Hai đối thủ sẽ lần lượt đi ra từ miệng hai con ếch này và bắt đầu giao đấu, tầng dưới bọn họ đang đi đã kín mít người đứng xem, chỉ còn tầng hai là có vẻ vắng hơn.
“Lên trên kia đi.” Hắn kéo cô đi.
“Ừ.” Ba Ba Mạc Tỏa cũng cảm thấy khó chịu khi phải va chạm với mấy người dưới này.
Hai người đã tìm cho mình vị trí thích hợp, dưới này tiếng hò reo, cổ vũ của mọi người vẫn inh ỏi, không gian cực kì huyên náo.
Bên dưới có hai người vẫn đang giao đấu với nhau, nhìn qua là biết cuộc tỉ thí không cân sức, một bên là thuộc kiếm phái, một bên lại là dùng nội lực.
Bên kia tên cầm kiếm liên tục tung ra những đường kiếm đẹp mắt, cốt là để khua chân múa tay tìm cơ hội tấn công, nhưng rốt cuộc cũng chỉ giống như một cô nương đang múa kiếm mãi nghệ trên đường phố, hoàn toàn không lọt được vào tầm mắt của vị hòa thượng phía trước.
Chỉ thấy hòa thượng im lặng ngồi thiền, một lúc sau tên cầm kiếm thấy mình không thể cầm cự lâu được nữa, liền nhanh chóng xông đến trước mặt vị hòa thượng.
Chỉ thấy ông ta đưa tay hất một chưởng tên kia lập tức lăn xuống sàn đấu, tuy mình mẩy không thương tích gì nhưng cơ thể hoàn toàn không đứng dậy được, mất khả năng chiến đấu.
Hòa thượng đứng dậy chắp tay chỉ nói một câu: “A di đà phật.”
“Hay lắm, hay lắm.” Tiếng người trên khán đài coi đấu như muốn bùng nổ, điên cuồng gào thét.
“Quả không hổ là Tịnh Độ đại sư, nội công thật sự quá thâm hậu.”
“Phải, ông ta chính là một trong số tứ trụ nặng kí của ngày hôm nay.”
Ba Ba Mạc Tỏa liền quay sang Dạ Huân Thiên hỏi:
“Tứ trụ là sao?”
Hắn tay vừa chỉ vào bốn cái cột đỏ chói in hình tứ đại linh vật Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ.
“Bốn linh vật đó được coi là cai quản một phương, hòa thượng Tịnh Độ là Bạch Hổ, là một người lợi hại trong bốn trụ ngày hôm nay.”
“Người lợi hại như vậy sao ta có thể đánh lại được chứ.”
“Không phải không được, mà căn bản là không thể, chỉ những người trong trụ mới giao đấu với nhau thôi. Ngoài khi có nhân vật mới nội công thâm hậu xuất hiện muốn thử sức mình như người vừa rồi.” Dạ Huân Thiên nhìn cô cười cười.
“Dạ Huân Thiên!” Ba Ba Mạc Tỏa tức tối nói lớn. “Nếu vậy ngươi đưa ta đến đây làm gì, không phải là đánh nhau giành ghế minh chủ sao?”
Dạ Huân Thiên sửng sốt nhìn cô, hắn chưa bao giờ yêu cầu như vậy, vì cô căn bản là không thể, hắn chỉ muốn cô đến để học thêm nhiều chiêu thức thôi, vì hắn rất thưởng thức khả năng học chiêu thức của cô.
Dạ Huân Thiên giải thích tường tận lại cho cô nghe, đồng thời an ủi cô hứa khi về sẽ cho cô tha hồ thưởng thức bánh trung thu.
Ba Ba Mạc Tỏa cuối cùng cũng hòa hoãn đi đôi chút nói:
“Ngươi nói muốn ta học chiêu thức, vậy lão đầu trọc kia nãy giờ chỉ ngồi im rồi vung tay, có chiêu thức gì đâu chứ?”
Dạ Huân Thiên muốn đập đầu vào cột bên cạnh chết luôn ngay lúc này đi cho xong, cô lấy đâu ra tự tin mà nói câu đó chứ.
“Không ai có thể học lỏm được nội công cả, người ta tu luyện nhiều năm mới có được nội công đó, nàng làm cách nào mà học được chứ.”
Dạ Huân Thiên cảm giác mình là người kiên nhẫn nhất trên cái cuộc đời này, hắn không hiểu tại sao khi đứng trước con người ngu ngơ như cô, toàn bộ ánh mắt sắc lạnh, bá khí của bậc đế vương là hắn biến đi đâu hết cả rồi, lại có thể điềm đạm mà giải thích cho cô nghe.
Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhiều trận giao đấu diễn ra, người bị đánh văng cũng không ít.
“Đến lượt ta rồi.” Dạ Huân Thiên bay xuống trước con mắt kinh ngạc của Ba Ba Mạc Tỏa, cô với tay theo nhưng không kịp.
“Ê….ê….này Dạ Huân Thiên.”
Ba Ba Mạc Tỏa nhìn thấy hắn lộn một vòng rồi bay xuống sàn đấu, hắn không đi theo cách thông thường là thông qua lỗ ở trên đầu con ếch đá, chui vào đó rồi đi xuống từ miệng ếch.
Người đối diện kia đi ra từ miệng ếch, trên tay cầm một chiếc chùy, cả người hắn như một cục lông di động, râu tóc xoăn tít lại, trước ngực cũng có nhiều lông xoăn đen bám xuống dưới bụng, trông thật gớm ghiếc. Tên này là tên thách đấu một trong tứ trụ là Thanh Long, vốn chỉ muốn to mồm nói vậy để nâng thanh danh mình lên rồi, vì hắn ta luôn nghĩ chẳng bao giờ Thanh Long đến tham gia đấu cả, ai ngờ hôm nay đến thật.
Còn về phía Dạ Huân Thiên, hắn móc từ trong người ra cây quạt giấy làm bằng phỉ thúy của mình.
“Thất lễ rồi.” Dạ Huân Thiên nói xong, lập tức xòe quạt ra bay lên hướng về phía tên đó. Phong thái thật tự nhiên, nhẹ nhàng, nhưng những người ở trên khán đài ai cũng im lặng không nói, không có tiếng gào thét cổ vũ nữa.
Căn bản là họ muốn nhìn khoảnh khắc này, khoảnh khắc rất ít khi xảy ra.
Ba Ba Mạc Tỏa không hiểu kéo lấy tay một tên bên cạnh hỏi:
“Huynh đệ này, sao mọi người im lặng hết vậy.”
Tên kia ánh mắt vẫn dán chặt xuống sàn đấu, không thèm nhìn cô nói:
“Vì ai cũng muốn nhìn dòng nội công tung ra từ chiếc quạt của Thanh Long ấy mà, hiếm lắm mới được nhìn thấy một lần.”
“Ai? Thanh Long nào?”