Quân Nghiên mất đi năng lực có thể dựa dẫm, lại chưa từng biết khiêm tốn cho nên chọc phải biết bao nhiêu người không nên dây vào. Các phe phái trong triều vốn đang tranh đấu kịch liệt, mượn đề tài này khiến thế lực ở kinh thành lại thay đổi lần nữa.
Giang Du cũng đang nóng ruột vô cùng, tìm được Lục Trạm hỏi ý kiến về tình hình kinh thành, hiện giờ Giang gia chịu liên lụy, Giang Du vẫn chưa quyết định rốt cuộc mình nên tiếp tục ở lại thư viện hay nên về kinh.
Lục Trạm dĩ nhiên không muốn dính dáng vào những chuyện này, anh chàng thành thật thừa nhận mình có thể ra chiến trường không thành vấn đề, nhưng không có cách nào nhận thức thấu triệt sự thay đổi nháy mắt trong quan trường.
Tuy nhiên có một điều Lục Trạm có thể thấy được, cho dù hiện tại Giang Du trở về cũng không thể giúp đỡ gì cả; sự tình liên lụy lớn như vậy, mấy thiếu niên bằng hữu Giang Du quen biết chưa chắc có thể đủ năng lực, cho dù có năng lực cũng chưa chắc nguyện ý giúp hắn, chi bằng ngoan ngoãn ở lại trường dạy học, kết giao thêm bằng hữu, tương lai vực dậy Giang gia cũng không khó.
Không riêng gì Giang Du, Lục Trạm cũng nhận được lời mời của Lão tướng quân, hy vọng khoảng thời gian này anh chàng có thể đến phủ làm khách rồi ở lại một hồi. Tuy nhiên Lục Trạm đầy đầu chỉ lo lắng cho vợ con chối từ, nói là Minh Cẩm đã bắt đầu đi đứng không tiện, thời tiết lại lạnh, trong nhà không đủ người nên anh chàng không yên tâm rời đi.
Lục Trạm không nói cho Minh Cẩm nghe chuyện này, muốn nàng an tâm chờ đợi bé con chào đời. Mong mọi người vào ủng hộ bà còm ở wattpad.
“Nhị tẩu,” Diệp Tử từ bên ngoài vọt vào, mang theo một trận gió lạnh, “Hôm nay cục cưng nghe lời chứ?”
“Ừ.” Minh Cẩm gật gật đầu, cười hỏi, “Sao vội vã thế, lại xảy ra chuyện gì à?”
“Trong thôn vừa tới một gia đình,” Diệp Tử bắt đầu buôn dưa, “Nói là làm việc cho một nhà giàu ở kinh thành, hiện giờ nhà kia hình như bị sụp, không còn cách nào khác phải tới nương nhờ tỷ tỷ.”
Minh Cẩm im lặng, nàng cũng nghe được kinh thành có biến động, những bà tử tức phụ sống trong nhung lụa một khi không có đại gia che chở, e rằng cuộc sống sẽ rất gian nan.
“Là gia đình nào thế?” Minh Cẩm thuận miệng hỏi.
“Chính là cha mẹ của Tiểu Siêu.” Diệp Tử cười hì hì, “Nếu không phải là họ, muội cần gì báo cho Nhị tẩu biết chuyện này.”
“Hóa ra là tỷ ấy.” Minh Cẩm ngây người, hồi lâu mới hỏi, “Cả nhà đều chuyển đến?”
“Cả hai vợ chồng, nói là ở kinh thành sống không được nữa rồi.” Diệp Tử chun mũi, hạ giọng, “Muội nghe nói họ đến từ Triệu phủ.”
Minh Cẩm gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Trong lòng nàng đang thắc mắc, chẳng lẽ Chu quản sự đồng ý thả Lý thị đi? Hay là lần này Chu quản sự cũng bị liên luỵ?
Cuối cùng cũng quen biết nhau một hồi, hiện giờ Minh Cẩm không tiện đi lại nên nhờ Diệp Tử đưa đến chút đồ đạc, coi như tận hết lễ nghĩa.
Ai ngờ Diệp Tử trở về còn mang theo Lý thị lại đây thăm nàng.
“Vẫn chưa chúc mừng muội muội,” Lý thị cười tủm tỉm nhìn bụng Minh Cẩm, “Đã vậy còn nhận quà của muội muội khiến lòng ta thật sự băn khoăn, lại đây thăm muội muội xem có thể giúp gì hay không?”
“Tỷ tỷ nói đến đâu rồi,” Minh Cẩm vội gạt đi, rót chén nước cho Lý thị, “Lúc trước đều nhờ tỷ tỷ giúp đỡ biết bao nhiêu lâu, hiện giờ tỷ tỷ tới thôn, ta đâu thể không tỏ vẻ chút chứ.”
“Được rồi, đừng nói lời khách sáo nữa,” Lý thị xua tay, quan tâm hỏi, “Thân thể vẫn ổn hả, khi nào muội sinh?”
“Qua năm.” Minh Cẩm hơi thẹn thùng đáp.
“Đến lúc đó sinh một thằng nhóc béo,” Lý thị cười, “Sau này có đủ con trai con gái thì sẽ không bao giờ lo nữa.”
“Tỷ tỷ định ở luôn nơi này?” Minh Cẩm nhìn Lý thị tuy cười ngoài mặt nhưng đáy mắt lại âu sầu, nhịn không được hỏi dò.
“Không còn cách nào khác, hiện giờ Triệu gia hoàn toàn sụp rồi.” Lý thị thở dài, “Nhân lúc còn sớm ta nên thoát thân, không đến mức sau này liên luỵ Tiểu Siêu.”
“Tỷ tỷ nói vậy làm ta nghe không hiểu lắm.” Minh Cẩm nhíu mày.
“Để ta kể muội nghe rõ hơn.” Lý thị mặt mày khổ sở, “Chuyện của Triệu gia không biết bị ai thọc lên phía trên.”
“Phía trên nào?” Minh Cẩm chớp chớp mắt.
“Còn có thể là phía trên nào,” Lý thị chỉ chỉ lên trời, “Tầng cao nhất.”
“Sao lại như vậy?” Minh Cẩm lẩm bẩm.
Loại gièm pha phố phường này đâu thể nào bay tới trước mặt Hoàng đế, ngoại trừ có người cố tình an bài.
Ai sẽ ác độc tính kế một tiểu cô nương đến thế?
Minh Cẩm nghĩ tới cô nàng kiêu ngạo đã làm Tự Phong vô cùng mất mặt, nghĩ đến hôm đó nàng nhìn thấy đáy mắt Tự Phong toát ra sự lạnh lùng và sắc bén, nhịn không được lại nhíu chặt mày.
Coi bộ những người bên kia chỉ đứng nhìn chứ hoàn toàn không đưa tay giúp đỡ?
“Ai mà ngờ được phải không?” Lý thị móc khăn chậm chậm nước mắt, “Bởi vì chuyện này mà lão gia bị tước quan chức, vậy mà chưa hết, thượng cấp còn bảo Triệu gia phải đóng cửa chỉnh đốn gia phong, khi nào nội viện yên ổn thì mới bàn lại xem được làm quan nữa không.”
Minh Cẩm kinh ngạc, cúi đầu uống nước.
“Lão gia vừa vội vừa tức, đêm đó đổ bệnh, còn nói muốn đánh di nương đuổi ra khỏi phủ.” Lý thị kể, “Ai ngờ di nương kia ngày thường không hé miệng lại là người cương liệt, không đợi bọn họ ra tay tự mình treo cổ trong phòng.”
“Ôi!” Minh Cẩm nhịn không được kinh hô, vẻ mặt không đành lòng.
