• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười năm trước, Lý Nam và Hàn Đông vốn là đối thủ bất phân thắng bại, cho nên Lý Nam từng vô số lần ảo tưởng nếu tai nạn ngoài ý muốn năm đó không phát sinh, người đứng trên bục nhận huy chương có thể chính là mình không?

Nhưng chỉ vừa mới bắt đầu giao thủ, Lý Nam liền nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong.

Cả hai mặt tấn công và phòng thủ của Hàn Đông đều không chê vào đâu được, hai người từ lâu đã không còn cùng một đẳng cấp nữa, Hàn Đông đã vươn ra quốc tế, mà Lý Nam vẫn còn dừng lại ở mười năm trước.

Lý Nam cảm giác được rõ ràng khoảng cách thực lực giữa cả hai, nhưng ả không chịu nhận thua, như liều cả mạng cũng phải thắng.

Nếu đây thật sự là một trận đấu chân chính chân chính, nhất định là một trận đấu làm rung động lòng người, bởi vì bên yếu thế liên tục chịu đòn nhưng trước sau vẫn không chịu cúi đầu.

"Mười năm trước cô nên tới tìm tôi, tôi không biết vì cái gì cô lại mất tích lâu như vậy, hiện tại lại sống không ra sống? Nhưng dù sao đi nữa hiện tại cô có tiếp tục đứng lên, cũng sẽ bị tôi đánh ngã, có có những thứ bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, đều là lựa chọn của chính cô thôi."

Lý Nam chống đỡ thân thể của mình bò dậy, lau vết máu trên khóe miệng, từ kẽ răng rít ra hai chữ: "Đánh tiếp!"

"Cô điên rồi!" Hàn Đông nói: "Cô thua chắc rồi."

"Tôi còn chưa gục... Cô dựa vào cái gì bảo tôi thua?"

Lý Nam giống như một kẻ điên, không ngừng ngã xuống, lại không ngừng bò dậy......

Cuối cùng Hàn Đông có chút không đành lòng: "Cô từ bỏ đi, nhiều năm như vậy rồi, còn không bỏ xuống được sao? Tôi không muốn hôm nay có người xảy ra chuyện, tôi còn có việc khác phải làm."

Lý Nam từ trong miệng phun ra một ngụm máu đỏ, còn muốn tiếp tục đánh.

Đến cuối cùng Hàn Đông đánh không nổi nữa, cởi bao tay, đi đến cửa cầu thang: "Cô đúng là điên rồi, thật sự không muốn sống nữa sao?" Cô vừa đi vừa mắng.

Vừa đi đến chỗ cầu thang, cô bỗng nhìn thấy một nhóm cảnh sát đang ngồi xổm trong góc gầm thang, sửng sốt: "Các anh..."


Cảnh sát đưa tay lên làm một động tác yên lặng rồi chỉ chỉ ra ngoài, ý bảo cô nhanh chóng rời đi.

Hàn Đông hiểu ý, nhanh chóng đi xuống lầu, đột nhiên cô nghe thấy Lý Nam trên sân thượng phát ra những tiếng rít gào vô lực, cô lại quay đầu nhìn lên, chỉ thấy Lý Nam bị một nhóm cảnh sát ấn trên mặt đất... Còng tay lạnh băng khoá chặt hai cổ tay cô ta...

Lúc này đây, cô ta rốt cuộc không đứng lên nổi nữa......

- Wattpad Masrhia-

Lý Mông đứng bên ngoài cửa kính phòng thẩm vấn, giơ tay vuốt cằm: "Lý Nam tốn mấy chục vạn chữa bệnh cho Lý Giang, cuối cùng lại tìm mọi cách để giết ông ta, rốt cuộc cô ta đã nghĩ gì nhỉ?"

Mặc Lâm đứng bên cạnh hắn, chậm rãi mở miệng giải thích: "Có một loại người từ nhỏ đến lớn luôn nghe theo lời cha mẹ, họ chưa bao tự hỏi bản thân mình muốn gì cần gì, khi họ gặp phải vấn đề trọng đại cần tự mình quyết định sẽ do dự, không biết phải làm gì, Lý Nam chính là một điển hình...

Hơn nữa cô ta từ nhỏ đã thiếu tình thương, cực độ khát khao một gia đình, cho nên khi ở đỉnh cao sự nghiệp vẫn lựa chọn sinh con, sau khi gặp đả kích cũng không thể tự mình đứng lên thoát khỏi luẩn quẩn trong lòng, đối mặt với mâu thuẫn gia đình cũng không biết phải xử lý như thế nào mới đúng, loại người này một khi mất đi lý trí rất dễ đi đến cực đoan... Cho nên mới nói, phản nghịch cũng không nhất định chỉ phát sinh ở tuổi thanh thiếu niên, sớm phản nghịch một chút cũng không phải là chuyện xấu."

Lý Mông nghe Mặc Lâm nói một chuỗi dài, bỗng nhiên cảm thấy tò mò: "Thầy Mặc, anh cũng từng phản nghịch sao?"

"Lúc tôi phản nghịch, cậu hẳn là vẫn còn học tiểu học."

Mặc Lâm làm bộ dáng ông cụ non giơ tay nhìn đồng hồ, tới giờ tan tầm rồi.

Lý Mông gãi gãi đầu: "Anh không phải chỉ lớn hơn tôi hai tuổi thôi sao? Chẳng lẽ anh từ lúc học tiểu học đã bắt đầu phản nghịch rồi?"

Mặc Lâm không có trả lời hắn, xoay người đi đến văn phòng của Cố Nguyên.

Cố Nguyên đã xử lý xong công tác của mình, dự định đến sân bay đón Ôn Tử Hàm, bỗng nhiên phát hiện có một cái tin tức mình chưa đọc.

Ôn Tử Hàm: 【 Chuyến bay bị lùi lịch nên 3 giờ sáng mới có thể tới nơi, tui định lại ở khách sạn bên cạnh sân bay luôn, ông không cần tới đón tui đâu, tui tính toán sau khi tới nơi trực tiếp ngủ một giấc, chúng ta ngày mai lại gặp, bái bai. 】

Cố Nguyên gửi thời gian và địa điểm chỗ hẹn cho y, bỗng có người gõ cửa văn phòng.

Tiết tấu gõ cửa này không lẫn đi đâu được, là Mặc Lâm.

Dù là gõ cửa cũng có phong cách riêng của riêng mình.

"Vào đi." Cố Nguyên đóng máy tính lại, cất vào cặp sách.

Mặc Lâm đẩy cửa tiến vào, lại trở tay đóng cửa lại: "Anh định mua một máy chơi game nhưng không quá rành về mấy thứ này, em có rảnh đi chọn giúp anh không?"

Cố Nguyên vừa lúc không cần đi đón Ôn Tử Hàm, bản thân cũng không không ngại, cậu khoác cặp sách lên vai: "Đi thôi."

Mặc Lâm không nghĩ tới cậu sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy, có chút thụ sủng nhược kinh: "Anh đi lấy xe, em chờ anh ở cổng lớn nhé."

Chuyện đầu tiên mà Cố Nguyên làm sau khi lên xe chính là thắt dây an toàn, bài học lần trước thật sự đã để lại bóng ma trong lòng cậu.

Xe vững vàng chạy vào tầng hầm trung tâm thương mại, sau khi tìm chỗ đậu xe, hai người đi vào thang máy, trực tiếp đi lên lầu 5. Lầu 5 chủ yếu bán các thiết bị điện tử, các nhãn hiệu lớn trưng bài các sản phẩm mới ở cửa hàng cho khách hàng tự mình trải nghiệm, cho nên lầu 5 ít người hơn những nơi khác rất nhiều, hơn nữa 90% đều là các thanh niên trẻ tuổi.

Các loại máy chơi game ở của hàng cũng rất phong phú, Cố Nguyên nhìn vài cái, cuối cùng chọn một cỗ máy khá cao cấp, bên ngoài sơn màu đen, cảm giác khi ấn phím và độ mượt khi chạy game đều rất tốt, mấu chốt là dịch vụ hậu mãi không tồi.

Mặc Lâm cũng rất vừa lòng, chủ yếu bởi vì là do chính tay Cố Nguyên chọn, anh đi theo nhân viên tính tiền, nhưng chỉ vừa trong chớp mắt đã không thấy Cố Nguyên đâu.

Mặc Lâm cầm túi xách đi một vòng, rốt cuộc lại tìm thấy Cố Nguyên đang trải nghiệm máy VR ở cửa hàng cách vách.

Không thể tưởng được em ấy lại thích mấy thứ này.

Mặc Lâm đi đến bên người Cố Nguyên, lẳng lặng nhìn cậu xoay tới xoay lui tại chỗ.

Cố Nguyên đã hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới VR, tay phải cậu cầm một thiết bị điều khiển, màn hình lớn trước mặt chiếu hình ảnh trong trò chơi, là một trò chơi bắn zombie.

Một đám zombie khủng bố há mồm nhào về phía Cố Nguyên, cậu bình tĩnh cầm súng bắn hạ tất cả.

Một nam sinh đứng cách đó không xa nói: "Sao người kia lại không có chút phản ứng nào vậy, hiệu ứng VR dỏm lắm à?"

Một nam sinh khác nói: "Chờ một chút tui tới thử xem."

Sau khi màn chơi thử kết thúc, Cố Nguyên tháo kính VR xuống, thế giới trò chơi giả lập bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại Mặc Lâm đang mỉm cười nhìn cậu.

Cố Nguyên trố mắt, trái tim trong khoảnh khắc rung động mãnh liệt.

"Thích cái này à?"

"Không thích."

"Tui nói mà, chắc chắn là hiệu ứng không tốt." Nam sinh lúc nãy vừa nói vừa mang kính VR lên.

Cố Nguyên và Mặc Lâm mới vừa đi được hai bước, đã nghe thấy nam sinh sau lưng phát ra một tiếng cảm thán kinh ngạc: "Ai nha... Con mẹ nó ghê quá!"

Một lát sau nam sinh kia bắt đầu quơ chân múa tay: "Á... Đừng cắn tao... Cút ra!"

Mặc Lâm hơi hơi nghi hoặc hỏi: "Hai ngươi thật sự chơi cùng một trò?"

Cố Nguyên nhìn màn hình, thật sự là cùng một trò chơi.

"Đúng vậy." Cố Nguyên bình tĩnh nói: "Cậu ta sao thế?"

Mặc Lâm nhún vai cười: "Chắc là chưa chuẩn bị tâm lý..."

Từ khi bước vào trung tâm thương mại, Mặc Lâm luôn chú ý tới phản ứng của Cố Nguyên, đến bây giờ anh vẫn không phát hiện Cố Nguyên có cái gì bất thường, nhưng theo những quan sát lúc trước của anh, Cố Nguyên khi đến chỗ đông người sẽ có biểu hiện không được tự nhiên, sắc mặt sẽ phát sinh biến hóa, trán cũng toát mồ hôi, nhưng vì sao hôm nay lại không có?

Anh vẫn muốn xác nhận lại, vì thế dừng chân hỏi Cố Nguyên: "Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"

Cố Nguyên: "Không có."

"Không có choáng váng hay khẩn trương?"

"Không có."

Cố Nguyên lúc này mới nhận ra chứng sợ hãi giao tiếp của mình vậy mà hôm nay lại không phát tác, chẳng lẽ là vì cậu thấy rất vui?

Vui vẻ?

Nghĩ đến đây, cậu bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Vì sao mình lại có cảm giác vui vẻ, loại cảm giác này đã từng vì Mặc Lâm mà xuất hiện hai lần, lần đầu là... cùng anh ta ở trong văn phòng... hôn môi...

Nghĩ đến đây, lỗ tai Cố Nguyên chậm rãi hiện lên một tia đỏ ửng, biểu tình cũng bắt đầu trở nên mất tự nhiên.

"Làm sao vậy, không thoải mái sao?" Mặc Lâm cẩn thận nhận ra sự bất thường của cậu.

Cố Nguyên không biết phải trả lời như thế nào, nên quyết định đơn giản là không nói lời nào.

Một bàn tay bỗng nhiên đặt lên vai cậu, ôm cậu vào trong lồng ngực rắn chắc: "Chúng ta về nhà thôi."

Cố Nguyên chỉ cảm thấy âm thanh chung quanh bỗng chốc thu nhỏ lại, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng Mặc Lâm đang thầm thì: "Đừng lo lắng, anh ở đây."

- Wattpad Masrhia-

Dọc theo đường đi cả hai người đều không nói lời nào, Cố Nguyên im lặng là vì trong lòng cậu đang rất loạn, hơn nữa cậu vốn không giỏi ăn nói, Mặc Lâm không nói chuyện vì anh lo lắng mình sẽ kích động Cố Nguyên, rốt cuộc sắc mặt Cố Nguyên bỗng nhiên thay đổi, anh còn chưa thể xác định rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì.

Hai người từ trong thang máy đi ra, Cố Nguyên đi phía trước, Mặc Lâm đi theo phía sau cậu, khi Cố Nguyên chuẩn bị mở khoá điện tử vào nhà, Mặc Lâm bỗng nhiên gọi cậu lại: "Sáng mai là cuối tuần, anh sẽ chờ em thức dậy mới làm bữa sáng."

Tay Cố Nguyên dừng lại một chút, ừ một tiếng.

"Surprise!"

Ôn Tử Hàm bỗng nhiên từ đâu nhảy ra, kinh động đến đèn cảm ứng chạy dọc hành lang.

Y khoa trương nhảy lên, hai cánh tay dạng rộng, cả người biến thành một chữ "Đại" lớn, chiếm cứ cả một hành lang.

Cố Nguyên nghe thấy giọng nói quen thuộc, bả vai run lên, kinh hách quay đầu lại nhìn Ôn Tử Hàm: "Sao cậu lại ở đây?!"

Đỉnh đầu Ôn Tử Hàm đội một cái mũ ngư dân màu đen, dưới vành nón là chiếc cằm thật xinh đẹp, bởi vì trường kỳ ngồi trong văn phòng, làn da y so với nữ sinh còn trắng hơn một ít.

Nửa người trên mặc một cái áo t-shirts ngắn tay hỏa hoè hoa sói, bên trong thấp thó áo lót mào đên, trên cổ mang một vòng cổ nhỏ, dưới ánh đèn blingbling lóe quang.

Nửa người dưới đóng thùng quần jogger đen, bởi vì chân dài nên mặc được hẳn chín phần chiếc quần, chân dẫm lên một đôi boot da màu đen bản giới hạn, bên cạnh còn có một cái vali đen lớn.

Khốc guy tiêu chuẩn.

Bằng trực giác của mình, Ôn Tử Hàm khẳng định Cố Nguyên có vấn đề, nhưng nếu Cố Nguyên không muốn nói thì không ai có thể làm cậu ta mở miệng, nên y cũng không hỏi.

Y quyết định tối nay bất ngờ đột kích thử xem có thể phát hiện ra điều gì ngoài ý muốn.

Y nhắm chuẩn thời gian Cố Nguyên tan tầm, đến trước nửa giờ ngồi xổm trong một góc gần cửa nhà Cố Nguyên chờ đợi, nhưng mà chờ hơn nửa ngày cũng không nhìn thấy bóng người nào, thì ra là sau khi tan tầm đi chơi với nam nhân khác.

Nghe hai người trò chuyện, quan hệ còn rất thân mật, một người chịu đợi người kia thức dậy làm bữa sáng, một người khác thật sự dám ăn!

Ôn Tử Hàm ra vẻ tức giận: "Tui đứng trong góc lâu như vậy ông còn không có phát hiện ra, nói, có phải tâm tình đều đặt lên người nam kia hết rồi đúng không?!"

Ôn Tử Hàm đảo mắt qua Mặc Lâm đứng trước cửa phòng cách vách.


Trên người anh ta mặc một bộ tây trang y đã từng nhìn thấy trên tạp chí, giá cả xa xỉ, đồng hồ càng khó mà nói, dù sao cũng là bản giới hạn, người này mặt mày mỉm cười, khoé môi giương lên, nhìn tám phần phong lưu, chỉ có hai phần thuận mắt.


Ôn Tử Hàm không quá thân thiện: "Anh là ai, sao lại cùng Cố Nguyên nhà chúng tôi ở bên nhau?"


Cố Nguyên nhìn thoáng qua Mặc Lâm: "Đồng nghiệp."


Mặc Lâm nghe được ba chữ "nhà chúng tôi" thì nhíu mày: "Vị này là?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK