• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Mông nhồi đầy một mồm bánh quẩy, sữa đậu nành mơ màng ực một cái hồ đồ nuốt xuống: “Báo cáo nghiệm thi nói đứa bé sau khi ăn cơm một giờ thì phát sinh chuyện ngoài ý muốn, bà chủ nói bữa tối ăn vào lúc 7 giờ rưỡi, khi đó còn gái mới vừa tan học trở về, để con gái đút cơm cho em trai, ước chừng khoảng 8 giờ thì đút hết, vậy thời điểm tử vong hẳn là khoảng 9 giờ tối.”

Cảnh sát theo dõi Vương Nhạc ngồi trước màn hình vẫn luôn ngáp ngắn ngáp dài: “Lần cuối cùng đứa bé xuất hiện ở trên camera là 7 giờ 40 phút tối cho đến phát hiện thi thể, trong khoảng thời gian này chỉ có 5 người đi vào phòng bếp, ông chủ, bà chủ, cô con gái, vị khách tìm WC và vị khách báo án, ngoài ra không còn ai khác......”

Lý Mông chỉ cảm thấy đau đầu: “Thẩm vấn cả đêm không có tiến triển gì, người khách tìm WC căn bản không có cơ hội gây án, anh ta vẫn luôn cùng bạn bè uống bia, đã bài trừ hiềm nghi, vị khách báo án càng không thể, lúc anh ta đi vào, đứa bé đã chết, ông bà chủ có hiềm nghi nhất kiên trì nói chính mình vẫn luôn ở quầy nướng BBQ, cái gì cũng không biết, vậy liền kỳ quái, hung thủ cũng không thể là cô con gái đang làm bài tập trên lầu đi, con bé mới 12 tuổi, nó hiểu cái gì?”

“Trẻ em 12 tuổi đã có thể phân biệt thị phi thiện ác, cũng không thể bài trừ hiềm nghi.”

Cố Nguyên mặc một kiện áo gió đen dài xuất hiện ở phía sau hai người, đôi tay đút túi, một bộ tư thái khiến người cách xa ngàn dặm, làn da cậu trắng đến lóa mắt, tinh thần thoạt nhìn không tồi, môi cũng rất có huyết sắc, chỉ là lông mi cong vút rũ xuống mắt kia quá mức tối tăm, dẫn tới cả người đều lạnh như băng.

“Nói như vậy cũng không sai, nhưng lúc tôi 12 tuổi còn đang chơi đồ chơi chiến đấu, làm gì có nhiều ý nghĩ xấu xa như vậy... Cho tôi một vạn lá gan, tôi cũng không dám hành hung, càng đừng nói hành hung em trai ruột của mình......”

Cố Nguyên bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Hừ, đó là bởi vì các anh chưa có tiếp xúc qua, có đôi khi nội tâm trẻ con còn hiểm ác hơn nhiều so với người trưởng thành, chúng nó rất biết cách lợi dụng sự đồng tình của người lớn......”

Hai đại nam nhân trước mặt không tự giác rùng mình, Lý Mông buông sữa đậu nành trong tay: “Cố pháp y, cậu ăn bữa sáng chưa, trên bàn bên kia có sữa đậu nành, nóng hổi.”

Cố Nguyên liếc mắt nhìn sữa đậu nành trên bàn một cái: “Không uống.” Nói xong cậu lạnh như băng xoay người, đi về phía văn phònh của mình.

“Trước kia Cố pháp y có chủ động nói chuyện với anh không?” Vương Nhạc khẽ meo meo hỏi.


Lý Mông hồi ức một chút, lắc đầu: “Cậu nói đúng, cậu ta giống như đối với ai đều như vậy đi.”

Nhưng vào lúc này, Mặc Lâm mang theo hai đại túi đồ ngọt loại cực kì ăn khách đi vào cục cảnh sát, Mộng Lan cùng nữ cảnh sát đang ngồi ở cửa nói chuyện phiếm: “Hôm nay da dẻ trông đẹp thế......”

