• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó Tiểu Châu kéo Điềm Điềm lại ôm chặt cô.

“Tiểu Châu…vết…vết thương của huynh.”

Điềm Điềm vô cùng bất ngờ cùng hạnh phúc khi Tiểu Châu ôm lấy mình, nhưng cô càng lo lắng cho vết thương của cậu hơn. Hãy tìm đọc trang chính ở TгЦмt гuуeИ.vИ

“Ta không sao, Điềm Điềm…muội có phải là thích Mạc Hoan không?”

Điềm Điểm oan uổng nói:

“Sao có thể chứ, ta…ta không thích huynh ấy, người ta thích là…”

Tiểu Châu im lặng chờ đợi cô nói nhưng thấy cô im lặng không nói hết, nhưng cậu lại vui sướng vô cùng, cậu biết rằng người cô thích chính là mình, bởi vì nhịp tim của cô hiện giờ mà cậu cảm nhận được đã thú nhận điều đó.

Tiểu Châu mỉm cười bỏ cô ra, Điềm Điềm nhanh chóng thoát khỏi vòng tay cậu ngồi bên cạnh, xấu hổ đến không dám nhìn lên.


Tiểu Châu liền nói:

“Không cần biết người muội thích là ai, nhưng từ nay muội chỉ được ở bên cạnh ta, muội đã nhìn thấy hết cơ thể của ta, còn ta cũng đã…”

Cậu định nói là cũng đã nhìn thấy hết của Điềm Điềm rồi, phải chịu trách nhiệm với cô ấy thôi.

“Vì thế ta sẽ chịu trách nhiệm với muội, đợi một thời gian nữa khi mọi thứ ổn định ta sẽ rước muội về làm vợ, được chứ?”

Điềm Điềm vui vẻ gật đầu: “Ừm.” sau đó Tiểu Châu lại ôm lấy cô hạnh phúc.

Tiểu Châu nhìn Điềm Điềm thì ra cậu đã thích cô từ lâu, hôm nay khi thấy mình có khả năng sẽ đánh mất cô, bị người khác cướp mất nên đã nhận ra được tình cảm của mình. Cậu quyết không để điều đó xảy ra, cậu không để cô rời khỏi mình.

Lúc này Tiểu Châu mới nhớ đến một điều:

“Quên mất, chúng ta ngay lập tức lên đường tìm Hoàng Thượng cùng nương nương thôi.”

Điềm Điềm lo lắng hỏi:

“Sao vậy, có chuyện gì sao?”

“Trên đường ta đến đây đi qua các cung tình cờ nghe được có chuyện lớn, có người đang vu oan giá họa cho Mộc Phi, cụ thể ta không biết như nào, nhưng đồn đi khắp cung như vậy chắc chắn là chuyện lớn, mau đi tìm Hoàng Thượng cùng nương nương thôi.”

“Được.”

Hai người đi chung một con ngựa, vì Tiểu Châu vẫn đang bị thương, cậu ngồi sau điều khiển để Điềm Điềm ngồi trước.

Có trời mới biết được trong lòng Điềm Điềm lúc này có biết bao nhiêu là vui sướng hạnh phúc, cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể ngồi chung một ngựa với Tiểu Châu.

Hai người đi đến gần Liễu Trai cốc cũng là lúc ở đây Ba Ba Mạc Tỏa cùng Dạ Huân Thiên đang trở về.

“Mạc Tỏa, Mạc Tỏa…”

Ba Ba Mạc Tỏa ngơ ngác nhìn quanh:

“Dạ Huân Thiên à, không biết có phải ta mất máu quá bị hồ đồ hay không, nhưng ta nghe thấy tiếng con vịt Điềm Điềm kia gọi ta đó.”

Dạ Huân Thiên cười nhìn cô:

“Nàng không sao cả đâu, nhìn phía trước kìa.”

Ba Ba Mạc Tỏa ngẩng đầu lên nhìn thấy nha đầu Điềm Điềm gương mặt vui như hoa đang vẫy tay về phía mình.

‘Trông cái bộ mặt hớn hở kìa, làm như mấy ngày trước nằm ệp giường là giả bộ ấy.’

Cô khinh thường lườm cho một cái.

Tiểu Châu bên này mau chóng xuống ngựa nói:

“Hoàng Thượng.”

Tiểu Châu sốt ruột đi đến nói.

“Có chuyện gì?” Dạ Huân Thiên nhàn nhạt hỏi.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, trong cung có chuyện rồi, người cùng nương nương máu chóng trở về đi ạ.” Điềm Điềm hớt hải nói.

Tiểu Châu cũng tiếp lời:

“Dạ đúng thưa Hoàng Thượng, hình như trong cung đang bày trò hãm hại Mộc Phi ạ, chúng ta mau trở về thôi.”

“Được.” Dạ Huân Thiên nhanh chóng thúc ngựa, bốn người trở về.

Về đến Biệt cung của cô đã là sáng hôm sau, bốn người đi cả đêm mới về đến nơi, tên áo đen lúc này đã tỉnh dậy, bị trói chặt vật trong góc.

Dạ Huân Thiên bước đến ghế ngồi, phong thái của một bậc quân vương hiện ra quá rõ ràng chói mắt, mặc dù trên người hắn lúc này chỉ là thường phục bình thường, nhưng khí phách đó có mù cũng biết hắn là Hoàng Thượng.

Tên áo đen chính là tên biến thái muốn chiếm lấy Điềm Điềm lúc đó, hắn khác hẳn với đồng đội của mình. Hắn là một tên ham sống sợ chết, hắn đắm chìm trong dục lạc, yêu thích nữ nhân chính vì vậy hắn rất sợ chết, sợ mình không còn được ôm các mỹ nhân xinh đẹp trong tay nữa.

Vì sợ chết nên hắn làm trái lời căn dặn, nếu như bị phát hiện thì hãy tự vẫn đi. Hắn chính xác là một kẻ tiểu nhân đê tiện, nhìn thấy oai nghiêm của Hoàng Thượng lập tức xanh mặt cầu xin tha chết:

“Mong Hoàng Thượng thứ tội, mong Hoàng Thượng thứ tội!” Hắn liên tục dập đầu lia lịa xuống sàn khiến trán cũng bật máu.

“Là ai sai ngươi đến đây, nói.” Giọng nói Dạ Huân Thiên cứng hơn cả thép trực tiếp khiến tên kia hoảng sợ tột độ.

“Thưa…thưa Hoàng Thượng, chúng tiểu nhân được cho tiền đến đây mai phục Mộc Phi khi trở về lập tức giết chết thưa người.”

“Là ai phái các ngươi đến.”

“Tiểu nhân không biết…chỉ biết làm theo nhiệm vụ của chủ bang hội.”

Tiểu Châu thấy vậy lập tức kề sát đao vào cổ hắn:

“Ngươi còn không mau khai thật.”

Tên kia hoảng sợ khóc lớn:

“Á, xin Hoàng Thượng tha mạng, tiểu nhân nói thật mà…”


Nói rồi hắn móc trong người ra một thỏi vàng lớn:


“Không tin… người…người cứ nhìn xem, đây chính là tiền công của tiểu nhân nhận được.”


Tiểu Châu nhận được ánh mắt ra hiệu của Dạ Huân Thiên, lập tức thu đao lại, đồng thời lấy thỏi vàng đưa lại phía Hoàng Thượng.


Dạ Huân Thiên cầm thỏi vàng lớn, giá trị thật không nhỏ, người đứng sau ra tay cũng thật hào phóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang