đồng phục, trong tay bưng một chồng mâm, khóa kéo đồng phục mở rộng.

Cậu ta thoạt nhìn có chút cà lơ phất phơ, lại có một gương mặt trắng nõn sạch sẽ, tóc có chút dài che phủ vầng trán, khiến khuôn mặt càng thêm nhỏ gầy.

“7 giờ tối mới buôn bán, hai người tới sớm quá rồi.” Cậu ta đưa lưng về phía hai người, mở tủ khử trùng ra, đem chỗ mâm chén chưa được bỏ vào.

“Em là Thu Nghiêu?” Mặc Lâm hỏi.

Thân thể Thu Nghiêu dừng một chút, xoay người nhìn hai người: “Đúng vậy, có việc?”

Cố Nguyên lạnh như băng đứng ở cửa: “Cảnh sát.”

Thu Nghiêu đánh giá người vừa nói chuyện một chút, mặc một kiện áo gió màu đen, mũ trùm áo gió che khuất nửa khuôn mặt, cả người tản ra hơi thở tối tăm, thoạt nhìn giống như tội phạm cướp bóc, mà người đứng bên phải hắn mặc tây trang mang giày da, toàn thân đều là mùi nhân dân tệ, hoàn toàn là hình tượng cao phú soái đặc trưng.

Thu Nghiêu thực bình tĩnh đóng lại tủ khử trùng: “Cảnh sát? Các anh sao? Thẻ cảnh sát đâu?”

“Hiện tại học sinh trung học đều có tính cảnh giác cao như vậy à, xem ra trường học dạy rất tốt.” Mặc Lâm khóe miệng mang theo ý cười, móc ra thẻ của mình.

Xác nhận thân phận xong, Thu Nghiêu thoạt nhìn thành thật hơn nhiều.

Cố Nguyên: “Chu Tiệp đêm qua đem đồng phục đã mặc từ cửa sổ đưa cho nhóc, đồng phục đó đâu?”

“Các người muốn đồng phục em ấy đã mặc làm gì?”

Mặc Lâm: “Kiểm tra DNA của vết máu, có vấn đề gì sao?”

“Trên quần áo đâu có vết máu, hơn nữa tôi đã giặt đồng phục rồi, hẳn là không còn lại vết bẩn nào đâu, các người còn muốn sao?”

“Giặt rồi?” Mặc Lâm không thể không nhìn thiếu niên thêm vài lần.

“Trên quần áo thật sự không có vết máu, tôi đi lấy cho hai người xem.” Thu Nghiêu xoay người lên lầu.

Không bao lâu, cậu ta cầm một cái áo khoác đi xuống: “Cái áo khoác này phải bỏ thôi, nghe hai người nói nghe kinh thật đấy.”

Cố Nguyên không muốn tiếp tục ở lại đây chậm trễ thời gian, nhanh chóng từ trong túi khoác rút ra một cái túi vật chứng lớn, đem áo khoác nhét vào, sau đó chuẩn bị rời đi.

Mặc Lâm chú ý tới ngón trỏ tay phải của thiếu niên có một vết cắt dài khoảng 1cm, anh cong khoé miệng lên, hiền hoà hỏi: “Anh có thể lên lầu nhìn thử không?”

Thiếu niên giật mình, tựa hồ không quá nguyện ý, nhưng lại không thể cự tuyệt: “Hai người muốn nhìn cái gì?”

“Nghiên cứu một chút kết cấu cửa sổ.”

Đi đến lầu hai, Mặc Lâm chú ý tới chủ quán không ở nhà, vì thế hỏi: “Mẹ em đâu?”

“Bà đi nhập hàng.”

“Hôm nay không có lớp sao?”

“Cơ thể có chút không khoẻ, cho nên xin nghỉ.”

“Phải không? Không khoẻ chỗ nào?”

“Đau dạ dày, hiện tại đã khá hơn nhiều.”

