Bất ngờ từ đằng sau có giọng nói, kèm theo đó là cái vỗ vai, khiến cô giật mình hét lớn.
“Cô là ai?”
“Á….”
Tiểu Châu bên này nghe thấy tiếng động nhìn đến, thì ra là cô nàng phiền phức Điềm Điềm.
Gần đây cứ hở tí là cô lại đi theo cậu, hay đi theo đằng sau quan sát cậu. Tiểu Châu biết thừa mấy hành động đó của cô vì nó thực quá lộ liễu. Mặc dù thân thủ của cô khá nhanh, nhưng vẫn chỉ là múa rìu qua mắt thợ.
“Cô là ai, sao lại ở đây?” Người lính ban nãy vẫn nắm chặt lấy bả vai cô khiến cô đau điếng.
“Tôi… tôi là Điềm Điềm, đến tìm chỉ huy trưởng của các người có chút chuyện.”
“Cô là Điềm Điềm ư?”
Mạc Hoan ánh mắt bắt đầu đánh giá từ trên xuống dưới cô. Gần đây hắn ta nghe trong quân doanh nói Tiểu Châu có một cô gái thường xuyên đến ngắm nhìn từ xa, tương tư khôn xiết tên là Điềm Điềm.
Quả nhiên khi nhìn thấy cô từ xa đúng là đang làm cái bộ dạng nhìn trộm người khác, tưởng là ai hóa ra là cái cô Điềm Điềm trong lời mọi người nói.
“Này… Châu Tinh Tinh…voi con lại đến tìm cậu này.”
“Lại ư?” Điềm Điềm khó hiểu nhìn người lính, nói cô là “lại” đến tìm là sao chứ.
Chuyện có người luôn bám theo Châu Tinh Tinh chỉ huy trưởng của bọn họ không ai là không biết, đám lính ở đây thường hay trêu chọc cậu.
Tiểu Châu vốn là người tính tình thoải mái, thường mặc kệ họ trêu đùa, chính vì vậy họ cũng tự đặt biệt danh cho cậu là Tinh Tinh dựa theo cái cơ thể khổng lồ của cậu, nhưng cậu cũng không nói gì.
Tuy vậy thân hình dù to lớn những bên trong cậu cũng chỉ là chàng thiếu niên 20 tuổi, Điềm Điềm cứ mãi hành động như vậy khiến cậu cũng thẹn quá hóa giận, lòng tự trọng cao quá đầu, vẻ khó chịu vô cùng đi đến:
“Có chuyện gì sao?”
“À thì… thì…”
Điềm Điềm ngại ngùng và lo lắng, nhìn nét mặt lạnh lùng khó chịu của Tiểu Châu khiến cô không nói ra được.
“Không có chuyện gì tôi xin phép đi trước.” Tiểu Châu lạnh lùng rời đi.
Điềm Điềm nhanh chóng níu tay cậu lại, nhắm mắt nhắm mũi nói một tràng:
“À thì, tôi muốn hỏi Hoàng Thượng khi nào thì đi ra rừng trúc thế, nương nương nhà tôi muốn gặp.”
Tiểu Châu nhìn hành động của cô một lúc, cô cũng ý thức được bèn bỏ tay cậu ra.
“Ngày mai là đến ngày luyện công…”
“Dạ được, cảm ơn huynh.”
Nói rồi Điềm Điềm chạy té khói.
“Ha Ha, cô bé đáng yêu đó chứ, tuy có phần đô con chút, đúng là voi nhỏ mà.” Mạc Hoan ở bên cạnh vui vẻ trêu đùa Tiểu Châu.
“Tôi nói nè Châu Tinh Tinh, cô nàng đó với cậu là trời sinh một cặp đó, tuy có hơi to lớn chút nhưng gương mặt cô ấy cũng thật đáng yêu, ưa nhìn, không nhanh là bị cướp mất đó nha.”
“Không phải chuyện của cậu.”
Điềm Điềm trở về báo lại cho Mộc Thanh Nhi nghe.
Sáng hôm sau hai người hì hục kẻ trên người dưới cố gắng trèo được qua bức tường.
“Ta thực sự không trèo được.”
Điềm Điềm bên dưới khom lưng cho Mộc Thanh Nhi đứng lên cũng mệt mỏi vô cùng.
Loay hoay một lúc cuối cùng hai người cùng thoát được ra.
Nhưng lại vướng phải vấn đề tiếp theo là khu rừng với hàng ngàn mũi tên kia, Điềm Điềm lại bắt đầu dùng phương pháp 7, 3 nhảy qua đám bẫy. Chỉ có điều cơ thể Mộc Thanh Nhi quá đỗi suy nhược nên cũng mất sức không ít.
Nhảy xong cũng là lúc Mộc Thanh Nhi mệt đến mức muốn trực tiếp nhận tổ quy tông luôn, nhưng từ đằng xa nghe thấy tiếng đao kiếm chém vào tre nứa như phát tiết liền nhớ ra đại sự. Cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở đi đến.
Càng gần Dạ Huân Thiên, Mộc Thanh Nhi càng căng thẳng hơn, nhưng hôm qua cô đã cố gắng luyện giọng cả ngày rồi, nhất định phải làm được.
“Dạ… Dạ huynh.” Mộc Thanh Nhi run rẩy nhìn Hoàng Thượng, cố gắng dùng giọng Ba Ba Mạc Tỏa xin lỗi hắn. Nhưng giọng nói ấp úng đã bán đứng cô.
Dạ Huân Thiên thấy Ba Ba Mạc Tỏa đi đến lập tức sửng sốt, hắn nhiều ngày không được gặp cô cũng nhớ cô vô cùng, không ngờ cô tự mình tìm đến hắn trước, chứng tỏ cô cũng nhớ hắn.
Trong lòng như muốn mở cờ, con nai trong tim cũng chạy điên loạn khắp nơi khiến hắn xuýt chút nữa không kiềm chế được tiến lên hai bước, sau đó đứng khựng lại.
“Nàng sao vậy?” Hắn thấy cô có vẻ đang sợ hắn.
“Thần Th…à ta vì chạy đến tìm huynh, mệt quá đó thôi.”
Dạ Huân Thiên nghi hoặc tiến lại gần, cúi mặt nhìn vào mắt Mộc Thanh Nhi khiến cô lo sợ tầm mắt có ý né tránh, nhưng vấn gắng gượng nhìn vào hắn, nhưng lại chỉ dám nhìn vào vị trí giữa hai mắt.
Trước khi đi Điềm Điềm đã dặn dò cả rồi, nếu sợ không dám mắt đối mắt với Hoàng Thượng, hãy cứ nhìn vào vị trí khoảng trống giữa hai mắt hắn.
“Mạc Tỏa, nàng làm điều gì có lỗi với ta sao?”
“Không có, ta rất bình thường, ta đến đây để xin lỗi huynh, mong huynh tha lỗi.”
Dạ Huân Thiên đã từ nãy cảm thấy kì lạ, hắn cũng đã nghi ngờ, nhưng sau lời nói này hắn đã triệt để khẳng định rằng người trước mặt này không phải là Ba Ba Mạc Tỏa, vì nếu là cô, với cái tính cách kiêu ngạo đó không bao giờ có chuyện cô xin lỗi.
Dạ Huân Thiên quay lưng lại phía cô, lau lau lưỡi kiếm, giọng nói lạnh như từng cơn gió rét buốt:
“Mộc Phi, nàng biết lừa gạt thiên tử là tội khi quân không?”
Mộc Thanh Nhi lập tức sợ hãi ngã xuống, vốn dĩ cô đã ốm yếu, cơ thể như cọng bún, không chịu nổi sức ép của Hoàng Thượng.