• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, khi Tử Ngọc mở mắt thì người nằm cạnh sớm đã rời đi, hành động giữ khoảng cách này làm Tử Ngọc cũng tin tưởng hắn sẽ không bao giờ vượt quá giới hạn.

Mấy ngày tiếp theo, hắn ngày nào cũng đến Hà Ngọc cung, mượn tiếng che mắt người đời mà thuận lợi ở lại.

Tử Ngọc được hắn đối xử rất tử tế, cứ như thế thời gian cô mang thai cũng được 5 tháng, may mắn bụng không quá to nên ít người chú ý mà bàn tán.

Minh Hiên Nhiên dặn dò thái y rất kĩ lưỡng, thường xuyên đến Hà Ngọc cung xem xét tình hình, hắn lo cho long thai cũng lo cho nữ nhân hắn yêu.

Điều này, đã gây ra sự hoài nghi cho Âm Nguyệt Tuyết, lo sợ hắn càng đối tốt với Manh Tử Ngọc thì nàng ta sẽ sớm mất người. Vậy nên, ngày nào nàng ta cũng nghĩ trò để hắn đến cung mình.

Tuy nhiên, hắn ở lại không lâu, tối đến lại chạy sang Hà Ngọc để ngủ, Tử Ngọc cũng không hề khước từ, sự ôn nhu và kiên nhẫn của hắn cũng khiến cô chấp nhận những hành động thân mật của hắn, cái ôm, hôn trán...chỉ dừng lại ở đó.

Đến tháng thứ 7, đêm giông bão lớn, Tử Ngọc ôm bụng nặng nề bỗng cảm thấy đau tột độ, miễn cưỡng cô tỉnh dậy, mồ hôi hột trên trán đỗ đầm đìa, cô đau đến mức thở hổn hển r.ên rỉ.

Nam nhân nằm cạnh bị cô đánh thức, trông thấy sắc mặt trắng bệch, hắn hoảng hồn ngồi bật dậy.

"Tử Ngọc, nàng làm sao vậy?"

"Hoàng thượng, ta...ta...sắp sanh rồi..."

Tử Ngọc nắm chặt tay của hắn, than đau không ngừng, nước ối trào ra dưới hạ thân thấm đẫm tấm nệm. Minh Hiên Nhiên lập tức cho truyền thái y và bà đỡ đến.

"Tử Ngọc, nàng cố chịu một chút!"



Hắn không rời đi, ở cạnh động viên người cho đến khi bà đỡ đến, hắn bị Liêm Tĩnh kéo ra, không cho hắn ở lại sợ ảnh hưởng vận khí của hắn.

Bên trong không ngừng van lên tiếng la hét, hắn ở bên ngoài chàng ràng nóng ruột vô cùng, đây không phải là lần đầu có nữ nhân sinh con cho hắn. Ngoài Âm Nguyệt Tuyết thì các phi tần khác cũng đã sinh cho hắn 2 3 đứa con, hắn chưa bao giờ lo lắng đến mức này.

"Tử Ngọc, nàng nhất định không được xảy ra chuyện gì."

Ngày Âm Nguyệt Tuyết hạ sinh tiểu hoàng tử, hắn chỉ mừng rỡ, đợi người sinh xong hắn mới từ Ngự Thư phòng đến xem tình hình. Hắn chẳng có lấy một chút lo lắng nào, thế mà, hôm nay khi Manh Tử Ngọc sinh con hắn lại không yên lòng, còn nhiều lần muốn chạy vào xem.

Liêm Tĩnh không ngừng nhắc nhở hắn, là vua của một nước, hắn không thể tùy tiện, nếu không sẽ đem tới vận xui cho đời sau. Hắn phải bấm bụng chờ đợi, bên trong ngoài tiếng la hét thất thanh của Tử Ngọc thì chẳng còn âm thanh gì.

Người càng la hắn càng lo, lo đến mức người khác cũng thấy rõ tâm tư của hắn. Rất nhanh, tin tức Tử Ngọc sinh con cũng được truyền tới cung khác, Âm Nguyệt Tuyết đích thân đến xem tình hình của tình địch.

Nhìn thấy Minh Hiên Nhiên đi qua đi lại mà lòng nàng ta dâng lên ghen ghét đói kỵ, người bước vào trong cùng chờ đợi với hắn.

Rất lâu sau, tiếng khóc của trẻ con cũng vang lên, trên cơ mặt của mỗi người trong Hà Ngọc đều lộ ra sự vui mừng. Bà đỡ và thái y cùng lúc đi ra báo tin, vì đặt Minh Hiên Nhiên sắp xếp từ đầu nên khi mở miệng đã không gây ra sơ hở.

"Chúc mừng hoàng thượng, Ngọc quý phi đã hạ sinh một đôi long phụng ạ!"

"Mặc dù nương nương sanh sớm nhưng cả hoàng tử và công chúa đều rất khỏe mạnh, chúc mừng người."

"Một đôi long phụng! Hoàng thượng đây là điềm tốt cho Nhiên triều, chúc mừng hoàng thượng."

Liêm Tĩnh hay tin bắt ngay thời cơ, mừng rỡ thay cho Minh Hiên Nhiên, ông cùng những người khác cũng quỳ xuống, mừng cho hắn đón một cặp song sinh.



Ai ai cũng lộ ra nụ cười tươi, chỉ có Âm Nguyệt Tuyết là nụ cười miễn cưỡng, ganh tị nữ nhân bên trong lại có thể sinh thai long phụng.

Minh Hiên Nhiên hoàn toàn không để ý người khác, vội vàng vào trong, chỉ vừa nhìn hai đứa bé còn đỏ hỏn vài cái chớp mắt đã chuyển sang xem tình hình của nữ nhân nằm trên giường.

Tử Ngọc sinh con đến kiệt sức, còn đang mê man, hắn ngồi ở mép giường, vuốt gò má có chút nhợt nhạt, cử chỉ ấm áp vô cùng. Hắn hôn lên trán Tử Ngọc ngay trước mắt nhiều người, có cả sự chứng kiến của Âm Nguyệt Tuyết, khiến cho nàng ta đinh ninh rằng, dường như nàng ta đang dần mất hắn.

Ánh mắt tàn độc của nàng ta chuyển từ nữ nhân đang nằm sang hai đứa bé vừa mới sinh, bắt đầu ngẫm nghĩ.

Tử Ngọc chỉ mới vào cung có 7 tháng mà đứa bé sinh ra cứ như đủ tháng, mặc dù thái y và bà đỡ có nói là sinh sớm, nhưng nhìn chúng không có điểm nào giống như lời của họ nói.


Người khác có thể vì vui mừng mà không nghi ngờ, nhưng Âm Nguyệt Tuyết vô cùng để ý, cho rằng phía sau còn có khuất tất. Tuy nhiên, nàng ta không dám để lộ suy nghĩ, nhu thuận theo tình cảnh, xu nịnh đế vương.


.....


Từ ngày Tử Ngọc hạ sinh được hoàng tử và công chúa, cô gần như nhận được sủng ái tuyệt đối của đế vương, gặp hắn hay hoàng hậu đều được miễn hành lễ.


Đồ dùng cho quý phi cũng dần thay đổi ngang bằng với hoàng hậu, Minh Hiên Nhiên cũng rất ít đến cung của Âm Nguyệt Tuyết, ngày nào hắn cũng đến chỗ Tử Ngọc, rảnh một chút là sang thăm hai đứa bé.


Tử Ngọc ngu dốt vẫn còn chưa nhận ra tất cả kế hoạch của hắn, dễ dàng để hắn điều khiển. Nghĩ bản thân chịu ơn tình của hắn rất nhiều mà cởi mở, hắn đến cô đều rất hòa đồng nghênh đón, còn để hắn tiếp xúc với hai con nhỏ như một người cha thực thụ.


Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi nhanh, thấm thoắt cũng được nửa năm, Tử Ngọc sống dưới sự bảo bộc của Minh Hiên Nhiên nên dần cũng vơi đi nỗi buồn trong lòng. Thế nhưng, cô vẫn không chấp nhận sự sủng hạnh của hắn, mỗi lần hắn không kiềm chế muốn tiến xa hơn Tử Ngọc đều tuyệt nhiên từ chối.


Cô biết rất rõ, ở cạnh lâu ngày thì rất dễ nảy sinh tình cảm, huống chi cô còn là phi tần của hắn, những chuyện này có xảy ra là lẽ đương nhiên. Nhưng, không vì chịu ơn hắn mà Tử Ngọc chịu phục tùng hắn như một Thương Ánh Tuyết của trước kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK