Thanh niên Hiệp dành ra một đêm dài lê thê để bày mưu tính kế. Nhưng nghĩ mãi chưa ra.
Cũng bởi vì lúc trước mối quan hệ của hắn ta và Ái Nhi đang suôn sẻ, bỗng nhiên dạo gần đây cô bé hay nhắc đến Long Vũ. Điều này khiến Rồng anti-social trở thành một hiểm hoạ cực kì lớn trong mắt Hiệp.
Sớm tinh mơ, Ngọc Ánh ra khỏi nhà đã thấy Hiệp đứng chờ sẵn dưới chân cầu thang. Cậu ta đeo cặp sách nên cô chỉ tiện miệng chào hỏi:
- Chào buổi sáng. Cậu cũng đi bộ đến trường à?
Hiệp gãi đầu:
- Tớ... Tớ đợi Nhi đi học cùng.
Hắn ta lộ liễu như thế, thiếu điều chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết mình thích Ái Nhi.
Nhưng Ngọc Ánh là người hiểu rõ sự tình, đôi mắt của thiếu nữ nhìn thấu hồng trần. Cô biết trái tim của nhỏ bạn đã sớm đặt bên căn biệt thự kia rồi, cho dù Hiệp có cố gắng cũng bằng thừa.
Ngọc Ánh dửng dưng đáp:
- Cậu ấy còn đang ngủ, đợi là sẽ trễ học. Tớ nghĩ cậu nên đi trước đi.
- Không sao không sao! Có muộn thì cùng nhau muộn. Để Ái Nhi đi một mình tớ không yên tâm.
Thật buồn cười vì chính Hiệp cấu kết với Minh Nguyệt đẩy cô bé ấy vào chốn nguy hiểm. Vậy mà bây giờ hắn ta nói như thể mình là siêu anh hùng vậy.
Ngọc Ánh biết Hiệp sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô đành nhún vai:
- Lo gì chứ? Có Rồng anti-social đưa đón cậu ấy rồi mà!
- Hả?
- Hình như chiều hôm qua có người chặn đánh Ái Nhi. Cậu ấy bảo từ giờ có Rồng anti-social đi cùng nên tớ cũng yên tâm phần nào.
Nhận lại được sự im lặng, Ngọc Ánh mới cười mỉm rồi bỏ đi. Mặc dù cô biết những lời nói của mình không đánh gục được Hiệp, nhưng ít ra nó cũng khiến cậu lung lay.
Ngọc Ánh vừa đi khuất bóng là Long Vũ từ cửa nhà bước ra.
Cậu mặc đồ đơn giản: áo phông, quần ống suông. Tuy vậy, thân hình cân đối vẫn toát ra sức hút một cách kì lạ.
Hiệp tặc lưỡi. Cứ tưởng tên đó bị bệnh nằm liệt giường nên mới không đi học. Trông khỏe mạnh thế kia, hóa ra là kiếm cớ để trốn tiết à?
Nhân lúc Long Vũ chưa nhìn về hướng này, Hiệp đã vội chạy ra một gốc cột điện đằng xa. Đứng đó lén lút theo dõi.
Thiếu niên cao mét 8 với gương mặt thanh tú đợi trước biệt thự khá lâu. Vài ba phút cậu lại nhìn đồng hồ một lần. Phong thái điềm đạm này khiến các cô gái đi ngang phải trầm trồ không ít.
- Long Vũ ơiiiii!
Thanh âm trong trẻo cất lên khiến Long Vũ phải đưa mắt nhìn sang. Còn ai ngoài em bé của cậu ta?
Ái Nhi chưa chạy tới nơi đã bị thiếu niên mắng:
- Biết mấy giờ rồi không hả con heo này?
Cô bé đến đánh Long Vũ vài cái rồi mới hất cằm lên đáp trả:
- Đồ khùng! Vẫn kịp mà! Suốt ngày chỉ biết so sánh người ta với động vật!
Ái Nhi "hứ!" rõ to rồi giả vờ giận dỗi.
Trò giãy nảy quen thuộc luôn khiến Long Vũ phải cười tủm tỉm. Cậu kéo cặp ra khỏi vai cô, chân bắt đầu bước đi trên vỉa hè.
- Được rồi, không phải heo. Mà là là bạn gái của tớ.
- Ơ...?
- Không đúng à? Vậy tớ là gì của cậu?
- B-Bạn trai...
- Giỏi!
Gương mặt Ái Nhi đỏ xèo xèo. Nghe đến đây mới thấy hả giận một chút. Cô vừa bước vừa liếc nhẹ lên chàng trai đang đi bên cạnh. Tông giọng nhỏ xíu buồn bã:
- Cái vết đỏ trên mặt tớ... cậu có thấy xấu không?
Long Vũ muốn nói rằng Ái Nhi luôn xinh đẹp trong mắt cậu. Nhưng vài giây sau lại đỏ mặt rồi nhanh chóng giấu cảm xúc bằng tiếng ho:
- Khụ khụ... tất nhiên là không. Có bao giờ tớ chê cậu đâu.
- Xạo! Đứa nào mới nói tớ là heo? Rõ ràng cậu chê tớ ăn nhiều ngủ nhiều!
- Đồ ngốc! Biết phân biệt lúc nào đùa lúc nào thật không đấy?
Âm lượng cuộc trò chuyện cứ nhỏ dần khi hai người đi về phía trường học. Hiệp không nghe được nữa. Cậu cảm thấy bức bối trong lòng khi chính miệng Ái Nhi xác nhận Rồng anti-social là bạn trai của mình.
Thật khó tin, đứa trẻ Ái Nhi biết yêu từ bao giờ vậy?
...----------------...
Hai người tạm biệt nhau ở cổng trường. Sát giờ học nên có nhiều học sinh đôn đáo chạy vào. Bác bảo vệ đưa tay xem đồng hồ, chuẩn bị đóng cửa.
Khi Ái Nhi đã đi trong sân, cách cổng trường khoảng chục bước, Long Vũ đứng ở ngoài nhìn bóng lưng cô bé, nói lớn:
- Đi học ngoan nha! Chiều tớ đón về!
Suýt nữa hồn lìa khỏi xác. Ái Nhi sởn da gà cắm đầu cắm cổ chạy một mạch lên lớp trong cái nhìn ngạc nhiên của bao người.
"Cái tên đó cố tình chọc quê mình đây mà".
Quả thật câu nói của cậu ta biến hai người thành cặp tình nhân đang quyến luyến nơi cổng trường.
.
.
.
Vương Ái Nhi vào lớp ngồi chưa ấm chỗ mà tin đồn đã lan đến tận cửa. Các bạn học sinh thì thầm ngoài hành lang rồi chạy vào hú hét như điên.
"Trời ơi! Có người nói nhìn thấy một anh đẹp trai đưa Ái Nhi đến trường. Ngoại hình y chang Rồng anti-social".
"Vương Ái Nhi! Cậu khai thật mau! Có phải hai người đã yêu nhau thắm thiết rồi không?"
"Hiệp đâu? Cậu ta chưa đến lớp cơ à? Vợ cậu sắp bị cướp rồi đây này".
Các học sinh 12A lại làm ầm lên trước giờ học. Chuyện tình này giống như đem lại nguồn năng lượng sáng sớm cho cả lớp.
Đương nhiên là Ái Nhi ngậm chặt miệng không hó hé tí gì. Sợ bản thân vạ mồm nói lung tung lại gây rắc rối cho Long Vũ.
Cũng bởi vì lúc trước mối quan hệ của hắn ta và Ái Nhi đang suôn sẻ, bỗng nhiên dạo gần đây cô bé hay nhắc đến Long Vũ. Điều này khiến Rồng anti-social trở thành một hiểm hoạ cực kì lớn trong mắt Hiệp.
Sớm tinh mơ, Ngọc Ánh ra khỏi nhà đã thấy Hiệp đứng chờ sẵn dưới chân cầu thang. Cậu ta đeo cặp sách nên cô chỉ tiện miệng chào hỏi:
- Chào buổi sáng. Cậu cũng đi bộ đến trường à?
Hiệp gãi đầu:
- Tớ... Tớ đợi Nhi đi học cùng.
Hắn ta lộ liễu như thế, thiếu điều chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết mình thích Ái Nhi.
Nhưng Ngọc Ánh là người hiểu rõ sự tình, đôi mắt của thiếu nữ nhìn thấu hồng trần. Cô biết trái tim của nhỏ bạn đã sớm đặt bên căn biệt thự kia rồi, cho dù Hiệp có cố gắng cũng bằng thừa.
Ngọc Ánh dửng dưng đáp:
- Cậu ấy còn đang ngủ, đợi là sẽ trễ học. Tớ nghĩ cậu nên đi trước đi.
- Không sao không sao! Có muộn thì cùng nhau muộn. Để Ái Nhi đi một mình tớ không yên tâm.
Thật buồn cười vì chính Hiệp cấu kết với Minh Nguyệt đẩy cô bé ấy vào chốn nguy hiểm. Vậy mà bây giờ hắn ta nói như thể mình là siêu anh hùng vậy.
Ngọc Ánh biết Hiệp sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô đành nhún vai:
- Lo gì chứ? Có Rồng anti-social đưa đón cậu ấy rồi mà!
- Hả?
- Hình như chiều hôm qua có người chặn đánh Ái Nhi. Cậu ấy bảo từ giờ có Rồng anti-social đi cùng nên tớ cũng yên tâm phần nào.
Nhận lại được sự im lặng, Ngọc Ánh mới cười mỉm rồi bỏ đi. Mặc dù cô biết những lời nói của mình không đánh gục được Hiệp, nhưng ít ra nó cũng khiến cậu lung lay.
Ngọc Ánh vừa đi khuất bóng là Long Vũ từ cửa nhà bước ra.
Cậu mặc đồ đơn giản: áo phông, quần ống suông. Tuy vậy, thân hình cân đối vẫn toát ra sức hút một cách kì lạ.
Hiệp tặc lưỡi. Cứ tưởng tên đó bị bệnh nằm liệt giường nên mới không đi học. Trông khỏe mạnh thế kia, hóa ra là kiếm cớ để trốn tiết à?
Nhân lúc Long Vũ chưa nhìn về hướng này, Hiệp đã vội chạy ra một gốc cột điện đằng xa. Đứng đó lén lút theo dõi.
Thiếu niên cao mét 8 với gương mặt thanh tú đợi trước biệt thự khá lâu. Vài ba phút cậu lại nhìn đồng hồ một lần. Phong thái điềm đạm này khiến các cô gái đi ngang phải trầm trồ không ít.
- Long Vũ ơiiiii!
Thanh âm trong trẻo cất lên khiến Long Vũ phải đưa mắt nhìn sang. Còn ai ngoài em bé của cậu ta?
Ái Nhi chưa chạy tới nơi đã bị thiếu niên mắng:
- Biết mấy giờ rồi không hả con heo này?
Cô bé đến đánh Long Vũ vài cái rồi mới hất cằm lên đáp trả:
- Đồ khùng! Vẫn kịp mà! Suốt ngày chỉ biết so sánh người ta với động vật!
Ái Nhi "hứ!" rõ to rồi giả vờ giận dỗi.
Trò giãy nảy quen thuộc luôn khiến Long Vũ phải cười tủm tỉm. Cậu kéo cặp ra khỏi vai cô, chân bắt đầu bước đi trên vỉa hè.
- Được rồi, không phải heo. Mà là là bạn gái của tớ.
- Ơ...?
- Không đúng à? Vậy tớ là gì của cậu?
- B-Bạn trai...
- Giỏi!
Gương mặt Ái Nhi đỏ xèo xèo. Nghe đến đây mới thấy hả giận một chút. Cô vừa bước vừa liếc nhẹ lên chàng trai đang đi bên cạnh. Tông giọng nhỏ xíu buồn bã:
- Cái vết đỏ trên mặt tớ... cậu có thấy xấu không?
Long Vũ muốn nói rằng Ái Nhi luôn xinh đẹp trong mắt cậu. Nhưng vài giây sau lại đỏ mặt rồi nhanh chóng giấu cảm xúc bằng tiếng ho:
- Khụ khụ... tất nhiên là không. Có bao giờ tớ chê cậu đâu.
- Xạo! Đứa nào mới nói tớ là heo? Rõ ràng cậu chê tớ ăn nhiều ngủ nhiều!
- Đồ ngốc! Biết phân biệt lúc nào đùa lúc nào thật không đấy?
Âm lượng cuộc trò chuyện cứ nhỏ dần khi hai người đi về phía trường học. Hiệp không nghe được nữa. Cậu cảm thấy bức bối trong lòng khi chính miệng Ái Nhi xác nhận Rồng anti-social là bạn trai của mình.
Thật khó tin, đứa trẻ Ái Nhi biết yêu từ bao giờ vậy?
...----------------...
Hai người tạm biệt nhau ở cổng trường. Sát giờ học nên có nhiều học sinh đôn đáo chạy vào. Bác bảo vệ đưa tay xem đồng hồ, chuẩn bị đóng cửa.
Khi Ái Nhi đã đi trong sân, cách cổng trường khoảng chục bước, Long Vũ đứng ở ngoài nhìn bóng lưng cô bé, nói lớn:
- Đi học ngoan nha! Chiều tớ đón về!
Suýt nữa hồn lìa khỏi xác. Ái Nhi sởn da gà cắm đầu cắm cổ chạy một mạch lên lớp trong cái nhìn ngạc nhiên của bao người.
"Cái tên đó cố tình chọc quê mình đây mà".
Quả thật câu nói của cậu ta biến hai người thành cặp tình nhân đang quyến luyến nơi cổng trường.
.
.
.
Vương Ái Nhi vào lớp ngồi chưa ấm chỗ mà tin đồn đã lan đến tận cửa. Các bạn học sinh thì thầm ngoài hành lang rồi chạy vào hú hét như điên.
"Trời ơi! Có người nói nhìn thấy một anh đẹp trai đưa Ái Nhi đến trường. Ngoại hình y chang Rồng anti-social".
"Vương Ái Nhi! Cậu khai thật mau! Có phải hai người đã yêu nhau thắm thiết rồi không?"
"Hiệp đâu? Cậu ta chưa đến lớp cơ à? Vợ cậu sắp bị cướp rồi đây này".
Các học sinh 12A lại làm ầm lên trước giờ học. Chuyện tình này giống như đem lại nguồn năng lượng sáng sớm cho cả lớp.
Đương nhiên là Ái Nhi ngậm chặt miệng không hó hé tí gì. Sợ bản thân vạ mồm nói lung tung lại gây rắc rối cho Long Vũ.