Mộng Lan ngượng ngùng sờ lên má trái, lộ ra tư thái thẹn thùng: “Có không, khả năng gần đây đắp mặt nạ nên da dẻ cũng tốt lên đi!”

Khóe mắt Mặc Lâm khẽ nhếch, ánh mắt cũng đủ làm người ta suy nghĩ, tươi cười cũng đủ mê hoặc nhân tâm: “ Hôm nay mang theo chút điểm tâm ngọt đến, phiền cô nếu có lúc rảnh thì phát cho mọi người.”

Nói đến đồ ăn, con gái luôn khống chế không được kích động: “Yên tâm đi thầy Mặc, cứ giao cho tôi là được!”

Mặc Lâm cầm đi một phần bánh kem từ trong túi, khóe miệng khẽ nhếch: “Cảm ơn.”

Vương Nhạc đối diện nhìn đến trợn tròn mắt, hắn chạm chạm bả vai Lý Mông: “Đều là soái ca, một người băng lãnh, một người đào hoa, một lạnh một nóng, cơ bản đem tất cả em gái độc thân trong cục cảnh sát mê mẩn hết rồi, còn có cơ hội cho hai ta sao?”

Lý Mông chỉ lo buông bánh quẩy trong tay: “Nói gì lung tung thế, lo chọn điểm tâm đi......”

Vương Nhạc lắc đầu thở dài, tâm nói thầy Mặc muốn ở chỗ này cho đến khi nào, gần đây mời Mộng Lan đi ăn cơm đều mời không được, cả ngày chỉ nhìn chằm chằm vào thầy Mặc......

Mặc Lâm gõ gõ cửa văn phòng của Cố Nguyên, tiếng người bên trong vẫn lãnh đạm như cũ: “Vào đi.”

Đẩy cửa ra, Mặc Lâm thấy Cố Nguyên đang điên cuồng gõ bàn phím laptop trước mặt, đầu không có ngẩng chút nào.

Anh đem bánh kem tinh xảo đặt trên bàn cậu, sau đó đi đến sô pha đối diện, cầm lấy quyển sách tên《Bạo Lực Tình Cảm》 đặt trên bàn, anh đơn giản lật hai trang là đã biết đại khái quyển sách nói về cái gì, lại đặt trở về.

Quyển sách này dạy người đọc nhận biết bạo lực ngôn ngữ.

Lúc này Cố Nguyên rốt cuộc ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh: “Có việc?”

“Không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn tự mình cùng cậu nói một tiếng, từ hôm nay trở đi tôi chính là cố vấn tâm lí học tội phạm ở phân cục này, về sau chúng ta cũng coi như đồng nghiệp, còn phải nhờ cậu chiếu cố nhiều hơn.”

Khoé mắt Mặc Lâm cong cong, trong ánh mắt ôn nhu còn mang theo vài phần ái muội.

Cố Nguyên không có phản ứng gì đặc biệt, một tiếng “Ừm” vô cùng đơn giản đã thể hiện thái độ của cậu.

Một lát sau cậu đóng laptop lại: “Tôi muốn đến hiện trường một chuyến, anh có đi không?”

Đối với Cố Nguyên mà nói, đây đã là phá lệ “chiếu cố”.

Mặc Lâm chọn mi, cảm thấy có chút ngạc nhiên: “Kia đi thôi.”

Hai người một trước một sau vào gara, Cố Nguyên đi ở phía trước, sau khi cửa xe được mở khoá, cậu ngồi vào ghế phụ bắt đầu thắt dây an toàn.

Mặc Lâm chuyên chú nhìn người trong xe, sau đó áo khoác trên tay mình đưa cho cậu: “Cầm giúp tôi một chút.”

Người trong xe ghét bỏ nhìn áo khoác anh đưa tới, hơi hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy.

Trên đường, Mặc Lâm một bên lái xe một bên nhìn thẳng phía trước, dùng hai ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng đặt ở góc phải bên dưới tay lái, lúc cần thì điều chỉnh một chút vị trí tay lái.

Hắn lái xe thật sự tùy ý, nhưng vẫn thực an toàn, nước hoa trong xe đã được đổi thành mùi gỗ tùng nhàn nhạt, đây là mùi hương yêu thích Cố Nguyên.

“Đúng rồi, có món đồ muốn tặng cậu, để trong hộc trước mặt cậu đấy, cậu tự nhìn thử xem.”

Cố Nguyên kéo hộc giữ đồ ra, bên trong có một cái hộp màu xanh biển.

“Đây là cái gì?”

“Trà trợ ngủ, người lớn trong nhà đề cử, nghe nói rất tốt đối với người bị mất ngủ.”

“Sao anh lại biết tôi bị mất ngủ?”

“Đoán.”

Cố Nguyên tâm nói: Anh mà cũng đoán.

Cậu niết góc hộp, qua nửa ngày, từ trong miệng nhả ra hai chữ: “Cảm ơn.”

Này hai chữ đối với cậu mà nói cực kỳ xấu hổ, sau khi nói xong lại cảm thấy càng xấu hổ.

“Không cần khách khí như vậy, chúng ta hiện tại đã rất quen thuộc, không phải sao?”

Mặc Lâm quay đầu nhìn Cố Nguyên ngồi ở ghế phụ, lộ ra nụ cười vi diệu.

Lòng bàn tay Cố Nguyên chợt căng thẳng, cậu đột nhiên cảm thấy khẩn trương, trong đầu còn có chút ngơ ngác, nhưng không rõ ràng lắm là vì cái gì.

Phía trước chính là phố ăn vặt, bởi vì sự tình đêm qua, người đến ăn cơm ít đi rất nhiều, xe có thể thể trực tiếp chạy vào, Mặc Lâm tìm một chỗ dừng xe, thời điểm xuống xe chú ý tới quán BBQ Chu ký nơi phát sinh án mạng cùng quán cổ vịt Chu thị bên trái xài chung một mặt tường, kỳ thật chuyện này rất bình thường, hàng quán đều là cách nhau qua một tường, nhưng kỳ quái chính là lầu hai, thực rõ ràng hai căn lầu hai trước thông với nhau, phong cách trang hoàng cùng thời gian mới cũ cũng giống nhau, ở giữa chỉ cách một tấm ván gỗ.

Mặc Lâm: “Ông chủ, cửa hàng lầu hai đối diện sao lại gần vậy?”

Ông chủ là một quần chúng nhiệt thành: “À, trước kia này hai gian cửa hàng này được một chủ quán thuê để mở tiệm lẩu, phòng ăn ở lầu hai, mặt tường thông nhau, sau không biết vì nguyên nhân gì chủ quán không buôn bán nữa, liền đem chuyển nhượng mặt tiền cửa hàng, sau đó mặt tiền cửa hàng bị phân thành hai, lại cho những người khác thuê......”

Mặc Lâm quan sát một chút cổ vịt Thu thị cách vâch, cửa cuốn đang đóng chặt: “Bọn họ sao lại không mở cửa buôn bán?”

“Bà chủ quán Thu thị là mẹ đơn thân, ban đầu vốn là bán món kho, say thấy hàng xóm làm ăn được, chính mình cũng muốn mở tiệm đồ nướng, làm tiệm đồ nướng rất mệt, buổi tối không thể nghỉ ngơi tốt được, còn phải chăm sóc cho con trai, rất không dễ dàng, cho nên ban ngày ngủ buổi tối buôn bán.”

“Thì ra là thế, cảm ơn ông chủ.”

Hai người nhất trí quyết định kiểm tra lầu hai một chút.

Xuyên qua cửa thang lầu chất đầy kệ hàng, ở cuối có một cửa lùn, mở cửa ra chính là thang lầu, phỏng chừng là vì phòng ngừa khói dầu ở phòng bếp bay đến lầu hai mới lắp tạm một cánh cửa chắn.

Cầu thang làm bằng ván gỗ, cực kỳ hẹp, trên tấm ván gỗ đọng rất nhiều cặn dầu, đến mức biến thành màu đen, Mặc Lâm bởi vì cơ thể tương đối cao, đi lên phải cong eo một chút, thuận tiện nhắc nhở Cố Nguyên: “Cẩn thận một chút, cầu thang rất trơn.”

Lầu hai vẫn là tương đối rộng rãi, mơ hồ có thể nhìn ra hình ảnh gian ghế của tiệm lẩu, không gian bị vách gỗ phân thành ba phòng nhỏ, phòng ở ngoài gần đường cái nhất lớn hơn nhiều so với hai phòng khác, nhìn ra được là phòng của ông bà chủ.

Phòng ở giữa có một cái giường nhỏ, đầu giường đặt hai con búp bê vải, nhìn ra được là phòng con gái lớn, phòng gần cầy thang là kho chứa đồ, không có người ở.

Mặc Lâm đi vào phòng vợ chồng ông chủ, dùng tay gõ gõ vách tường cùng nhà hàng xóm liền với nhau, phát ra tiếng cục cục chứng tỏ phía sau là không gian trống.

Trong ngăn tủ là đồ dùng cùng với một ít quần áo trẻ em và vài món đồ chơi.

Cũng không phát hiện cái gì đặc biệt.

Cố Nguyên mở đèn trong phòng con gái, đập vào mắt chính là một tấm poster, người trên poster cậu đã nhìn thấy ở trên TV, là tiểu hoa đán đang nổi Viên Đồng Đồng.

Poster dán trên tấm ván gỗ trên mặt tường cùng hàng xóm xài chung, phía bên phải có một cái bàn để chống lại mặt tường, bên trên để đèn bàn cùng sách giáo khoa, sách giáo khoa mở ra, còn giữ lại trạng thái tối hôm qua, bài tập toán làm đến một nửa, một cái ký hiệu cuối cùng còn chưa có viết xong.

Trên bàn có đặt một khung ảnh to bằng bàn tay, mặt trên là ảnh chụp một nhà bốn người đang rất hạnh phúc, bé trai trong ảnh thoạt nhìn đã được một tuổi, xem ra là chụp cách đây không lâu.

Bên phải bàn học là một giường nhỏ chống vào tường, rộng đại khái 1 mét 2, drap trải giường màu xanh lục sạch sẽ, chăn xếp chỉnh chỉnh tề tề.

Cố Nguyên cẩn thận quan sát mặt đất, xi măng trên mặt đất còn tính là sạch sẽ, cậu mở đèn pin di động lên cẩn thận quan sát một chút, phát hiện trên mặt đất có dấu vết cọ rửa, thùng rác thực sạch sẽ, mặt trên không có túi rác.

Mặc Lâm: “Có vấn đề gì sao?”


Cố Nguyên: “Cô bé này hẳn là có vấn đề, tìm một xem có vết máu không.”


“Để người của tổ vật chứng tới nhìn kỹ xem, chúng ta đi xuống trước.”


Tổ vật chứng ở lầu hai kiểm tra nửa ngày, kết quả không phát hiện vết máu nào, Nghiêm Cát nói với hai người: “ Dấu vết trên mặt đất kia rất mới, chúng tôi đã cố hết sức lấy những thứ còn sót lại, bởi vì bị cọ rửa đến tương đối sạch sẽ, hơn phân nửa là xét nghiệm không ra cái gì, nhưng căn cứ phỏng đoán, đích xác rất có khả năng là dịch nôn, nếu có thể tìm được khăn lau thì tốt rồi.”


“Rác rưởi trong phòng cô bé không cánh mà bay, nó lại không ra khỏi cửa, vậy rác rưởi đã đi đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK