“Hoàng thượng miệng ngang mũi dọc như thế nào ta cũng chưa từng nhìn thấy, sao có chuyện quyến rũ được hắn chứ.”
“Láo xược, ngươi dám nói Hoàng thượng như vậy.” Thuần quý phi tức giận đập bàn một cái thật mạnh.
“Tỷ Tỷ…” Gia Tần bên cạnh lay lay cánh tay của quý phi. Thì thầm nói.
“Cô ta dạo gần đây bị có vấn đề về tinh thần, tỷ không nhớ sao, chấp nhặt với người điên chỉ tốn thời gian.”
“Này, có thật là đang nói thầm không đấy?” Ba Ba Mạc Tỏa tức giận nói lớn. Nói thầm kiểu gì mà cô đứng xa vậy còn nghe thấy.
“Hay để ta cắn ngươi một phát nhá.” Nói rồi cô nhe răng ra hướng về phía Gia Tần làm động tác muốn cắn đến nơi. Ờ thì bảo cô bị điên thì cô sẽ điên cho vừa lòng.
Cả đám phi tần sợ hãi chạy toán loạn, thời này ai ai cũng nghĩ nếu bị người điên cắn phải thì cũng bị dại theo, họ sợ đến kinh hồn bạt vía.
Cả đám nhanh chóng bước ra khỏi cửa trở về thì va phải thái giám báo tin bước vào, cả đám phi tần mỹ nữ của vua thi nhau lăn lốc ngã như bí. Ai cũng diện cho mình những đôi hài thật cao, người ta có câu trèo cao thì ngã đau, đi cao cho lắm rồi bây giờ ngã cũng phải mất bao lâu mới đứng được, dáng vẻ đầy đau đớn uất ức.
Riêng Thuần Quý phi là bị ngã đau nhất, mũi và miệng cô ta bị gót giày gỗ cao cả tấc không biết của ai đá phải khiến cô ta bị biến thành một con lợn mồm vịt. miệng bị sưng lớn, mũi cũng cong tớn lên y như mũi lợn, trông thật hài hước.
“Vương công công, ngươi thấy đấy, cô ta là đang bắt nạt bọn ta.” Gia Tần đứng lên nói, mấy con nhện tinh cũng lục đục ngồi dậy để con lợn mồm vịt kia đang quay cuồng trong đau đớn.
Vương công công tuổi tác đã cao, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, và còn rất là minh mẫn, bao nhiêu năm lăn lội trong cung, giác quan của ông vô cùng nhạy bén.
Một đám người hậu cung rủ nhau đến gặp phi tần thất sủng bị bắt nạt bấy lâu nay. Lại thêm việc Mộc Tần đang vừa mới được sủng ái, liếc qua thôi cũng biết là ai bắt nạt ai.
Ông cũng không muốn xen vào mấy chuyện này, hơn một chuyện thà bớt một chuyện. Gió chiều nào thì theo chiều ấy, Mộc Tần nương nương đang được sủng ái, vẫn là không nên đắc tội thì hơn.
“À điều này nô tài cũng không làm chủ được, xin các vị chủ tử thứ tội.” Công công cúi gập người tạ lỗi.
“Hừ, đồ cẩu nô tài, cút sang một bên cho bổn cung.” Nhìn cái bộ dạng xu nịnh của Vương công công làm Thuần quý phi càng thêm tức tối, cái tiểu đồ đệ của ông ta cũng năm lần bảy lượt báo cho Hoàng thượng những lần cô ta xử Mộc Thanh Nhi nên cô ta càng tức giận hơn, đá gót bước đi đầy bực tức, bàn tay đưa lên xuýt xoa đau đớn sờ mặt mình.
Đợi đám người đi hết, công công mới lên tiếng:
“Khởi bẩm nương nương, Hoàng thượng nói bên phía Biệt cung đã được tu sửa xong, nhưng nếu nương nương người không thích ở nơi xa xôi hẻo lánh đó vẫn có thể tiếp tục ở đây.”
“À không ta sẽ trở về nơi ở cũ.” Ở đây để hằng ngày đối phó với đám nhện kia à.
“Mà cho ta hỏi, sao Hoàng thượng lại trở nên tốt với ta thế, công công, ông có biết không.”
“Nô tài không biết.” Chuyện này ai rõ nhất, không phải nên là người sao Mộc Tần nương nương. Công công nhìn cô đầy ẩn ý, trong lòng không ngừng phản đối.
Điềm Điềm bên này nhanh chóng chạy lại cắt ngang cuộc đối thoại sợ lộ chuyện.
“Ha Ha, cảm ơn Vương công công chúng ta sẽ nhanh chóng chuyển về đó, à đây là chút lòng thành mong công công nhận cho, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn.” Nói rồi cô dí vào tay ông ấy một chiếc vòng phỉ thúy xanh biếc.
“Vậy nô tài cáo lui.”
Trở về nơi ở cũ đã nhiều ngày không gặp, đúng là nhà cửa khi được trang hoàng quả khác biệt, mấy chố nứt nẻ, dột nát đã được thay lại hoàn toàn bằng gỗ mới bóng loáng, đồ vật bên trong cũng đẹp đẽ quý giá.
“Không ngờ Hoàng đế tự nhiên lại đổi ý không bạc đãi tiểu Mộc Mộc, ta vốn tưởng cô ấy sẽ phải sống cả đời trong ngôi nhà cũ kĩ ăn khoai lang đến chết chứ.”
“Ha Ha, gần đây Hoàng thượng hay chăm lo đến đời sống nhân dân, mở kho phát lương thực cho người dân vùng chịu lũ lụt đó nương nương, chắc gần đây Hoàng thượng có trái tim nhân ái, a ha ha” Điềm Điềm cười gượng cứng nhắc cố giải thích sao cho hợp lí.
Trong lúc này tại cung của Dạ Huân Thiên.
Đống tấu chương trước mặt này dường như không lọt được vào mắt hắn một chút nào. Cứ mỗi lần nâng lên tinh thần phê duyệt tấu chương thì hình bóng Mộc Thanh Nhi lại hiện lên trước mặt hắn.
Cái điệu cười ngu ngơ của cô khi được ăn ngon, vì thức ăn có thể khiến con người yếu đuối đó không sợ hãi mà sẵn sàng vén tay áo lên đánh lại người to lớn hơn.