Cửa cầu thang đặt một cái thang gỗ cũ. Cái thang thực sự đã rất cũ, màu sắc đã ngả sang xám đen, nhưng đoạn then dưới cùng bị một vật sắc bén gọt bỏ một khúc lớn, lộ ra một đoạn gỗ tương đối mới.

Trên mặt đất không tìm được mảnh vụn đầu gỗ, nhưng có thể khẳng định vết gọt mới xuất hiện không lâu.

Lần trước đến đây xem, cũng không phát hiện có một cái thang nằm ở chỗ này.

Cố Nguyên cũng chú ý tới điểm này, mày nhíu lại một chút.

Ba người đi vào trong phòng thiếu niên, trên mặt tủ đầu giường dán một tấm poster, là của Viên Đồng Đồng, hơn nữa này tấm poster hẳn là cùng kích với tấm trong phòng Chu Tiệp, chất liệu nhìn qua cũng tương tự.

Mặt đất có dấu vết lau chùi còn chưa có khô hẳn, nhưng Cố Nguyên nhớ rõ ràng lúc họ tới vào buổi sáng, mặt đất đã thực sạch sẽ, thật sự không cần phải lau chùi lại một lần nữa, hơn nữa thiếu niên vừa rồi nói dạ dày mình không thoải mái, không phải là nên nghỉ ngơi sao?

Cố Nguyên càng nghĩ càng không thích hợp, móc di động ra gọi cho Nghiêm Cát, bên kia lập tức liền nhận.

“Qua phòng cách vách một chuyến, nơi này có vấn đề.”

Nghiêm Cát vừa nghe có vấn đề, liền mang theo dụng cụ cấp bách chạy tới: “Nơi nào có vấn đề?”

Lúc này Thu Nghiêu sắc mặt đã có biến hóa rất nhỏ: “Chú cảnh sát, phòng của cháu sao lại có vấn đề chứ?”

Nghiêm Cát để mọi người đi xuống dưới chờ, bản thân dùng dụng cụ FLS tìm kiếm dấu vết có khả năng xuất, không bao lâu, hắn từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt mơ hồ nói: “Trong phòng có vết máu nhỏ bị chà lau qua...... Vết máu này có vấn đề?” (Nguồn sáng hình sự (Forensics Light Source – FLS) là thuật ngữ thường được sử dụng để chỉ một hệ thống chiếu sáng ứng dụng trong lĩnh vực pháp y, ví dụ như là đèn laser và đèn cường độ cao.

Đây là thiết bị được các lực lượng thực thi pháp luật sử dụng để tìm kiếm dấu vết hiện trường trong quá trình điều tra hình sự. Đó có thể là phát hiện dấu vân tay trên các loại bề mặt, phát hiện dịch cơ thể, vết máu,…)

Cố Nguyên: “Có vấn đề hay không, chỉ cần xét nghiệm sẽ biết.”

Lúc này thái dương thiếu niên đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, cả người nhìn qua thấp thỏm không yên.

“Ngại quá, em phải theo bọn anh đi một chuyến rồi.” Mặc Lâm cười nói.

Thu Nghiêu bắt đầu không giữ được bình tĩnh: “Các người dựa vào cái gì dẫn tôi đi?”

“Chỉ là đến cục cảnh sát uống uống trà, không cần phải khẩn trương như vậy.” Nghiêm Cát nói.

Thu Nghiêu không nói chuyện nữa, che giấu bất mãn cùng dư thừa cảm xúc, đi theo cảnh sát lên xe.

Mặc Lâm nhìn thẳng phía trước, nghiêm túc lái xe, đột nhiên hỏi Cố Nguyên: “Cậu thấy thế nào?”

“Nếu vết máu trên sàn phòng Thu Nghiêu là của người chết, vụ án càng phức tạp hơn.”

“Nếu không phải thì sao?”

“Vậy nó không cần phải lau sạch sàn nhà.”

Mặc Lâm: “Thu Nghiêu nhìn qua thật sự có vấn đề......”

*

3 giờ chiều, kết quả DNA vết máu trên sàn nhà rốt cuộc ra tới.

Cố Nguyên nhìn chằm chằm kết quả báo cáo, lâm vào trầm tư.

Lý Mông đi tới, cầm lấy báo cáo và liếc mắt nhìn một cách đơn thuần: “Sao lại là máu của chính thằng nhóc đó?”

Cố Nguyên xuyên qua cửa kính phòng thẩm vấn nhìn thiếu niên đang ngồi ở bên trong: “Khi con người phát sinh phản ứng kích thích, thần kinh giao cảm sẽ hưng phấn, adrenalin phân bố gia tăng, tim đập nhanh hơn, dẫn tới huyết áp lên cao......”

Lý Mông: “Có thể nói tiếng người không?”

Cố Nguyên: “Nó đang sợ hãi.”

Lý Mông: “Cái này nhìn ra được, người đang sợ hãi đều như vậy.”

Bất quá Cố Nguyên vừa rồi phân tích một tràng dài chỉ để ra đến một cái kết luận như vậy sao? Có đôi khi hắn thực sự không hiểu được mạch não của Cố Nguyên.

Khung thoại trên màn hình máy tính lập loè một chút, nhảy ra một cái văn kiện, Cố Nguyên lập tức click mở, đó là báo cáo kết quả kiểm tra dấu vết trên áo khoác đồng phục, kết quả viết: Có vết máu tàn lưu không rõ ràng.

“Không rõ ràng... Chính là nói không thể làm chứng cứ.” Lý Mông có chút thất vọng.

Đến đây, vụ án lại lần nữa lâm vào bế tắc, cơ hồ mọi người đều cho rằng cô bé Chu Tiệp có hiềm nghi lớn nhất, nhưng cô bé biểu hiện quá mức bình tĩnh, nhìn qua nghiễm nhiên một bộ dáng cái gì cũng không biết.

Mà Thu Nghiêu là hàng xóm, theo lý mà nói không có biện pháp trực tiếp tham dự vào vụ mưu sát, nhưng từ lúc thiếu niên đi vào phòng thẩm vấn đến bây giờ, cái trán vẫn luôn rịn mồ hôi, tay chân cũng run rẩy nhè nhẹ, không biết đang băn khoăn hay sợ hãi cái gì.

Bằng trực giác của cảnh sát, không thể không tạm giữ Thu Nghiêu lại tăng thêm thẩm vấn, có lẽ cậu ta có thể cho thêm manh mối gì.

“Cháu thật sự cái gì cũng không biết, em trai sao lại bị người đánh ngất? Em ấy không phải không cẩn thận rơi vào chảo dầu sao? Mọi người lúc giải phẫu thi thể, có phải hay không nhìn lầm rồi......”

Chu Tiệp một bên nhỏ giọng nức nở một bên hỏi cảnh sát ký lục: “Cháu khi nào có thể ra ngoài, cháu muốn về trường học......”

Mà Thu Nghiêu bên kia......

“Có thể đi rồi sao... Cháu thực sự cái gì cũng không biết... Chỉ cho mượn áo khoác đồng phục mà thôi... Phải đến mức này sao?”

Nhìn ra được Thu Nghiêu đang cực lực bảo trì bình tĩnh, nhưng cơ thể cậu ta lại bán đứng chính mình.


Lý Mông gãi gãi đầu: “Nam sinh tố chất tâm lý không tốt, hay là thẩm vấn nam sinh trước.”


“Chờ một chút.” Mặc Lâm nhìn chăm chú vào Thu Nghiêu trên màn hình máy tính, không chút để ý nói: “Còn chưa phải thời điểm, để cậu ấy chờ thêm một lát...”


“Vì sao vậy?” Mộng Lan thật cẩn thận hỏi.


“Thời cơ tốt nhất để thẩm vấn người hiềm nghi chính là lúc phòng tuyến của đối phương đã hoàn toàn sụp đổ, cậu nhóc này không cần chúng ta phải trải chăn, cậu ta tự dày vò chính mình trong chốc lát cũng có thể đạt tới hiệu quả tương tự.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK