• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Nguyên ở một bên “trêu mèo”, cục lông cam béo múp bị cậu đùa bỡn trong tay.

Mèo béo cảm nhận được sự uy hiếp đến từ Cố Nguyên, nó giơ hai móng vuốt về phía Mặc Lâm vùng vẫy cầu cứu, nhưng Mặc Lâm vẫn đang chăm chú cắt rau, không có thời gian quan tâm đến nó, nó meo meo kêu hai tiếng, cuối cùng đành buông tay từ bỏ.

Cố Nguyên chưa bao giờ nuôi mèo nhưng cậu đã đọc một số bài báo về thói quen của mèo. Tuy nhiên sự hiểu biết của cậu về mèo chỉ là lý thuyết và chưa từng thực hành nên tất nhiên cậu không thể hiểu được ngôn ngữ của loài mèo.

Nhưng cậu có thể đoán được đại khái mèo béo muốn thể hiện điều gì từ hành động của nó.

Cố Nguyên: “Tôi đoán.”

Có lẽ mèo béo cũng không ngờ rằng người tên Cố Nguyên có mùi thơm thơm này lại thực sự thích trêu chọc nó đến vậy. Nó liên tục rên rỉ dưới sự chà đạp của cậu, âm thanh ngày càng trở nên thảm thiết hơn, cuối cùng nó dựng đuôi lên trời, xù hết cả lông lên.

Một tiếng "Meo!" bén nhọn phát ra từ cổ họng mèo béo, nó bắt đầu tính toán cơ hội trốn thoát, hai chân sau lùi lại nhún một phát lấy điểm tựa, hai chân trước nhẹ nhàng rơi xuống đất, trong phút chốc biến mất không còn tăm tích.

Cả cá nhỏ quyến rũ nó cũng không dám thèm muốn nữa, vẫn là về tổ chờ đợi an toàn hơn.

Mặc Lâm cảm thấy cảnh tượng vừa rồi hơi buồn cười, sao Cố Nguyên lại tự dưng đi đánh nhau với một con mèo?

Anh vừa cắt rau vừa cười nói: "Mèo có cách giao tiếp riêng, không giống như con người, trên người chúng có nhiều tuyến ngoại tiết, có thể tiết ra pheromone... Trên bàn chân của chúng nó cũng có, lúc nãy cào em, nó đã đánh dấu một mùi đặc biệt lên người em, sau này khi em đến gần, nó sẽ trốn đi thật xa... "

“Tôi biết,” Cố Nguyên nói: “Tôi cố ý mà.”

Mặc Lâm:……

“Nó thích quấn lấy tôi, tôi cảm thấy như vậy không tốt, anh sẽ ghen.” Cố Nguyên nghiêm trang nói.


Mặc Lâm hoàn toàn bị hành động đáng yêu của Cố Nguyên đánh bại: "Nó chỉ là một con mèo, anh sẽ không ghen đâu..."

Cố Nguyên dựa vào cửa suy nghĩ hồi lâu: "Tại sao anh không ăn dấm của mèo?"

Mặc Lâm bỗng nhiên phát hiện mình dường như không thể trả lời câu hỏi này, bởi vì tính chiếm hữu của con người là một thứ rất đặc biệt, hoàn cảnh của mỗi người khác nhau, mức độ họ thể hiện tính chiếm hữu cũng sẽ khác nhau.

Anh rất hiếm khi gặp phải câu hỏi khó như thế này, vì vậy anh hỏi ngược lại Cố Nguyên: "Vậy nếu anh thân thiết với một con mèo, em sẽ ghen sao?"

Đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ, biết đâu có thể thấu hiểu được.

Cố Nguyên suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nhàn nhạt phun ra một chữ: “Sẽ.”

Mặc Lâm:......

Mặc Lâm không ngờ Cố Nguyên sẽ trả lời như vậy, đồng thời anh dường như có vài dự cảm chẳng lành về những chuyện sắp sửa xảy ra.

