Minh Cẩm không thể diễn tả cảm xúc lúc này của mình, chỉ thấy mắt đầy sao xẹt nhưng phải bức bách bản thân bình tĩnh lại.
Không thể rối loạn, Minh Cẩm tự nhủ, móng tay hung hăng cắm vào thịt khiến sự đau đớn đánh thức lý trí.
“Tôi không tin.” Minh Cẩm gằn từng chữ, “Tôi không tin mình có thể quý giá đến mức làm bọn chúng phải hao phí biết bao tinh lực lên người tôi.”
Bất kể là Tiểu Văn một lòng muốn đẩy nàng vào chỗ chết, hay là cha Xuân Hương có mối thù không đội trời chung với Phó gia, hai kẻ đó đều bám vào Quân Nghiên, mà Quân Nghiên chẳng có huyết hải thâm thù gì với Phó gia. Khi Quân Nghiên bỏ trốn đã tuyên bố muốn trả lại gấp ngàn lần cho những kẻ đã từng lợi dụng cô ả rồi vứt bỏ, so sánh với những kẻ đó thì Phó gia thật sự quá bé nhỏ không đáng kể.
Huống hồ, Lục Trạm cũng từng nhận xét, thực lực hiện tại Quân Nghiên có được tuyệt đối nhờ vào một người giấu mặt phía sau màn hỗ trợ. Nếu người này không ngu xuẩn và hơi có chút đầu óc, nhất định không thể tốn nhiều công sức như vậy để đối phó với một Phó gia nhỏ nhoi.
Vì một gia tộc nho nhỏ còn chưa được xem như đã khởi sắc, hơn nữa đang thận trọng tồn tại giữa chốn quan trường ở tần thấp nhất, đáng giá mất công đến thế hay sao?
Minh Cẩm dần dần bình tĩnh lại, nhìn Lục Trạm hỏi: “Rốt cuộc là chuyện thế nào?”
“Nói ra thì rất dài.” Sở Hoài Uyên tiếp nhận chén cháo Lục Trạm đưa cho, húp một miếng.
“Vậy cứ từ từ mà kể.” Minh Cẩm khôi phục bình tĩnh, được Lục Trạm cẩn thận đỡ ngồi xuống.
“Vụ này không rắc rối như nàng nghĩ,” Lục Trạm nhịn không được mở miệng an ủi, “Trước mắt bọn chúng cũng chỉ dự tính vậy thôi, còn chưa bắt đầu thực hiện, chúng ta có thể sớm ngăn chặn.”
Minh Cẩm mím môi, hồi lâu mới hỏi: “Vì sao Sở Hoài Uyên biến thành như vậy?” Nàng muốn biết rõ ràng Sở Hoài Uyên gặp phải chuyện gì, để có thể quyết định muốn y hỗ trợ hay không.
Sắc mặt Sở Hoài Uyên lập tức tái nhợt dọa người, hồi lâu mới cười khổ: “Ta cũng là tự mình chuốc lấy hậu quả.”
Lục Trạm không an ủi hắn, ánh mắt viết: [Ngươi nói không sai.]
Vừa nãy Tiểu Nguyên đã nghe được trọng điểm, vì thế đứng dậy nói với Minh Cẩm: “Con đi trông Tiểu Phi.”
Minh Cẩm gật gật đầu, nhìn hắn đẩy cửa rời đi.
Không ai an ủi Sở Hoài Uyên đang đau khổ, hắn bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng than: “Ta không ngờ Tiểu Văn sẽ biến thành như vậy. Trước đó là ta thật quá mức dung túng nó.”
“Biết sai là được.” Lục Trạm hừ một tiếng, rốt cuộc không thể đen mặt với chiến hữu của mình bao lâu, đi qua vỗ vai hắn.
“Ngay cả khi Tiểu Văn nổi tâm tàn nhẫn,” Minh Cẩm thắc mắc, “Người mà nó muốn đối phó không phải là ta à, tại sao lại ra tay với anh?”
Cho tới nay, chẳng phải Sở Hoài Uyên luôn luôn bênh vực người mình? Sao hắn có thể phản đối ý nguyện của Tiểu Văn?
Sắc mặt Sở Hoài Uyên càng thêm tái mét, lẩm bẩm: “Nó ra tay với ta bằng chính độc dược ta đưa nó, hiện tại ta có thể sống sót coi như qua hết một đời, không nợ cha nó gì nữa.”
“Ngươi đừng nghĩ quá nhiều,” Lục Trạm không thể nhìn Sở Hoài Uyên than thân trách phận, “Tuy cha nó là một hảo hán trung can nghĩa đảm nhưng mẹ nó lại chẳng ra gì. Đâu phải ngươi không biết những chuyện xấu xa của người đàn bà đó, Tiểu Văn từ nhỏ được người như vậy nuôi lớn, có thể tốt được sao?”
Sở Hoài Uyên mấp máy môi nhưng vẫn chưa nói gì.
Minh Cẩm ngạc nhiên, không ngờ Sở Hoài Uyên âm dương quái khí lại có đặc điểm của Thánh mẫu. Lúc trước nếu hắn biết Tiểu Văn tâm tính không tốt, thế mà vẫn niệm tình cha nó nuôi dưỡng nó, còn sủng ái dung túng nó đến như thế, nhất định là hy vọng “Tình phụ tử” vĩ đại có thể cảm hóa đứa con lạc lối chứ gì?!
Đáng tiếc, đứa con kia lại dùng phương thức vô cùng tàn nhẫn trả ơn cho người duy nhất đối đãi tốt với nó trên đời.
Nản lòng thoái chí, chắc là quá đúng trong trường hợp này.
Lòng Minh Cẩm thổn thức không thôi, trước đó có tâm tư muốn nhân cơ hội trào phúng trả thù cũng phai nhạt, bình tĩnh hỏi Sở Hoài Uyên: “Rốt cuộc là chuyện thế nào?”
“Tiểu Văn vì muốn đối phó với tẩu tử,” Giọng Sở Hoài Uyên vô cùng ảm đạm, “Định dùng mọi người trong Đông Viên làm cuộc trao đổi.”
“Hèn chi.” Minh Cẩm gật gật đầu.
Nàng không tin Sở Hoài Uyên sẽ trở mặt với Tiểu Văn vì nàng, cho nên nghe như vậy thật ra hợp tình hợp lý.
Sở Hoài Uyên rất quan tâm đến những người trong Đông Viên, nhưng Tiểu Văn chỉ vì muốn giết chết nàng mà định kéo xuống nước tất cả chú bác đã từng thương yêu nó, chăm sóc nó. Đàn bà một khi nổi tâm ngoan độc thì đám đàn ông thúc ngựa cũng theo không kịp.
“Ngoài ra còn có Đào Yêu,” Sở Hoài Uyên đau khổ nhíu mày, hơi thở dồn dập, “Không biết ả ta nghe được tin tức từ chỗ nào nói Lục Trạm là chiến thần, muốn có được hắn.”
“Muốn có được Lục Trạm?” Sắc mặt Minh Cẩm bỗng trở nên quỷ dị, ánh mắt băn khoăn đảo từ trên xuống dưới từ trái sang phải.
Chẳng phải Đào Yêu chính là Quân Nghiên? Lúc trước Lục Trạm quanh quẩn trước mặt cô ả lâu như vậy mà cô ả chưa nghĩ tới muốn nhúng chàm Lục Trạm, tại sao đột nhiên nổi lên hứng thú với anh chàng?
Lục Trạm dĩ nhiên nhìn ra cô vợ nhà mình đang nghĩ gì trong đầu, nhéo nhéo tay nàng cảnh cáo, trợn mắt lườm nàng một cái.
Sở Hoài Uyên giơ tay che miệng ho nhẹ vài tiếng, ngượng ngùng giải thích: “Tẩu tử hiểu lầm, Đào Yêu muốn lợi dụng vũ lực của Lục Trạm và lực lượng của Đông Viên.”
“À, là Đông Viên!” Minh Cẩm gật đầu trầm ngâm.
Coi bộ Tiểu Văn đã cho Quân Nghiên biết bí mật của Đông Viên, sau đó Quân Nghiên phát hiện Lục Trạm là nhân vật nổi danh mà cô ả biết đến trong đoạn lịch sử nào đó, vì thế mới mơ ước nắm được Lục Trạm trong tay.
Bởi vậy, Phó gia gặp rắc rối vì Lục Trạm rước lấy tai bay vạ gió.
“Ta sẽ giải quyết.” Lục Trạm đặt tay lên vai Minh Cẩm, trầm giọng nói, “Việc này cũng vì ta mà ra, ta sẽ không để bọn chúng thành công.”
“Còn Lục gia kia thì sao?” Minh Cẩm cảm thấy khó thở, vụ xé bỏ hôn ước thật sự làm nàng quá khó tiếp thu, “Bọn đó quả thật là gia đình vô lại.”
Tuy mang danh xuất thân dòng dõi thư hương, những chuyện Lục gia kia làm lại không thể chấp nhận được. Bọn chúng có thể bịt kín lương tâm cưới Minh Cẩm vào cửa làm quả phụ, hiện giờ nhất định có thể vì ích lợi mà hãm hại Minh Cẩm và Lục Trạm.
“Nhưng nếu gã Lục Tử Minh muốn đi cáo trạng...” Sở Hoài Uyên thấp thỏm.
“Lục Tử Minh?” Minh Cẩm giật mình, hỏi lại lần nữa, “Anh nói Lục Tử Minh muốn cáo trạng?”
“Đúng vậy,” Sở Hoài Uyên gật đầu, “Nghe nói đã tìm được hộ gia đình lúc trước đính hôn với tẩu tử, cũng tìm được Lục thiếu gia kia.”
Minh Cẩm và Lục Trạm liếc nhau, rốt cuộc bật cười.
“Sao thế?” Sở Hoài Uyên nhíu mày nhìn hai vợ chồng đang cười vui vẻ.
“Gã Lục Tử Minh đã chết,” Lục Trạm vỗ trán, “Sao ta lại quên mất vụ này chứ?”
“Bọn chúng tìm được gã kia nhất định là giả mạo,” Minh Cẩm gật đầu giải thích, “Vụ này nếu chúng ta không biết gì thì coi như thua, may thay cả tôi và Lục Trạm đều biết rõ gã Lục Tử Minh sớm chết trên sa trường. Thời điểm tôi kết hôn đã là sau khi gã chết thật lâu rồi.”
“Sao hai người biết?” Sở Hoài Uyên liếc nhìn Lục Trạm, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
“Ngươi nói xem lúc trước lần đầu tiên ta hạ lệnh giết mấy tên chó má kia có ai?” Lục Trạm cười có chút đắc ý, “Chính là gã Lục Tử Minh trong số đó.”
Sở Hoài Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng.
“Vụ này cũng không thể cẩu thả,” Lục Trạm đề nghị, “Vẫn nên sớm tính toán thì hơn.”
Minh Cẩm gật đầu, phát hiện mình không còn gì để góp ý, chỉ có thể nhẹ giọng dặn dò: “Phải chú ý an toàn.”