• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta lấy bộ này.” Ba Ba Mạc Tỏa chỉ vào chiếc váy tím đó.

“Không được…không được đâu Mộc Phi.”

“Hử?” Ánh mắt lại hiện lên sự nguy hiểm.

“Đó là chiếc váy bị cấm, không được phép mặc, nếu mặc là sẽ bị tội chết đó, tuyệt đối không được động đến chiếc váy đó.”

Ba Ba Mạc Tỏa nhăn nhó:

“Mặc có chiếc váy thôi mà làm gì mà phải chết.”


“Thật sự không được mà Mộc Phi, đó là cấm phục của Dạ Tiễn quốc, đích thân Thái Thượng Hoàng khi trước đã hạ chỉ không được phép mặc nó rồi.”

“Luật sinh ra là để phá bỏ, mau lấy cho ta.”

“Tuyệt đối không được mà Mộc Phi.”

“Nhanh lên.” Là cấm phục mặc vào sẽ chết ư? Đúng thứ cô đang cần, càng vậy thì cô càng phải mặc xem có chết không.

Bất lực Quý Phi đành lấy xuống cho cô mặc.

Ba Ba Mạc Tỏa thay đồ xong quay lại đại điện, trên người khoác bộ váy lộng lẫy cộng thêm nhan sắc được tô điểm lại chút ít, vẻ đẹp hút hồn tựa chim sa cá lặn, là tiêu điểm sáng chói nhất.

Dạ Huân Thiên nhìn không chớp mắt, cảnh tượng này quá đỗi thu hút hắn, chắc tiên nữ cũng chỉ đến mức này thôi.

Nhưng khoan đã, bộ váy này, không lẽ…

Dạ Huân Thiên có chút hoang mang nhìn bộ máy màu tím tinh xảo trên người cô, đây chẳng phải là bộ váy của mẫu hậu sao?

Hắn quay sang nhìn Thái Hậu.

Thái Hậu Lương Yến Uyển cả người đổ một tầng mồ hôi lạnh, dù bà có hàng trăm hàng vạn bộ cánh đi chăng nữa thì cả đời bà cũng không bao giờ quên được bộ lễ phục này. Dù cho nó có hóa thành tro bà cũng nhận ra.

Đây chính là chiếc váy do chính Dạ Kình Nhất, chính là Thái Thượng Hoàng hiện tại tự tay may cho bà với mong muốn bà đáp lại tình cảm của mình.

Nhưng từ lâu bà đã dành tình cảm cho người đệ đệ của ông là Dạ Kình Nhị, sau này Dạ Kình Nhị lên ngôi lại liên tục bắt bà mặc lại chiếc váy đó nhằm trêu tức Dạ Kình Nhất khiến ông ta căm giận đến điên dại.

Chính vì vậy, sau này ông ta bày mưu cướp lại toàn bộ kể cả giang sơn lẫn người phụ nữ mình yêu, Dạ Kình Nhất đã đem chiếc váy đó cất đi coi như một vật ngày trước chế giễu mình mà ngày ngày nhìn nó nuốt nỗi căm hờn.

Tuy đã trải qua nhiều năm, nhưng tình cảm của bà đối với người chồng cũ chưa hề thay đổi, bà không hề có tình cảm với Dạ Kình Nhất, đến thời điểm hiện tại hai người là vợ chồng, nhưng vẫn chỉ là đồng sàng dị mộng, cùng chung chăn gối nhưng tim không thực sự giành cho nhau.

Vì thế ngay cả buổi lễ sắc phong trọng đại ngày hôm nay, Dạ Kình Nhất vẫn biết thê tử mình khó chịu nên cũng không xuất hiện, vấn đề tình cảm của hai người trong cung không ai mà không biết. Một người thì điên cuồng yêu đối phương, bất chấp việc đối phương đã từng là vợ kẻ khác, bất chấp trở thành vị vua bị xỉ nhục vì điều này cũng lấy được nàng, nhưng người còn lại thì căn bản không thể thay đổi được trái tim.

Chung quy thì Thái Hậu vẫn là một người chung thủy, Dạ Kình Nhất không lay động được trái tim của bà chứng tỏ bà vẫn một lòng với phu quân của mình.

Nhưng khi nhìn bộ váy này, Thái Hậu vì sao lại run rẩy?

Bởi vì cho dù Dạ Kình Nhất có yêu thương chiều chuộng bà thế nào, nhưng cứ mỗi lần nhớ đến những lần em trai mình ôm ấp Lương Yến Uyển ra vẻ trước mặt ông ta là ông ta lại phát điên lên, những lần như thế thường lôi Thái Hậu ra mắng nhiếc chửi rủa, đánh đập.

Thái Hậu sợ Thái Thượng Hoàng nhìn thấy sẽ nổi trận nôi đình, mặc dù bây giờ cả hai đã già rồi, nhưng cũng chính vì vậy tim bà mới không chịu nổi những lời đả kích như ngày xưa nữa. Bây giờ chỉ cần quát lớn là trái tim già yếu của bà như muốn rụng ra rồi, không thể chịu được.

“Tuyệt đối không để cho Thái thượng hoàng biết, tuyệt đối không?” Thái Hậu Yến Uyển bàn tay run lẩy bẩy, đánh rơi chén trà trong tay, lẩm bẩm nói.

Thuần Đức Hoàng Hậu nghe thấy miệng liền nở nụ cười nham hiểm, trong đầu cô ta lúc này lóe lên một ý nghĩ, cô quay sang ghé tai nói gì đó với nô tỳ cận thân.

Sau đó ánh mắt trở nên ngoan độc sắc bén.

‘Ha ha ha, không biết ngươi làm cách nào dụ được ả Mộc Thanh Nhi kia mặc được chiếc váy đó, nhưng ngươi cũng khá đó Lương Quý Phi.’

Thuần Đức Hoàng Hậu nhìn về phía Lương Quý Phi lúc giờ sắc mặt xanh lét, sự sợ hãi về việc ban nãy vẫn còn, khiến mắt cô ta không dám nhìn lên.

Hoàng Hậu khó hiểu nhăn mày. ‘Cô ta bị cái khỉ gì vậy chứ? Mộc Thanh Nhi chịu tội chứ có phải cô ta đâu, hà cớ gì mà sợ đến nỗi vậy?’

Một lát sau Thái Hậu lấy lại được bình tĩnh lập tức chỉ tay thẳng mặt Ba Ba Mạc Tỏa:

“Nữ nhân không biết xấu hổ, sao cô dám mặc chiếc váy đó…”

Ba Ba Mạc Tỏa nhìn lại một lượt chiếc váy mình đang mặc, rõ ràng là không hở chỗ nào mà, cái gì mà không biết xấu hổ chứ, nhìn biểu cảm hiện giờ hình như người xấu hổ là bà Thái Hậu này mới đúng.

Cô ngơ ngác nghi hoặc hỏi:

“Tại sao lại phải xấu hổ cơ chứ?”


“Mộc Phi.” Dạ Huân Thiên đứng lên quát lớn khiến cô cùng mọi người sửng sốt.


Ba Ba Mạc Tỏa bất ngờ nhìn hắn, ‘hắn quát mình ư?’


Dạ Huân Thiên dùng ánh mắt như đang ám chỉ cô là làm ơn đừng nói gì cả, hắn đang cứu cô đấy.


Mọi người ơi Like, vote, bình luận ý kiến của mn ủng hộ mình với nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK