Nghe tiếng kêu thất thanh, vài người chạy ra xem. Vì đang là giờ nghỉ trưa nên giáo viên không nhiều, chỉ lác đác một vài nam sinh trên sân.
"Chuyện gì vậy?"
"Trời ơi? Đầu tóc cậu bù xù thế kia?"
"Đứng dậy được không?"
Đám con trai đỡ tay thiếu nữ kia rồi hỏi han. Cô ta cũng dựa theo tình thế mà khóc thút thít. Bàn tay run rẩy giữ lấy cổ áo.
"Ai làm vậy?"
"Thằng đó đâu?"
Ngón tay người con gái đáng thương từ từ đưa lên, chỉ về phía cửa nhà kho nơi Long Vũ đang đứng. Nét mặt ngạc nhiên và điềm tĩnh của cậu lạnh buốt đến khó tả. Cái nắng giữa trời cũng không xua tan được ám khí xung quanh.
"Rồng anti-social bên 12A?"
Họ vừa nhìn là nhận ra người đứng top toàn trường. Học bá tài năng đẹp trai, bây giờ lại giở trò đồi trụy với hậu bối của mình ư?
Có vẻ như vở kịch của cô gái đó đã thành công. Thứ đầu tiên mà Long Vũ cảm nhận được, đó chính là cái nhìn khinh bỉ đến từ "khán giả". Cậu chỉ không ngờ cô ta lại làm đến mức này, chỉ để tin đồn lan ra và Ái Nhi hiểu lầm?
Bỗng nhiên, một người từ trong đám tức giận xông lên, đẩy mạnh Long Vũ về phía sau.
"Mày làm gì con gái nhà người ta vậy?"
Thiếu niên mất trớn lùi vài bước vào trong kho. Tấm lưng đập vào kệ để đồ khiến hộp dụng cụ rơi loảng xoảng. Cậu thấy đằng sau hơi rát. Có vẻ như vừa bị miếng sắt thừa cứa nhẹ vào lưng.
Nghe tiếng ẩu đả, các giáo viên từ phòng nghỉ trưa vội vàng chạy đến. Đập vào mắt họ là hình ảnh một cô gái mắt đẫm lệ, đầu tóc áo quần tơi tả. Bên cạnh còn có vài nam sinh khác.
"Tất cả lên phòng giám thị cho tôi!"
...----------------...
Đầu giờ chiều, Ái Nhi ngủ dậy đi vào lớp, chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy tiếng Hải Nam nói lớn:
- Chưa có thông tin chính xác thì tớ không tin!
Cô gái nhỏ lơ mơ ngồi xuống bàn đầu, đôi tai hóng hớt nghe, chữ được chữ mất.
"Tụi này cũng không rõ là thực hư thế nào, chỉ biết là hai người đó dắt nhau vô nhà kho".
"Thì vậy mới nói là cả hai tự nguyện, có khi đang hành sự mà bị phát hiện".
"Ủa? Tưởng là Rồng anti-social sàm sỡ bị bắt quả tang?"
Nghe đến cái tên quen thuộc thì Ái Nhi mới tỉnh táo, quay xuống hỏi:
- Ê! Long Vũ có chuyện gì hả?
Cô bé vừa dứt câu thì mỗi người một cặp mắt trừng trừng, mím môi im bặt. Đến cả Hải Nam cũng lẳng lặng đi về chỗ ngồi, không dám bàn tán.
Ái Nhi gãi đầu khó hiểu. Cô bắt đầu cảm nhận được có điềm chẳng lành.
Thế là một tiết, hai tiết trôi qua vẫn không thấy Long Vũ về lớp. Nghe người này người kia đồn cậu đang viết bản tường trình trong phòng giám thị, ngàn cân treo sợi tóc. Thế nên nhân lúc ra chơi, Ái Nhi rủ Ngọc Ánh đi xuống tận nơi xem mọi chuyện thế nào.
Chẳng ngờ, trước cửa phòng giám thị lại tập trung rất đông người. Ngọc Ánh cao ráo bị kẹt ở ngoài, còn Ái Nhi nhỏ con nên dễ dàng chen chân vào trong. Mười mấy năm rồi mới thấy được tác dụng của chân ngắn.
Các học sinh nam không liên quan đã được thả về lớp để học bài, trong phòng chỉ còn 3 người. Thầy giám thị ngồi vắt chân trên ghế, tay gõ cộc cộc vào hai bản tường trình trên bàn, nói:
- Chắc chắn là một trong hai đứa nói dối.
"Em nói thật đó thầy. Là anh ấy đụng chạm em trước".
Giám thị phân vân giữa hai khía cạnh của sự thật. Vì trước giờ, Rồng anti-social luôn là một học sinh thông minh, lễ phép. Không lý nào lại giở trò ngay tại trường. Hơn nữa, mẹ của cậu cũng đóng góp nhiều cho hội phụ huynh, khó mà xử nặng chuyện này.
Long Vũ không quan tâm mà chỉ nhìn giáo viên:
- Những gì cần thiết em đã viết ra hết. Mong thầy đọc kĩ ạ.
Giọng trầm của thiếu niên cất lên, những người đang thập thò ngoài cửa cũng phải khen thầm trong miệng.
Vì Long Vũ và nữ sinh đứng quay lưng nên Ái Nhi không thể nhìn rõ mặt. Cô bé chỉ thấy tấm áo trắng cao ráo bị điểm một vệt đỏ nhỏ xíu.
Cậu ấy bị thương rồi.
Hỏi tới hỏi lui, rốt cuộc không ai nhận tội. Đã hết giờ ra chơi vẫn chưa tra khảo xong. Đa số học sinh hóng hớt đều tin lời nạn nhân hơn. Đơn giản vì cô ấy không có động cơ để dựng lên vở kịch bị ***** ***. Ai lại lấy cơ thể của mình ra làm đề tài cho người khác bàn tán?
"Ew, Rồng anti-social... là biến thái thật á?"
"Thật, nghe nói ảnh đang có bồ luôn".
"Trời, hồi bữa Valentine tớ có tặng quà cho ảnh. Thất vọng quá".
...----------------...
Vì chưa thể xử lý ngay nên Long Vũ được phép về lớp. Ngày mai sẽ mời phụ huynh lên trường làm việc.
Chuyện đăng kí ngành học đang rắc rối mà còn gặp phải mớ bòng bong, khiến sắc thái chàng trai trẻ trở nên rất tệ.
Những tưởng sau một ngày mệt mỏi, cậu có thể ôm người con gái nhỏ nhắn vào lòng để giải tỏa hết những cảm xúc tiêu cực.
Nhưng ông trời không cho phép trái tim yếu mềm của cậu được nghỉ ngơi. Đến khi tan trường, tiếng chuông trường kêu hối hả, Ái Nhi lập tức xách cặp chạy ra khỏi lớp. Thậm chí một cái liếc mắt về phía Long Vũ cũng chẳng có.
Khoảnh khắc cô bé đứng bật dậy rồi vội vàng rời đi, Long Vũ như vỡ vụn. Ai có chửi có mắng, cậu cũng không để tâm.
.
.
.
Nhưng tại sao em bé của cậu cũng tin lời người ngoài rồi?
"Chuyện gì vậy?"
"Trời ơi? Đầu tóc cậu bù xù thế kia?"
"Đứng dậy được không?"
Đám con trai đỡ tay thiếu nữ kia rồi hỏi han. Cô ta cũng dựa theo tình thế mà khóc thút thít. Bàn tay run rẩy giữ lấy cổ áo.
"Ai làm vậy?"
"Thằng đó đâu?"
Ngón tay người con gái đáng thương từ từ đưa lên, chỉ về phía cửa nhà kho nơi Long Vũ đang đứng. Nét mặt ngạc nhiên và điềm tĩnh của cậu lạnh buốt đến khó tả. Cái nắng giữa trời cũng không xua tan được ám khí xung quanh.
"Rồng anti-social bên 12A?"
Họ vừa nhìn là nhận ra người đứng top toàn trường. Học bá tài năng đẹp trai, bây giờ lại giở trò đồi trụy với hậu bối của mình ư?
Có vẻ như vở kịch của cô gái đó đã thành công. Thứ đầu tiên mà Long Vũ cảm nhận được, đó chính là cái nhìn khinh bỉ đến từ "khán giả". Cậu chỉ không ngờ cô ta lại làm đến mức này, chỉ để tin đồn lan ra và Ái Nhi hiểu lầm?
Bỗng nhiên, một người từ trong đám tức giận xông lên, đẩy mạnh Long Vũ về phía sau.
"Mày làm gì con gái nhà người ta vậy?"
Thiếu niên mất trớn lùi vài bước vào trong kho. Tấm lưng đập vào kệ để đồ khiến hộp dụng cụ rơi loảng xoảng. Cậu thấy đằng sau hơi rát. Có vẻ như vừa bị miếng sắt thừa cứa nhẹ vào lưng.
Nghe tiếng ẩu đả, các giáo viên từ phòng nghỉ trưa vội vàng chạy đến. Đập vào mắt họ là hình ảnh một cô gái mắt đẫm lệ, đầu tóc áo quần tơi tả. Bên cạnh còn có vài nam sinh khác.
"Tất cả lên phòng giám thị cho tôi!"
...----------------...
Đầu giờ chiều, Ái Nhi ngủ dậy đi vào lớp, chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy tiếng Hải Nam nói lớn:
- Chưa có thông tin chính xác thì tớ không tin!
Cô gái nhỏ lơ mơ ngồi xuống bàn đầu, đôi tai hóng hớt nghe, chữ được chữ mất.
"Tụi này cũng không rõ là thực hư thế nào, chỉ biết là hai người đó dắt nhau vô nhà kho".
"Thì vậy mới nói là cả hai tự nguyện, có khi đang hành sự mà bị phát hiện".
"Ủa? Tưởng là Rồng anti-social sàm sỡ bị bắt quả tang?"
Nghe đến cái tên quen thuộc thì Ái Nhi mới tỉnh táo, quay xuống hỏi:
- Ê! Long Vũ có chuyện gì hả?
Cô bé vừa dứt câu thì mỗi người một cặp mắt trừng trừng, mím môi im bặt. Đến cả Hải Nam cũng lẳng lặng đi về chỗ ngồi, không dám bàn tán.
Ái Nhi gãi đầu khó hiểu. Cô bắt đầu cảm nhận được có điềm chẳng lành.
Thế là một tiết, hai tiết trôi qua vẫn không thấy Long Vũ về lớp. Nghe người này người kia đồn cậu đang viết bản tường trình trong phòng giám thị, ngàn cân treo sợi tóc. Thế nên nhân lúc ra chơi, Ái Nhi rủ Ngọc Ánh đi xuống tận nơi xem mọi chuyện thế nào.
Chẳng ngờ, trước cửa phòng giám thị lại tập trung rất đông người. Ngọc Ánh cao ráo bị kẹt ở ngoài, còn Ái Nhi nhỏ con nên dễ dàng chen chân vào trong. Mười mấy năm rồi mới thấy được tác dụng của chân ngắn.
Các học sinh nam không liên quan đã được thả về lớp để học bài, trong phòng chỉ còn 3 người. Thầy giám thị ngồi vắt chân trên ghế, tay gõ cộc cộc vào hai bản tường trình trên bàn, nói:
- Chắc chắn là một trong hai đứa nói dối.
"Em nói thật đó thầy. Là anh ấy đụng chạm em trước".
Giám thị phân vân giữa hai khía cạnh của sự thật. Vì trước giờ, Rồng anti-social luôn là một học sinh thông minh, lễ phép. Không lý nào lại giở trò ngay tại trường. Hơn nữa, mẹ của cậu cũng đóng góp nhiều cho hội phụ huynh, khó mà xử nặng chuyện này.
Long Vũ không quan tâm mà chỉ nhìn giáo viên:
- Những gì cần thiết em đã viết ra hết. Mong thầy đọc kĩ ạ.
Giọng trầm của thiếu niên cất lên, những người đang thập thò ngoài cửa cũng phải khen thầm trong miệng.
Vì Long Vũ và nữ sinh đứng quay lưng nên Ái Nhi không thể nhìn rõ mặt. Cô bé chỉ thấy tấm áo trắng cao ráo bị điểm một vệt đỏ nhỏ xíu.
Cậu ấy bị thương rồi.
Hỏi tới hỏi lui, rốt cuộc không ai nhận tội. Đã hết giờ ra chơi vẫn chưa tra khảo xong. Đa số học sinh hóng hớt đều tin lời nạn nhân hơn. Đơn giản vì cô ấy không có động cơ để dựng lên vở kịch bị ***** ***. Ai lại lấy cơ thể của mình ra làm đề tài cho người khác bàn tán?
"Ew, Rồng anti-social... là biến thái thật á?"
"Thật, nghe nói ảnh đang có bồ luôn".
"Trời, hồi bữa Valentine tớ có tặng quà cho ảnh. Thất vọng quá".
...----------------...
Vì chưa thể xử lý ngay nên Long Vũ được phép về lớp. Ngày mai sẽ mời phụ huynh lên trường làm việc.
Chuyện đăng kí ngành học đang rắc rối mà còn gặp phải mớ bòng bong, khiến sắc thái chàng trai trẻ trở nên rất tệ.
Những tưởng sau một ngày mệt mỏi, cậu có thể ôm người con gái nhỏ nhắn vào lòng để giải tỏa hết những cảm xúc tiêu cực.
Nhưng ông trời không cho phép trái tim yếu mềm của cậu được nghỉ ngơi. Đến khi tan trường, tiếng chuông trường kêu hối hả, Ái Nhi lập tức xách cặp chạy ra khỏi lớp. Thậm chí một cái liếc mắt về phía Long Vũ cũng chẳng có.
Khoảnh khắc cô bé đứng bật dậy rồi vội vàng rời đi, Long Vũ như vỡ vụn. Ai có chửi có mắng, cậu cũng không để tâm.
.
.
.
Nhưng tại sao em bé của cậu cũng tin lời người ngoài rồi?