Minh Cẩm vội mời Lục lão nương vào nhà, pha trà rót nước, bưng mấy đĩa điểm tâm tự làm đến đặt bên cạnh.
Lục lão nương cũng không vội nói chuyện, cầm một miếng điểm tâm chậm rãi nhấm nháp, hồi lâu mới gật đầu cười khen: “Tay nghề không tệ.”
Minh Cẩm không biết rốt cuộc Lục lão nương tới đây làm gì, cũng không dám hấp tấp đáp lời, chỉ tiếp lấy Lục Phi đang chạy ào đến bên mình, lau mồ hôi đầy mặt cho nhóc.
“Nghe nói tụi con sắp dọn đi?” Lục lão nương cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng vào vấn đề.
“Đúng ạ.” Minh Cẩm gật đầu.
“Dọn đến chỗ núi sâu rừng già không thấy ánh mặt trời,” Lục lão nương nhíu mày, “Ở đó làm gì cũng bất tiện, sau này con cái sẽ ra sao? Tiểu Nguyên qua vài năm nữa là tới tuổi cưới vợ, ai muốn gả đến nơi heo hút đó?”
Minh Cẩm cũng có chút khó xử, rốt cuộc nàng chỉ là mẹ kế, không tiện trực tiếp làm chủ cho thằng bé, chỉ đành ỡm ờ: “Mẹ nói cũng đúng ạ, chỉ là hiện giờ Đông Viên không dọn đi cũng không được...”
“Thật không biết nó tính toán kiểu gì!” Lục Lão Nương oán trách, liếc nhìn Minh Cẩm một cái rồi thấp giọng nói, “Ta biết con là đứa thông minh, Lục Trạm cũng nghe con, vậy con hãy khuyên nhủ nó thử xem, không nên tiếp tục sống như thế này.”
“Dạ?” Minh Cẩm nghe chả hiểu mô tê gì, một lúc lâu vẫn chưa rõ ý của Lục lão nương.
“Ngần ấy năm bán mạng vì nhóm người Đông Viên, cho dù là huynh đệ ruột thịt cũng quá đủ rồi.” Lục lão nương cẩn thận nhìn thoáng ra bên ngoài, giọng càng nhỏ, “Ta nhìn ra được nó thương con, nghe lời con nói, con giúp ta khuyên nhủ nó. Hãy dàn xếp ổn thỏa cho người Đông Viên chuyển sang bên kia là được, còn các con hãy ở lại cùng gia đình Đại tỷ về thôn, cả nhà chúng ta ở bên nhau không tốt sao?”
Khi Lục lão nương nói chuyện, gương mặt già nua hiện ra vẻ mong chờ, giọng nói mang theo chút khẩn cầu chưa từng có.
Minh Cẩm im lặng, hồi lâu vẫn chưa thể nói ra lời. Trước giờ nàng vẫn luôn quên mất suy nghĩ của nhà chồng, nàng còn cảm thấy bên nhà chồng chỉ cần Lục Trạm để ý là được, phần mình thì đâu phải lo tới, nhiệm vụ của nàng là chăm sóc tốt cho gia đình nhỏ của mình là đủ.
Hôm nay nghe Lục lão nương đề cập đến vấn đề này, Minh Cẩm bỗng nhớ ra -- Nếu phải di chuyển cùng với người Đông Viên thì chẳng khác nào chân chính rời xa Lục gia? Thế mà trước nay Lục Trạm chưa từng nhắc qua chuyện này.
“Con cứ nói với nó con xuất thân từ dòng dõi thư hương, không thể chịu nổi gian khổ như vậy,” Lục lão nương thấy Minh Cẩm không lên tiếng bèn vội vàng thuyết phục, “Huống chi gia đình con đều ở kinh thành, nếu dọn vào vùng núi thì đâu tiện thư từ qua lại với người nhà.”
“Mẹ yên tâm,” Minh Cẩm nắm lấy bàn tay Lục lão nương hấp tấp vươn tới, an ủi, “Chờ chàng về con sẽ nói với chàng.”
Tuy là nói vậy nhưng Minh Cẩm không hề nắm chắc sẽ khiến Lục Trạm thay đổi quyết định. Lục gia dầu gì cũng có Lục Đại ca, hơn nữa cha mẹ Lục đều thiên vị rất rõ ràng. Lục Trạm đã từng nói qua, cha mẹ Lục không cần dựa vào chàng để dưỡng lão, cho nên mới yên tâm thoải mái ở trong Đông Viên.
Nhưng dù sao Đông Viên cũng ngay sát cạnh thôn, còn nếu chuyển nhà thì phải rời xa gia đình.
Cha mẹ nào mà không thương con, cho dù Lục lão nương bất công cũng đâu có nghĩa trong lòng bà không tồn tại Lục Trạm đứa con trai này.
Đối với Lục gia mà nói, người Đông Viên chỉ là một đám thương phế binh liên lụy đến con trai mình, cha mẹ Lục đương nhiên không muốn con trai nhà mình phải vì đám người này mà hy sinh bản thân.
“Nếu vậy,” Lục lão nương tiếp tục đề nghị, “Hai ngày nữa gia đình con và gia đình Đại tủ hãy cùng về thôn ở chơi vài ngày. Cho dù phải đi thì cũng để hai ông bà già gặp cháu trai một hồi.”
“Nhưng mấy ngày tới tướng công cũng không ở nhà đâu ạ,” Minh Cẩm hơi khó xử, “Hay là chờ chàng trở về rồi chúng con cùng qua?”
“Không cần.” Lục lão nương xua xua tay, “Con cứ đưa Tiểu Phi về thôn trước đi, ông nội cũng rất nhớ cháu.”
Minh Cẩm do dự một chút rồi gật đầu thưa vâng.
Trong lòng nàng cảm thấy hơi kỳ quái, vì sao cha mẹ Lục vẫn luôn chẳng mấy quan tâm đến bọn họ lại bỗng dưng nổi lên hứng thú như vậy?!
Từ nhỏ cho đến khi Lục Phi biết chạy nhảy cũng chưa từng nghe ông bà nội nói đến vụ nhớ cháu, bình thường ngay cả thăm hỏi cũng ít, tại sao giống như chỉ qua một đêm lại sinh ra lắm tình thương như thế?
Minh Cẩm không nghĩ ra, tóm lại cảm thấy cha mẹ Lục sẽ không bao giờ làm hại con cháu, vì thế cũng không tiếp tục lo âu. Cùng lắm là qua đó ở vài ngày, đâu phải đầm rồng hang hổ gì cho cam, cần chi phải sợ? Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad.
Minh Cẩm cũng không có thời gian nghĩ nhiều, Lục lão nương mới vừa ra khỏi cửa là thư của Minh Lan đã tới ngay.
Lần này Minh Lan kể rõ ràng trò khôi hài bình thê của Giang Du rốt cuộc là chuyện thế nào.
Sự tình thật ra cũng không giống như trong suy nghĩ của Minh Cẩm. Giang Du và hai vị tiểu thư kia tình thâm ý thiết, trên đời này hóa ra vẫn còn một số cô nàng vừa si tình vừa ngốc nghếch giống như Minh Lan.
Cô tiểu thư con vương gia tuy rất có hảo cảm với Giang Du, nhưng trước nay không hề nghĩ tới phải gả cho người đã có vợ con. Từ nhỏ cô ta đã kiêu ngạo, sao có thể nguyện ý chịu thiệt thòi trao thân gởi phận cho người đàn ông có vợ? Ngặt nỗi cô nàng trời sinh tính lãnh đạm, hiện giờ trải qua một phen tình cảm éo le nên hình như muốn quyết định ở giá cả đời, lưu lại trong nhà tu soạn kinh điển.
Còn cô tiểu thư con viện trưởng thì mới đây trong nhà xảy ra sự cố ngoài ý muốn, khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Viện trưởng là một học giả ngay thẳng, bình thường nói chuyện làm việc đều không khéo đưa đẩy. Vài ngày trước ông ta không cẩn thận bình luận về một Hoàng tử nào đó bị người xấu bụng truyền ra ngoài, rốt cuộc truyền tới tai Hoàng đế.
Hoàng đế vốn dĩ kính nể viện trưởng thanh cao không màng thế sự, hiện giờ nghe được lời bình này bỗng dưng nổi lòng nghi ngờ. Với tư cách là người đứng đầu các học giả, tầm ảnh hưởng của viện trưởng ở kinh thành không thể xem thường, một khi cỗ thế lực này trở thành ít thờ ơ với danh lợi thì tình hình không dễ kiểm soát.
Viện trưởng đại nhân tuy trông như con mọt sách nhưng không phải là kẻ ngốc, hiển nhiên cũng ý thức được sự sai lầm của mình, lập tức đóng cửa học viện cho các đệ tử về nhà, sau đó lén đưa gia quyến ra khỏi kinh thành về quê tránh họa. Bản thân ông ta cần phải gánh vác cơn giận của Hoàng đế nên không thể rời đi, chỉ chờ đợi Hoàng đế giáng tội không biết khi nào.
Chẳng rõ là vì kính trọng ông thầy hay thật sự có tình cảm với cô gái kia, Giang Du vẫn ghé qua học viện cũ thăm viện trưởng, thỉnh thoảng còn mang chút sách truyện bút mực đồ giải trí linh tinh cho cô tiểu thư tự nguyện ở lại trong nhà chăm sóc cha già.
Một vài người cảm thấy Giang Du chẳng biết phân biệt nặng nhẹ, hiểu rõ lúc này không nên qua lại quá thân cận với viện trưởng thế mà vẫn muốn làm như thế, hiển nhiên là quá mức tự tin, cũng quá coi thường long uy của Hoàng đế. Một vài người khác lại nói Giang Du sống thật tình, cho dù trong nhà lão sư gặp khó khăn cũng không tính toán thiệt hơn, thậm chí còn có người rất tán thưởng cách xử sự của hắn.
Chuyện bình thê chính vì lý do này mà đến.
Nếu đối thủ cạnh tranh là cô nương con viện trưởng, cơ hội chiến thắng của Minh Lan thật sự rất mong manh.
Năm xưa Minh Lan hấp dẫn Giang Du là vì tính tình ngây thơ hồn nhiên, còn có sự dạn dĩ và sức sống hừng hực giống như một thiếu nữ thời hiện đại, nhưng hiện tại sống sau cổng lớn một thời gian dài, ngay cả Minh Cẩm còn có thể phát hiện Minh Lan thay đổi, nàng không tin Giang Du không thể phát hiện.
So sánh với cô nương con viện trưởng, Minh Lan từ nhỏ lớn lên trong thôn và có người mẹ là con nhà thương gia, bất kể là học thức hay cách sống đều thua xa.
Huống chi nếu Minh Cẩm nhớ không lầm, cô nương con viện trưởng cũng có điểm táo bạo của thiếu nữ hiện đại, vì thế mới có thể cải trang thành thiếu niên đi chơi cùng Giang Du. So sánh với cô ta, ưu thế của Minh Lan trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Minh Cẩm suy nghĩ trong chốc lát rồi viết thư hồi âm cho Minh Lan, mơ hồ đề cập tới bí dược gia truyền của Sở Hoài Uyên, đồng thời dò hỏi cái nhìn của Minh Lan. Nàng bảo em gái không cần vội vã hồi âm, chờ suy nghĩ thật cẩn thận, đưa ra quyết định rồi nói cho nàng biết cũng không muộn.
Lục Trạm không phải thần tiên, anh chàng cũng chưa đến ba mươi tuổi, hơn nữa không thuộc loại người trưởng thành sau cổng lớn, phỏng chừng đối với một số sự tình không thể xử lý thật ổn thỏa...