Người đàn bà dịu dàng nhu nhược kia vốn luôn bị phu nhân tra tấn, hiện giờ lại vì Quân Nghiên mà bị buộc chết, Minh Cẩm cảm thấy buồn lòng.
“Cũng may các cô nương đều xuất giá hết rồi, tuy ở nhà chồng sẽ chịu chút thiệt thòi nhưng coi như không có trở ngại.” Lý thị trầm giọng kể, “Chỉ đáng thương cho tiểu thiếu gia, cũng bị đánh bị phạt quỳ trong từ đường ba ngày, quỳ đến nỗi suýt mất luôn đôi chân.”
“Hiện tại cậu ta có khỏe không?” Minh Cẩm nhịn không được hỏi, dù sao cũng từng là bạn tốt của Minh Thụy. Nàng còn nhớ khi Minh Thụy bị té gãy chân, Tri Hiên còn đặc biệt tới nhà thăm hỏi.
Cậu bé có ánh mắt trong sáng quật cường kia cũng bị liên lụy sao?
Minh Cẩm có chút ảm đạm, đây là khẳng định, ở thời đại này vinh hoa luôn đi đôi với tổn hại, đừng nói là Tri Hiên, cho dù là Triệu gia thì đời này e rằng khó có thể xoay người.
“Đã mời đại phu tới xem, nói là có khả năng bị què.” Lý thị thở dài, “Lúc trước tiểu thiếu gia Minh Thụy té ngã gãy chân, hiện giờ lại đến phiên tiểu thiếu gia có thể bị què, ông trời thật sự...” Lý thị không nói tiếp, vẻ mặt tràn đầy kính sợ.
“Vậy,” Minh Cẩm hơi hé miệng, không nhịn được hỏi, “Cô nương đâu?”
Bên ngoài đồn đãi lung tung rối loạn thật sự không thể nghe nổi, hiện giờ còn xảy ra chuyện như vậy, làm sao Quân Nghiên có thể yên thân?
“Lão gia đánh Quân Nghiên cô nương một trận, suốt đêm đưa đến thôn trang, ai ngờ còn chưa tới nơi thì không sống nổi, cuối cùng chỉ có thể qua loa chôn ngay tại chỗ.” Vẻ mặt Lý thị cũng trắng bệch.
“Nàng ta đã chết?” Minh Cẩm kinh hãi, gần như không tin vào tai mình.
Lý thị gật đầu, uống một ngụm nước rồi mới kể tiếp, “Ta cũng không dám tin, nhưng người quay về truyền lại chính là như thế.”
Minh Cẩm cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, vội vàng sử dụng động tác cúi đầu uống nước để kìm nén cơn bàng hoàng trong lòng.
Lý thị giống như rốt cuộc tìm được một đối tượng để tâm sự, nhịn không được gạt lệ kể tiếp: “Trong nhà náo động thành như vậy, hạ nhân hoàn toàn rối loạn, ông nhà ta cũng bị đánh gãy chân, sau này chỉ có thể nằm trên giường, chỉ còn lại nửa cái mạng.”
“Hiện tại Triệu gia hỗn loạn, có thể nhặt cái mạng coi như chuyện tốt, tỷ tỷ không cần nghĩ nhiều.” Minh Cẩm thấp giọng an ủi.
“Chu quản sự,” Giọng Lý thị nghẹn ngào, “Bị lão gia phái đưa cô nương về quê, nhưng đi rồi rốt cuộc không trở về, cũng không biết sống chết thế nào? Ta thật sự không dám hỏi thăm, cảm thấy không thể trụ lại trong phủ được nữa bèn đưa ông nhà ta tới nơi này.”
Minh Cẩm thở dài, giơ tay vỗ vỗ bả vai Lý thị. Hèn chi cô ta vội vã dọn đến trong thôn, Chu quản sự xảy chuyện, Lý thị không có chỗ dựa, chắc chắn không thể sống nổi ở Triệu phủ.
Lý thị nhịn không được khóc nức nở trong chốc lát, sau đó ngượng ngùng nói với Minh Cẩm: “Thật xin lỗi muội muội.”
“Không có gì.” Minh Cẩm lắc đầu, lại rót cho Lý thị chén nước, “Tỷ tỷ tin tưởng ta mới có thể tâm sự với ta những chuyện này. Mấy ngày nay tỷ tỷ cũng quá vất vả, hãy nghỉ ngơi thật tốt một thời gian.”
“Đều do ta hồ đồ, kể muội nghe mấy chuyện này làm gì.” Lý thị tự tát mình một cái, “Hiện tại muội muội có hỉ, nên nghe chuyện tốt mới đúng.”
“Làm gì có chuyện nào luôn thật tốt,” Minh Cẩm cười, “Ta cũng không yếu ớt vậy đâu.”
Lý thị ngồi lại trong chốc lát, hỏi tình huống trong nhà Minh Cẩm, rồi hỏi cuộc sống trong thôn thế nào, còn truyền rất nhiều kinh nghiệm mang thai sinh con và ẩm thực cho Minh Cẩm, sau đó mới cáo từ. Mời vào wattpad thăm nhà bà còm.
Minh Cẩm từ chối lòng tốt của Diệp Tử muốn bồi mình, nói rằng mình hơi mỏi mệt muốn nghỉ ngơi, sau đó đóng cửa lại, nằm trên giường một mình suy nghĩ sự tình.
Những lời đồn đãi kia nàng luôn có thể nghe được, ngay lúc đó cảm giác lần này Quân Nghiên gây náo loạn quá lớn không có cách gì được cho qua, lại luôn cảm thấy người xuyên qua sẽ gặp kỳ ngộ hoặc bàn tay vàng, trước nay không ngờ Quân Nghiên lại dễ dàng mất mạng như vậy.
Lúc này Minh Cẩm mới ngộ ra, Quân Nghiên gây tai họa lớn đến thế, một khi không có người phía trên đứng ra giúp cô ả dọn dẹp, cái giá cao mà một cô gái phải trả chỉ có thể là sinh mệnh.
Nàng không khỏi cảm thấy ớn lạnh, Triệu lão gia đánh Quân Nghiên rồi suốt đêm đưa về thôn quê, có phải cũng nảy sinh ý nghĩ như vậy?
Khi Lục Trạm trở về, Minh Cẩm vẫn đang miên man suy nghĩ, không nghe được tiếng anh chàng vào cửa.
“Không thoải mái à?” Lục Trạm vội vàng đi tới xoa bụng Minh Cẩm.
“Không có việc gì.” Minh Cẩm cuống quít lắc đầu.
“Ta thấy sắc mặt nàng không được tốt.” Lục Trạm không yên tâm, nâng Minh Cẩm dậy ôm vào lòng.
“Lý tỷ tỷ ở Triệu phủ dọn tới thôn,” Minh Cẩm cúi đầu, “Còn lại đây nói chuyện với em trong chốc lát.”
“Cô ta tới làm gì?” Lục Trạm lộ vẻ nghi hoặc.
Minh Cẩm thuật lại những lời Lý thị một hồi rồi cười miễn cưỡng nói: “Em nói chuyện với tỷ ấy hơi lâu nên có chút buồn ngủ.”
“Vậy nàng ngủ đi.” Lục Trạm vươn tay, giúp Minh Cẩm điều chỉnh một tư thế thoải mái.
“Em thật không ngờ Quân Nghiên đã chết.” Minh Cẩm thở dài.
“Chưa chắc vậy đâu.” Lục Trạm dường như không cho là đúng, “Chu quản sự đưa nàng ta đi thôn trang lại không trở về, vụ này khẳng định có ẩn tình gì đó.”
Minh Cẩm đột nhiên ngẩng đầu, lại bị Lục Trạm ấn xuống.
“Nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt, lo lắng mấy chuyện tầm xàm của người ta làm gì!”
Lục Trạm nói xong bèn xoay người đi tắm.