Kể từ khi Phó gia chuyển đến Triệu phủ, cuộc sống của Minh Cẩm trở nên dễ dàng hơn, luôn chạy tới nhà mẹ khi không có việc gì làm. Quân Nghiên học vào buổi sáng và chỉ may vá vào buổi chiều, Minh Cẩm cảm giác như trở lại thuở ban đầu khi chưa lấy chồng. Lúc nào Lục Trạm về nhà thì đôi vợ chồng son mới quay về viện của mình để sống trong thế giới hai người.
Mặc dù không có tuần trăng mật nhưng Minh Cẩm thực sự cảm thấy những ngày này giống như đang hưởng tuần trăng mật, thậm chí không khí dường như tràn ngập sự vui vẻ hạnh phúc.
Điều duy nhất khiến Minh Cẩm cảm thấy tiếc nuối chính là Hứa tẩu tử càng ngày càng chướng mắt nàng, hiện tại bà ấy đã ghét đến mức nhìn nàng như nhìn vào không khí. Vì vậy Minh Cẩm cố gắng không nán lại trong nhà một mình, mỗi ngày nhanh chóng dọn dẹp đơn giản rồi lập tức chạy đến Phó gia.
Minh Cẩm rốt cuộc cũng bắt đầu suy nghĩ về vấn đề bếp núc tránh không được, dù sao nàng đâu thể dựa vào cha mẹ cả đời, tương lai vẫn phải tự mình sinh hoạt, một ngày ba bữa tuyệt đối không thể trốn tránh. Vấn đề vệ sinh phòng bếp là điểm mấu chốt, thật ra chỉ cần lau chùi sạch sẽ một lần, lúc sau đâu cần mỗi ngày tốn thời gian lâu như vậy để dọn dẹp; tuy nhiên nếu về làm dâu xài chung phòng bếp với người khác thì lại thành rắc rối.
Cuối cùng Lục Trạm giải quyết được vấn đề rắc rối này, lý do rất đơn giản, bây giờ Minh Cẩm đã chính thức thành vợ Lục Trạm, chờ sau khi về quê thì hai người sẽ vào ở trong Đông Viên. Lục Trạm có rất nhiều chuyện cần làm cho Đông Viên, nếu ở trong thôn thì mỗi ngày phải bôn ba qua lại, dọn vào Đông Viên nhưng bọn họ vẫn ở một tiểu viện độc lập của mình, chỉ cần cách mấy ngày về nhà chồng một chuyến là được.
Minh Cẩm vô cùng hài lòng với sự sắp xếp này. Dù sao cha mẹ chồng dường như chưa thực sự tiếp nhận nàng, Lục lão nương và Đại tẩu lại là loại phụ nữ nông thôn cực kỳ có năng lực, nếu so tài đọc sách viết chữ thì Minh Cẩm khẳng định giành chiến thắng, nhưng nếu so với lo liệu việc nhà thường ngày, phỏng chừng Minh Cẩm thúc ngựa cũng không theo kịp.
Nếu phải giả bộ ngoan ngoãn cả đời thì có chút khó khăn, nhưng thỉnh thoảng giả vờ ngoan ngoãn thì không thành vấn đề.
Từ khi biết sẽ không phải ở chung với cha mẹ chồng, suốt mấy ngày Minh Cẩm đều đắm chìm trong không khí vui mừng vô hạn, hoàn toàn quên bén còn một cô ả Tiểu Văn cũng ở trong Đông Viên yên lặng chờ đợi nàng xuất hiện. Vào thăm nhà bà còm ở wattpad nhé!
Trong khi Minh Cẩm hưởng những ngày hạnh phúc ngọt ngào, bọn nhỏ Phó gia lại cảm thấy cuộc sống không hề dễ dàng.
Như Tề thị mong muốn, Minh Lan đích xác bắt đầu nhìn Quân Nghiên không vừa mắt. Rõ ràng là bạn cùng lứa tuổi mà cô nàng kia cứ nhìn mình bằng ánh mắt người lớn khoan dung cho một đứa trẻ, làm Minh Lan nhịn không được muốn khiêu khích. Nếu không phải Tề thị vặn tai báo trước không cho gây rắc rối, Minh Cẩm cũng thường thuyết phục đừng so đo, Minh Lan đã sớm nhào tới cắn người.
Tề thị chỉ lo quan tâm đến Minh Lan thích gây chuyện mà quên mất Minh Thụy là anh song sinh của Minh Lan cũng đâu thua gì. Minh Thụy cùng học với Triệu tiểu thiếu gia Tri Hiên nhưng tính tình hoàn toàn tương phản, Tri Hiên thích yên tĩnh trong khi Minh Thụy lại hiếu động, cả hai đều đang độ tuổi "chó chê mèo ghét", không ai phục ai nên dĩ nhiên có xích mích.
Tri Hiên thích những người sử dụng đầu óc, ví dụ như phụ thân hắn đang làm quan trong triều, như Quân Nghiên có thể ngâm thơ làm câu đối, trong khi Minh Thụy lại sùng bái hết thảy người lao động chân tay, trước mắt người đáng phục nhất vẫn là Lục Trạm, còn người như Phó lão cha và sách vở thì hắn lo tránh thật xa.
Hai ông tướng con một văn một võ cãi cọ huyên náo vô cùng. Khi có mặt cha Phó thì tạm thời ngoan ngoãn, nhưng hễ trong học đường không có người lớn là lập tức khai chiến, cãi nhau bao nhiêu ngày vẫn chưa phân thắng bại.
“Cô nàng Quân Nghiên thật đáng ghét.” Minh Lan chu môi, oán giận than với Minh Cẩm.
“Sao nào,” Minh Cẩm cười, “Lại coi muội thành con nít?”
Mấy ngày nay luôn nghe Minh Lan phàn nàn, Minh Cẩm gần như học thuộc lòng.
“Không phải.” Minh Lan lập tức lắc đầu, bĩu môi, “Hôm nay nàng ta lúc thì bênh vực Tri Hiên, lúc thì giúp Minh Thụy, thật không biết rốt cuộc nàng ta đứng về phe nào.”
Mấy đứa con nít cãi nhau vốn chẳng có lập luận gì đáng nói, bởi vậy chỉ hết sức chú ý về vấn đề lập trường, hiện giờ Quân Nghiên tham gia vào cuộc chiến của hai cậu nhóc, còn một hai phải làm ra vẻ "giúp lý không giúp thân", ngược lại khiến hai bên đều không cảm kích.
“Cô nàng Quân Nghiên về phe Tri Hiên chứ còn gì nữa,” Minh Thụy hầm hừ: “Muội không nghe câu cuối cùng của nàng ta sao?”
“Nhưng ở giữa nàng ta cũng nói chuyện thay cho ca.” Minh Lan phản bác.
“Hôm nay tỷ phu đứng ngay ngoài cửa mà cũng không giúp đệ.” Minh Thụy nhịn không được quay đầu lên án Lục Trạm, “Quân Nghiên đã giúp đỡ Tri Hiên đấy.”
Minh Thụy có ý muốn kéo Lục Trạm vào cuộc chiến để Tri Hiên chứng kiến tỷ phu lợi hại thế nào, nhưng khổ nỗi Lục Trạm chẳng giao động. Mặc kệ mấy đứa con nít cãi nhau lật trời, anh chàng vẫn đứng nghiêm nhìn thẳng về phía trước giống như đối mặt với một đám không khí.
Vốn dĩ các hộ vệ không trực tiếp vào viện mà chỉ che chở từ xa, nhưng không ngờ lần trước phòng chất củi Triệu phủ bỗng nhiên bốc cháy, vừa lúc tới ca trực của Lục Trạm bắt được hai kẻ tặc lén lút vào Triệu phủ. Kể từ đó, Lục Trạm và Hứa đại ca luôn canh giữ trước cửa viện của Quân Nghiên bất chấp nam nữ cách biệt.
Minh Cẩm thầm hoài nghi hai kẻ tặc kia chắc hẳn tới tìm hiểu tin tức gì đó. Cũng khó trách, với tính cách khoa trương của Quân Nghiên, không gây chuyện mới là lạ.
Lục Trạm sờ mũi, cười phân trần: “Ta thấy hai đứa hợp lực cũng đâu gặp khó gì lắm, xem ra không giống bị thua.”
Minh Cẩm nhịn không được âm thầm giẫm lên chân Lục Trạm, anh chàng này dạy con nít kiểu gì vậy, nếu Minh Thụy thật sự học theo tính cách Lục Trạm, tương lai Phó lão cha chắc chắn tìm chàng liều mạng.
“Đúng đấy.” Minh Lan không chú ý tới động tác nhỏ của hai người, lập tức kiêu ngạo hếch cằm, “Đôi ta còn chưa thua đâu.”
“Con lại gây chuyện trong giờ học?” Tề thị xuất hiện sau lưng Minh Lan, âm trầm nói.
Minh Lan hét lên một tiếng, trốn sau lưng Minh Cẩm, thò đầu phản bác: “Không có mà.”
Tề thị vốn định giơ tay túm Minh Lan nhưng bị tiếng hét của con gái làm cho giật mình, giận dữ ra lệnh: “Ra đây.”
“Con không ra.” Minh Lan núp sau Minh Cẩm đánh giá tình hình rồi lắc đầu, còn bắt đầu to gan giao điều kiện, “Mẹ buông xuống cây chổi trong tay thì con mới ra.”
“Ranh con,” Tề thị cười mắng, “Tỷ phu ngươi ở đây, ta còn có thể làm thịt ngươi sao?”
“Con không thấy vậy.” Minh Lan lén lẩm bẩm sau lưng Minh Cẩm, “Tỷ phu thì có mặt mũi gì chứ? Chẳng phải mẹ đã từng đập luôn cả tỷ tỷ lẫn tỷ phu đó sao?”
Tề thị bị chọc giận đến bật cười, hơi ngượng ngùng liếc nhìn Lục Trạm một cái. Lục Trạm thức thời cuống quít cúi đầu làm bộ không nghe không thấy.
“Có mỗi chuyện này mà ngươi còn nhớ cả đời.” Tề thị phỉ nhổ.
“Tỷ tỷ đã nói, tuổi nhỏ trí nhớ tốt,” Minh Lan cợt nhả, “Chờ khi nào con bằng tuổi ngài thì chắc hẳn sẽ quên thôi.”
Cả nhà đang nói cười, Lục Trạm lén đưa mắt ra hiệu cho Minh Cẩm, hai người đứng dậy cáo từ. Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad.
Minh Cẩm tắm xong vào buồng ngủ thì thấy Lục Trạm đang ngồi duỗi chân đá vào bàn viết, trong tay cầm cây bút lông, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
“Chàng viết thư cho ai à?” Minh Cẩm vừa lau tóc vừa thuận miệng hỏi.
“Không thể nói cho nàng biết.” Lục Trạm viết vài nét bút rồi lại ngừng, sáng mắt nhìn Minh Cẩm nhưng ngay lập tức ánh mắt lại tối sầm -- bức thư viết nãy giờ còn chưa xong phần mở đầu, cho dù nhìn Minh Cẩm thật mê người nhưng hắn đành phải nhịn xuống lửa dục.
“Sao thế?” Minh Cẩm thắc mắc. Ông tướng này hôm nay lạ thật, bình thường vừa vào buồng là chàng ta đã táy máy tay chân, hôm nay đột nhiên ngoan ngoãn ngồi sau bàn viết, ánh mắt đáng thương vô cùng.
“Hay là...” Lục Trạm ngẫm nghĩ, bỗng ngước nhìn Minh Cẩm, đôi mắt lấp lánh, “Nàng viết giùm ta đi.”
“Viết cái gì?” Minh Cẩm đi tới nhìn thoáng qua trang giấy, không khỏi khích lệ, “Chữ viết không tệ.” Nàng cho rằng sẽ thấy một đống chữ như giun bò, không ngờ nét bút ngang dọc thẳng thớm, tuy không thể coi là đẹp nhưng mỗi chữ đều có vẻ mạnh mẽ.
“Lời khen này phải hiểu sao đây,” Lục Trạm sờ sờ mũi, hoài nghi nhìn Minh Cẩm, “nghe có vẻ dối trá thế?”
“Chậc,” Minh Cẩm dừng một chút, áy náy nhìn phu quân, “Đối với chàng không cần yêu cầu cao.”
“Lần tới sửa lại.” Lục Trạm gật gật đầu, tiện thể nhéo nhéo má Minh Cẩm.
“Muốn em viết giúp chàng?” Minh Cẩm nghiêng đầu hỏi, nhịn không được bật cười, “Chàng ngồi đây nửa ngày mà chỉ viết được mấy chữ này thôi à?”
“Trước tiên nàng viết vài chữ cho ta xem nào.” Lục Trạm đưa bút cho Minh Cẩm.
Minh Cẩm kỳ quái nhìn chàng ta, nhấc tay viết tên Lục Trạm.
“Tốt,” Lục Trạm nhìn hai chữ, hài lòng nắm bả vai Minh Cẩm, “Nàng giúp ta được rồi.”
“Sao?” Minh Cẩm nhướng mày, “Còn muốn kiểm tra nữa hả?”
“Ta vừa quyết định xong,” Lục Trạm cười tủm tỉm nói, “Nếu chữ của nàng ẻo lả như mì sợi, chắc hẳn người nọ sẽ nghĩ ta giống đàn bà.”
“Ý chàng là chữ viết của em rất đàn ông?” Minh Cẩm cau mày nhìn Lục Trạm.
Lục Trạm hơi dại ra, mạnh mẽ hắng giọng nghiêm túc sửa miệng: “Chữ viết của phu nhân rất mạnh mẽ hữu lực, ừm, có phong thái đại gia.”
Minh Cẩm nguýt chàng ta một cái: “Tự viết đi.” Dứt lời xoay người chuẩn bị bỏ đi.
Lục Trạm cuống quít kéo nàng về bên cạnh mình cầu khẩn: “Ta thật sự không thể viết cái này, mỗi lần đều thức trắng đêm, còn phiền phức hơn cả đánh giặc.”
Minh Cẩm nhịn không được phì cười, gật đầu lia lịa: “Em thấy chàng không phải loại người ngồi sau bàn viết.”
“Đúng vậy, cho nên ta tìm một cô vợ đọc sách biết chữ,” Lục Trạm mặt mày hạnh phúc, bật dậy khỏi ghế ấn Minh Cẩm ngồi xuống, “Vợ à, viết giùm ta bức thư, ta nói ý rồi nàng giúp ta viết mấy câu dài dòng như kiểu người có học đấy.”
Minh Cẩm nghe chàng ta diễn tả, nén cười gật gật đầu, đưa anh chàng khăn bông trong tay: “Vậy chàng giúp em lau tóc, không thôi lát nữa chưa khô.”
Lục Trạm nghe lời tiếp nhận khăn vải, nhẹ nhàng lau tóc cho Minh Cẩm, nói với nàng: “Trên bàn là những bức thư cũ của ta, nàng đọc trước rồi viết giống như vậy là được.”
Minh Cẩm cúi đầu quan sát, hóa ra là một bản báo cáo, chủ yếu để đánh giá khả năng của từng hộ vệ gặp được suốt thời gian làm nhiệm vụ, mỗi người đều có chỉ tiêu nhất định rồi dựa vào đó để xếp hạng. Bản đánh giá rất chi tiết và được mô tả cụ thể, hoàn toàn không thể nhìn ra đây là bút tích của một anh chàng đại quê mùa.
Lục Trạm hành văn rất thẳng thắn thoải mái, không chút nào tô điểm hay khoa trương, giống như ký lục được viết trôi chảy.
Minh Cẩm đọc đến phần đánh giá dành cho Hứa đại ca, thế mới biết ông ta tên Hứa Thành, các chỉ tiêu đều đáp ứng không tệ nhưng võ công không cao lắm, gặp chuyện rất dễ hoảng loạn, vì vậy được xếp hạng nhị đẳng.
Nàng tiếp tục đọc xuống dưới, hóa ra là bảng báo cáo khác dựa theo thời khóa biểu về công việc và nghỉ ngơi của Quân Nghiên, cơ bản là ngày nào gặp người nào, nhà người đó thuộc phe nào, suy đoán người đó sẽ gây ảnh hưởng gì với Quân Nghiên, hành động và lời nói của Quân Nghiên có hé lộ tin tức gì không, rồi phân tích xem rốt cuộc Quân Nghiên làm thế nào biết được những tin tức này.
Cuối cùng Lục Trạm viết mấy câu, dường như là kết luận của chàng về Quân Nghiên, đại thể nói Quân Nghiên có tính cách kỳ lạ và những suy nghĩ khác với người bình thường, nhưng chàng không cho rằng Quân Nghiên đang dựa vào trí tuệ để nắm bắt thông tin, chắc là được khả năng thiên phú có thể biết trước chuyện sắp xảy ra trong tương lai. Tuy suy luận của Lục Trạm chưa hoàn toàn chính xác nhưng cũng đoán được tám chín phần mười.
Minh Cẩm vừa đọc vừa thầm sửng sốt, nàng luôn cho rằng Lục Trạm chỉ làm một hộ vệ bình thường, không ngờ chàng còn có nhiệm vụ giám sát. Nàng cẩn thận kiểm tra tất cả thư cũ, cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi đề nghị: “Hay là chúng ta lập một danh sách liệt kê?”
“Danh sách liệt kê?” Lục Trạm ngẩn người, dường như bị bất ngờ vì Minh Cẩm còn có thể đưa ra kiến nghị, “Đó là gì?”
“Em thấy những bức thư cũ của chàng đánh giá các hộ vệ hoàn toàn có thể điền vào bảng liệt kê để giải thích,” Minh Cẩm cười nói, “Làm vậy thì chàng đỡ phải dùng văn chương để viết ra thành bài.”
“Nói nghe thử xem nào.” Lục Trạm gật đầu, tựa hồ có điểm hứng thú.
Minh Cẩm rút ra một tờ giấy, vẽ một bảng biểu mẫu lên đó rồi giải thích cho Lục Trạm cần điền chỉ tiêu vào nơi nào, sử dụng Giáp Ất Bính Đinh để biểu thị mức độ đạt được, mỗi cột và mỗi hàng đều có một câu tổng kết, điểm số cuối cùng trông có vẻ rõ ràng hơn.
Lục Trạm nhìn bảng biểu mẫu của Minh Cẩm, cân nhắc hồi lâu rồi đột nhiên ôm Minh Cẩm vào lòng hôn một cái: “Phải công nhận người có học thật là lợi hại, sao ta không nghĩ đến việc viết nó như thế nhỉ?”
Hai người cùng bắt tay vào làm, thực mau đã điền xong hai bảng. Sau đó Lục Trạm ngồi trên bệ cửa sổ, vừa đưa ra kết luận của mấy ngày qua vừa nhìn Minh Cẩm cắm cúi viết.
Minh Cẩm cuối cùng cũng biết tung tích của hai kẻ tặc kia, hóa ra Lục Trạm đã giải chúng đến chỗ người đó. Lục Trạm còn căn cứ theo thói quen hành động của bọn chúng để suy đoán xem đối thủ nào đã sai bọn chúng đến đây, hy vọng người đó nhận được tin sẽ sớm lên kế hoạch.
Sống chung một thời gian, Minh Cẩm phát hiện mình càng hiểu thêm về đức ông chồng của nàng. Chàng là loại người "ăn thịt miếng to uống rượu chén lớn", thích làm việc oanh oanh liệt liệt chứ không thích làm đánh giá và tổng kết, nói thô tục một chút chính là loại người "chỉ lo giết mặc kệ chôn".
Còn Minh Cẩm mới nhậm chức thê tử của chàng ta thì trong đầu hiện ra một hình ảnh: Lục Trạm ở phía trước anh dũng giết địch đánh đâu thắng đó, phần mình thì "phu xướng phụ tùy" múa may cái xẻng đào hố chôn xác...
Nếu nói ở phương diện vũ lực, Minh Cẩm và Lục Trạm cách biệt một trời một vực, vậy thì khi ngồi vào bàn viết, hai người hiển nhiên cũng không cùng một cấp bậc. Minh Cẩm vừa thất thần tưởng tượng vừa cười trộm, thế mà vẫn có thể múa bút thành văn, bao nhiêu ý tưởng chỉ dùng một canh giờ đã viết xong toàn bộ, còn nhân tiện chú ý tu từ và ngữ pháp để viết ra câu văn trôi chảy.
Lục Trạm nhìn bức thư trong tay suýt chút nữa rơi lệ đầy mặt. Sự tình mà bản thân phải dùng cả đêm vò đầu bứt tóc mới có thể hoàn thành, thế mà được cô vợ nhà mình giải quyết xong xuôi không đến một canh giờ?! Nghĩ đến lịch trình gian khổ chua xót phải trải qua mấy năm nay, Lục Trạm không khỏi bật cười: “Quả nhiên là 'Không thầy đố mày làm nên', nếu ta sớm cưới nàng vào cửa thì sẽ không bị sầu khổ lâu như vậy.”
Minh Cẩm nhìn vẻ mặt bội phục của Lục Trạm, trong lòng rất cảm khái -- Quả nhiên tìm đối tượng sống chung vẫn nên bổ sung cho nhau, nếu không thể so vũ lực thì so văn chương bù lại.