Cho nên bây giờ anh phải giữ khoảng cách với con mèo mình đã nuôi năm năm???

“Em chắc chứ?” Mặc Lâm xác nhận lại lần nữa.

Cố Nguyên cau mày suy nghĩ một hồi: “Trước kia thì không, nhưng hôm nay xem ra là sẽ.”

Sau khi Mặc Lâm nghe những lời này, bàn tay đang cắt rau của anh bỗng nhiên dừng lại.

Ngay sau đó, đôi mắt của Cố Nguyên bỗng trở nên u ám: "Anh muốn tôi hay muốn nó?"

Câu này gần như giống hệt với những điều Mặc Lâm đã linh cảm.

Nếu phải đưa nó đi thì anh làm không được, dù sao cũng đã nuôi năm năm. Hơn nữa con mèo này mang hồi ức của anh và Cố Nguyên, nó là con mèo mà anh đã nuôi vì cậu, nó mang quá nhiều tình cảm và năng lượng của anh.

“Không chọn được?” Cố Nguyên dường như đã hết kiên nhẫn, lúc này mùi thơm của thức ăn cũng không thể khiến tâm trạng của cậu dịu đi.

Mặc Lâm đặt con dao làm bếp lên thớt, tỏ vẻ bình tĩnh rửa tay, nhưng thật ra anh đang điên cuồng nghĩ biện pháp đối phó.

“Nếu không thì như vậy đi,” Mặc Lâm trong cái khó ló cái khôn nói: “Trước tiên cứ để nó ở chỗ em đi, đợi đến khi anh tìm được một người chủ thích hợp cho nó rồi mới đưa đi được không?”

Cố Nguyên hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra một hơi sau, đôi mắt dần dần khôi phục đến thả lỏng trạng thái: “Có thể.”

Mặc Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm, tắt vòi nước lau tay.

Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cố Nguyên đi đến mắt mèo nhìn một cái, người đứng bên ngoài chính là Ôn Tử Hàm.

Cho dù thông qua mắt mèo cũng có thể ngửi được mùi rượu tỏa ra từ người đứng ngoài cửa.

Sau khi Cố Nguyên mở cửa, liền lùi lại một bước, kéo ra khoảng cách với Ôn Tử Hàm: "Vào đi."

Mặc dù Ôn Tử Hàm có chút men say nhưng y vẫn biết mình đang làm gì: “Tui tới nhà ông không thấy ai, tui đoán có lẽ ông đang ở nhà Mặc Lâm... Hai người đang làm món ngon gì vậy, mùi thơm thế?”

Ôn Tử Hàm vẻ mặt say khướt, động tác chậm chạp, bước đi cũng không ổn định lắm, nhưng y cũng biết đi đến tủ giày lấy dép dùng một lần thay giày.

Mang dép xong, y bước vào trong hai bước mới nhớ tới cửa còn chưa đóng, liền lắc lư quay lại đóng cửa.

Cánh cửa bị đóng sầm lại, cả không khí xung quanh cũng rung chuyển.

Sau khi đóng cửa, y chợt nhớ ra điều gì đó, chỉ vào mặt Cố Nguyên nói: “A... Tui biết rồi, Mặc Lâm nấu cơm cho ông... Vậy vừa lúc... Tui ké một bữa... Ăn xong lại về ngủ...”

Nói xong, y đi tới khoác vai Cố Nguyên, sau khi khoác lên bờ vai quen thuộc, y theo thói quen kéo người vào lòng.

Cố Nguyên ngửi thấy mùi rượu khắp người đối phương, nhíu mày phủi rớt cánh tay của Ôn Tử Hàm đang khoác lên vai mình.

Vì sự cố sáng nay, hệ thần kinh của cậu vẫn còn đang trong trạng thái căng thẳng, cậu không chỉ lo lắng quá mức về một con mèo, mà ngay cả cánh tay dang rộng của người bạn tốt nhất cũng bắt đầu lưu tâm.

Ôn Tử Hàm sững sờ một chút, cảm giác mất mát từ cánh tay bắt đầu truyền đến dần dần lên men trong lòng.

Thần kinh bị cồn làm tê liệt tỉnh táo lại một chút, nhưng cũng không bình tĩnh được mà ngược lại bắt đầu phát tác lên: "Sao vậy?"

Cố Nguyên: “Tôi nghĩ về sau chúng ta cần phải giữ khoảng cách với nhau một chút.”

“Ông có ý gì?” Ôn Tử Hàm có chút bực bội: “Có bạn trai rồi liền không cần tui nữa?”

Vừa lúc Mặc Lâm mang thức ăn từ nhà bếp đi ra và bắt gặp cảnh tượng này, anh biết chuyện sẽ trở nên rất tệ nếu cứ tiếp tục như thế này. Vì vậy, anh đặt đĩa lên bàn ăn, nháy mắt ra hiệu với Ôn Tử Hàm: "Lát nữa sẽ nói với cậu, chúng ta ăn cơm trước đi."

Trên bàn bày rất nhiều món ngon, nhưng chỉ có một mình Cố Nguyên có tâm tình ăn cơm.

Ôn Tử Hàm bỗng dưng bị đối xử lạnh nhạt đã tỉnh táo hơn không ít, y hít hít mũi ăn rau, nhưng cho vào miệng lại giống như nhai sáp: "Sao cay thế, nóng hết cả mũi!"

“Cay sao?” Cố Nguyên vô thức ngẩng đầu lên: “Có lẽ ông ở nước ngoài lâu rồi nên trở về ăn không quen đồ trong nước”

Ôn Tử Hàm duỗi tay lấy ly nước bên cạnh Cố Nguyên, Cố Nguyên thấy bàn tay của y tới gần mình bèn dịch người về sau một chút.

Tuy rằng chỉ là lùi lại một bước nhỏ, nhưng lại khiến tim của Ôn Tử Hàm đập mạnh. Cảm giác tủi thân bắt đầu nhen nhóm và dâng lên trong lòng y, khi nó sắp bùng nổ, y nhìn vẻ mặt không biết gì của Cố Nguyên, lại nhịn xuống lửa giận trong lòng.

Y có thể trở thành bạn tốt của Cố Nguyên chắc chắn phải có nguyên nhân, nếu chỉ chút ủy khuất này đã chịu không nổi, bao nhiêu năm làm bạn cũng vô ích!

Chỉ là y không thể thích ứng với cảm giác trở lại trước khi giải phóng này, cần một chút thời gian để điều chỉnh.

Mặc Lâm liếc nhìn Ôn Tử Hàm liền phát hiện vẻ mặt của đối phương còn khó coi hơn là ăn phân.

Mặc Lâm gặp rắc rối khi điều trị cho Cố Nguyên, anh cho rằng lỗi không phải ở cậu mà là do chính mình.

Bởi vì anh đẩy nhanh quá trình trị liệu, Cố Nguyên phải tiếp nhận quá nhiều cảm xúc xa lạ cùng một lúc, mà cậu chưa hoàn toàn tiêu hóa và hiểu được cho nên sinh ra một số hiểu lầm.

Giống như trong truyện võ hiệp, một người vì nóng lòng tu luyện công pháp mà tẩu hỏa nhập ma.

Nhận thức về tình cảm của Cố Nguyên vẫn còn hạn chế, nếu không được hướng dẫn một cách chính xác, cậu có thể sẽ làm tổn thương người khác và cả chính mình.

Sau bữa trưa, Mặc Lâm giúp Cố Nguyên xuống lầu mua đồ, và nói sơ qua về tình hình hiện tại của cậu với Ôn Tử Hàm.

Ôn Tử Hàm suy tư một hồi: "À, tôi không sao, tôi chỉ là đang lo lắng cho Nhãn Nhỏ, chúng ta làm sao để giúp cậu ấy bây giờ?"

Mặc Lâm cũng không có biện pháp nào tốt: "Hiện tại chỉ có thể từ từ sửa đổi quan niệm của em ấy."

Ôn Tử Hàm bỗng nhiên có chút xúc động: "Khi còn bé, cha mẹ luôn lo lắng tôi học không tốt. bây giờ rốt cuộc có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ lúc đó."

“So với những người cùng trang lứa, Cố Nguyên ít tiếp xúc với xã hội hơn.” Mặc Lâm chậm rãi phân tích: "Hiện tại chúng ta phải đưa em ấy vào xã hội để rèn luyện lại... Rốt cuộc có một số chuyện nhất định phải trải qua mới có thể hiểu được."

Ôn Tử Hàm đột nhiên do dự: "Tôi có chút lo lắng, Nhãn Nhỏ khác với người thường, nếu thực sự không hiệu quả thì dừng điều trị đi, trước sau gì cũng không khỏi. "

"Không thể ngừng lại... Cánh cửa cảm xúc của em ấy đã được mở ra, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước... Cậu sợ cái gì, không phải còn có chúng ta bên cạnh em ấy sao?"

Ôn Tử Hàm gãi gãi đầu: "Tôi không rành mấy cái này, tôi nghe theo anh, anh giám sát Nhãn Nhỏ, tôi giám sát anh, cứ như vậy đi. Hai ngày này tôi sẽ về nhà ở để tránh xích mích với cậu ấy, nếu cần tôi thì cứ gọi, điện thoại tôi luôn mở. "

- Wattpad Masrhia-

Cố Nguyên nhìn cục lông cam béo múp trong phòng khách nhà mình mà trong lòng không có cảm giác gì, cậu chuyển ổ mèo và mạnh mẽ cưỡng chế nó sang một môi trường mới.

Cậu thả con mèo đang căng thẳng lên ban công nhà mình, nó đi qua đi lại trong căn phòng có bố cục quen thuộc này nhưng lại phát hiện tất cả mùi hương mà nó đánh dấu ban đầu đã biến mất, môi trường xa lạ này khiến nó cảm thấy rất bất an.

Khi Cố Nguyên đến gần, nó cong lưng một cách cảnh giác, đuôi dựng đứng và kêu lên một tiếng khàn khàn kỳ quái.

Cố Nguyên quyết định không để ý đến nó và đi làm việc của mình, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem nó đang làm gì.

Móng vuốt của mèo béo cào lên sàn nhà, lên ghế sofa, lên góc bàn, để lại mùi hương của riêng nó ở bất cứ nơi nào nó có thể đánh dấu.

Cố Nguyên cau mày, véo đám lông sau gáy nó, nhấc nó lên khỏi mặt đất rồi ném trở lại ban công.

Cậu chỉ nuôi nó vài ngày, nó không cần đánh dấu nhiều như vậy, mấy ngày nữa sẽ bị đưa đi.

Điện thoại của Cố Nguyên rung lên, là Mặc Lâm gửi tin nhắn tới: 【 Cần anh mang tủ đồ của nó qua đó không? 】

Cố Nguyên trả lời không chút suy nghĩ: 【 Không cần, tôi lấy một ít qua đây là được. 】

Dù sao nó cũng không ở đây lâu.

Ngay sau khi trả lời tin nhắn, một tin nhắn nhóm khác xuất hiện trên điện thoại.


Vương Nhạc: 【 Nhận được báo cáo từ người dân: một quả tim được tìm thấy trong một căn nhà cho thuê ở số 38 đường Minh Dương. Chúng tôi đã dẫn người đến hiện trường xem xét, quả thực là tim người. 】


Sau khi tin nhắn này được gửi đi, Vương Nhạc lại gửi thêm một bức ảnh sắc nét khác.


Một trái tim to bằng nắm tay được ngâm trong một lọ thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt.


Cố Nguyên phóng to bức ảnh lên và xác nhận rằng đó thực sự là một trái tim người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK