Mục lục
Muôn Hoa Trên Gấm - Bỉnh Chúc Du Tất Viên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Còm đăng ở Wattpad

Sức khỏe Sở Hoài Uyên vẫn chưa khang phục, nói chuyện lâu như vậy cũng thật sự mỏi mệt, được Lục Trạm trợ giúp nằm xuống tiếp tục tĩnh dưỡng.

Hai vợ chồng sắp xếp cho Sở Hoài Uyên xong bèn quay trở về phòng mình.

“Ta định vào kinh một chuyến.” Lục Trạm vừa vào buồng đã bảo Minh Cẩm.

“Em thấy vụ này coi chừng không đơn giản như vậy.” Minh Cẩm nhìn Lục Trạm, “Con trai Lục gia nếu đã chết, hiện tại kẻ ra mặt là ai? Bọn chúng có thể lôi hắn đứng ra, nhất định đã chuẩn bị đầy đủ, không phải một câu của chúng ta là có thể nói rõ ràng.”

“Người đã chết tuyệt đối không sai.” Lục Trạm cười lạnh, “Nếu bọn chúng bức ta nóng nảy, cùng lắm thì quậy tung một phen.”

Minh Cẩm hết ý kiến nhìn Lục Trạm, vuốt ve lưng chàng ta. Ông chồng nhà mình một khi sốt ruột là nhảy tường, chẳng lẽ đây là bản năng của võ phu? Hơn nữa sự tình liên lụy đến vợ mình, Lục Trạm càng không còn lý trí gì đáng nói.

“Ngày mai chàng đến đó xem trước tình huống thế nào cái đã,” Minh Cẩm thấp giọng dặn dò, “Bên phía Tướng quân tốt nhất cũng nên báo một tiếng. Nếu ông ta biết rõ thực lực của Đông Viên, không có khả năng mặc kệ Đông Viên bị người khác lợi dụng.”

Lục Trạm có vẻ do dự, hồi lâu mới gật đầu: “Được.”

“Còn Giang Du nữa, hắn cũng nên biết chuyện này,” Minh Cẩm lại nói, “Hiện tại hắn làm quan trong triều, mỗi ngày thường xuyên tiếp xúc với những vụ như vậy. Phe phái hắn theo trước nay đều ôn hòa, nhưng nếu thực sự có người muốn tích tụ lực lượng, có lẽ bọn họ sẽ không khoanh tay ngồi yên.”

“Ừ,” Lục Trạm gật đầu, “Giang Du và Phó gia xem như cột lại với nhau, Phó gia gặp xui xẻo thì hắn cũng không tốt gì.”

“Cha mẹ e rằng chưa biết những việc này.” Minh Cẩm thở dài.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy,” Lục Trạm giơ tay đỡ nàng, dìu nàng đến mép giường ngồi xuống, “Nếu mục tiêu của Quân Nghiên là ta, dĩ nhiên sẽ tìm đến ta. Nói cách khác, hiện tại bọn chúng chỉ đang trong giai đoạn chuẩn bị mà thôi.”

Minh Cẩm gật đầu, xoay người thu dọn hành lý cho Lục Trạm.

Lục Trạm nhìn Minh Cẩm không ngừng nhét quần áo vào bọc, nhịn không được nói: “Không cần nhiều vậy đâu, chỉ đem vài bộ đồ mỏng là được.”

“Ban đêm vẫn lạnh.” Minh Cẩm không yên tâm, bỏ qua yêu cầu của Lục Trạm, ngẫm nghĩ rồi lại mở ngăn tủ.

“Đừng tìm nữa.” Lục Trạm bất đắc dĩ bật cười, giơ tay ôm eo Minh Cẩm kéo nàng vào lòng, “Cho dù không mang gì cũng được mà.”

“Phải mang theo chút bạc,” Minh Cẩm liếm liếm đôi môi khô khốc, “Đi kinh thành phải chuẩn bị quà cáp trên dưới...”

Lục Trạm nhịn không được cúi đầu ngậm lấy môi Minh Cẩm, hồi lâu mới tách ra, khàn khàn bảo: “Nói chuyện khác nhé!”

Minh Cẩm trừng mắt lườm chàng ta một cái, rồi lại bị ánh mắt sâu thẳm của chàng hấp dẫn, nhón chân vòng tay quanh cổ chồng, dựa đầu vào người chàng, thấp giọng nói: “Chú ý an toàn.”

“Mỗi lần đều là câu này.” Lục Trạm cắn vành tai Minh Cẩm một cái như trừng phạt, càng siết chặt nàng vào người.

Minh Cẩm bất đắc dĩ, há mồm cắn vai chàng ta. Thật ra nàng không thích cắn yêu kiểu vậy, ông tướng này lúc nào cũng đổ mồ hôi đầm đìa, cắn vào chỉ tổ nếm phải vị mặn chát, nhưng hôm nay xác thật nàng có chút không nỡ rời xa.

Lục Trạm vừa về lại từ kinh thành được mấy ngày, còn phải chăm sóc Sở Hoài Uyên nên thời gian thân mật của hai người chưa từng có, bây giờ lại vội vã muốn đi, làm Minh Cẩm hơi hụt hẫng.

Ngoài ra, Đào Yêu được Minh Lan thuật lại có vẻ bí ẩn lại chính là Quân Nghiên, người xuyên không. Cô ả kia hiển nhiên biết làm thế nào khơi gợi dục vọng của đàn ông, còn vì đến từ thời hiện đại nên có lộ chút da thịt cũng không tính là gì với cô ả.

Điều khiến Minh Cẩm bất an chính là, cô ả biết Lục Trạm là nhân vật nào trong lịch sử, đã biết được giá trị của Lục Trạm, lại còn muốn chinh phục.

Minh Cẩm có thể hiểu được loại cảm giác này, tựa như nữ chính trong tiểu thuyết đồng nhân, hy vọng trong cuộc sống xuyên qua của mình, tất cả nhân vật cô ả có thể coi trọng đều vây quanh chính mình. Thực hiển nhiên, lúc này Quân Nghiên coi trọng đúng là Lục Trạm chồng nàng.

Rất lâu trước đây, Minh Cẩm cũng thích đọc những tiểu thuyết Mary Sue, cũng từng thần tượng nhân vật nổi danh nào đó, nhưng một khi nó trở thành cuộc sống của chính mình, mắt nhìn người khác muốn sở hữu đức ông chồng nhà mình, tâm tình thật là... quá mức vi diệu.

Minh Cẩm bỗng cảm thấy dường như mình nghĩ thông suốt điểm nào đó, tim chợt thắt lại.

“Nghĩ gì thế?” Giọng Lục Trạm mang theo một tia bất mãn.

Minh Cẩm cảm thấy ngực hơi lạnh, rốt cuộc lấy lại tinh thần, phát hiện vạt áo mình rõ ràng đang mặc kín mít lại bị vén lên từ lúc nào. Nàng tức khắc đỏ mặt, dùng sức đẩy lui Lục Trạm, nhẹ giọng trách cứ: “Chàng làm gì đó, trời đang sáng trưng kìa.”

“Ta sắp phải đi rồi.” Tay Lục Trạm kiên trì tiếp tục kéo mở vạt áo rộng hơn.

Minh Cẩm cuống quít túm vạt áo khép lại, dịch ra chỗ xa nhất bực bội gắt: “Em còn chưa nói xong mà.”

“Ta có thể học thuộc lòng vài câu của nàng.” Lục Trạm lẩm bẩm, thấy Minh Cẩm có vẻ phát giận bèn cười ghé sát mặt vào.

Minh Cẩm không dao động, đẩy mặt chàng ta ra: “Em thật sự có lời muốn nói.”

Thấy Minh Cẩm kiên quyết, Lục Trạm nhịn không được trợn trắng mắt, nặng nề thở dài, ngã vào người Minh Cẩm yếu ớt hỏi: “Chuyện gì?”

“Quân Nghiên,” Minh Cẩm đằng hắng một tiếng, “chính là Đào Yêu, cô ả không phải người thường.”

“Có thể náo loạn ra động tĩnh lớn như vậy,” Lục Trạm hừ một tiếng, “Quả thật không phải người thường.”

“Chàng đừng bất cẩn.” Minh Cẩm kéo tay Lục Trạm, nhìn thẳng vào mắt chàng, “Có lẽ cô ả rất hiểu chàng.”

“Hiểu ta?” Vẻ mặt Lục Trạm hơi quái dị, rốt cuộc nghiêm túc nhìn Minh Cẩm, ánh mắt mang theo tia nghi hoặc, “Rốt cuộc nàng muốn nói cái gì?”

“Ý em là,” Minh Cẩm cảm thấy cổ họng mình khô khốc, hắng giọng lần nữa và tiếp tục, “Rất có thể cô ả sẽ biết rất nhiều về chàng, thậm chí cả tâm trạng và tính nết của chàng.”

“Vậy thì sao?” Lục Trạm nhíu mày, sờ sờ gương mặt bất an của Minh Cẩm.

“Em hơi lo,” Minh Cẩm cúi đầu, không cho Lục Trạm nhìn được sự sợ hãi trong mắt nàng, “Minh Lan nói, rất nhiều người bị cô ả mê hoặc đến mức không biết đông tây nam bắc.”

“Ta không dễ xơi.” Lục Trạm nhướng mày thách thức.

“Nếu cô ả thật sự hiểu rõ chàng, biết kinh nghiệm sống của chàng, biết tất cả nguồn gốc nỗi đau và sự lo lắng của chàng, và biết tất cả những khát vọng của chàng, vậy chàng sẽ thích cô ả chứ?” Minh Cẩm nghĩ ngợi một hồi rồi vẫn không thể kiềm được, nói ra nỗi lo lắng trong lòng.

Nói xong lời này, Minh Cẩm rốt cuộc nắm bắt rõ ràng mình suy nghĩ thông suốt điều gì.

- - -- Vì sao nàng và Giang Du hoàn toàn không biết gì về thời đại này? Vì sao Quân Nghiên rất quen thuộc với lịch sử và nhân vật ở đây? Vấn đề này nàng vẫn luôn không nghĩ ra, hiện tại rốt cuộc nàng nghĩ tới một khả năng.

Nơi này căn bản không phải trong lịch sử mà là một thế giới riêng nào đó, chẳng hạn như nàng vừa suy nghĩ đến -- -- thế giới trong tiểu thuyết.

Cho nên Quân Nghiên mới có thể trải nghiệm được những thứ hoàn toàn khác với Minh Cẩm và Giang Du, cho nên cô ả coi tất cả những người nơi này là nhân vật trong tiểu thuyết, cho nên cô ả mới nắm giữ năng lực “Tiên đoán”...

Vì vậy, điều đó có nghĩa là cốt truyện sẽ diễn tiến theo đúng những gì cô ả biết trước?

Suy đoán này tức khắc khiến Minh Cẩm sợ hãi. Nàng nghĩ tới rất nhiều tiểu thuyết xuyên sách, trong đó nữ chính biết cốt truyện của các nhân vật và nói năng hùng hồn, chinh phục hết anh hùng này đến anh hùng khác bằng sự hiểu biết và cân nhắc thấu đáo của mình. Năm xưa Minh Cẩm chỉ lo tập trung vào nữ chính mà chưa bao giờ suy xét xem cô vợ của người đàn ông bị chinh phục trong cốt truyện có cảm nhận thế nào.

Khi tâm tình không còn đứng trên vị trí người qua đường Giáp, thật sự quá tồi tệ! Minh Cẩm rưng rưng nhìn trời.

“Nàng váng đầu rồi hả?” Lục Trạm gần như không dám tin tưởng nhìn Minh Cẩm, giơ tay sờ trán nàng, “Sao có thể nói ra mấy câu như vậy?”

“Em muốn nghe chàng khẳng định sẽ không.” Minh Cẩm trông mong nhìn Lục Trạm.

“Trong óc nàng chứa mấy thứ lung tung gì vậy?” Lục Trạm tựa hồ có chút vô lực, hung hăng nhéo má Minh Cẩm, “Cái loại đàn bà kia làm sao có thể hiểu được ta?”

Nếu không phải vẻ mặt Minh Cẩm bất an quá mức rõ ràng, Lục Trạm thật không muốn trả lời bất cứ câu nào về vấn đề này.

“Nếu có chuyện này thì sao? Đừng quên, cô ả có loại năng lực kỳ quái biết trước sự việc.” Đôi mắt Minh Cẩm sáng long lanh, muốn cầu một câu trả lời.

“Nếu ả có năng lực biết trước, cứ để ả nói gì đó về chuyện của ta,” Vẻ mặt Lục Trạm vô cùng khó chịu, “Bị một người xa lạ 'hiểu biết' từng ngóc ngách của cuộc đời mình, nếu ta không ngu ngốc, cảm giác duy nhất của ta chính là muốn tiêu diệt cô ả.”

Lục Trạm nói một cách chán ghét, Minh Cẩm nhịn không được bật cười.

“Mặc kệ cô ả tuyên bố cái gì, chẳng lẽ nàng cảm thấy ta sẽ thích loại người như ả?” Lục Trạm nhíu mày, một câu kết thúc đề tài, “Không có người đàn ông nào thích tự đội nón xanh lên đầu mình.”

Minh Cẩm thả lỏng, cũng cảm thấy vừa rồi mình thật sự có điểm vô cớ gây rối, ngượng ngùng cười cười với Lục Trạm: “Là em suy nghĩ vớ vẩn.”

“Không có lần sau.” Lục Trạm nghiêm túc nhìn Minh Cẩm. Lần này xem như vi phạm lần đầu, hắn sẽ nhịn, nhưng tuyệt đối không hy vọng mình có một cô vợ thỉnh thoảng phát bệnh thần kinh.

“Tuyệt đối sẽ không.” Minh Cẩm nhìn ra vẻ ẩn nhẫn của Lục Trạm, vội vàng gật đầu bảo đảm, rúc vào lòng chàng thấp giọng làm nũng, “Tại em quá mức lo lắng, vừa rồi cứ nghĩ đến lời Minh Lan, kể rằng trong nhà có một tên táng gia bại sản vì Đào Yêu.”

“Đừng so sánh ta với đám ăn chơi trác táng đó.” Lục Trạm hôn trán Minh Cẩm, lầu bầu, “Hiện tại ta cứ nghe đến tên cô ả là cảm giác cả người nổi da gà.”

“Ừ,” Minh Cẩm chun mũi, vẻ mặt mong chờ, “Em cũng hy vọng sau lần này sẽ không bao giờ phải nghe tin tức về cô ả, không bao giờ phải gặp lại người này.”


Lục Trạm cười to, bế ngang Minh Cẩm chuẩn bị đi đến bên giường.


“Lục Trạm có nhà không?” Một thanh âm hùng hậu vang dội từ ngoài cửa truyền vào, nghe như Mạc đại ca bên hàng xóm.


Lục Trạm chựng lại, sắc mặt cứng đờ, hồi lâu mới bất đắc dĩ buông Minh Cẩm xuống, trừng mắt lườm cô vợ đang cười trộm, xoay người bước nhanh ra ngoài.


“Có đây, chuyện gì thế?” Giọng Lục Trạm rõ ràng không thân thiện như bình thường, quay đầu nói với Minh Cẩm: “Ta đi ra xem sao, nàng cứ nghỉ ngơi.”


Ban ngày ban mặt đóng cửa ở lì trong buồng không lộ diện, chẳng biết sẽ bị người ta phê bình thành cái dạng gì, Minh Cẩm không nghe lời Lục Trạm, sửa lại vạt áo rồi cũng theo ra ngoài.


Mạc đại ca hiển nhiên tìm Lục Trạm có việc, chỉ gật đầu chào nàng rồi tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với Lục Trạm.


Minh Cẩm nhớ đến nhóc con nhà mình còn gởi cho Tiểu Nguyên trông, xoay người đi đến nhà kề phía tây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK