• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày mai là Valentine, và Ái Nhi đang đứng trước nguy cơ bị phát hiện đi mua quà cho người yêu.

Đến nước này, cô bé đành thừa nhận:

- Ừm... đúng rồi. Tớ mua cho Long Vũ.

Hiệp nghe xong thì hụt hẫng như rơi xuống vực thẳm. Cậu đứng chôn chân ở vỉa hè, mặc những chiếc xe đang hối hả chạy qua lại trên lòng đường.

Ái Nhi không để ý đến sự khác lạ liền chắp tay năn nỉ:

- Nhưng cậu giữ bí mật giúp tớ nha! Tớ không muốn Long Vũ bị các bạn trêu chọc. Nha? Nha?

Thà rằng nói toẹt ra rồi xin cậu ta giữ kín mồm miệng, còn hơn để cậu đem lên lớp kể lể.

Chẳng ngờ cái "bận" của Ái Nhi lại là đi chọn quà Valentine. Hiệp đã hoàn toàn quên kế hoạch rủ cô đi ăn chơi để gây hiểu lầm cho đôi trẻ. Cậu đứng đó như mặt nước tĩnh lặng, không một gợn sóng.

Ái Nhi lên tiếng:

- Không còn gì nữa thì tớ về nhá?

- Ơ khoan...

Dường như thiếu niên này muốn hỏi thêm gì đó nhưng lại ngập ngừng. Cuối cũng chỉ nói ra được một câu nho nhỏ:

"Cậu thật sự... thích Rồng anti-social à?"

Ái Nhi im lặng một chút vì ngạc nhiên. Hai tay nhỏ bám lên quai cặp, đôi mắt long lanh thả lỏng, lóe lên một điểm sáng:

- Đúng!

- ...

- Long Vũ bên ngoài lạnh lùng vậy thôi, chứ bên trong ấm áp và chu đáo lắm đó.

Lại thêm một cú sốc nữa ập đến. Nếu nói tiếp chắc Hiệp đứng không vững mất. Cậu xiết chặt tay:

- Cậu thích mẫu người như vậy hả? Tớ cũng rất ấm áp và chu đáo...



Ái Nhi không hiểu được ý nghĩa sâu xa đằng sau câu nói đó. Cô vui vẻ đáp:

- Tớ biết mà! Lần trước cậu xin lỗi cô Ly vì làm hỏng đồ của cô, nhớ không? Cậu cũng rất tốt bụng và biết nghĩ cho người khác nữa.

Hiệp nhất thời bị tòa án lương tâm đánh túi bụi. Nếu cô mà biết cậu cấu kết với Minh Nguyệt để cướp lấy thứ tình cảm vốn không thuộc về mình chắc sẽ thất vọng lắm. Nhưng vài giây sau cậu lại tặc lưỡi bỏ qua, tiếp tục với câu chuyện:

- Rồng anti-social có gì hơn tớ?

- Hả? Ý cậu là sao? Mỗi người có một...

Bỗng dưng Hiệp ngắt câu, tăng âm lượng và gằn giọng:

- Cậu ta thì tốt ở điểm gì?!

Ái Nhi giật mình, có phần hơi hoảng sợ. Lần đầu tiên thấy hắn giận dữ như thế này.

Nhưng có người hỏi thì phải có người trả lời. Hình ảnh về cậu bạn đẹp trai ùa về hộp kí ức. Tiếng thở của Ái Nhi nghe thật yên bình giữa thành phố tấp nập:

- Long Vũ rất tử tế. Cho dù nhiều lúc không thể hiện ra bên ngoài nhưng tớ biết rõ... cậu ấy luôn để ý đến những điều nhỏ nhặt. Luôn quan tâm, chăm sóc tớ.

- ...

- Đôi khi cậu ấy nói chuyện khó nghe và xua đuổi mọi người xung quanh cũng chỉ vì nội tâm quá phức tạp. Nhưng tớ biết cậu ấy là người tốt, vì người yêu mèo không thể là kẻ xấu được.

- ...

- Nói sao ta? Là kiểu... bên ngoài lạnh lùng, bên trong nghiện mèo ấy!

Suy nghĩ của Ái Nhi trưởng thành quá.

Hiệp nhớ rõ những lần trước tiếp xúc, nàng ta vẫn còn hồn nhiên, không để tâm đến chuyện đời. Vậy mà bây giờ lại nói ra được những lời mà có khi chính Hiệp cũng không thấu được.

Có phải là đã ở bên Rồng anti-social quá lâu rồi không? Người ta hay nói "gần đèn thì sáng" mà.

Hiệp càng nghĩ càng thấy ngứa. Có khi vì tên kia bày tỏ trước nên mới có được tình cảm của Ái Nhi. Bây giờ cô bé đang có ấn tượng tốt với Hiệp, nếu nhận lời tỏ tình muộn màng này từ cậu, cô sẽ suy nghĩ lại chứ?



Lòng này đã quyết, Hiệp hít một hơi thật sâu rồi dõng dạc nói:

- Vương Ái Nhi! Tớ thích cậu!

Cô gái nhỏ trợn tròn đôi mắt. Lại chuyện gì nữa đây? Chẳng phải Hiệp cũng phản ứng khó chịu với các lời trêu chọc trên lớp hay sao?

- Kh-Khoan đã. Tớ cứ nghĩ...

Ái Nhi bấn loạn tới mức nói lắp bắp. Hiệp tiếp tục dồn dập:

- Cậu suy nghĩ lại được không? Đồng ý rằng Rồng anti-social đến trước. Nhưng người đến trước chưa chắc đã là người phù hợp. Cậu có thể thử hẹn hò với tớ!

Trong đầu nhỏ của Ái Nhi bây giờ chỉ có hình ảnh lúc Long Vũ tỏ tình. Khi đó, cậu ấy ngại đến mức phải bỏ chạy chứ không được dũng cảm thế này.

Bỗng dưng Ái Nhi tự ti, cảm thấy bản thân còn trẻ trâu, không xứng đáng với tình cảm của mọi người. Đó giờ chẳng ai thèm để ý, mà đùng một cái có đến tận hai người tỏ tình. Cứ thấy bất an trong lồng ngực.

Cô cúi xuống nhìn những viên đá trên vỉa hẻ, nhỏ giọng hỏi:

"Tại sao cậu thích tớ?"

Hiệp không chần chừ mà trả lời ngay:

- Vì cậu tốt bụng, dễ thương. Ở cạnh cậu tớ thấy rất vui.

Nghe qua thì lời lẽ đẹp như hoa lá cành, nhưng nó giống kiểu văn vở rập khuôn, không thật lòng. Ái Nhi vẫn không hiểu tại sao bản thân cứ mãi lấn cấn. Cô lo rằng Long Vũ cũng sẽ có suy nghĩ "rập khuôn" như vậy chăng?

Đang mải mê suy nghĩ thì bị giật mình bởi Hiệp. Cậu đột ngột nắm tay Ái Nhi, nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói:

- Hãy cho tớ một cơ hội để được chăm sóc cậu!

Không gian trở nên tĩnh lặng giữa hai người, chỉ còn lại tiếng xe cộ và âm thành xào xạc của những hàng cây ven đường.

"Bộp"

Trần Long Vũ từ đâu xuất hiện nắm lấy cổ tay Hiệp rồi kéo thẳng lên trời:

- Đủ rồi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK